Mộc Miên hỏi lại anh:
- Nếu em không đồng ý thì sao? Chúng ta căn bản không có tình cảm sâu đậm, thì sau này làm sao chắn chắc được chứ? Làm sao có thể ở với nhau được chứ?
Tuấn Minh ép chặt cô vào mình, anh phát hơi nóng từ giọng nói vào môi cô:
- Tôi là ai em nên biết rõ. Thứ tôi muốn thì chắc chắn sẽ có được. Hôm nay em có thể từ chối, nhưng ngày mai sau này em phải quỳ dưới chân tôi cầu xin tôi lấy em.
Nói xong, anh buông cô ra. Mộc Miên nghe anh nói mà lòng bắt đầu dâng lên nỗi sợ, cô nắm lấy cánh tay anh hỏi:
- Anh muốn làm gì? Tại sao phải là em chứ? Anh có thiếu gì phụ nữ đâu.
Tuấn Minh nhìn cô hờ hững trả lời:
- Em không cần phải biết. Tôi cho em 2 ngày để suy nghĩ, lúc đó em sẽ biết tôi làm như thế nào.
Mộc Miên giật mình:
- Anh…Tại sao? Em…
Tuấn Minh ngắt ngang lời cô:
- Không nói nữa. Bây giờ đã trễ rồi. Em mới bệnh dậy, bây giờ hãy ăn cái gì đó rồi nghỉ ngơi đi. Chiều tôi đưa em về.
Mộc Miên nghe anh nói thì bất ngờ cảm giác chóng mặt lại xuất hiện, đầu óc cô xoay vòng. Cô cảm giác người mình sắp ngã xuống vậy. May mắn, lúc đó Tuấn Minh đỡ cô rồi ôm cô vào lòng. Anh ôm cô, đặt đầu cô nằm trong lòng anh. Anh xúi nhìn cô nói:
- Em hãy nghỉ ngơi trước đã.
Mộc Miên nghe vậy cũng không có phản ứng vì quá đau đầu nên cô cũng gật đầu. Đúng là bây giờ anh và cô đang trong tình huống khó xử nhưng bây giờ cô lại không có sức để nói lại. Sao cô lại lên cơn đau đầu lúc này chứ.
Tuấn Minh bế cô lên đưa cô về phòng. Đặt cô xuống giường, anh đưa tay giúp cô cởi áo khoác ngoài ra. Anh đắp chăn lại cho cô rồi lại đóng cửa rèm lại. Anh quay lại giường nói với cô:
- Em ngủ một giấc đi.
Mộc Miên lúc này bắt đầu mơ màng đi vào giấc ngủ. Tuấn Minh ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Anh ra ngồi ở phòng khách rót một ly nước trà ngồi nghĩ lại chuyện lúc nãy anh nói với cô. Quả thật anh chưa hoàn toàn yêu Mộc Miên, chưa hoàn toàn dành trọn tình cảm của mình cho cô. Chỉ là lúc này anh đã ngoài 30 tuổi, anh cần cho mình một người vợ có thể sinh cho mình một đứa con và cần người để “giải quyết”. Trước đây, anh và Cố Minh Châu từng có tình cảm, yêu nhau sâu đậm. Thậm chí anh từng lên kế hoạch tiến đến hôn nhân với Minh Châu. Nhưng cả hai người đều bận rộn, cô ấy là bận với những dự án phim ảnh cũng như sự nghiệp thăng hoa. Còn anh thì bận hơn như thế, anh vừa phải gồng gánh sự nghiệp do anh làm nên, vừa phải làm trụ cột cho Tập đoàn gia đình lại còn phải đấu đá nội bộ, phe phái trong công ty lẫn gia đình. Cả hai yêu nhau nhưng cũng phải hiếm khi mới gặp nhau nên anh quyết định chia tay dù trong lòng vẫn dành cho nhau tình cảm sâu đậm. Bây giờ, anh muốn vợ muốn con. Anh muốn đi làm về có thể được ăn một bữa cơm ấm áp và được quan tâm chăm sóc. Thậm chí, nếu “cần” cũng có người để anh có thể “giải quyết”.
Suy nghĩ một hồi, anh nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ. Thật ra, anh có thể kết hôn với một cô gái có địa vị gia đình cao nhưng anh lại không muốn như thế. Nếu như kết hôn thương mại quả thật anh có lợi rất nhiều nhưng cũng có nhiều rủi ro và phải phụ thuộc vào đối tác thông gia cũng như ít nhiều sẽ có sự lôi kéo phe cánh, đấu đá loạn hơn. Vì vậy, anh muốn kết hôn với một cô gái xuất thân bình thường, an phận, hiền lành. Mộc Miên chính là sự lựa chọn tốt. Cô không hẳn là xuất thân bình thường mà là con nhà có học, bố mẹ đều là người có địa vị cao trong xã hội và đều là những người có tiếng trong ngành giáo dục. Gia đình nội ngoại dù không giàu có nhưng đều là con nhà tri thức. Không giàu cũng sang. Hơn hết, Mộc Miên tính tình hiền lành, ngây thơ nên không hiểu nhiều về thương trường, đấu đá trong thế giới ngầm. Cô cũng ít nói, an phận nên không có gì phải đề phòng lo lắng.
Nhưng có một điều là cô còn nhỏ tuổi. Cô còn chưa tròn 20 tuổi. Liệu ép buộc một cô gái kết hôn sớm có thật sự là cướp đi cuộc đời của cô ấy?