Mục lục
Cuồng long vượt ngục - Diệp Lâm (Tác giả: Phúc Vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc bước vào cửa...

“Cô Triệu! Cô Triệu!”

“Xin dẫn chúng tôi đi vào gặp ông cụ Triệu đi!”

“Chúng tôi có chuyện quan trọng cần gặp, xin cô giúp đỡ cho!”

Lúc này, hai vợ chồng Diệp Nguyên Cát bị phái đi nhà họ Triệu cầu hòa, kết quả lại bị chặn ở bên ngoài cửa, nhìn thấy xe của Triệu Uyển Đình thì vội vàng đi lên chặn xe.

Triệu Uyển Đình vốn định mặc kệ, bởi vì ông nội đã ra lệnh là không gặp bất cứ người họ Diệp nào.

Nhưng khi thấy ngoại hình của người chặn xe, Triệu Uyển Đình lập tức sửng sốt. “Diệp tiên sinh muốn dừng xe không?” Triệu Uyển Đình hỏi ý kiến của Diệp Lâm.

Bởi vì hai người bên ngoài chính là cha ruột Diệp Nguyên Cát và mẹ kế Hứa Như Vân của Diệp Lâm.

Đây là lần đầu tiên Diệp Lâm gặp cha kể từ khi ra tù. Ông ta vẫn có dáng vẻ như cũ, chỉ là trên đầu đã thêm một ít tóc bạc.

Bởi vì gia tộc gặp được nguy cơ, khiến ông ta có vẻ nôn nóng, mất đi vẻ tự tin và ung dung của xưa kia.

Diệp Lâm không biết mấy năm mình ngồi tù, cha mình có từng nôn nóng như vậy hay không?

Chắc là không có!

Nếu không thì suốt năm năm trời, ông ta không đến mức ngay cả một lần đến thăm mình cũng không có, thậm chí còn chẳng bằng bạn học cấp ba của mình.

Có lẽ, ngay tại khoảnh khắc mình đi tù, trong lòng ông ta đã chẳng còn đứa con trai này rồi?

Cả nhà họ Diệp đều coi mình là sỉ nhục của gia tộc.

“Đi đi” Diệp Lâm không hề do dự bảo Triệu Uyển Đình tiếp tục lái xe.

Gặp nhau cứ coi như là không thấy.

Bây giờ gặp lại có ý nghĩ gì chứ?

Dùng tình thân buộc mình phải thu tay lại hả?

Mũi tên bản đi rồi không quay lại được!

Khi cha con bọn họ gặp nhau lần nữa, cũng là khi anh nắm giữ gia tộc.

“Ơ kìa, đợi đã... đừng đi mài”

Thấy xe của Triệu Uyển Đình coi như không thấy ai mà chạy thẳng vào biệt thự, Hứa Như Vân tức điên lên: “Nha đầu chết tiệt kia đúng là không lễ phép, thấy tôi cũng không dừng xe, còn coi như là không thấy, tức chết tôi rồi!”

Mấy năm qua, Hứa Như Vân sống trong cuộc sống nhung lụa, đâu chịu nổi loại cảm giác bị làm lơ thế này. Bà ta có loại cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!

“Ø? Kì lạ...” Lúc này, Diệp Nguyên Cát nhìn xe hơi đi xa, lẩm bẩm: “Sao tôi cứ thấy một thanh niên khác trong xe hơi giống thăng Lâm nhỉ?”

Tuy rằng năm năm không gặp, nhưng mà Diệp Nguyên Cát vẫn có thể nhìn thoáng qua là nhận ra con trai.

“Ông mơ tưởng cái gì đấy!” Hứa Như Vân ở bên cạnh cười nhạo: “Thằng súc sinh kia bị đuổi ra khỏi nhà, ngay cả tư cách lái xe cho nhà họ Triệu cũng không có, còn muốn ngồi chung xe với đại tiểu thư nhà họ Triệu hả, nó xứng sao?”

Cứ nhắc tới Diệp Lâm là Hứa Như Vân lại tức giận, thậm chí khuôn mặt còn mơ hồ có cảm giác bị đánh đau lần trước.

Hơn nữa, không hiểu sao mà bà ta cứ cảm thấy từ lúc Diệp Lâm ra tù, chuyện gì cũng không thuận lợi, thậm chí tối qua ngay cả nhà họ Hứa bà ta cũng tự nhiên mà bị cháy nửa căn biệt thự.

“Thăng súc sinh kia, chờ tao bận xong, tao sẽ dạy dỗ mày một trận!” Hứa Như Vân oán hận nói.

Thấy vợ mình trái một câu thăng súc sinh, phải một câu thằng súc sinh, Diệp Nguyên Cát nghe mà cảm thấy hơi chói tai.

“Đủ rồi!” Diệp Nguyên Cát cắt ngang lời bà ta: “Dù thế nào thì thằng Lâm cũng là con trai tôi. Bà cứ gọi nó là thăng súc sinh, thì tôi là thằng gì? Sau này nói chuyện để ý một chút!”

Hứa Như Vân hừ lạnh: “Diệp Nguyên Cát, ông nhớ kỹ cho tôi, con trai chúng ta chỉ có một, đó chính là Diệp Trạch!”

“Thăng súc sinh Diệp Lâm kia không biết được người đàn bà kia sinh ra ở đâu nữa! Có liên quan gì đến ông hả?”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Nguyên Cát lúc trắng lúc xanh, không nói thêm gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK