Cố Nghịch vừa đẩy cửa ra đã giật mình.
Thân hình cục lông nhỏ co thành hình núi, biểu cảm lạnh băng. Móng thỏ quý giá vốn dĩ dễ tổn thương bấy giờ lại đang đè trên mặt đất.
Cố Nghịch: "Cẩn thận vết thương."
Cục lông nhỏ bị sốc luôn rồi, đến tận bây giờ mà vẫn còn gạt ta, trông ta giống cái loại thỏ ngốc lắm hả?
"Khá hơn một chút rồi à?" Cố Nghịch cởi áo khoác nói.
Cục lông nhỏ giơ móng thỏ hoàn toàn không thương tổn sạch sẽ lên cho hắn xem.
Cố Nghịch dừng một chút rồi bình tĩnh nói: "Khôi phục tốt đấy."
Cục lông nhỏ: "..."
Cố Nghịch không nhịn được, bả vai khẽ run lên.
Tại sao cái tên này lại tồi như vậy hả!
Chờ ta biến thành hình người là anh tiêu đời!
Cục lông nhỏ hung hăng liệt mối thù này vào sổ nợ.
Cố Nghịch ôm nó lên giường: "Một hơi ăn nhiều như vậy cũng không sợ khó chịu sao?"
Rõ ràng là tại anh ta ngốc ở trong phòng tắm lâu quá, mình đói bụng nên mới lục tủ lạnh tìm đồ ăn mà.
Cục lông nhỏ vẫy vẫy chân thỏ, ý bảo hắn lại đây.
Cố Nghịch kề sát vào, sau đó trên mặt bị hôn mạnh một cái.
Thấy sợ chưa?
Cố Nghịch: "..."
Hắn nhịn cười.
Cục lông nhỏ hùng hổ phát tiết xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, nằm sải lai ra giống như đại gia.
Cố Nghịch rũ mắt xuống.
Cục lông nhỏ lập tức ngồi đàng hoàng lại.
...
Cố Nghịch đang đọc kịch bản.
Cục lông bé bỏng nằm sấp ở đầu giường chơi chém trái cây trên máy tính bảng, móng thỏ siêu cấp đỉnh chém qua chém lại, nom vô cùng ngầu lòi.
Cố Nghịch nhìn thoáng qua.
Cục lông nhỏ lại càng thêm ra vẻ đẹp trai, móng thỏ như mnag theo tia chớp, chơi thẳng một phát đến ải thứ 32.
Ta giỏi lắm chứ gì? Cục lông nhỏ nhìn hắn.
Cố Nghịch cười khẽ.
Một lát sau, nó chơi không được nữa, đưa máy tính bảng sang để Cố Nghịch giúp nó chém.
... Sau đó, Cố Nghịch liền chơi chém trái cây với nó hơn nửa tiếng.
...
Cục lông nhỏ nằm sấp trong tổ, ôm máy tính bảng chém dưa hấu. Nền game hôm nay là một hình ảnh màu hồng nhạt, màn hình rải đầy hoa hồng, trên đó viết chữ bằng hoa lãng mạn: Thất Tịch hạnh phúc, yêu nhau rồi sẽ thành đôi.
Thất Tịch?
Có phải Thất Tịch là sẽ phải tặng quà không?
Cục lông nhỏ buông máy tính bảng xuống, nhanh chân chạy xuống dưới gầm bàn, nhìn kho bạc nhỏ của mình.
Nó có một lon tiền xu nhỏ, nhưng đó là sính lễ cho Cố Nghịch, không thể động tới được.
Cục lông nhỏ nghĩ một hồi, quyết định tự mình đi kiếm tiền mua quà cho Cố Nghịch.
Nó thử hoá hình, hai mắt nhắm lại tập trung tinh thần, rất nhanh sau đó, cơ thể đã từ từ dài ra.
Bạch Phó Tinh vui vẻ nhảy đến trước gương, lần này tiến bộ rất nhiều, điều vui sướng nhất chính là cả lỗ tai và đuôi đều ngoan ngoãn không lộ ra.
Cậu chạy đi tìm quần áo của Cố Nghịch rồi mặc vào, quá rộng, tay áo phải bị xắn lên vài vòng, sau đó sửa sang một hồi lâu mới miễn cưỡng xem như ổn.
Từ trước đến nay, khi ra ngoài, Bạch Phó Tinh đều có Cố Nghịch đi cùng, bây giờ đi một mình có chút không thích ứng được. Trên đường xe cộ đông đúc, cậu hơi hoảng hốt, cái gì cũng không hiểu, ngơ ngác băng qua đường với người ta.
Ở phía trước bắt đầu có nhiều người hơn, Bạch Phó Tinh đi hơn một giờ mới phát hiện trước mặt có một công viên trò chơi, trên cửa sổ của một căn phòng nhỏ có dán một tờ thông báo tuyển dụng.
[Nhà ma tuyển người, thù lao hậu hĩnh, đồ ăn vặt trà sữa được cung cấp miễn phí.]
Bạch Phó Tinh chăm chú nhìn vào trong cái cửa sổ đen ngòm.
Cửa sổ mở ra, một người đàn ông trung niên thò đầu ra hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Bạch Phó Tinh căng thẳng nói: "Xin chào, chỗ này của ông thiếu người ạ?"
Ông chủ uống một ngụm bia đá rồi liếc nhìn cậu: "Trẻ vị thành niên à?"
Bạch Phó Tinh lập tức nói: "Ta đã trưởng thành rồi."
Ông chủ nói: "Vậy đưa tôi xem chứng minh thư đi?"
Chứng minh thư? Bạch Phó Tinh ngẩn người.
Ông chủ: "Không mang theo đúng không?"
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Ông chủ nhìn cậu: "Nói thật đi, học sinh cấp ba hử?"
Bạch Phó Tinh nói: "Không, ta chỉ muốn tặng quà cho người ta."
Chắc là tặng cho người mình thích chứ gì. Ông chủ đã nhìn thấu tất cả từ lâu, chậc chậc nói: "Học sinh mà học không lo học, suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương."
Bạch Phó Tinh: "..."
Ông chủ nhìn dáng vẻ như em bé ngoan của cậu, thầm nghĩ chắc cùng độ tuổi với con nhà mình, lại nghĩ con nít kiếm tiền tiêu vặt cũng không dễ dàng gì, thế là giữ cậu lại làm.
"Vậy được thôi." Ông chủ nghiêm mặt hù dọa nói: "Không được lười biếng đấy, bị phát hiện là đuổi thẳng cẳng."
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Bạch Phó Tinh đeo mặt nạ ác quỷ, đây là một con quỷ lưỡi dài, trong miệng ngậm một cái đầu lưỡi bằng nhựa có thể duỗi ra rút vào.
Bên trong nhà ma tối đen, Bạch Phó Tinh chuyên nghiệp đứng đúng vị trí của mình, nhìn mấy ngọn ma trơi bay tới bay lui, cách đó không xa còn vang lên mấy tiếng thét chói tai.
Trong không khí tràn ngập âm điệu u ám, bầu không khí kinh dị, khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Đột nhiên, sau lưng cậu có động tĩnh.
Bạch Phó Tinh tò mò quay đầu lại thì thấy một con quỷ không đầu máu me đầm đìa, nhìn mà sợ.
Quỷ không đầu toé máu ra rất chân thật, trong tay còn cầm một cây rìu dính máu.
Bạch Phó Tinh: "..."
Bạch Phó Tinh bình tĩnh lại, hiếu kỳ nhéo nhéo cái đầu trên tay cậu ta: "Đây là đạo cụ à?"
Quỷ không đầu: "Cậu là người mới hả?"
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Một đám người chơi run rẩy ôm nhau đang đi về phía bọn họ, nhất thời nhìn thấy hai con quỷ thì bị doạ đến không dám động đậy.
... Đây là lưỡi giả mà.
Bạch Phó Tinh tri kỷ túm đầu lưỡi kéo dài ra trình diễn cho bọn họ coi.
"A a a!" Mấy người xung quanh điên cuồng hét toáng lên.
Bạch Phó Tinh: "..."
Ngôi nhà ma này thật sự rất nổi tiếng, làm ăn cực kỳ tốt. Có vài người sợ quá nên không dám đi tiếp về phía trước.
Bạch Phó Tinh hộ tống bọn họ ra ngoài.
Mấy người kia trốn ở phía sau cậu, vốn dĩ đang yên tâm rất nhiều, nhưng sau đó lại trơ mắt nhìn thấy hai tai thỏ vô cùng chân thật thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu cậu.
"Đệt con mẹ ơi!!!" Mấy người họ hoài nghi sự đời túm véo nhau, nhanh chân điên cuồng chạy ra bên ngoài.
Nó quá chân thật rồi! Sau khi thoát ra ngoài, bọn họ hưng phấn thảo luận. Kích thích quá, đặc biệt là đôi tai dài kia! Thật vãi, đề nghị tăng lương!
(Vui lòng đọc bản đầy đủ tại WA.TTP.AD cmj_jinju)
Hơn bốn giờ chiều là tới giờ tan làm nhận tiền, một đám quỷ vui vẻ xúm lại ngồi với nhau.
Ông chủ vô cùng hài lòng, vui vẻ nói: "Mời mọi người uống trà sữa đây."
Trong nhà ma tức khắc như quỷ khóc sói gào, hỗn loạn ầm ĩ.
Bạch Phó Tinh: "..."
Tất cả mọi người quây quần bên nhau vui vẻ uống trà sữa, nhiệt tình nói với cậu: "Bọn tôi ở đây làm việc mười mấy năm rồi, ông chủ tốt lắm luôn."
Bạch Phó Tinh cầm trà sữa, tò mò nói: "Cái này có ngon không?"
"Ngon lắm! Uống siêu ngon, bọn tôi đều thích uống lắm á."
Bạch Phó Tinh tiếc không muốn uống, ôm vào trong ngực, cậu muốn giữ lại cho Cố Nghịch.
Có người nói: "Mau uống đi, lạnh là không còn ngon nữa đâu."
Bạch Phó Tinh gật gật đầu.
Ông chủ rất hài lòng với Bạch Phó Tinh, khen ngợi: "Không tồi đấy." Ông chậc một tiếng không nhịn được mà nói: "Thằng nhóc con nhà cậu xinh trai phết nhỉ."
Bạch Phó Tinh lập tức nói: "Ta không có đẹp." Đuôi của cậu ngắn lắm.
Ông chủ nói: "Học tập chăm chỉ vào nghe chưa? Đến kỳ nghỉ hè là bên này lại thiếu người, nếu cậu không có tiền tiêu vặt thì cứ tới đây. Nhớ phương thức liên hệ của tôi này."
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Ông chủ nói số điện thoại, thấy cậu không cầm điện thoại di động bèn hỏi: "Cậu không lấy điện thoại ra ghi vào à?"
Bạch Phó Tinh phản ứng một chút rồi lập tức nói: "Ta nhớ kỹ rồi." Sau đó đọc lại một lần nữa cho ông chủ nghe.
Ông chủ bị chọc cho cười: "Được rồi, trả lương cho cậu đây, Alipay hay Wechat?"
Hả? Bạch Phó Tinh suy nghĩ một chút rồi thử nói: "Alipay."
Ông chủ nói: "Mã thanh toán."
Bạch Phó Tinh: "... Ta không có mã thanh toán."
Ông chủ sửa lời: "Vậy WeChat đi."
Bạch Phó Tinh co quắp giật giật ngón tay.
Ông chủ đoán: "Có phải là không mang điện thoại theo không?"
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Ông chủ sảng khoái nói: "Vậy trả tiền mặt cho cậu vậy."
"Cảm ơn." Bạch Phó Tinh nắm chặt xấp tiền trong lòng bàn tay, hai mắt sáng ngời.
...
Ven đường có rất nhiều người bán hoa, tiếng loa trong mấy cửa tiệm vang to: "Lại đây xem này, đều là hàng được chọn lựa cẩn thận đó, hoa hồng tươi đây..."
Bạch Phó Tinh nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Thần khí theo đuổi vợ, cả nam hay nữ đều đổ, ai nhìn cũng thích."
Bạch Phó Tinh dừng bước.
"Nóng, lạnh, kiêu ngạo, không gì là không thể nắm bắt được. Ở đây có đỏ, có trắng, có hồng, luôn có màu hợp với cậu, mau nhìn xem, nhìn thử xem."
Bạch Phó Tinh quyết đoán đi qua.
Vậy mua cái này đi!
Chủ cửa hàng nhiệt tình nói: "Cậu thích cái nào?"
Bạch Phó Tinh nghiêm túc đưa hết số tiền mình có ra.
Chủ cửa hàng: "..."
Cậu vô tình ngước mắt lên, chợt bị quầy hàng trưng bày các món tinh xảo thu hút.
Bạch Phó Tinh tò mò hỏi: "Cái này là gì thế?"
Chủ cửa hàng nói: "Bánh kem bơ."
Trông ngon ghê. Bạch Phó Tinh khẽ nuốt nước miếng.
Chủ cửa hàng hỏi: "Cậu muốn vị nào?"
Bạch Phó Tinh chưa từng ăn nên vị nào cậu cũng muốn, nhưng cuối cùng cậu lại chỉ vào một cái hồng nhạt rồi nhẹ nhàng nói: "Cái này."
Bạch Phó Tinh nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, ta còn muốn mua hoa nữa."
Chủ cửa hàng: "Mua bánh rồi sẽ không đủ mua hoa."
Bạch Phó Tinh rối rắm trong chốc lát, nhìn chiếc bánh kem yêu quý của mình, nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu: "Ta không muốn bánh kem nữa, đổi thành hoa hồng đi."
Chủ cửa hàng gợi ý: "Vậy đổi cho cậu thành combo hoa hồng và sô cô la nhé?"
Bạch Phó Tinh gật gật đầu, luyến tiếc nhìn bánh kem lần cuối.
Không sao hết, cậu tự an ủi trong lòng, cùng lắm thì sau này có tiền lại tới đây mua.
Bạch Phó Tinh lễ phép cầm bó hoa gần mình nhất lên, nhưng vẫn chú ý đến chú trong tiệm, cậu lấy hết dũng khí nói: "Có thể chọn được không?"
Chủ cửa hàng nói: "Tất nhiên là được rồi!"
"Cảm ơn." Bạch Phó Tinh vui vẻ chọn bó lớn nhất đẹp nhất.
Sau đó cậu lại chọn thêm một hộp sôcôla nhỏ, cầm bút màu vẽ một trái tim đỏ thẫm trên thiệp chúc mừng rồi cùng đặt trong một túi xách đẹp đẽ.
Bạch Phó Tinh hài lòng gật đầu, vui vẻ rời đi.
Giọng nói của chủ cửa hàng lại vang lên: "Chờ đã chờ đã."
Bạch Phó Tinh cảnh giác ôm chặt bó hoa của mình.
Chủ cửa hàng: "Trả tiền thừa cho cậu này."
...
Bên chỗ Cố Nghịch, trợ lý đang hí ha hí hửng chăm chú lướt điện thoại.
Cố Nghịch thuận miệng hỏi: "Đang xem cái gì đấy?"
Trợ lý Tô: "Em đang chọn quà cho bạn gái ạ."
Cố Nghịch: "Hôm nay sinh nhật cô ấy à?"
Trợ lý Tô: "... Hôm nay là Thất Tịch đó anh."
Cố Nghịch: "Ồ." Một ngày lễ nhàm chán.
Trợ lý Tô chọn một bó hoa hồng đỏ lớn.
Dung tục. Cố Nghịch nghĩ thầm, nếu có người tặng hoa hồng cho mình thì nhất định sẽ bị mình ghét bỏ cho xem.
Đương nhiên chính hắn cũng sẽ không đời nào tặng hoa hồng cho người khác.
Trợ lý Tô còn chọn thêm một hộp sô cô la nhân dâu tây nữa.
Ấu trĩ. Trong lòng Cố Nghịch khinh thường.
Cố Nghịch nhớ tới thỏ con trong nhà, bình tĩnh nói: "Gửi tôi tên cửa hàng, tôi xem thử."
"?" Hai mắt Tô trợ lý sáng ngời, hóng chuyện nói: "Anh Cố định tặng quà cho ai hả?"
Cố Nghịch: "Xem chút thôi, tôi tò mò."
Hắn nhìn menu, rất nhanh sau đó đã chọn xong đồ, là một combo năm bánh kem có năm vị khác nhau: dâu tay, phô mai, sô cô la, trà xanh, kem cheese.
... Không hề ấu trĩ chút nào luôn.
Hắn còn ghi chú thêm ở dưới: Bánh kem cỡ như bàn tay là được, không cần tặng hoa hồng.
Lưu tên là: Một nhân sĩ lạnh lùng không muốn để lộ họ tên.
...
Điện thoại di động của Cố Nghịch vang lên, hắn đang quay phim nên trợ lý Tô bắt máy:
Đầu dây bên kia nói: "Xin chào, xin hỏi có phải đằng ấy là "Một nhân sĩ lạnh lùng không muốn để lộ tên họ" không ạ?"
Trợ lý Tô: "Không, cô gọi nhầm người rồi."
Đầu dây bên kia dừng một chút rồi nói: "Đây là cửa hàng mà anh vừa đặt bánh ngọt, anh đã đặt ở chỗ chúng tôi combo năm loại bánh kem, chúng tôi gọi đến để xác nhận một chút. Mặt khác, trên ghi chú có ghi rằng không kèm hoa hồng, nhưng đây là một phần trong gói quà..."
Năm loại bánh gì cơ? Tô trợ lý ngốc ngơ, sau đó đáp: "Mấy cô gọi nhầm rồi."
Cố Nghịch nhận lấy điện thoại, bình tĩnh nói: "Thật sự không cần hoa."
Trợ lý Tô trợ lý trợn tròn mắt.
"Tôi là chủ cửa hàng, cỡ bánh ngọt anh đặt nhỏ hơn bình thường một nửa, thế nhưng lại không cần hoa hồng tặng kèm, như vậy thì chỗ chúng tôi thật sự rất ngại. Hoa hồng là best seller chỗ chúng tôi, đóng gói rất đẹp..."
Cố Nghịch: "Không cần hoa hồng, cảm ơn."
Bên kia nói: "Hôm nay lễ Thất Tịch, tôi tin rằng vợ của anh nhất định sẽ rất thích."
Một tiếng "vợ" này đã vô tình lấy lòng người nào đó, Cố Nghịch bất giác nhếch môi, ho nhẹ một tiếng rồi thản nhiên nói: "Được."
"Vậy phía tôi xác nhận lại địa chỉ một chút, có phải là..."
"Ừ."
Cố Nghịch quay đầu lại, cả thế giới đều đang kinh hãi.
Tất cả mọi người đều ôm vẻ mặt tám chuyện.
Vừa rồi trợ lý Tô bắt máy nên là người biết nhiều tin tức nhất, bây giờ cậu ta đang trực tiếp hoá đá tại chỗ.
Thật sự là combo năm bánh kem luôn! Cái này ít ấu trĩ hơn sô cô la của mình bao nhiêu chứ?
Thân hình cục lông nhỏ co thành hình núi, biểu cảm lạnh băng. Móng thỏ quý giá vốn dĩ dễ tổn thương bấy giờ lại đang đè trên mặt đất.
Cố Nghịch: "Cẩn thận vết thương."
Cục lông nhỏ bị sốc luôn rồi, đến tận bây giờ mà vẫn còn gạt ta, trông ta giống cái loại thỏ ngốc lắm hả?
"Khá hơn một chút rồi à?" Cố Nghịch cởi áo khoác nói.
Cục lông nhỏ giơ móng thỏ hoàn toàn không thương tổn sạch sẽ lên cho hắn xem.
Cố Nghịch dừng một chút rồi bình tĩnh nói: "Khôi phục tốt đấy."
Cục lông nhỏ: "..."
Cố Nghịch không nhịn được, bả vai khẽ run lên.
Tại sao cái tên này lại tồi như vậy hả!
Chờ ta biến thành hình người là anh tiêu đời!
Cục lông nhỏ hung hăng liệt mối thù này vào sổ nợ.
Cố Nghịch ôm nó lên giường: "Một hơi ăn nhiều như vậy cũng không sợ khó chịu sao?"
Rõ ràng là tại anh ta ngốc ở trong phòng tắm lâu quá, mình đói bụng nên mới lục tủ lạnh tìm đồ ăn mà.
Cục lông nhỏ vẫy vẫy chân thỏ, ý bảo hắn lại đây.
Cố Nghịch kề sát vào, sau đó trên mặt bị hôn mạnh một cái.
Thấy sợ chưa?
Cố Nghịch: "..."
Hắn nhịn cười.
Cục lông nhỏ hùng hổ phát tiết xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, nằm sải lai ra giống như đại gia.
Cố Nghịch rũ mắt xuống.
Cục lông nhỏ lập tức ngồi đàng hoàng lại.
...
Cố Nghịch đang đọc kịch bản.
Cục lông bé bỏng nằm sấp ở đầu giường chơi chém trái cây trên máy tính bảng, móng thỏ siêu cấp đỉnh chém qua chém lại, nom vô cùng ngầu lòi.
Cố Nghịch nhìn thoáng qua.
Cục lông nhỏ lại càng thêm ra vẻ đẹp trai, móng thỏ như mnag theo tia chớp, chơi thẳng một phát đến ải thứ 32.
Ta giỏi lắm chứ gì? Cục lông nhỏ nhìn hắn.
Cố Nghịch cười khẽ.
Một lát sau, nó chơi không được nữa, đưa máy tính bảng sang để Cố Nghịch giúp nó chém.
... Sau đó, Cố Nghịch liền chơi chém trái cây với nó hơn nửa tiếng.
...
Cục lông nhỏ nằm sấp trong tổ, ôm máy tính bảng chém dưa hấu. Nền game hôm nay là một hình ảnh màu hồng nhạt, màn hình rải đầy hoa hồng, trên đó viết chữ bằng hoa lãng mạn: Thất Tịch hạnh phúc, yêu nhau rồi sẽ thành đôi.
Thất Tịch?
Có phải Thất Tịch là sẽ phải tặng quà không?
Cục lông nhỏ buông máy tính bảng xuống, nhanh chân chạy xuống dưới gầm bàn, nhìn kho bạc nhỏ của mình.
Nó có một lon tiền xu nhỏ, nhưng đó là sính lễ cho Cố Nghịch, không thể động tới được.
Cục lông nhỏ nghĩ một hồi, quyết định tự mình đi kiếm tiền mua quà cho Cố Nghịch.
Nó thử hoá hình, hai mắt nhắm lại tập trung tinh thần, rất nhanh sau đó, cơ thể đã từ từ dài ra.
Bạch Phó Tinh vui vẻ nhảy đến trước gương, lần này tiến bộ rất nhiều, điều vui sướng nhất chính là cả lỗ tai và đuôi đều ngoan ngoãn không lộ ra.
Cậu chạy đi tìm quần áo của Cố Nghịch rồi mặc vào, quá rộng, tay áo phải bị xắn lên vài vòng, sau đó sửa sang một hồi lâu mới miễn cưỡng xem như ổn.
Từ trước đến nay, khi ra ngoài, Bạch Phó Tinh đều có Cố Nghịch đi cùng, bây giờ đi một mình có chút không thích ứng được. Trên đường xe cộ đông đúc, cậu hơi hoảng hốt, cái gì cũng không hiểu, ngơ ngác băng qua đường với người ta.
Ở phía trước bắt đầu có nhiều người hơn, Bạch Phó Tinh đi hơn một giờ mới phát hiện trước mặt có một công viên trò chơi, trên cửa sổ của một căn phòng nhỏ có dán một tờ thông báo tuyển dụng.
[Nhà ma tuyển người, thù lao hậu hĩnh, đồ ăn vặt trà sữa được cung cấp miễn phí.]
Bạch Phó Tinh chăm chú nhìn vào trong cái cửa sổ đen ngòm.
Cửa sổ mở ra, một người đàn ông trung niên thò đầu ra hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Bạch Phó Tinh căng thẳng nói: "Xin chào, chỗ này của ông thiếu người ạ?"
Ông chủ uống một ngụm bia đá rồi liếc nhìn cậu: "Trẻ vị thành niên à?"
Bạch Phó Tinh lập tức nói: "Ta đã trưởng thành rồi."
Ông chủ nói: "Vậy đưa tôi xem chứng minh thư đi?"
Chứng minh thư? Bạch Phó Tinh ngẩn người.
Ông chủ: "Không mang theo đúng không?"
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Ông chủ nhìn cậu: "Nói thật đi, học sinh cấp ba hử?"
Bạch Phó Tinh nói: "Không, ta chỉ muốn tặng quà cho người ta."
Chắc là tặng cho người mình thích chứ gì. Ông chủ đã nhìn thấu tất cả từ lâu, chậc chậc nói: "Học sinh mà học không lo học, suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương."
Bạch Phó Tinh: "..."
Ông chủ nhìn dáng vẻ như em bé ngoan của cậu, thầm nghĩ chắc cùng độ tuổi với con nhà mình, lại nghĩ con nít kiếm tiền tiêu vặt cũng không dễ dàng gì, thế là giữ cậu lại làm.
"Vậy được thôi." Ông chủ nghiêm mặt hù dọa nói: "Không được lười biếng đấy, bị phát hiện là đuổi thẳng cẳng."
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Bạch Phó Tinh đeo mặt nạ ác quỷ, đây là một con quỷ lưỡi dài, trong miệng ngậm một cái đầu lưỡi bằng nhựa có thể duỗi ra rút vào.
Bên trong nhà ma tối đen, Bạch Phó Tinh chuyên nghiệp đứng đúng vị trí của mình, nhìn mấy ngọn ma trơi bay tới bay lui, cách đó không xa còn vang lên mấy tiếng thét chói tai.
Trong không khí tràn ngập âm điệu u ám, bầu không khí kinh dị, khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Đột nhiên, sau lưng cậu có động tĩnh.
Bạch Phó Tinh tò mò quay đầu lại thì thấy một con quỷ không đầu máu me đầm đìa, nhìn mà sợ.
Quỷ không đầu toé máu ra rất chân thật, trong tay còn cầm một cây rìu dính máu.
Bạch Phó Tinh: "..."
Bạch Phó Tinh bình tĩnh lại, hiếu kỳ nhéo nhéo cái đầu trên tay cậu ta: "Đây là đạo cụ à?"
Quỷ không đầu: "Cậu là người mới hả?"
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Một đám người chơi run rẩy ôm nhau đang đi về phía bọn họ, nhất thời nhìn thấy hai con quỷ thì bị doạ đến không dám động đậy.
... Đây là lưỡi giả mà.
Bạch Phó Tinh tri kỷ túm đầu lưỡi kéo dài ra trình diễn cho bọn họ coi.
"A a a!" Mấy người xung quanh điên cuồng hét toáng lên.
Bạch Phó Tinh: "..."
Ngôi nhà ma này thật sự rất nổi tiếng, làm ăn cực kỳ tốt. Có vài người sợ quá nên không dám đi tiếp về phía trước.
Bạch Phó Tinh hộ tống bọn họ ra ngoài.
Mấy người kia trốn ở phía sau cậu, vốn dĩ đang yên tâm rất nhiều, nhưng sau đó lại trơ mắt nhìn thấy hai tai thỏ vô cùng chân thật thoắt ẩn thoắt hiện trên đầu cậu.
"Đệt con mẹ ơi!!!" Mấy người họ hoài nghi sự đời túm véo nhau, nhanh chân điên cuồng chạy ra bên ngoài.
Nó quá chân thật rồi! Sau khi thoát ra ngoài, bọn họ hưng phấn thảo luận. Kích thích quá, đặc biệt là đôi tai dài kia! Thật vãi, đề nghị tăng lương!
(Vui lòng đọc bản đầy đủ tại WA.TTP.AD cmj_jinju)
Hơn bốn giờ chiều là tới giờ tan làm nhận tiền, một đám quỷ vui vẻ xúm lại ngồi với nhau.
Ông chủ vô cùng hài lòng, vui vẻ nói: "Mời mọi người uống trà sữa đây."
Trong nhà ma tức khắc như quỷ khóc sói gào, hỗn loạn ầm ĩ.
Bạch Phó Tinh: "..."
Tất cả mọi người quây quần bên nhau vui vẻ uống trà sữa, nhiệt tình nói với cậu: "Bọn tôi ở đây làm việc mười mấy năm rồi, ông chủ tốt lắm luôn."
Bạch Phó Tinh cầm trà sữa, tò mò nói: "Cái này có ngon không?"
"Ngon lắm! Uống siêu ngon, bọn tôi đều thích uống lắm á."
Bạch Phó Tinh tiếc không muốn uống, ôm vào trong ngực, cậu muốn giữ lại cho Cố Nghịch.
Có người nói: "Mau uống đi, lạnh là không còn ngon nữa đâu."
Bạch Phó Tinh gật gật đầu.
Ông chủ rất hài lòng với Bạch Phó Tinh, khen ngợi: "Không tồi đấy." Ông chậc một tiếng không nhịn được mà nói: "Thằng nhóc con nhà cậu xinh trai phết nhỉ."
Bạch Phó Tinh lập tức nói: "Ta không có đẹp." Đuôi của cậu ngắn lắm.
Ông chủ nói: "Học tập chăm chỉ vào nghe chưa? Đến kỳ nghỉ hè là bên này lại thiếu người, nếu cậu không có tiền tiêu vặt thì cứ tới đây. Nhớ phương thức liên hệ của tôi này."
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Ông chủ nói số điện thoại, thấy cậu không cầm điện thoại di động bèn hỏi: "Cậu không lấy điện thoại ra ghi vào à?"
Bạch Phó Tinh phản ứng một chút rồi lập tức nói: "Ta nhớ kỹ rồi." Sau đó đọc lại một lần nữa cho ông chủ nghe.
Ông chủ bị chọc cho cười: "Được rồi, trả lương cho cậu đây, Alipay hay Wechat?"
Hả? Bạch Phó Tinh suy nghĩ một chút rồi thử nói: "Alipay."
Ông chủ nói: "Mã thanh toán."
Bạch Phó Tinh: "... Ta không có mã thanh toán."
Ông chủ sửa lời: "Vậy WeChat đi."
Bạch Phó Tinh co quắp giật giật ngón tay.
Ông chủ đoán: "Có phải là không mang điện thoại theo không?"
Bạch Phó Tinh gật đầu.
Ông chủ sảng khoái nói: "Vậy trả tiền mặt cho cậu vậy."
"Cảm ơn." Bạch Phó Tinh nắm chặt xấp tiền trong lòng bàn tay, hai mắt sáng ngời.
...
Ven đường có rất nhiều người bán hoa, tiếng loa trong mấy cửa tiệm vang to: "Lại đây xem này, đều là hàng được chọn lựa cẩn thận đó, hoa hồng tươi đây..."
Bạch Phó Tinh nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Thần khí theo đuổi vợ, cả nam hay nữ đều đổ, ai nhìn cũng thích."
Bạch Phó Tinh dừng bước.
"Nóng, lạnh, kiêu ngạo, không gì là không thể nắm bắt được. Ở đây có đỏ, có trắng, có hồng, luôn có màu hợp với cậu, mau nhìn xem, nhìn thử xem."
Bạch Phó Tinh quyết đoán đi qua.
Vậy mua cái này đi!
Chủ cửa hàng nhiệt tình nói: "Cậu thích cái nào?"
Bạch Phó Tinh nghiêm túc đưa hết số tiền mình có ra.
Chủ cửa hàng: "..."
Cậu vô tình ngước mắt lên, chợt bị quầy hàng trưng bày các món tinh xảo thu hút.
Bạch Phó Tinh tò mò hỏi: "Cái này là gì thế?"
Chủ cửa hàng nói: "Bánh kem bơ."
Trông ngon ghê. Bạch Phó Tinh khẽ nuốt nước miếng.
Chủ cửa hàng hỏi: "Cậu muốn vị nào?"
Bạch Phó Tinh chưa từng ăn nên vị nào cậu cũng muốn, nhưng cuối cùng cậu lại chỉ vào một cái hồng nhạt rồi nhẹ nhàng nói: "Cái này."
Bạch Phó Tinh nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, ta còn muốn mua hoa nữa."
Chủ cửa hàng: "Mua bánh rồi sẽ không đủ mua hoa."
Bạch Phó Tinh rối rắm trong chốc lát, nhìn chiếc bánh kem yêu quý của mình, nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu: "Ta không muốn bánh kem nữa, đổi thành hoa hồng đi."
Chủ cửa hàng gợi ý: "Vậy đổi cho cậu thành combo hoa hồng và sô cô la nhé?"
Bạch Phó Tinh gật gật đầu, luyến tiếc nhìn bánh kem lần cuối.
Không sao hết, cậu tự an ủi trong lòng, cùng lắm thì sau này có tiền lại tới đây mua.
Bạch Phó Tinh lễ phép cầm bó hoa gần mình nhất lên, nhưng vẫn chú ý đến chú trong tiệm, cậu lấy hết dũng khí nói: "Có thể chọn được không?"
Chủ cửa hàng nói: "Tất nhiên là được rồi!"
"Cảm ơn." Bạch Phó Tinh vui vẻ chọn bó lớn nhất đẹp nhất.
Sau đó cậu lại chọn thêm một hộp sôcôla nhỏ, cầm bút màu vẽ một trái tim đỏ thẫm trên thiệp chúc mừng rồi cùng đặt trong một túi xách đẹp đẽ.
Bạch Phó Tinh hài lòng gật đầu, vui vẻ rời đi.
Giọng nói của chủ cửa hàng lại vang lên: "Chờ đã chờ đã."
Bạch Phó Tinh cảnh giác ôm chặt bó hoa của mình.
Chủ cửa hàng: "Trả tiền thừa cho cậu này."
...
Bên chỗ Cố Nghịch, trợ lý đang hí ha hí hửng chăm chú lướt điện thoại.
Cố Nghịch thuận miệng hỏi: "Đang xem cái gì đấy?"
Trợ lý Tô: "Em đang chọn quà cho bạn gái ạ."
Cố Nghịch: "Hôm nay sinh nhật cô ấy à?"
Trợ lý Tô: "... Hôm nay là Thất Tịch đó anh."
Cố Nghịch: "Ồ." Một ngày lễ nhàm chán.
Trợ lý Tô chọn một bó hoa hồng đỏ lớn.
Dung tục. Cố Nghịch nghĩ thầm, nếu có người tặng hoa hồng cho mình thì nhất định sẽ bị mình ghét bỏ cho xem.
Đương nhiên chính hắn cũng sẽ không đời nào tặng hoa hồng cho người khác.
Trợ lý Tô còn chọn thêm một hộp sô cô la nhân dâu tây nữa.
Ấu trĩ. Trong lòng Cố Nghịch khinh thường.
Cố Nghịch nhớ tới thỏ con trong nhà, bình tĩnh nói: "Gửi tôi tên cửa hàng, tôi xem thử."
"?" Hai mắt Tô trợ lý sáng ngời, hóng chuyện nói: "Anh Cố định tặng quà cho ai hả?"
Cố Nghịch: "Xem chút thôi, tôi tò mò."
Hắn nhìn menu, rất nhanh sau đó đã chọn xong đồ, là một combo năm bánh kem có năm vị khác nhau: dâu tay, phô mai, sô cô la, trà xanh, kem cheese.
... Không hề ấu trĩ chút nào luôn.
Hắn còn ghi chú thêm ở dưới: Bánh kem cỡ như bàn tay là được, không cần tặng hoa hồng.
Lưu tên là: Một nhân sĩ lạnh lùng không muốn để lộ họ tên.
...
Điện thoại di động của Cố Nghịch vang lên, hắn đang quay phim nên trợ lý Tô bắt máy:
Đầu dây bên kia nói: "Xin chào, xin hỏi có phải đằng ấy là "Một nhân sĩ lạnh lùng không muốn để lộ tên họ" không ạ?"
Trợ lý Tô: "Không, cô gọi nhầm người rồi."
Đầu dây bên kia dừng một chút rồi nói: "Đây là cửa hàng mà anh vừa đặt bánh ngọt, anh đã đặt ở chỗ chúng tôi combo năm loại bánh kem, chúng tôi gọi đến để xác nhận một chút. Mặt khác, trên ghi chú có ghi rằng không kèm hoa hồng, nhưng đây là một phần trong gói quà..."
Năm loại bánh gì cơ? Tô trợ lý ngốc ngơ, sau đó đáp: "Mấy cô gọi nhầm rồi."
Cố Nghịch nhận lấy điện thoại, bình tĩnh nói: "Thật sự không cần hoa."
Trợ lý Tô trợ lý trợn tròn mắt.
"Tôi là chủ cửa hàng, cỡ bánh ngọt anh đặt nhỏ hơn bình thường một nửa, thế nhưng lại không cần hoa hồng tặng kèm, như vậy thì chỗ chúng tôi thật sự rất ngại. Hoa hồng là best seller chỗ chúng tôi, đóng gói rất đẹp..."
Cố Nghịch: "Không cần hoa hồng, cảm ơn."
Bên kia nói: "Hôm nay lễ Thất Tịch, tôi tin rằng vợ của anh nhất định sẽ rất thích."
Một tiếng "vợ" này đã vô tình lấy lòng người nào đó, Cố Nghịch bất giác nhếch môi, ho nhẹ một tiếng rồi thản nhiên nói: "Được."
"Vậy phía tôi xác nhận lại địa chỉ một chút, có phải là..."
"Ừ."
Cố Nghịch quay đầu lại, cả thế giới đều đang kinh hãi.
Tất cả mọi người đều ôm vẻ mặt tám chuyện.
Vừa rồi trợ lý Tô bắt máy nên là người biết nhiều tin tức nhất, bây giờ cậu ta đang trực tiếp hoá đá tại chỗ.
Thật sự là combo năm bánh kem luôn! Cái này ít ấu trĩ hơn sô cô la của mình bao nhiêu chứ?