• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dùng xong bữa sáng, bỗng có một hạ nhân chạy vào bẩm báo:

- Thưa Vương gia, có Lý công công đến.

Hàn Thiên Phong nhìn cũng không nhìn hắn, tay tiếp ly trà từ nhà hoàn, vẻ mặt lấy lòng đưa ly trà cho nàng.

- Linh nhi, nàng uống trà đi, đây là trà thiên sơn cực quý đấy, mỗi năm sư phụ ta chỉ có được một cân thôi. Vì ta là đại để tử, cũng là đệ tử giỏi nhất của người nên mới được sư phụ cho nửa cân đấy, uống ngon lắm, ngay cả hoàng thượng cũng không có đâu.

Bạch Tuyết Linh tiếp ly trà từ trong tay hắn mà nghĩ, từ khi nào thần tiên bọn họ trở nên nghèo như vậy, ngay cả loại trà mà nàng cho là bình thường nhất từ khi đến đây lại là trà trân quý. Bỗng nàng thấy đồng cảm với hắn, sau này nàng nên cho hắn thấy thứ nào mới là quý.

Thấy nàng nhìn hắn bằng ánh mắt đồng cảm, mặc dù hắn không hiểu, nhưng hắn vẫn cười nhìn nàng, lại đưa cho nàng trái cây ăn tráng miệng.

Tên hạ nhân thấy hai người không ai chú ý đến hắn, hắn thấy khổ không thể nói, cố lấy dũng khí lên tiếng một lần nữa.

- Vương gia, Lý công công đang chờ.

- Cho vào.

Hắn không kiên nhẫn nói, hừ, đúng là đồ phá đám.

Lý công công trờ ở ngoài có chút bất mãn, dù sao hắn cũng là người của hoàng thượng, thế mà nhị vương gia không được sủng này lại không để hắn vào mắt. Nhưng có bất mãn hắn cũng không dám nói, vì cho dù là Vương gia không được sủng nhưng cũng là Vương gia cấp bậc cao hơn hắn, cho nên hắn chỉ có thể nhịn.

Bước vào trong đại sảnh, nhìn người thiếu nữ đang ngồi bên cạnh vương gia, hắn...hắn là đang nhìn thấy tiên nữ đi, lần đầu tiên hắn thấy một thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành như vậy, không, những từ đó không đủ để diễn tả vẻ đẹp của nàng. Chỉ có thể nói nàng là tiên nữ cũng không phải nói quá.

Thấy Lý công công nhìn chằm chằm nương tử, hắn không vui nhíu mày, nương tử là của hắn không phải nữ nhân mà người ta muốn nhìn thì nhìn đâu. Hắn mặt lạnh nhìn tên công công kia, quát.

- To gan, Vương phi của ta mà lại để cho ngươi nhìn như vậy sao?

Lý công công sợ hãi thu hồi tầm mắt, vội vàng nhận lỗi

- Nô tài đáng chết xin vương gia tha mạng.

Ai chẳng biết, tuy nhị vương gia không được sủng nhưng tính tình của y lại chẳng thèm để ý đến ai, tính tình lạnh lùng quyết đoán, vô tâm, vô tình, ngay cả hoàng thượng hắn cũng không để vào mắt huống chi là một nô tài như hắn.

- Hừ, nói có chuyện gì?

Hắn hừ lạnh nói, mà Bạch Tuyết Linh ở bên cạnh chỉ im lặng nhìn tất cả, nàng cũng thấy rất ngạc nhiên, tên kia thế nhưng thay đổi còn nhanh hơn lật sách, vừa còn vui vẻ như tiểu hài tử, bây giờ thì mặt lạnh như băng ngàn năm, thú vị.

Lý công công toát mồ hôi hột, run giọng nói:

- Khởi bẩm Vương gia, hoàng Thượng cho truyền người và Vương phi vào cung.

Vừa nghe thấy thế, Bạch Tuyết Linh liền trả lời không chút suy nghĩ:

- Không đi.

Hừ, ai chẳng biết hoàng đế tên nào tên nấy hậu cung ba ngàn nữ nhân, chẳng khác nào con ngựa giống chứ, nàng mới không muốn bước vào chuồng ngựa đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK