Diệp Trạch Việt thì được Diệp Cẩn phân phó mua sắm trên mạng, đứa nhỏ không kiềm chế được mà mua mua mua.
Đường Mặc Kỳ cùng Hồ lão hợp sức cùng nhau tu chỉnh lại ao nhỏ ở phía sau vườn hoa. Phía trước vườn hoa ước chừng rộng khoảng một trăm năm mươi mét vuông, cậu tính toán biến nơi này thành đất trồng rau, là nhà ấm thiên nhiên, cũng là để giấu đi tai mắt của không gian.
Ao nhỏ đằng sau được đào rất sâu, cỡ một thước rưỡi, Đường Mặc Kỳ dự định trồng củ sen và nuôi chút cá. Nói như vậy, tuy rằng tứ hợp viện đều được phong kín, nhưng không khí. cùng thực vật cũng không bị ảnh hưởng.
Đường Mặc Kỳ cùng Hồ lão đem đất trong vườn hoa xới lên một lần, đào mương nhỏ phân biệt thành từng khối, chuẩn bị vài loại hạt giống rau dưa. Bởi vì bên trong thực ấm áp, vậy nên cậu cũng chuẩn bị rau dưa mùa hạ như ớt xanh, cà tím, cà chua cùng với đậu đũa, dưa chuột linh tinh.
Đường Mặc Kỳ vội vàng cả ngày, tuy rằng mệt, nhưng khi nhìn thấy vườn rau chỉnh tề thì vô cùng thoả mãn, nghĩ đến về sau cậu cùng Đường Kiếm Phong ở cùng một nhà, không cầm lòng được mà gợi lên khoé môi.
Một đời này rốt cuộc cậu cũng có thể thoát khỏi Đường gia, thoát khỏi những trắc trở như ở đời trước. Cậu còn có không gian, có vô số vật tư, cậu nhất định có thể hảo hảo sống sót, không cần phải xem bất luận sắc mặt của kẻ nào.
Đường Mặc Kỳ vừa nghĩ, chân cũng đi về phía phòng nghỉ phía tây, chuẩn bị mang Diệp Trạch Việt và Hồ lão đi ăn cơm.
Diệp Trạch Việt còn đang ngồi trước máy tính, tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Đường Mặc Kỳ đi qua xoa đầu y, đứa nhỏ này đầu tóc mềm mại, cậu lại không nhịn được duỗi tay sờ sờ.
"Kỳ ca, anh bận xong rồi sao?" Diệp Trạch Việt lúc này mới phát hiện Đường Mặc Kỳ vào đây, có chút ngượng ngùng cười cười với cậu.
Đường Mặc Kỳ thở dài, nhìn đôi mắt to tròn của đứa nhỏ, nói: "Đói bụng chưa? Em chỉ biết cả ngày ngồi mua mua mua, mua tới điên cuồng."
Ngoài miệng Đường Mặc Kỳ nói Diệp Trạch Việt, kỳ thật loại tâm tình này cậu có thể lý giải, cũng giống với cậu lúc vừa mới tỉnh lại, một lòng một dạ đều đặt vào việc mua sắm vật tư, đến bây giờ vẫn có không ít hàng hoá từ các nơi trên cả nước đang vận chuyển đến kho hàng được thuê ngoài ngoại ô. Cách hai ba ngày cậu sẽ đến đó một chuyến, đem hàng hoá thu vào không gian.
Diệp Trạch Việt đã biết được tương lai phát sinh chuyện gì từ miệng anh trai, mạt thế đến thì sẽ như thế nào?
Diệp Trạch Việt thậm chí cảm thấy rằng tin tức mạt thế đến so với năm đó biết được bản thân không thể đứng dậy được nữa thì đều căn bản không đáng nhắc tới. Huống chi còn có Kỳ ca, Phong ca! Bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt với mạt thế!!
Khi Diệp Cẩn trở về là đã hơn mười giờ tối, vẻ mặt đầy mệt mỏi, Hồ lão vội vàng hâm đồ ăn cho hắn, Diệp Cẩn một bên ăn cơm lang thôn hổ yết, một bên nói: "Tiểu Kỳ, tôi cảm thấy tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, còn nhớ đoàn du lịch ở khách sạn lần trước mà chúng ta gặp được không?"
Đường Mặc Kỳ gật gật đầu, nói: "Làm sao vậy? Anh không phải ra ngoài mua đồ vật sao? Cùng cái đoàn du lịch kia có quan hệ gì?"
Diệp Cẩn dừng lại, đột nhiên hạ giọng nói: "Lúc ấy tôi có trao đổi danh thiếp với người hướng dẫn viên du lịch, còn có lúc đứng ở bên ngoài phòng kia cũng có thêm phương thức liên hệ của vài người. Có thể do trong lòng tôi nghĩ nhiều, tổng cảm thấy người bị cảm mạo xung quanh gần đây ngày càng nhiều, liền tâm huyết dâng trào mà gọi điện thoại cho người hướng dẫn viên kia một chút, cậu đoán xem kết quả thế nào?"
Đường Mặc Kỳ cũng không để cho Diệp Cẩn thừa nước đục thả câu, nhàn nhạt mà nhìn hắn nói: "Đã chết?"
Diệp Cẩn bị nghẹn một chút, trong lòng thầm mắng một câu "đứa nhỏ hư". Rồi lại tiếp tục nói: "Điện thoại căn bản không có kết nối được, tắt máy. Tôi lại gọi cho vài người khác thử xem, chỉ có một người nhận điện thoại, chính là cái người lần trước đứng bên ngoài xem náo nhiệt, hắn còn nhớ rõ tôi......"
"Nói trọng điểm!" Đường Mặc Kỳ yên lặng đạp một cước vào chân bàn, "kẽo kẹt" một tiếng, đánh gãy Diệp Cẩn đang nước miếng tung bay tứ phía. Hắn lại bị nghẹn một lần nữa, lập tức không hề vô nghĩa mà nói vào trọng điểm.
Theo như lời người nọ nói, bọn họ là đoàn lữ hành từ Đông Bắc lại đây, sau khi xảy ra chuyện thì công ty du lịch cũng mặc kệ bọn họ, trực tiếp ném bọn họ ở thủ đô, trả tiền để bọn họ ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy. Mà người ấy nói, những người xuất hiện bệnh trạng cảm mạo đều không liên hệ được, kể cả người hướng dẫn viên du lịch kia.
Đường Mặc Kỳ nghe đến đó, tuy rằng không biết những người này bị cảm nhiễm như thế nào, nhưng cơ bản có thể xác định được những người này đều là bị cảm nhiễm vi-rút tang thi sơ kỳ.
Trung tâm khống chế bệnh tật có thể đem những người này cách ly lây như vậy, nhất định là bởi vì những người bệnh này không có hiện tượng chuyển biến tốt đẹp.
Không nghĩ tới còn sớm như vậy đã xuất hiện người nhiễm vi-rút, Đường Mặc Kỳ nắm chặt tay, trong lòng có chút lo lắng cho Đường Kiếm Phong.
Diệp Cẩn thấy sắc mặt cậu trầm trọng, biết cậu đang nghĩ tới cái gì, vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: "Không cần lo lắng cho Đường Kiếm Phong, tên đó cơ linh lắm."
Đường Mặc Kỳ hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Tôi biết, mấy ngày này Diệp ca đi ra ngoài cũng cẩn thận một chút, một khi vi-rút biến dị, bị người lây nhiễm cào hay cắn để bị thương, đều tuyệt đối sẽ bị cảm nhiễm, nhất định không thể để chuyện này xảy ra."
Diệp Cẩn gật gật đầu, hai người liếc nhìn nhau, trong mắt đều là sầu lo.
Ngày hôm sau Diệp Cẩn vẫn đi ra ngoài thu mua vật tư, Đường Mặc Kỳ cùng Hồ lão lại tiếp tục tu sửa vườn hoa. Cậu vừa mới làm chưa đến nửa giờ, Diệp Cẩn đi ra ngoài không bao lâu đã vội vàng trở lại.
Diệp Cẩn đi thẳng về phía khu phòng phía tây, một bên ra hiệu cho Đường Mặc Kỳ cùng qua đây.
Đường Mặc Kỳ có dự cảm trong lòng, e rằng đã có chuyện xảy ra, lập tức ném cái cuốc rồi chạy qua.
Diệp Cẩn vào phòng, lập tức vọt thẳng tới trước máy tính của Diệp Trạch Việt, y còn đang đặt mua đơn hàng, lại bị anh trai đoạt đi.
Diệp Cẩn run rẩy mở ra trang web, cơ hồ không cần phải tìm kiếm, tin tức đầu tiên được đẩy lên trên đầu trang, tiêu đề bắt mắt "Loại vi-rút cảm nhiễm mới xuất hiện, trước mắt đã có một người tử vong, cũng chuẩn đoán có mười bốn bệnh nhân khác."
Diệp Cẩn tiếp tục mở ra tin tiếp theo, là một ảnh chụp bệnh nhân bị đánh mosaic, tuy rằng trên mặt không thấy rõ, những một mảnh đỏ rực chắc hẳn đều là máu, gân xanh trên cổ sưng lên, toàn bộ thân thể quỷ dị mà phù bạo hướng tới phía trước, thoạt nhìn thập phần làm người sợ hãi.
Bác sĩ và hộ sĩ đang ấn bệnh nhân xuống, trên khăn trải giường cùng trên mặt đất đều dính không ít máu, phòng bệnh một mảnh hỗn loạn.
"Tử vong? Không có khả năng, bây giờ còn quá sớm...quá sớm..... Người lây nhiễm vi-rút sơ kỳ sẽ không tử vong, vi-rút trong cơ thể sẽ dần dần biến dị, những thi thể đó dần dần sẽ bị vi-rút khống chế, hay còn gọi là 'chết đi sống lại', biến thành tang thi hoàn toàn." Đường Mặc Kỳ khiếp sợ vô cùng.
Ở đời trước ca bệnh tử vong đầu tiên là vào ngày mười tháng sáu, một đời này như thế nào mà lại sớm như vậy?
Diệp Cẩn thấy sắc mặt Đường Mặc Kỳ có chút lạ, còn tưởng rằng cậu bị doạ, vội vàng kéo tin tức xuống, hình ảnh bị kéo đi, khó hiểu hỏi: "Quá sớm? Quá sớm cái gì cơ? Đúng rồi, trước đó cậu vẫn luôn nói vi-rút sẽ bùng nổ vào tháng sáu, hiện tại mới giữa tháng năm, có phải ý cậu là như vậy hay không?"
Diệp Cẩn từ lời nói của Đường Mặc Kỳ mà đoán được tám chín phần mười, thấy cậu không có phủ nhận, cũng lo lắng mà nhíu mày.