Cô đành ngậm ngùi,đắng cay bò ra ngoài rồi đứng dậy.
- Vâng tôi sẽ cút mà.
Cô lau miệng mình vì có 1 chút tinh của anh tràn ra . Đứng dậy một cách mệt mỏi cô đi ra khỏi phòng. Còn anh thì thỏa mãn nhìn đểu cô. Đúng là cô làm chuyện này vẫn vụng nhưng lại khiến anh thỏa mãn vô cùng.
- Lần sau cô còn phải chịu khổ hơn thế nhiều.
…
Cô bước thật nhanh ra khỏi cái chỗ đáng sợ đó, ban đầu là thích nhưng giờ cô lại thấy kinh tởm,sợ hãi vì người lãnh đạo 1 công ty hùng mạnh lại làm loại chuyện kinh tởm ấy. Hình tượng của anh đã bị dập tắt trong lòng cô. Cô giữ kín nước mắt để ko phải khóc trước mặt người khác. Vừa mới bước chân ra khỏi công ty cô khóc òa lên.
- Aaaaa...sao lại..hức vậy chứ sao anh hết lần này đến lần khác đều sỉ nhục mình vậy? tại sao vậy chứ? tại sao?
Cô khóc rất to, rất lớn, cô muốn giàu thoát hết nỗi lòng mình và khóc 1 trận to. Nước mắt chảy liên tục như suối, mặt đỏ bừng hết lên.
- Hức hức
Cô khóc trong nỗi đau tuyệt vọng, thật sự trách bản thân mình rằng sao lại ko thể tự bảo vệ chính mình chứ. Rồi cuối cùng lại bị chà đạp, thực chất là cô chẳng hề có địa vị gì trong tay cả nên bị chà đạp là đúng. Dù cô có chết cũng không ai mảy may suy nghĩ đến hay tiếc thương cho cô. Khóc được 30 phút cô đứng dậy liền xoa bóp tay chân vì hồi nãy phải quỳ xuống gầm bàn làm chuyện kinh tởm đó khiến chân tay cô đau nhức,rã rời.
Đi ra xe để về thì lại chẳng thấy xe đâu chắc là tài xế đã đi rồi, cô còn không biết đường về biệt thự..thôi đành đi taxi vậy. Lang thang trên con đường, xe cộ tấp nập đầy khói bụi. Cô cứ đi cứ đi, đi đến khi nào tới chỗ có taxi thì thôi. Buồn bã, đau đớn cô cười khẩy nụ cười trong sự bất lực.
…
Gần đến chỗ đỗ taxi cô vui mừng chạy đến bỗng có ai đó kéo tay cô lại.
- A là ai? - Vùng vẫy
- Cậu không nhận ra mình sao? Mình đây Hoắc Minh.
Cô sững sờ 1 lúc rồi tươi cười, hét lên vui sướng.
- A là là Hoắc Minh sao. Anh bạn đầu moi lúc trước đã trở lại rồi sao.
Hoắc Minh và Dương Nhi Lan là bạn thuở nhỏ chơi cùng với nhau. Cô hay bị gọi là con hoang nhưng anh vẫn kết thân và bảo vệ cô nên 2 người chơi thân rất ăn ý nhau. Hoắc Minh cũng là con nhà giàu có tiếng trong thành phố nhưng anh không hề giống với những người giàu khác, có 1 trái tim ấm áp, luôn đối xử nhẹ nhàng với cô. Ngay cả cha mẹ của Hoắc Minh cũng rất yêu quý Nhi Lan, có lần 2 người còn mong cô làm con dâu họ. Còn Hoắc Minh và Nhi Lan cũng đã có tình cảm thoáng qua với nhau.
Nhưng vì sự ham học hỏi, muốn học rộng hơn nữa anh đã chọn con đường đi du học để về gầy dựng công ty của cha để lại.
- Hahaha cậu vẫn nhớ như in vậy. Đúng Hoắc Minh của cậu đây.Mình đi du học về là đi tìm cậu ngay. Sang nhà ba cậu thì nghe là cậu đã bị 1 người tên là Trịnh Thiên đưa đi.
Cô trầm mặt xuống, anh chơi với cô từ lâu nên biết cô gặp rắc rối kể cả khi cô giấu anh. Hoắc Minh dẫn cô vào trong xe anh ngồi.
- Cậu nói đi đã xảy ra chuyện gì? Mình muốn biết mọi thứ..Nhi Lan sao mắt cậu đỏ vậy? Cậu vừa khóc à? Nói cho mình biết đi.
'" Nếu nói cho cậu ấy biết chắc chắn cậu ấy sẽ ko ngại nguy hiểm, lao đầu vào giúp mình. Nhưng Trịnh Thiên anh ta không phải là dạng vừa, muốn động vào là được, anh ta nguy hiểm như thế chắc chắn sẽ làm hại Hoắc Minh. Cậu ấy còn trẻ như thế, tương lai sáng ngời trước mắt...nếu phải vướng tâm vào mình chắc chắn sẽ gặp nguy "
- Cậu nghĩ gì mà lâu vậy trả lời mình đi Nhi Lan à.
Hoắc Minh lay bả vai cô.
- Cậu không cần phải lo cho mình đâu mình ổn mà.
- Ổn là ổn như thế nào? Nếu cậu còn coi mình là bạn thì hãy nói mình biết đi..không thì mình sẽ đi hỏi ba cậu hoặc điều tra về người tên Trịnh Thiên đó.
Cô giật mình, khuyên ngăn:
- Đừng mà Hoắc Minh, đừng làm thế sẽ nguy hiểm lắm đó đừng mà. Nghe được giọng nói đầy sợ hãi của cô anh cũng nhận biết được người tên Trịnh Thiên đó chắc là 1 người có quyền và rất đáng sợ.
- Nào Nhi Lan bình tĩnh lại đi..nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì nào?
- Cậu không được nói cho ai biết hay nhúng tay vào chuyện này đâu..được không hứa với mình đi.
Hoắc Minh im lặng hồi lâu rồi cuối cùng đồng ý với cô.
- Được..giờ cậu hãy cho mình biết đi.
- Thực ra chuyện là do ba mình ông ấy...................
Khi nói xong lại lần nữa can ngăn Hoắc Minh lại. Chuyện cô kể về Trịnh Thiên chỉ nói anh là người độc ác, tàn bạo như thế nào chứ ko kể việc anh đã làm cưỡng bức, đán đập cô dã man ra sao.
- Cậu nói có thật không hay là chỉ kể 1 nửa thôi.
- Ừm thật mà.
- Sống ở đó cậu có bị bắt nạt hay bị người tên Trịnh Thiên đó đánh đập không? Nhìn sắc mặt cậu tiều tụy thế này mình lo lắm đó. Cô gái vui vẻ, xinh xắn ngày nào giờ đây lại trông ốm yếu thế này.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô, buồn bã. Biết là anh bạn đang vì mình mà lo lắng nên chuyển chủ đề khác.
- Này đầu moi mới về nước mà cậu đã mít ướt rồi sao? Hả lâu lắm không gặp trông cậu đẹp trai hơn nhiều đấy..đã tán được cô nào bên đó chưa.
Anh chỉ biết lắc đầu cười, dù có chuyện gì buồn đi chăng nữa cô cũng vẫn tươi cười với anh. Thật may mắn vì anh lại có cô bạn đáng yêu như vậy.
- Không đâu mình đã yêu 1 cô gái từ lâu rồi cho dù sang bên đó mình vẫn sẽ không thay lòng đâu. Mình yêu cô ấy rất nhiều.
- Hửm trời ơi anh bạn của tôi ngày nào giờ đã biết yêu như vậy sao? Này mà cô ấy tên gì vậy?
- Tên cô ấy bắt đầu bằng chữ L
- Còn muốn đánh đố mình sao?
- Haha đoán đi khi nào đúng mình sẽ nói tất tần tật về cô ấy cho cậu nghe.
- Nhớ đó nha.
- ok
_________
Mọi người thấy chap này ra sao? cho ý kiến đê