• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Lạc nằm ở nhà suốt một ngày, mới miễn cưỡng có thể bước xuống đi lại bình thường được.

Chuyện đầu tiên anh làm khi xuống giường là lấy đoạn ghi âm hôm qua ra, lưu một bản chính và một bản phụ nữa, cắt đi phần không quan trọng ở phía trước và hiện trường vụ ẩu đả, chỉ để lại mấy câu cuối cùng mà Đoạn Hưng Diệp để lộ ra. Sau đó anh gọi cho Đoạn Minh Dương, hẹn địa điểm gặp mặt.

Đoạn Minh Dương bảo anh đến nhà, anh liền thoải mái mà đồng ý.

Nếu đổi lại là bình thường có lẽ anh sẽ còn cảnh giác xem có bẫy gì không, nhưng mà sau khi bị Đoạn Hưng Diệp đánh đạp và sỉ nhục xong, Lê Lạc đột nhiên cảm thấy, mức độ nguy hiểm của Đoạn Minh Dương không cao đến như vậy.

Ít nhất Đoạn Minh Dương chưa bao giờ đánh anh.

Đặng Lương đang cần cù chăm chỉ mà sắp xếp lịch trình mấy ngày sau, thấy chủ nhân nhà mình bước ra từ trong phòng ngủ, thay bộ đồ ngủ đi, có vẻ như là chuẩn bị bước ra ngoài, cậu nghi ngờ mà hỏi: "Anh, trễ vậy rồi anh còn đi đâu vậy?"

"Trợ lý nhỏ không cần biết nhiều làm gì. Cậu xử lý xong thì đi đi, không cần đợi tôi."

Đặng Lương làu bàu: "Ngủ hết một ngày rồi, đến tối thì có tinh thần vậy à? Anh Lạc nghỉ ngơi như vậy là không tốt đâu, hơn nữa không phải là hôm qua còn bị va vào chân sao? Đừng ra ngoài nữa, anh hẹn rồi thì đổi ngày cũng được mà."

"Người ta đợi không nổi, bảo tôi lập tức đến." Lê Lạc đứng mang giày ở cửa, lúc nhấc chân lên đầu gối hơi đau nên loạng choạng một lát, cũng may là chống tay vào tường rồi nên mới không ngã.

"Ái anh Lạc!" Đặng Lương vội vàng đỡ, "Lần này chân anh va đập hơi nghiêm trọng rồi, anh đã bôi thuốc chưa? Kéo quần lên em xem xem."

"Không sao, bầm chút thôi, qua vài ngày là hết."

"Một chút vết bầm cũng có thể ảnh hưởng đến công việc đó! Anh dùng nhan sắc để kiếm tiền, em thấy anh nên đi mua bảo hiểm cho cơ thể mình đi."

"Ý này không tệ."

Suốt một đường Lê Lạc vẫn còn đang suy nghĩ về tính thực thi của ý kiến mà Đặng Lương đưa ra.

Dù sao thì cũng bị đánh như nhau, không bằng là bẫy Đoạn Hưng Diệp một vố, khiến cho hắn ta cũng chẳng vui vẻ gì.

Lúc đến nhà Đoạn Minh Dương đã qua thời gian hẹn là chín giờ, khu dân cư dưới bóng cây rậm rạp không một tiếng động, quanh co vòng vèo. Bác tài xế còn đang lề mà lề mề mà chạy về phía trước, ló đầu ra nhìn xung quanh, đánh giá khu biệt thự cao cấp hiếm khi được đến này, lại liếc liếc thanh niên đeo kính râm ngồi ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, chắc là trong lòng cũng đang dán mác "Thiếu gia nhà giàu" cho anh rồi.

Lê Lạc toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh dưới bóng râm: "Lái nhanh một chút được không bác tài?"

Bờ vai bác tài xế run lên, lập tức ngồi thẳng lại, không nhìn ngang liếc dọc nữa mà nhanh chóng đưa anh đến trước số nhà được chỉ định, nhận tiền rồi rồ ga chạy đi.

Cơn giận hôm qua của Lê Lạc cuối cùng cũng coi như là trút ra được một ít, trong lòng cũng thoải mái hơn chút, thẳng người dậy, không để cho bản thân lộ ra chút mệt mỏi nào, tiếp đó đi đến trước cửa nhà Đoạn Minh Dương, ấn chuông cửa.

Người đến mở cửa vậy mà lại là Đoạn Minh Dương.

"Sao không lái xe đến?"

Bỏ đi hai chữ "anh Lê" đầy xa lạ, lại thay một bộ đồ ở nhà thoải mái ra, lúc Đoạn Minh Dương nói ra câu này, vậy mà khiến anh nghe ra chút hương vị giống như những bạn bè cũ tụ tập lại với nhau vậy.

Không biết là do ánh đèn vàng của hành lang quá ấm áp, hay là dáng vẻ của người trước mặt trùng khớp với kí ức nhiều năm trước, dường như Lê Lạc bị bầu không khí này cảm hóa, bỏ đi xưng hô xa lạ theo hắn, trực tiếp hỏi: "Sao nhà cậu không có người làm?"

"Yên tĩnh." Đoạn Minh Dương hơi nghiêng người, nhường đường cho anh.

Lê Lạc cũng lười hàn huyên khách sáo với hắn, nghênh ngang mà đi vào phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên ở phía sau, anh xoay người lại định nói ra mục đích đến đây: "Hôm qua tôi——"

"Anh sao rồi?"

"... Hả?"

Đoạn Minh Dương đi đến gần mấy bước, cau chặt mày lại: "Có phải là anh bị thương rồi không?!"

Âm cuối hơi trầm xuống, nghe giống như là một câu trần thuật.

Lê Lạc nhìn khắp người mình một cách kì lạ, tay dài quần dài, phần da lộ ra bên ngoài không có vết tích gì, chắc là không lộ đâu nhỉ?

Đoạn Minh Dương trầm ngâm một lát, đột nhiên giơ tay ra, kéo anh lại.

Lê Lạc ngây ra, khoảng cách với Đoạn Minh Dương quá gần khiến anh cảm thấy có chút không tự nhiên, còn khó chịu hơn cả đau, nên lập tức nhấc tay lên đây hắn ra: "Cách xa tôi ra."

Nhưng mà Đoạn Minh Dương ra tay nhanh hơn, nhân lúc anh không phòng bị, không nặng không nhẹ mà trực tiếp ấn lên eo của một cái, phần vết bầm chưa tan ở eo nháy mắt trở nên vô cùng đau, Lê Lạc hít một ngụm khí lạnh, cả người không khống chế được mà ngã xụi lơ xuống đất.

Đoạn Minh Dương ôm anh vào lòng.

Hai lồng ngực cách biệt nhiều năm lại dán vào nhau.

Tại sao người lạnh lùng như Đoạn Minh Dương, nhưng cái ôm của hắn lại vẫn ấm áp đến như vậy?

Đây là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Lê Lạc.

Nhưng mà tiếp đó Đoạn Minh Dương lại ấn lên các bộ phận khác như bắp đùi, bụng và cánh tay của anh, chỗ nào cũng đau đớn vô cùng, ấn đến mức tâm tư quyến luyến của Lê Lạc đều biến mất sạch, kêu thảm liên tục: "Mẹ nó! Cậu muốn tôi chết à?"

Gương mặt Đoạn Minh Dương u ám không nói gì, đột nhiên hắn khom người xuống, một tay ôm lấy sau lưng anh, một tay luồn xuống đầu gối anh, dùng sức nhấc bế bổng anh lên.

Đôi mắt hẹp dài của Lê Lạc trợn to, nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng lạnh lùng của Đoạn Minh Dương: "Cậu làm gì vậy?"

Đoạn Minh Dương vẫn không nói gì, ôm anh một cách vững chãi, đi thẳng lên lầu hai, một chân đá bay cánh cửa phòng ngủ khép hờ, đặt anh ngồi lên chiếc giường lớn rộng rãi mềm mại.

"Cởi đồ ra."

"Cái gì?"

"Bôi thuốc."

"Không cần, tôi bôi thuốc rồi." Lê Lạc chống lên giường ngồi dậy, khá là có hứng thú mà nhìn chằm chằm hắn, "Sao cậu nhìn ra được vậy?"

"Rất rõ ràng."

"Rõ đến vậy sao? Nhưng mà trợ lí thân cận của tôi từ hôm qua đến nay vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nhưng mà cậu ấy cũng chẳng nhìn ra được, sao cậu vừa nhìn là biết được ngay vậy?"

"Bởi vì cậu ta ngốc."

Lê Lạc bật cười thành tiếng: "Ha ha ha, cũng có lý."

Anh cười khiến cho phần cơ bụng căng theo, nhịn không được mà ho mấy tiếng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đầu mày của Đoạn Minh Dương nhíu lại càng sâu hơn.

"Cởi đồ ra."

"Không sao thật mà, tôi xem rồi, không có thảm như năm xưa anh cậu đánh cậu."

Thần sắc của Đoạn Minh Dương hơi thay đổi: "Đoạn Hưng Diệp đánh? Khi nào? Tối hôm qua?"

"Đúng vậy, trừ mấy người nhà họ Đoạn các người ra, ai lại xuống tay nặng như vậy chứ?" Lê Lạc nhấc ngón tay lên chọt chọt lồng ngực hắn, gương mặt vui vẻ mà nói, "Giám đốc Đoạn, tôi như vầy cũng coi như là bởi vì chuyện công mà bị thương nhỉ? Cậu đi trả thù cho tôi đi?"

"Anh muốn trả thù như thế nào?"

Lê Lạc chỉ là đùa thôi, không ngờ là hắn tiếp lời thật, nên anh tùy tiện nói: "Thì đánh lại thôi, tốt nhất khiến cho hắn táng gia bại sản nữa."

"Được."

Đoạn Minh Dương đồng ý vô cùng nhanh, ngược lại có vẻ rất giả, giống như là đang dỗ người khác một cách qua loa. Nhưng mà Lê Lạc cũng không suy nghĩ nhiều, vốn dĩ thì chỉ là nói chơi cho đã miệng mà thôi, cho dù cuối cùng có một ngày Đoạn Minh Dương khiến cho Đoạn Hưng Diệp táng gia bại sản, cũng chẳng phải là vì anh.

"Chúng ta nói chuyện chính đi." Lê Lạc lấy cây bút ghi âm ra, "Đây là đoạn ghi âm bảo bối mà tôi dùng chính mình để đổi lấy, cậu nghe cho kĩ vào đấy, xem xem có gì có thể dùng được không."

Đoạn Minh Dương nhận lấy, nghe một lần, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

"Có nghe ra được cái gì không?" Lê Lạc hỏi, "Tôi cảm giác cái câu "Tất cả tài sản rồi cũng là của tôi và mẹ tôi thôi" đó của hắn ta giọng điệu rất là chắc chắn, cảm giác giống như là nắm chắc phần thắng trong tay vậy. Nhưng mà không phải là ba cậu lợi dụng cậu để ngăn cho mẹ con hắn ta giành tài sản cho nhà mẹ đẻ sao? Hơn nữa cơ thể của ba cậu cũng còn khỏe mạnh như vậy, sao qua hai năm nữa thì lại dễ dàng giao thực quyền ra chứ?"

"Ba tôi già rồi, mấy năm gần đây thường hay hồ đồ, đã không còn thích hợp ngồi trên vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị nữa rồi. Nhưng mà với tính cách của ông ta, quả thực là sẽ không dễ dàng giao ra thực quyền, điểm này tạm thời tôi không có đầu mối gì, sau này sẽ sai người đi điều tra." Chủ đề của Đoạn Minh Dương chợt thay đổi: "Không phải là anh đi tìm Dương Tịnh sao? Sao toàn là Đoạn Hưng Diệp đang nói vậy?"

"Cô ta không có cái khả năng đó, vừa mới tính moi chuyện thì đã bị anh cậu bắt được, chẳng phải là bị dạy dỗ rồi đây sao? Cũng may là anh cậu không thông minh bằng tôi, cũng không nghĩ xem là tại sao tôi lại ngoan ngoãn đi theo hắn ta như vậy." Lê Lạc vô cùng đắc ý.

Đoạn Minh Dương trầm mặt xuống: "Lần sau đừng hành động tùy tiện như vậy."

"Làm gì còn lần sau chứ, tôi chắc là sau lần này anh cậu sẽ cẩn thận đề phòng hơn, cách dùng người bên gối e là không sử dụng được nữa rồi."

"Có thể thử lại xem."

"Thử lại? Lẽ nào anh cậu lại có tình nhân mới? Cho dù là vậy hắn ta chắc chắn cũng sẽ không để tôi tiếp cận nữa đâu."

"Anh không cần lo, tôi tự tìm được người." Đoạn Minh Dương có vẻ là rất nắm chắc.

Lê Lạc nghi ngờ mà nhìn hắn, muốn nhìn ra một chút tin tức từ trên mặt hắn, nhưng nhìn mãi nhìn mãi, lại nhìn ra chỗ khác không đúng lắm.

"Bên mặt này của cậu sao có vẻ hơi sưng vậy?"

Một bên má của Đoạn Minh Dương hơi cao hơn bên còn lại chút, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thể nào phát hiện ra được.

"Giống như anh vậy."

"Bị người khác đánh?" Lê Lạc che miệng, cố làm ra vẻ bất ngờ, "Trời đất ơi, ai mà có gan lớn tày đình như vậy, dám đánh Đoạn thiếu gia cao quý của chúng ta chứ?"

Đoạn Minh Dương nhàn nhạt nói: "Đúng là có một người thực sự dám, hơn nữa anh cũng biết người này."

Lê Lạc nghẹn họng: "... Không lẽ là... Giang Lưu Thâm đó chứ?"

Đoạn Minh Dương không phủ nhận.

"Sao Giang Lưu Thâm lại đánh cậu?" Lê Lạc cảm thấy kì lạ.

Giang Lưu Thâm quả thực là rất ghét Đoạn Minh Dương, nhưng mà với phong cách hành sự của hắn, nếu muốn đánh thì đã đánh từ năm năm trước rồi, tuyệt đối sẽ không để đến bây giờ.

Huống hồ gì Giang Lưu Thâm trước giờ vẫn luôn là tên kì lạ của giới thiếu gia thượng lưu, mang một gương mặt phóng khoáng lăng nhăng, rất là buông thả, nhưng thực ra lại nghiêm túc đến mức những thiếu gia nhà giàu khác khó mà hiểu được. Lê Lạc chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ thấy lúc em họ của hắn là Giang Tiểu Phù bị ăn hiếp thì hắn mới động tay mà thôi.

"Bởi vì người tình mới của hắn." Giọng điệu của Đoạn Minh Dương không biết tại sao lại có chút cao lên, "Tôi không cho ca sĩ nhỏ đó nhận giải Ca sĩ mới, hắn tức đến mức đấm tôi một đấm, xem ra là hắn thật sự rất thích ca sĩ nhỏ đó."

Lê Lạc mỉa mai: "Vậy là cậu đáng đời, đổi thành tôi thì tôi cũng giận, còn ca sĩ nhỏ nữa chứ, hai năm nay Hạ Hy Ải nổi như thế nào cậu biết không? Cậu ấy không được nhận giải Ca sĩ mới ai mà tin chứ? Gian lận một cách trắng trợn."

"Là nhà tài trợ, tôi chỉ đứng trên lợi ích của công ty mà suy nghĩ, để một ca sĩ có tin đồn xấu gần đây nhận giải, những việc sau này sẽ rất phiền phức." Đoạn Minh Dương ngập ngừng, "Giang Lưu Thâm sau đó có lẽ là đi tìm cậu ta rồi."

Lê Lạc thở hắt ra một hơi: "Vậy thì tốt."

"Vậy thì tốt?"

"Có vấn đề gì sao?"

Đoạn Minh Dương nhìn anh một cái thật sâu: "Anh Lê đúng là rất là lạc quan nhỉ?"

Lê Lạc: "?"

"Không có gì, chuyện này quả thực là do tôi không đứng đắn lắm, hắn đấm tôi một đấm, thì coi như hòa. Phiền anh nói lại với hắn, lần sau nếu lại dây vào tôi nữa, thì tôi sẽ không đứng im đâu."

"Cậu không có miệng à? Còn phiền tôi chuyển lời?" Lê Lạc nói một tiếng, "Đừng tưởng là ai cũng ngoan ngoãn nghe lời cậu như Lâm Trừng, tôi chỉ là hợp tác với cậu, không phải là cấp dưới của cậu."

Nói đến Lâm Trừng, Lê Lạc nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của người thứ hai trong phòng ngủ.

"Lâm Trừng không ở nhà cậu nữa?"

"Tự cậu ấy có nhà, sao lại ở nhà của tôi chứ?"

"Vậy lúc trước..."

"Lúc trước thấy cậu ấy bị cảm, ba mẹ lại ở bên ngoài thành phố, bình thường đều ở một mình, tôi sợ cậu ấy không chăm sóc tốt cho mình nên mới đón qua ở vài ngày."

"Ồ, ra là vậy." Lê Lạc thờ ơ mà đáp một tiếng, xoay người bước xuống giường, "Vậy tôi về trước đây."

"Đêm đã khuya như vậy rồi, chân anh Lê không tiện, không bằng ở lại đi." Giọng điệu của Đoạn Minh Dương lại xa lạ trở lại, dường như là cố ý muốn kéo khoảng cách giữa hai người họ ra, hạ thấp cảm giác đe dọa của chính mình xuống.

Lê Lạc cười cười nhìn hắn: "Chân không tiện? Nói giống như là tôi là người già không bằng ấy. Cho dù là tôi ngồi xe lăn thì cũng phải về, nếu không ai biết được Giám đốc Đoạn có làm gì tôi không chứ?"

"Tôi sẽ không làm gì cả."

"Chuyện này ai mà đảm bảo được, Giám đốc Đoạn không tự nghĩ là tối nay chúng ta có thể nói vài câu trong hòa bình thì tôi sẽ hạ thấp sự đề phòng với cậu đó chứ?"

Đoạn Minh Dương chầm chậm bước lại gần anh, ánh mắt thâm trầm: "Anh Lê có thể yên tâm, anh bị thương, tôi sẽ không làm gì anh cả. Huống gì tôi chẳng phải là anh tôi, có một đống sự lựa chọn nhưng lại cứ nhất quyết bắt ép người khác. Nếu như anh không bằng lòng, tôi cũng sẽ không tự mình tìm phiền phức."

Nụ cười của Lê Lạc vụt tắt: "Cậu thật sự muốn lên giường với tôi?"

"Lần trước tôi đã đề nghị rồi, có thể hợp tác sâu hơn, anh quên rồi sao?"

"Tôi tưởng đó chỉ là một thủ đoạn sỉ nhục người khác của cậu."

"Sỉ nhục bằng miệng thôi thì có ý nghĩa gì chứ?" Đoạn Minh Dương nhấc tay lên, xuyên qua mái tóc dài của anh, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ anh, giọng nói như là vang lên từ một nơi rất xa, lại giống như là thì thầm bên tai, tê dại hết người.

"Nếu như anh Lê cho tôi một cơ hội, tôi có thể khiến anh trải nghiệm một chút... sỉ nhục thật sự kích thích đến mức nào."

Lê Lạc bị vuốt ve đến mức cả người nổi hết da gà, hầu kết bất giác lên xuống một chút, nhắm nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra nhìn hắn.

"Nhưng mà anh cậu không có nói như vậy đâu."

"Hắn ta nói gì?"

"Hắn ta nói, cậu chơi chán tôi rồi."

Động tác trên tay Đoạn Minh Dương nháy mắt khựng lại.

Lê Lạc nghiêng nghiêng đầu, ánh đèn trắng xóa trên trần chiếu vào trong mắt anh, giống y như những hạt tuyết trắng ngần không chút bụi trần.

"Sao, bây giờ Giám đốc Đoạn, muốn ăn lại món mà mình đã ngấy sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK