• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Làm bạn

Mười giờ tối, Hà Quyên thay xong quần áo rồi ra ngoài, buộc áo lông vừa ra cửa hội quán liền thấy Chu Duệ Trạch đứng trước mặt cô.

Dưới đèn đường, sắc mặt tái nhợt, còn lộ ra nụ cười ôn nhu đối với cô.

Trong đêm đông như vậy, thoạt nhìn hết sức đáng thương, giống như nai con lạc đường, mê mang sợ hãi.

Hà Quyên trong lòng căng thẳng, vội vàng đi nhanh hai bước: “Chờ không lâu chứ?”

“Không, tôi vừa tới.” Chu Duệ Trạch cười, tia hồng tơ máu trong mắt không thế che dấu, Hà Quyên trong lòng đau xót, đưa tay, chủ động kéo tay Chu Duệ Trạch, “Đi thôi, muốn đi đâu?”

Cô có thể hiểu được vì sao Chu Duệ Trạch lại trở nên như vậy, đêm qua nhìn thấy Nhiếp Nghiêu, mới làm Chu Duệ Trạch đau lòng.

Lúc trước khi Thịnh Nhạc Dục đối với cô như thế, cô cũng đau như vậy.

Chẳng qua, cô kiên cường hơn so với Chu Duệ Trạch một chút, dù sao cái tên Nhiếp Nghiêu chết tiệt kia đưa Chu Duệ Trạch đến con đường kia cuối cùng còn bỏ mặc anh, đả kích như vậy so với cô phải mạnh mẽ nhiều lắm.

Cho nên, nhìn thấy bộ dạng này của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên hoàn toàn hiểu một trăm phần trăm, chủ động kéo tay Chu Duệ Trạch, an ủi anh.

Chỉ là muốn không tiếng động nói cho anh biết, anh còn có bạn bè, không phải bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.

Chắc chắn chuyện với Nhiếp Nghiêu, Chu Duệ Trạch cũng không thể nói với cha mẹ, càng không thể nào nói với bạn bè trước kia, hiện tại bên cạnh anh chỉ có cô, cô không an ủi anh, còn có ai an ủi anh đây?

Đương nhiên, nếu là bạn nam giới khác, cô sẽ không tùy tiện đi qua nắm tay như vậy.

Bởi vì Chu Duệ Trạch là loại người sợ bị xã hội cô lập, nếu cô lại cố ý tránh né, ngược lại sẽ khiến cảm xúc anh đã sa sút lại càng suy giảm.

Cho nên, Hà Quyên không hề nghĩ ngợi liền kéo tay Chu Duệ Trạch.

“Đi ăn khuya thôi.” Chu Duệ Trạch khẽ động khóe môi miễn cưỡng cười, che dấu sự vui vẻ trong lòng, tỏ ra không có chú ý tới tay hai người nắm chặt nhau, đi tới bên cạnh xe, mở cửa bên ghế phụ, đợi Hà Quyên ngồi vào, anh mới lên xe, nhanh chóng rời hội quán.

Hà Quyên vụng trộm đánh giá Chu Duệ Trạch, nhìn sắc mặt anh cực kém, vừa nhìn chính là bộ dáng một đêm không ngủ.

Ngày hôm qua gặp Nhiếp Nghiêu, thật sự là cho anh đả kích rất lớn.

Trong lòng hơi đau, người bỏ ra tình cảm, luôn bị thương sâu sắc nhất.

Cô cũng không hiểu, người như Nhiếp Nghiêu và Thịnh Nhạc Dục, rốt cuộc là tâm địa như thế nào?

Có thể vô tình tàn nhẫn chà đạp tình cảm của người khác như vậy.

Cho dù không thích, không yêu, hoàn toàn có thể tâm bình khí hòa nói rõ ràng, cô hoặc là Chu Duệ Trạch, bọn họ giống như là người dây dưa không rõ ư?

Tại sao phải dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn, vô tình xé nát lòng của bọn họ?

Nhìn người khách giãy dụa trong khổ sở như vậy, bọn họ rất thoải mái ư?

Đợi cho xe dừng lại, giọng Chu Duệ Trạch hơi khàn khàn gọi trở về lực chú ý của Hà Quyên: “Cô có khỏe không?”

Ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy trong kính chiếu hậu, sắc mặt cô tái nhợt, cố gắng giương lên khóe môi, nụ cười như cũ cứng ngắc khó coi. Nhưng Hà Quyên vẫn như cũ cố gắng mỉm cười, nếu không cười, cô sợ mình sẽ khóc.

“Không sao, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Nói xong, tự mình mở cửa ra xuống xe.

Chu Duệ Trạch ngồi ở trong xe, mắt tối sầm lại, sau đó nhanh chóng xuống xe, đến khi đứng trước mặt Hà Quyên, vẻ u ám vừa rồi trong mắt đã biến mất, trở thành một chàng trai trẻ gặp phải chuyện không vừa ý nhưng vẫn gượng cười không từ bỏ.

Đây là nhà hàng món ăn Quảng Đông mở cửa hai mươi tư giờ, bên trong bố trí cây cầu nhỏ nước chảy, ăn khuya có các món điểm tâm Quảng Đông, gọi mấy món, thêm một bầu trà Phổ Nhỉ, hai người im lặng chờ thức ăn mang lên.

Buổi tối không có nhiều người, các loại điểm tâm rất nhanh được mang lên.

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, tin đồn thú vị trong xã hội thậm chí cả tin Bát Quái giải trí cũng tán gẫu một lần, thế nhưng, ai cũng không đề cập đến Thịnh Nhạc Dục và Nhiếp Nghiêu.

Khi tổn thương đã tạo thành, lại đào móc ra sẽ chỉ khiến miệng vết thương vĩnh viễn cũng không có cách nào khép lại, đều là người bị tổn thương, cần nhất một người im lặng làm bạn.

Hà Quyên và Chu Duệ Trạch ở trong quán nói truyện thật vui, thưởng thức món ăn ngon Quảng Đông, thương tổn trong lòng dần dần lãng quên.

Mà một bên kia, Thịnh Nhạc Dục vốn có được người đẹp cuộc sống vô cùng vui sướng, sặc mặt lại khó coi nhìn chung quanh đám người kỳ quái.

Một đám người cuồng loạn khoa trương uốn éo thân thể, cười đùa thét lên hòa vào cùng âm nhạc, tạo thành âm thanh chói tai, từng tiếng như sóng biển đánh sau vào thần kinh của hắn, khiến cho dạ dày hắn đang không thoải mái lại càng thêm khó chịu.

“Nhạc Dục, làm sai mà không đến chơi?” Cánh tay trắng nõn của Tả Phỉ Bạch lập tức quấn lấy cổ Thịnh Nhạc Dục, cả người giống như rắn quấn lên trên người của hắn.

“Đi về.” Thịnh Nhạc Dục nhướng mày, trực tiếp đừng dậy, môi trường quán bar ầm ĩ khiến cho hắn đau đầu.

“Nhạc Dục, chúng ta mới đến, sao lại trở về?” Tả Phỉ Bạch bất mãn vặn vẹo vòng eo, muốn Thịnh Nhạc Dục ở lại, cô ta còn chưa có chơi đùa, trở về quá mức nhàm chán.

Thịnh Nhạc Dục quay đầu lại lạnh lẽo nhìn Tả Phỉ Bạch một cái: “Nếu cô muốn chơi thì ở lại một mình.”

Vừa thấy Thịnh Nhạc Dục như vậy, Tả Phỉ Bạch cũng không dám nhiều lời vô ích nữa, vội vàng đi theo.

Khoác cánh tay Thịnh Nhạc Dục, mặt cười: “Chúng ta về nhà.”

Trong lòng Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh một tiếng, coi như người phụ nữ này thức thời.

Lái xe trở về, Thịnh Nhạc Dục vừa vào trong nhà, mệt mỏi trực tiếp ngã xuống ghế sopha, dạ dày đau đến khó chịu.

Trước kia hắn còn có bệnh đau dạ dày, nhưng mà đã lâu rồi không tái phát, đột nhiên đau, khiến cho hắn thật là có chút không chịu được.

“Thế nào?” Tả Phỉ Bạch cũng chú ý đến sắc mặt Thịnh Nhạc Dục không tốt lắm, quan tâm nhích lại gần, trượt vào trong ngực của hắn, vươn ra cái lưỡi đỏ tươi trêu chọc Thịnh Nhạc Dục môi mím chặt, hai mắt quyến rũ mê hoặc hắn.

Nếu là quá khứ, Thịnh Nhạc Dục chắc chắn sẽ ôm sát cô ta vào trong ngực, thật tốt vận động một phen, thế nhưng lần này, Thịnh Nhạc Dục lại đẩy cô ta ra.

Tả Phỉ Bạch trực tiếp ngã ngồi trên sàn nhà sắc mặt biến đổi, không đợi cô ta phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe thấy Thịnh Nhạc Dục đỉnh đạc ra lệnh: “Tôi muốn ăn cháo.”

“Ăn cháo?” Tả Phỉ Bạch đè xuống khó chịu trong lòng, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Đã muộn thế này, sợ là khách sạn không có bán.”

Dạ dày Thịnh Nhạc Dục đau đến khó chịu, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, ăn bát cháo sẽ khó khăn như vậy, chán ghét nhìn chằm chằm Tả Phỉ Bạch: “Cô không đi nấu?”

Cho dù Tả Phỉ Bạch có thể giả bộ, lần này Thịnh Nhạc Dục khiến cho mặt nạ hoàn mỹ của cô ta cũng xuất hiện vết rách.

Cô ta là người mẫu, mỗi một chỗ trên người phải hoàn hảo, làm sao có thể vào phòng bếp toàn khói dầu, đây chính là nơi tai họa tổn thương làn da nghiêm trọng.

Bộ dáng Tả Phỉ Bạch tựa như thấy quỷ, khiến cho Thịnh Nhạc Dục cảm thấy chán ghét, phiền chán xua tay: “Cút.”

Sắc mặt Tả Phỉ Bạch trắng bệch, cô ta cần cầu cạnh hắn, nhưng mà, còn chưa tới nông nỗi mặc cho hắn quát lớn, đứng dậy dậm giầy cao gót cao ba tấc, lắc lắc eo thon nhỏ bước nhanh rời đi.

Rầm một tiếng đóng cửa, nói cho Thịnh Nhạc Dục, cô ta có bao nhiêu khó chịu, cô ta đang tức giận.

Vốn là dạ dày đau đến khó chịu Thịnh Nhạc Dục bị tiếng đóng cửa làm cho phiền não, một tay kìm daj dày đau đớn, từ từ đi đến phòng bếp, muốn tìm cái gì có thể ăn.

Trước kia, bất kể hắn trở về rất trễ, trong phòng bếp cũng sẽ có chuẩn bị sẵn thức ăn.

Còn có canh để trong hộp giữ ấm, uống canh, dạ dày hắn sẽ thoải mái một chút.

Ôm ý nghĩ như vậy, Thịnh Nhạc Dục bước nhỏ đi đến phòng bếp, tách một tiếng bật công tắc điện, ánh sáng lạnh lẽo phản xạ trên gạch men sứ sạch sẽ, mà phòng bếp trống không ảm đạm vắng ngắt.

Thức ăn quen thuộc, bình canh giữ ấm tất cả đều không thấy, kệ bếp sạch sẽ trống rỗng, lạnh lẽo sáng bóng giống như không tiếng động cười nhạo hắn.

 

Chương 22: Tình yêu của cô

Thịnh Nhạc Dục nhíu mày, dường như rất không thích ứng với phòng bếp trống rỗng, thức ăn và canh nóng nên xuất hiện tất cả lại không thấy.

Kệ bếp trống không khiến cho dạ dày hắn không chỉ khó chịu mà trong lòng cũng bắt đầu không thoải mái.

Mở tủ lạnh ra, bên trong lại có hai hộp sữa, lấy ra một hộp vừa muốn uống, theo bản năng nhìn lướt qua hạn sử dụng, vậy mà đã quá hạn.

Nhìn sữa tươi trong tay lại là loại hạn sử dụng ngắn, chân mày không thoải mái nhíu chặt, lầu bầu một câu: “Mua thứ gì cũng mua loại hạn sử dụng ngắn như vậy.”

Không nhịn được ném vào thùng rác, trong tủ lạnh cũng không thấy có cái gì có thể ăn được.

Trong tủ cũng có không ít gạo, nhưng mà, Thịnh Nhạc Dục trừ biết nấu mì ăn liền, những thứ đồ khác đều không am hiểu.

Quên đi, uống cốc nước thôi.

Đi tới xách lên phích nước nóng, bên trong lại đầy nước, rót ra, thế nhưng toàn bộ đã nguội lạnh.

Lúc này Thịnh Nhạc Dục mới nhớ tới, gần đây hắn về nhà rất ít, nước ấm bên trong vẫn là lần trước Hà Quyên chuẩn bị cho.

Không kiên nhẫn dùng ấm điện đun một chút, cắm nguồn điện, tựa vào khung cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm ấm điện từ từ tăng nhiệt độ.

Càng muốn uống nước càng thấy nước lâu sôi, Thịnh Nhạc Dục phiền não xiết chặt chân mày, trong lòng giận dữ cái gì cũng không lấy đi ra phòng bếp.

Đều là do người phụ nữ kia, nếu không phải tại cô, hiện tại hắn việc gì mà phải chật vật như vậy?

Trong phòng bếp đồ gì cũng không thiếu, gạo và dầu muối tương dấm đầy đủ mọi thứ, vấn đề là, hắn sẽ không nấu cơm, cần những thứ đồ này có ích lợi gì?

Đều do người phụ nữ Hà Quyên đó nói mì ăn liền là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, nên cũng không mua về nhà, nếu không, hắn vì sao phải khó chịu như vậy, ngay cả cơm cũng không có mà ăn?

Nước sôi, rót ra cốc, Thịnh Nhạc Dục nhìn nước nóng vô vị tẻ nhạt đột nhiên mất đi ham muốn uống, cứ như vạy ôm dạ dày bản thân lại đi trở về phòng ngủ, ngã lệch ở trên giường, tùy tiện kéo chăn, không muốn nhúc nhích.

Cốc nước ấm vừa rồi chờ thật lâu, từ từ tản đi hơi nóng, dần dần nguội lạnh.

Dưới ánh sáng đèn chân không lạnh lẽo, mất đi tất cả nhiệt độ.

“Về nhà thôi, sắp mười hai giờ rồi.” Hà Quyên nhìn thời gian trên điện thoại di động, nói với Chu Duệ Trạch, “Cho dù ngày mai là chủ nhật, không phải đi làm, thức đêm không tốt cho thân thể.”

Chu Duệ Trạch cười gật đầu, mặt sa sầm lại đối với Hà Quyên đang bắt đầu kéo túi: “Lần này là tôi mời cô, không được tranh với tôi.”

Đã nói như vậy rồi, Hà Quyên cũng không tiếp tục trả tiền: “Được, lần sau ra ngoài tính cho tôi.”

Chu Duệ Trạch cười vui vẻ, không phải bởi vì Hà Quyên đồng ý mời anh, mà mấu chốt là ở hai chữ “Lần sau”.

Lên xe, Chu Duệ Trạch đưa Hà Quyên đến dưới nhà, nhìn cô lên tầng, đến khi đèn phòng ngủ của cô sáng lên, anh mới yên tâm lái xe rời đi.

Dọc theo đường đi tâm tình cực kì tốt.

Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại vang lên, đeo tai nghe kết nối: “Chuyện gì?”

“Có một vấn đề nhỏ.” Nhiếp Nghiêu tùy ý nói xong, nói một chút chuyện của công ty với Chu Duệ Trạch.

Chu Duệ Trạch không hề nghĩ ngợi, nói kết quả cho Nhiếp Nghiêu, sau khi nói xong, nhếch môi hỏi: “Nhiếp Nghiêu, đến việc nhỏ thế này cũng cần hỏi tôi à?”

“Chủ yếu là xem một chút, người một ngày một đêm điên cuồng làm việc, bất tỉnh ven đường sau khi gặp được người đẹp còn mặt mày rạng rỡ?” Trong miệng Nhiếp Nghiêu không bỏ qua người, nhưng hành động quan tâm không lừa được người khác.

Hắn rõ ràng nhất bề ngoài Chu Duệ Trạch bình tĩnh nhưng nội tâm che đấu điên cuồng, việc Chu Duệ Trạch làm nhiều năm trước lưu lại cho hắn ấn tượng quá sâu, cho tới bây giờ nhớ tới, trong lòng hắn còn run sợ, sợ Chu Duệ Trạch lại đi theo vết xe đổ.

“Mặt mày rạng rỡ là không thể nào, tiều tụy nhếch nhác thì nhất định là có.” Chu Duệ Trạch hiểu rõ thể chất của mình, sau khi thức đêm làm việc nhiều như vậy, chỉ có thể dùng từ tâm lực tiều tụy để hình dung.

Vừa nghe Chu Duệ Trạch nói như vậy, Nhiếp Nghiêu biết thân thể anh đã không còn vấn đề, tâm treo lơ lửng thả xuống, thả lỏng, không nhịn được nhạo báng: “Nhếch nhác như vậy vẫn còn xuất hiện trước mặt cô ấy, sẽ làm hình tượng của cậu giảm đi nhiều.”

Chu Duệ Trạch nở nụ cười, không chút cảm giá mình liên tục điên cuồng làm việc một ngày một đêm: “Chính là muốn nhếch nhác mới có thể khiến cho Quyên Tử biết tôi bị đả kích vì cậu thay lòng đổi dạ.”

“TMD.” Nhiếp Nghiêu không nhịn được nói tục, xem như hắn hoàn toàn làm một người xấu.

Có điều, hiếm thấy Chu Duệ Trạch động tâm, có một trạng thái bình thường, làm kẻ xấu cũng không sao.

Trong lòng là không xem ra gì, nhưng mà ngoài miệng Nhiếp Nghiêu cũng không buông tha anh dễ dàng như vậy: “Có chuyện gì, về sau chúng ta cùng tính một lượt.”

“Được.” Chu Duệ Trạch hào phóng đồng ý, có thể theo đuổi được Hà Quyên, anh không quan tâm bất kỳ giá nào.

Bởi vì, ban đầu tại thời gian đó, chính Hà Quyên làm tất cả, mới khiến cho anh thực sự sống lại.

Người phụ nữ như vậy, sao anh có thể buông tay?

Trong phòng ngủ Hà Quyên nhẹ nhàng dọn dẹp, chỉ sợ đánh thức Phan Kỳ đang ngủ say.

“Muộn như vậy mới trở về? Công ty có việc?” Phan Lỳ mặc áo ngủ bằng bông, đứng ở cửa, đột nhiên lên tiếng dọa Hà Quyên giật mình.

“Đã trễ thế này, cậu còn chưa ngủ?” Hà Quyên quay đầu lại thấy Phan Kỳ, bất đắc dĩ hỏi.

“Ngày mai là chủ nhật, không cần đi làm.” Phan Kỳ nhìn Hà Quyên, không thấy trên mặt cô mảy may bộ dạng không vui nào.

Thấy Phan Kỳ đang quan sát cô, Hà Quyên cười đi tới: “Yên tâm đi, miifnh không sao. Chuyện đã qua rồi, mình sẽ không chết được.”

Biết Phan Kỳ lo lắng cho cô, sợ vì Thịnh Nhạc Dục, cô sẽ suy nghĩ lung tung.

Phan Kỳ dở khóc dở cười lắc đầu: “Quyên Tử, cậu yêu chính là phô trương như vậy.”

“Không phải phô trương, là đối mặt thực tế.” Hà Quyên cười cười, nụ cười phức tạp không cách nào hoàn toàn biểu đạt ra tâm tình rối loạn của cô lúc này, “Của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình, mình tuyệt đối không cưỡng cầu. Sống chết cưỡng cầu không phải tính cách của mình, huống chi, không có lý do gì vì một người như vậy mà tổn thương chính mình.”

Nói không đau lòng là giả, nhưng mà, để cho cô giống như nữ chính trên TV một khóc hai nháo ba thắt cổ, thật sự là cô không làm được.

Cô còn phải kiếm tiền, còn muốn nhanh một chút mua căn nhà nhỏ, đón dì nhỏ lên ở.

Cô như vậy sẽ bị người ta nói máu lạnh chứ, hoặc là nói cô không có tình cảm.

Nhưng mà, năm năm trả giá, không phải cắt đứt là có thể cắt đứt, thế nhưng, mọi việc đều có một ranh giới cuối cùng.

Thịnh Nhạc Dục cố tình chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, loại chuyện phản bội như vậy, cô tuyệt đối không thể tha thứ.

Đây chính là tình yêu của Hà Quyên.

Yêu, yêu thương sâu sắc, yêu có tự tôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK