- Mẹ mới qua chơi ạ.
Vũ Nguyệt đang uống nước thì quay sang nhìn cô, nhìn thấy cái đang đi khó khăn kia là bà liền hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Liếc mắt qua đến chỗ con trai đã thấy anh đi đến đỡ vợ.
- Không phải kêu em nghỉ ngơi sao.
Anh im lặng nào
- Lại đây mẹ xem nào, ôi trời cổ con sao lại nhiều vết xước thế này... Vũ Nguyệt thương xót nhìn đến cổ của cô.
Nhưng cổ còn cô có những dấu hôn do anh để lại tối qua làm Thẩm Kiều ngượng đỏ cả mặt.
- Mẹ ơi con không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi.
- Không phải dấu, mẹ biết chuyện xảy ra rồi. Kim Ly con bé còn chạy qua nhà bên kia khóc lóc kêu mẹ đến nói chuyện với Dương Triết.
Nghe đến đây cả cô và anh đều ngạc nhiên, không nghĩ Kim Ly lại có hành động trẻ con nông nổi như vậy.
- Vậy mẹ nói gì với cô ta. Dương Triết giọng lạnh tanh.
- Thẩm Kiều, mẹ không phải bênh vực con bé đó. Nhưng cũng vì nó bị ba mẹ chiều hư nên mới có tính cách trẻ con hồ đồ. Mẹ biết con cũng sẽ không so đo quá nhiều mà đúng không.
- Mẹ yên tâm, chuyện giữa con và cô ấy, cần làm gì con cũng đều làm rồi sẽ không để bụng. Nhưng nếu cô ấy vẫn còn hành động không suy nghĩ trước sau con nhất định sẽ không để yên.
- Phải nể mặt cô chú bên đó lắm con mới không truy cứu việc này, nếu hôm qua vợ con mà có việc gì đáng ngại con sẽ không thể nhân nhượng.
- Mẹ hiểu, mẹ hiểu. Cô chú bên đó biết chuyện xong liền vội vàng gọi điện về cho mẹ thay mặt Kim Ly xin lỗi Thẩm Kiều. Sáng nay cũng đã kêu con bé quay trở lại Pháp rồi.
Những chuyện như này sẽ không bao giờ có lần sau.
- Mẹ à, con không sao đâu. Mẹ đừng nghe Triết, anh ấy chỉ đang phản ứng thái quá lên thôi.
- Em nói anh thái quá.....
- Muộn rồi, mau thay đồ đi làm đi. Anh còn ngồi đây làm gì nữa.
- Mẹ, mẹ qua đây sớm như vậy đã ăn sáng chưa. Hay con đưa mẹ đi ăn sáng nhé.
- Không cần, không cần. Mẹ sáng nay có hẹn với bạn, không làm phiền hai đứa mẹ đi đây.
Vũ Nguyệt vừa đi khỏi là Dương Triết trưng ra bộ mặt giận dỗi đi lên lầu. Thẩm kiều đứng đằng sau vừa buồn cười vừa tức.
- Triết..... Một câu thôi cũng đã khiến anh kìm nén cơn giận mà quay lại nhìn.
- Em đau, đi khó, không muốn đi nữa. Mau xuống bế em nên. Thẩm kiều nhìn anh rồi đang rộng tay.
Anh nhìn cảnh này thật không thể lơ đi được.
Được anh bế gọn trong tay đi lên lầu cô cười không ngớt. Vẻ mặt anh tức giận trông thật trẻ con nhưng rất đáng yêu. Người đàn ông này ngày càng lộ ra những mặt cô khó mà tin được.
- Sao giận vậy, lớn rồi mà còn xấu tính.
- Em còn nói hả, có lòng quan tâm đến vợ vậy mà bị nói là thái quá.
- Xem anh kìa, sao lại giận đáng yêu vậy chứ. Cô không ngần ngại choàng tay qua cổ lao đến hôn anh.
- Biết anh đáng yêu thế này, em phải trêu trọc anh nhiều hơn mới được.
- Em dám..... Anh dùng ánh mắt tà mị nhìn cô.
Thẩm kiều tâm tình sắc bén nhận ra sự khác thường trong lời nói liền lảng đi.
- Anh thay đồ, mau thay đồ đến công ty, muộn giờ làm rồi.
- Hôm nay cho em nghỉ, không cần vất vả.
- Nhưng em không muốn kết nhà.
- Nếu không nghe lời thì ngay đến cơ hội xuống giường của em cũng không còn.
Thẩm kiều nghe xong liền im bặt, anh nói lời này liền khiến cô liên tưởng lại trận kích tình tối qua, anh dồi dào tinh lực còn cô đã bị vắt kiệt khô đến mức này.
- Anh là tên xấu xa... Thẩm kiều trừng mắt đánh vào ngực anh.
Dương Triết kéo ngay cô vào lòng, nhanh chóng chế ngự môi cô.
- Ưm... ư cánh tay mạnh mẽ liền ôm ghì lấy eo, chỉ một lát đã khiến cơ thể cô mềm nhũn. Chân thiếu chút nữa đã đứng không nổi.
- Anh nhận ra môi em càng ngày càng ngọt, muốn ăn bất cứ lúc nào.
- Em cũng mới nhận ra anh là tên sói,là một tên đại sắc lang.
- Cảm ơn vợ đã khen, con sói này sẽ chỉ thích ăn thịt con cừu tên Thẩm Kiều. Hôm nay con cừu ở nhà dưỡng tâm tính cho tốt, nếu không ngoan nhất định bị phạt.