Ai có thể ngờ được, trong giới giải trí, thầy Chu Tây Duy từng đoạt rất nhiều giải thưởng hạng mục vai phụ, ngoài giờ không làm việc chính lại có thể làm việc bán thời gian.
Bất quá ngẫm lại hình như cũng không có gì không khó hiểu.
Dù sao với lượng thức ăn của Chu Tây Duy, nếu chỉ đóng vai phụ, thật đúng là không nuôi nổi mình.
Đường Tự không khỏi tò mò nói. "Chu lão sư, ngài trước kia thời gian làm thêm, chẳng lẽ không ai nhận ra ngài sao?"
"Có có có," Chu Tây Duy gãi gãi gáy, "Nhưng tôi cũng không phải là người quan trọng gì, có người nhận ra, nhưng ngay cả tên tôi cũng không gọi ra được, tôi thuận miệng có thể qua qua."
Chỉ nói mình lớn lên giống một minh tinh nào đó là được, dù sao người nhận ra hắn không nhiều lắm, nhận ra cũng không gọi ra tên được, hắn chỉ nói mình bộ dạng giống hoặc giả ngu là được.
Người khác cũng sẽ không tin tưởng một diễn viên lại lén lút làm việc bán thời gian lại còn là việc tay chân thế này.
Mặc dù biết giúp người chuyển nhà là công việc bán thời gian của Chu Tây Duy, là công việc của thầy, nhưng Đường Tự vẫn có chút ngượng ngùng để Chu Tây Duy làm những việc này.
Chu Tây Duy ngược lại một chút áp lực cũng không có, trực tiếp nói. "Tiểu Đường nếu thật sự cảm thấy ngượng ngùng, lát nữa mời tôi ăn một bữa cơm là được."
Đường Tự đành phải đáp ứng.
Lúc trước lúc Chu Tây Duy đưa bọn họ về nhà, Đường Tự đã nghĩ tới muốn mời anh ăn cơm, chỉ là khi đó trong túi rỗng tếch, hơn nữa biết lượng thức ăn của Chu Tây Duy, Đường Tự không mở được miệng này.
Hiện tại thù lao của bộ phim vừa đóng đã có, cho dù lượng thức ăn của Chu Tây Duy có lớn đến đâu, một bữa cơm Đường Tự vẫn mời.
Bùi Hành Vũ hiện tại thuê căn nhà này diện tích nhỏ, muốn chuyển đồ đạc không nhiều lắm, tính toán đầy đủ còn không chất đủ chiếc Ngũ Lăng Hồng Quang của Chu Tây Duy.
Đến trước bữa tối, Đường Tự và Bùi Hành Vũ cũng đã chuyển vào nhà Tả Khánh Viễn chuẩn bị cho bọn họ.
Tả Khánh Viễn chuẩn bị chỗ ở cho Đường Tự là một biệt thự nhỏ nằm ở nội thành Cao Ninh Thành.
Giá trị là rất lớn.
Chu Tây Duy nhìn cũng không khỏi cảm thán. "Triều Ca điện ảnh thật đúng là tài đại khí thô, chuẩn bị ký túc xá cho nghệ sĩ dưới trướng cũng khí phách như vậy."
Đương nhiên, hắn cũng chỉ là cảm thán, cũng không có ý tứ khác.
Nhân sinh trên đời, có thể khiến Chu Tây Duy để ý phỏng chừng chỉ có ăn, những khác đều tùy ý.
Ngược lại Đường Tự là người trong cuộc cũng không có khái niệm này, dù sao trước đó y chưa từng tiếp xúc với loại chuyện này, cho rằng đãi ngộ của tất cả nghệ sĩ đều không sai biệt lắm. Nhìn căn phòng lớn sạch sẽ sáng sủa trước mắt, Đường Tự cực kỳ cao hứng.
Y nhảy nhót chạy đến trước mặt Bùi Hành Vũ, vung tay lên trước mặt Bùi Hành Vũ, biểu tình trên mặt mang theo một chút trịnh trọng, giống như lại nói. "Ái phi, đây là giang sơn mà trẫm vì ngươi đánh ra."
"Tôi nói tôi nuôi anh nhất định nuôi được anh." Đường Tự ngẩng đầu nhìn Bùi Hành Vũ, ánh mắt sáng lấp lánh, bộ dáng nhỏ nhắn nói lời sắt son.
Nói xong, y còn bấm ngón tay mình nói. "Đầu tiên là để cho anh ở trong căn nhà lớn, sau đó kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó anh muốn mua cái gì thì mua cái đó, muốn làm cái gì thì làm!"
Đường Tự càng nói càng hào khí, rất có một loại cảm giác đã thành hiện thực.
Bùi Hành Vũ không ngắt lời Đường Tự, từ đầu đến cuối nở nụ cười ôn nhu, chỉ sau khi Đường Tự nói xong, đặt tay lên đầu Đường Tự, xoa xoa một phen, "Được, tôi chờ em, kiếm được nhiều tiền nuôi tôi."
Một chút tự giác sắp trở thành tên đàn ông thích ăn cơm mềm cũng không có.
(Là ăn bám a)
Tả Khánh Viễn ở một bên nhìn thấy mà chua ê ca răng.
Lần đầu tiên cảm thấy không ăn gì đã no.
Đến giờ cơm chiều, Đường Tự nói muốn mời Chu Tây Duy ăn cơm, tự nhiên sẽ thực hiện.
Lúc y và Bùi Hành Vũ định ngồi xe chu Tây Duy đi ăn cơm, Tả Khánh Viễn gọi điện thoại tới, hỏi nhà y chuyển đi thế nào.
Khi biết Được Chu Tây Duy ở một bên, Tả Khánh Viễn trực tiếp nói bữa cơm này anh ta mời, đưa cho một địa chỉ để bọn họ đi qua.
Đường Tự chấm dứt cuộc điện thoại với Tả Khánh Viễn, liền thuật lại ý tứ của Tả Khánh Viễn.
- Đi a, sao lại không đi! Chu Tây Duy không chút do dự liền đồng ý.
Đối với cơ hội ăn cơm miễn phí, Chu Tây Duy có thể cọ liền cọ, huống chi là Tả Khánh Viễn mời khách, đồ ăn khẳng định không bình thường.
Đoàn ba người ngồi trong Ngũ Lăng Hồng Quang, điên cuồng đi đến nhà hàng Tả Khánh Viễn đặt.
Tả Khánh Viễn đối với lượng thức ăn của Chu Tây Duy cũng có nghe thấy, cũng không có đặt nhà hàng tây, mà là trực tiếp thuê một nhà hàng đông bắc, để cho quán ăn đêm nay chỉ phục vụ cho bàn này của bọn họ.
Nhà hàng Đông Bắc, đồ ăn số lượng lớn.
Thấu hiểu được tâm can của Chu Tây Duy.
Lúc bọn họ đến quán ăn, Tả Khánh Viễn đã tới, Diệp Chi Vân cũng cùng nhau tới.
Hàn huyên vài câu, nhân viên phục vụ liền bưng thức ăn lên.
Nhân viên phục vụ ban đầu cho rằng Tả Khánh Viễn thuê cả nhà hàng gọi nhiều đồ ăn như vậy, là bởi vì tối nay có rất nhiều người đến ăn cơm, còn buồn bực tại sao không đến khách sạn mở tiệc rượu. Chờ đến lúc nhìn, phát hiện năm người mới tiến vào, thiếu chút nữa bị vỡ kính.
"Thưa ngài đây?" Chỉ có mấy mống người này thôi hả? Cuối cùng ông chủ đã đi ra và hỏi một cách không thể tin được.
Phải biết rằng Tả Khánh Viễn đặt đến mấy bàn, ngày thường cũng đủ hơn mười hai mươi người ăn.
Chu Tây Duy khoát khoát tay "Lên trước, không đủ đợi lát nữa."
Chuyện ăn uống, anh một chút cũng sẽ không khách khí.
Ông chủ.. "
Ông chủ theo bản năng đi tìm camera, không phải là võng hồng nào lại đến quay video khiêu chiến với Đại Dạ Dày Vương đó chứ?
Khách nhân như vậy trước kia hắn cũng đãi qua mấy người, hảo gia hỏa, nói là đại dạ dày vương, một hồi biểu diễn xuống, lãng phí không ít thức ăn.
Ông chủ nhìn họ dò xét.
Tả Khánh Viễn:" Các vị đi xuống trước đi, có việc lại gọi. "
Rốt cuộc khách hàng là thượng đế, ông chủ ôm một trái tim hoài nghi đi xuống.
Chờ người sau khi rời đi, Tả Khánh Viễn trực tiếp tiến vào chính đề.
" Chu lão sư, tôi nhớ rõ ngài không ký với công ty nào đúng không? "Ông hỏi.
Chu Tây Duy là người đóng nhân vật phản diện nổi tiếng trong giới chuyên nghiệp, bất kể loại nhân vật phản diện nào anh cũng có thể diễn nhập mộc ba phần, là một diễn viên kỳ cựu.
Nhưng con đường diễn xuất của Chu Tây Duy cũng không thuận buồm xuôi gió, anh bắt đầu từ diễn xuất quần chúng, thông qua sự tích lũy dần dần của từng bộ phim, mới trở thành diễn viên phản diện nổi tiếng trong giới.
Có lẽ người khác không biết Chu Tây Duy tên gì, nhưng tuyệt đối có thể nói ra nhân vật mà anh thủ vai.
Mấy năm nay anh ta đều là đơn đả độc đấu tới đây, có kịch liền nhận, không có kịch liền làm thêm. Mặc dù có giải thưởng, nhưng thù lao phim không cao, anh quay phim liền nhìn chằm chằm vào bữa ăn của đoàn làm phim người ta.
Dù sao là một người cô đơn, một người ăn no cả nhà không đói.
Không phải là không có công ty giải trí nào liên lạc với anh ta trong thời gian đó, nhưng tất cả đều bị anh ta từ chối. Thiên tính tản mạn, không muốn bị khung hình trói buộc, tự nhiên sẽ không ký hợp đồng với công ty để quản mình.
Lúc này Tả Khánh Viễn hỏi vấn đề này, Chu Tây Duy liền biết mục đích của tên này.
Nuốt một ngụm cà tím, mới trả lời câu hỏi của Tả Khánh Viễn," Là không ký, phiền toái là một chuyện, còn không tự do, tôi rất thích trạng thái hiện tại. "
Xem như uyển chuyển cự tuyệt Tả Khánh Viễn.
" Chu lão sư, tôi hiểu ý tứ của ngài "Tả Khánh Viễn không đánh trống bỏ cuộc, mà rất thành khẩn nói." Tôi muốn ký ngài cũng không phải muốn ký vào Triều Ca điện ảnh. Tôi có dự định tự mình thành lập một công ty điện ảnh, đến lúc đó Chi Vân cũng sẽ tới. "
Tả Khánh Viễn chính là Tả gia đại thiếu gia, muốn ở trong giới này làm ra một phen sự nghiệp, há có thể thỏa mãn chỉ làm người đại diện? Có tài chính có dã tâm có năng lực, cũng làm người đại diện cho Triều Ca điện ảnh mấy năm, cũng có nhân mạch, đi ra làm một mình đối với anh ta mà nói không thể đơn giản hơn.
Anh ta không thiếu kinh phí, không thiếu tài nguyên, lại thiếu người.
Đường Tự là một hạt giống tốt mà Diệp Chi Vân coi trọng, cũng là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng tiếp theo của Tả Khánh Viễn.
Mà Chu Tây Duy ở trong giới này nhiều năm, tuy rằng nhìn qua không quá nóng bỏng, nhưng người này có kỹ năng diễn xuất và kinh nghiệm phong phú. Đến lúc đó công ty của anh tất sẽ chiêu mộ được một ít người mới, mà Chu Tây Duy hoàn toàn có thể làm giáo viên của những người mới này.
Tả Khánh Viễn đem tính toán của mình nói với Chu Tây Duy, anh định ký hợp đồng với Chu Tây Duy, cũng không phải muốn ép buộc Chu Tây Duy kinh doanh hoặc ép buộc Chu Tây Duy làm những gì anh không muốn làm, mà là muốn Chu Tây Duy trở thành giáo viên dạy diễn xuất của công ty.
Nếu có một vở kịch mà Chu Tây Duy cảm thấy hứng thú, công ty nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp anh đàm phán.
Tả Khánh Viễn đem toàn bộ thành ý của mình bày ra, chỉ xem Chu Tây Duy có thể tiếp nhận hay không.
Hiển nhiên, Chu Tây Duy có chút dao động.
Tả Khánh Viễn là một tay quan sát sắc mặt cực tốt, lập tức thừa thắng xông lên truy kích, hạ sát thủ," Công ty bao ăn bao ở. Biệt thự Tiểu Đường ở Chu lão sư nhìn thấy đúng không? Nơi đó cả hàng đều là của tôi, Chu lão sư đến lúc đó chọn một tòa nhà ở là được. "
Tả Khánh Viễn hào sảng nói ra, toát lên khí chất thổ hào.
Anh ta có phải là người kém tiền không?
Ở đâu Chu Tây Duy không thèm để ý, anh để ý chính là bao ăn, lập tức mắt đều sáng lên, còn cố ý xác nhận một lần," Thật bao ăn? "
" Chu lão sư yên tâm, khẳng định bao ăn. "
" Được. "Chu Tây Duy đồng ý," Khi nào thì mang hợp đồng tới đây, chúng ta ký hợp đồng đi. "
Tả Khánh Viễn cười to," Chu lão sư là một người dứt khoát. "
Toàn bộ hành trình Đường Tự không hề gia nhập cuộc nói chuyện của hai, nội dung nói chuyện của bọn họ, y nghe như lọt trong sương mù.
Y vốn tưởng rằng y cùng Triều Ca điện ảnh ký hợp đồng, hiện tại xem ra hẳn là không phải, mà là trực tiếp cùng Tả Khánh Viễn ký hợp đồng.
Đường Tự nhìn Bùi Hành Vũ một cái, Bùi Hành Vũ gật gật đầu khẳng định suy đoán của Đường Tự.
Đường Tự cũng không thèm để ý, hợp đồng Bùi Hành Vũ xem qua, vậy khẳng định không thành vấn đề.
Y là một tiểu nguyên bảo vô ưu vô lự, những chuyện phí đầu óc này đều giao cho Bùi Hành Vũ là được.
Bữa cơm này có thể nói là khách chủ đều tận hoan, Chu Tây Duy không hổ là đại dạ dày vương nổi danh trong giới, đem đồ ăn Tả Khánh Viễn gọi đều sạch sẽ không nói, sau lại gọi thêm vài món.
Điều này làm ông chủ quán ăn sợ tới mức không nhẹ, trong ánh mắt nhìn Chu Tây Duy tràn ngập kính sợ kính trọng, đồng thời cũng vô cùng may mắn mình không phải mở quán ăn tự phục vụ (buffet chẳng hạn), bằng không đến một vị khách như vậy, ông sặp tiệm luôn quá.
Chu Tây Duy giống như biết suy nghĩ trong lòng ông chủ, cười lộ ra hàm răng trắng tinh với ông chủ," Yên tâm, tôi chưa bao giờ ăn buffet. "
Ai cũng không dễ dàng gì, không thể làm cho nhà hàng của người ta càng thêm tồi tệ được.
Ông chủ.."..."
Tôi thay mặt cho chủ quán buffet trên toàn thế giới cảm ơn ngài!