• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Chí có bạn gái, nhân dịp được nghỉ liền đưa về gặp mặt gia đình, tuy mẹ cậu ta miệng nói vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cũng không tỏ thái độ khó chịu lắm. Cô bé kia cắt tóc ngắn, mắt sáng rực hữu thần, hoạt bát lanh lợi, ở cùng Vương Chí hầu như đều là yêu cho roi cho vọt.

Mọi người đi chơi với nhau, Phạm Kì hỏi, “Dư Dương sao cậu không đưa bạn gái về hả?” Dư Dương quét mắt nhìn cậu ta một cái, “Còn không biết xấu hổ nói tui, cậu cũng thế mà.”

Tiên Quả xen vào hỏi, “Dương Hạo đâu rồi? Đi cùng người yêu nên không về à?”

Dư Dương chỉ cúi đầu cắn ống hút nước ngọt không nghe nhỏ nói gì. Tiên Quả thấy lúng túng, Phạm Kì bên cạnh nói, “Bà giỏi như vầy chắc trong trường nhiều người theo lắm chứ?”

Tiên Quả im lặng trong chốc lát, “Nhưng lại không phải là người tui muốn.”

Dư Dương ngồi nhìn người đến người đi bên ngoài cửa sổ thủy tinh của quán KFC, không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, đầu óc không biết bay đi nơi nào rồi, cậu nghĩ có lẽ khi về trường nên kiếm một nhỏ bạn gái chăng?

Khi trở về trường học Dư Lan Lan nhét cho cậu rất nhiều đồ ăn, chủ yếu là mang cho Dương Hạo, dặn Dư Dương nhắc anh đừng quá sức, còn trẻ mà đã bị bệnh thì không tốt. Dư Lan Lan cúi xuống sắp xếp đồ đạc, cứ nói liên miên lan man, Dư Dương đứng bên cạnh nhìn thấy trên khuôn mặt trang điểm kĩ càng của mẹ vẫn có nếp nhăn thật nhỏ, hốc mắt cậu nóng lên, xách túi nói, “Mẹ không cần tiễn con đâu, con gọi xe đến nhà ga là được.”

“Chuẩn bị đầy đủ chưa?”

“Đủ rồi ạ.” Dư Dương kéo khóa túi lại, sau đó tay phải kéo va li tay trái cầm bọc đồ ăn to đùng, “Mẹ bị cảm đã khỏi hẳn đâu, mẹ nằm nghỉ đi.”

Dư Lan Lan đưa cậu ra cửa, “Đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ gọi điện cho mẹ.”

“Con biết rồi.”

“Dương Dương.”

Dư Dương quay đầu lại, “Còn gì nữa mẹ?”

“Lần này Hạo Hạo không về có phải vì các con cãi nhau không?”

“Không phải đâu mẹ, cậu ta thật sự phải ở lại trường chuẩn bị đại hội thể thao mùa đông cuối tháng này mà.” Dư Dương hơi lúng túng nói.

Dư Lan Lan nhìn cậu một lúc, “Các con là anh em ruột, có gì cứ nói ra, đừng có cãi nhau rồi hờn dỗi lung tung, có phải trẻ con nữa đâu.”

Chuyện như vậy làm sao mà nói ra được trời. Dư Dương gật gật đầu, “Con biết rồi mà, mẹ về phòng nằm đi.”

“Để mẹ nhìn con xuống dưới đã.”

“Vậy con đi đây.” Dư Dương xoay người xuống lầu, xuống đến tầng một rồi vẫn chưa thấy tiếng đóng cửa, cậu bỗng nhớ tới một câu, thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, có lẽ không hợp dùng vào lúc này, nhưng cậu lại có thể lĩnh hội được ý nghĩa của nó.

Lúc đến Thâm Quyến đã mười giờ tối, Dương Hạo đến bến xe La Hồ đón cậu, lúc Dư Dương xuống xe có hơi ngạc nhiên, bởi vì Dương Hạo không nhắn tin cũng không hỏi cậu mua vé mấy giờ, cho nên trên mặt còn có vẻ bất ngờ rõ ràng.

Dương Hạo cầm lấy va li, “Anh gọi điện cho mẹ.”

“À.” Dư Dương sờ mũi đi theo cậu ta tới một dãy taxi đón khách, bỗng nhiên nhớ tới số tiền gọi xe từ chỗ bãi biển về trường kia, “Hay là đi xe bus đi.”

Dương Hạo dừng lại quay đầu nhìn cậu, “Sao vậy?”

“Từ đây đi taxi về trường mất nhiều tiền lắm.” Dư Dương nhíu mày, ngó nhìn xung quanh, cậu nhớ rõ La Hồ có xe bus đi Nam Sơn.

“Em hết tiền rồi hả?” Dương Hạo đẩy đẩy kính.

“…” Dư Dương mặc kệ cậu ta đi thẳng tới bến xe buýt bên kia.

Cuối cùng Dương Hạo không muốn tranh luận với Dư Dương, vì vậy đành nhượng bộ đi tàu điện ngầm đến trạm sau rồi gọi xe về trường. Dương Hạo ngồi trên tàu điện nhìn Dư Dương cười, Dư Dương lườm cậu ta thấp giọng nói, “Cười gì mà cười, nhe hết cả răng ra rồi!”

Dương Hạo mím môi nói, “Chỉ là không ngờ thì ra em lại tiết kiệm như vầy.”

“Sao tui nghe như cậu đang đá đểu tui thế?”

“Khụ, em đa nghi rồi.”

Dư Dương trở mình chớp chớp mắt, “Có mang MP4 không? Của tui hết pin rồi.”

Dương Hạo lấy MP4 Mickey trong túi ra, đưa một tai nghe qua, lúc nhìn thấy máy ba cô gái ngồi đối diện liền kêu lên kinh ngạc, MP4 Mickey số lượng có hạn đó! Mắt liền nhìn chằm chằm vào tay cậu. Dương Hạo cười một cái làm cho ba cô nàng lập tức đỏ mặt, Dư Dương mở máy ra, nhét một tai nghe vào tai, Dương Hạo quay đầu nhìn liền thấy vẻ xem thường trên mặt cậu, lại cười một cái nữa. Hai người hòa hảo như lúc đầu, như không có vụ cãi nhau kia. [Như chưa hề có cuộc chia li =))]

Dư Dương bắt đầu chú ý đến nữ sinh xung quanh, con gái trong lớp á vừa tùy tùy tiện tiện tính cách lại quái đản, làm bạn bè còn được chứ nói đến hai chữ yêu đương nghĩ sao cũng thấy rùng mình, liệu có phải con gái làm thiết kế kiến trúc đều không giống với con gái bình thường không ta? Trừ bạn nữ trong lớp ra cũng chỉ tiếp xúc với người yêu của mấy thằng trong kí túc, nhưng mà người yêu bạn tất nhiên là không thể động tới, hơn nữa Dư Dương thấy mấy nhỏ đó cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhất là khi họ hờn dỗi nũng nịu làm cho anh em phải tổn hao nơ ron lấy lòng, Dư Dương mới nhìn thôi cũng đã mệt, chẳng lẽ cái thứ gọi là tình yêu đều như vậy sao?

Đại hội thể thao mùa đông cuối tháng mười của Đại học Thâm Quyến hai năm một lần, Dương Hạo bận đến nỗi không kịp ăn cơm, tất nhiên là không thể tham gia thi đấu gì, Dư Dương bị xúi giục tham gia một môn chạy tiếchuyeenj4x100 mét, còn đấu bóng rổ với các hệ khác.

Trận chung kết bóng rổ ở ngày cuối cùng của đại hội, hệ thiết kế kiến trúc của cậu đối đầu với hệ quản lí công thương của Dương Hạo, lúc thi đấu Dương Hạo cũng vào sân, Dư Dương ngẩn người, cậu và Dương Hạo trước giờ đều là hợp tác chơi bóng, làm đối thủ vẫn là lần đầu tiên. Trận đấu này được rất nhiều người chú ý bàn tán, đầu tiên là trình độ cao, sau đó là nhiều người đẹp, hệ nào vô địch chỉ là vấn đề thứ yếu.

Buổi tối lúc một đám người đi ăn mừng có người nhắc tới chuyện cũ, lần này là bên kí túc xá của Dương Hạo, vỗ vai Dư Dương nói chị dâu chú có một chị em tốt lắm, nói giới thiệu cho chú có xem không?

Dương Hạo ngồi bên cạnh Dư Dương, tất nhiên là nghe được, cậu không chú ý cho lắm, cậu nghĩ Dư Dương chắc chắn sẽ từ chối. Sau đó cậu nghe được tiếng của Dư Dương.

“Được, xem mặt xong hẵng nói.”

Dương Hạo quay phắt lại, “Em nói cái gì?!” Vặn lớn âm lượng, mọi người quanh bàn liền im phăng phắc.

Dư Dương có chút khó hiểu, “Làm sao vậy?”

Dương Hạo nhìn cậu một lúc lâu rồi thong thả mở miệng, “Không có gì.”

“Đại ca à, bị ông dọa đau tim luôn rồi.”

Trên bàn lại bắt đầu ồn ào lên, Dương Hạo lại không còn hứng thú, mí mắt khép hờ, không biết đang nghĩ cái gì.

Thế nhưng Dư Dương lại không gặp nhỏ chị em tốt của chị dâu trong miệng vị nhân huynh kia, anh ta dường như đã quên khuấy mình từng đề cập đến chuyện này với Dư Dương. Cũng may Dư Dương không để ý nhiều, nguyên nhân chủ yếu là thời gian của cậu phần lớn đều bị Dương Hạo độc chiếm. Sau đại hội thể thao Dương Hạo cứ như là dư thừa rất nhiều thời gian, Dư Dương làm gì cậu ta cũng đi theo, căng tin thư viện giảng đường vân vân đều bám tới, thậm chí thỉnh thoảng ở trong phòng học của hệ kiến trúc cũng thấy Dương Hạo đang miệt mài xem sách quản lí công thương.

Dư Dương nghiêng đầu xem Dương Hạo hơi nhíu mày, hồi trước cũng đâu có thấy cậu ta rảnh rỗi vậy hở.

Tiếng gọi ngoài cửa phòng đã lâu, Dương Hạo lại phát hiện Dư Dương cạnh mình không định đứng dậy, xoay qua nhìn đã thấy cậu ngồi ngơ ngẩn cả ra, nhếch miệng cười lay lay cánh tay cậu, “Gọi em kìa.”

“Hả?” Dư Dương hoàn hồn mờ mịt hỏi.

“Kìa.” Dương Hạo chỉ ra cửa phòng học, “Người ta gọi em lâu lắm rồi ấy.”

Dư Dương nhìn ra đó, là nữ sinh lớp cậu, nói đây là phòng tự học ai cũng vào được sao nhỏ không vào tận đây gọi mình nhỉ, liền đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài.

“Dư Dương, cho ông này.” Cô nhỏ đưa một bức thư ra, biểu tình trên mặt hưng phấn lại giảo hoạt, “Chuyển giùm người khác nha, lúc nào không có ai thì xem đó.”

Ơ, Dư Dương chưa kịp nói gì nhỏ đã chạy biến, cúi đầu xem bức thư màu trắng, chính giữa viết bốn chữ thân gửi Dư Dương chỉnh tề.

Thư tình à?

Dư Dương nghi hoặc trở về chỗ, Dương Hạo liếc mắt nhìn liền thản nhiên hỏi, “Thư tình hả?”

“Ai biết đâu.” Dư Dương nhét thư vào cặp.

“Không mở ra xem sao?”

“Nhỏ nói khi nào không có ai mới xem.” Dư Dương gãi gãi hai má hơi ngứa ngáy, cầm sách trên bàn lên.

“Vậy chắc chắn là thư tình rồi.” Dương Hạo dừng một chút, “Bây giờ con gái còn viết thư tình cũng không nhiều.” Ít nhất cậu biết đều là trực tiếp thông báo.

“Hâm mộ hả?” Dư Dương lật sách trong tay không nhìn cậu nói.

Dương Hạo cười cười, “Hâm mộ cũng vô ích, em biết anh không có cái phúc phận này mà.”

“Vậy Chương Thạc kia thì sao?”

Dương Hạo không nghĩ cậu sẽ nhắc tới Chương Thạch, hơi sửng sốt không nói tiếp, Dư Dương nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Anh ta thích cậu mà đúng không?”

“Sao vậy? Có thể chấp nhận rồi à?” Dương Hạo một lần nữa nở nụ cười.

Dư Dương nhíu mày, “Đừng có đánh trống lảng.” Cậu ta làm sao biết được ngày Quốc khánh cậu ở nhà lên mạng tìm thông tin về đồng tính luyến ái chứ.

“Ừm.” Dương Hạo ghé vào tai Dư Dương nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy, “Nếu như anh nói không thích anh ấy, người anh thích là em thì sao?”

Dư Dương tách ra, trừng mắt nhìn cậu ta, “Cậu xác định cậu là gay mà không phải là tự kỷ chứ?”

Dương Hạo ngồi thẳng lại, cười như không cười nói, “Chúng ta giống nhau, nhưng em là em, anh là anh.”

Dư Dương trừng mắt vừa định nói thì di động của Dương Hạo kêu ngắt lời bọn họ, là Chương Thạc. Dư Dương thấy cậu ta cúp điện thoại sau đó đứng dậy nói, “Anh đi ra ngoài một chút, em ngoan ngoãn tự đến căng tin ăn cơm nhé.” Vỗ vỗ đầu cậu.

“Có chuyện gì thế?”

Dương Hạo đã rời khỏi chỗ ngồi không trả lời cũng không quay đầu lại chỉ đưa lưng về phía cậu phất phất tay.

Hết chương 21

Ôi cuối cùng cũng làm tiếp ^______^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK