Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Vân Thi đứng trước cổng tòa biệt thự nguy nga, tráng lệ gọi cả nửa ngày trời cũng không có người đoái hoài tới nói chi đến việc mở cổng cho cô vào bên trong gặp Gia Khánh.
Mặt trời đứng bóng, cho dù có tán cây che chắn nhưng Vân Thi vẫn ra một thân mồ hôi, da dẻ bị hun nóng đỏ bừng. Cô vừa nóng, vừa đói, vừa khát, vừa mệt tra tấn hành hạ. Cuối cùng cô chịu hết nổi đành lê bước chui vào trong xe, không cam lòng mà lái xe rời đi.
Trên đường về nhà, Vân Thi dần bình tĩnh, bắt đầu cảm thấy có nhiều điểm khả nghi. Cô chắc chắn 100% chiếc xe đó là của Gia Khánh vì biển số xe anh đã sớm thuộc làu làu trong đầu.
Hai người trên xe Gia Khánh rốt cuộc là ai? Tòa biệt thự trị giá triệu đô đó có liên quan gì đến anh? Anh và chủ nhân nơi ấy có mối quan hệ gì?
Vân Thi trợn mắt, nhớ đến người phụ nữ toát lên khí chất cao quý, sang trọng từ trong xương cốt kia. Cô khiếp sợ không thôi. Lẽ nào bà ta là chủ nhân tòa biệt thự còn Gia Khánh với bà ta là quan hệ bao nuôi?
Vân Thi rùng mình tự trấn an bản thân rằng Gia Khánh không phải hạng người mờ mắt vì tiền.
Vân Thi mang theo tâm trạng buồn bực về nhà. Trần Văn Uy ngồi trong phòng khách, ngẩng mặt khỏi tờ báo, thấy sắc mặt khó coi của cô nhướn mày:
“Con đến bệnh viện thăm thẳng Khánh, thái độ nó đối với con thế nào rồi?”
Không nhắc thì thôi nhắc đến thêm bực, Vân Thi đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần Văn Uy ấm ức: “Ngày hôm qua anh Khánh đã xuất viện rồi.”
Trần Văn Uy không còn tâm tình đọc báo, đặt tờ báo lên bàn. Ông hỏi: “Nó không báo con biết?”
Vân Thi không đáp, vẻ mặt càng túi thân, Trần Văn Uy tức giận đến râu mép vểnh lên. Nếu không phải Gia Khánh còn có giá trị lợi dụng, có thể giúp ích ông trong con đường thăng quan tiến chức thì với tính cách của mình, ông đã sớm trở mặt với anh ta rồi nào có chuyện để con gái cưng bị ghẻ lạnh, giẫm đạp dưới chân.
“Thật không coi ai ra gì.” Trần Văn Uy hừ lạnh.
Vân Thi lau nước mắt kể cho Trần Văn Uy sự việc ban sáng: “Trên đường về con vô tình nhìn thấy xe Gia Khánh, sau đó liền đuổi theo kết quả thấy xe ấy lái đến tòa biệt thự trị giá triệu đô”
Trần Văn Uy cắt ngang: “Ý con là tòa biệt thự triệu đô trên con đường hoa dã quỳ?” Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Vân Thi gật đầu, Trần Văn Uy liền thúc giục kể tiếp. Cô liền nói đến việc bản thân chặn đầu xe Gia Khánh nhưng không thấy anh ngược lại thấy trên xe có hai người lạ mặt, một đàn ông và một phụ nữ, che giấu việc mình mắng chửi người phụ nữ đó thậm tệ.
Hai hàng lông mày Trần Văn Uy cau chặt lại, suy tư một hồi lâu ông mới lên tiếng hỏi: “Con khẳng định xe đó là của thẳng Khánh?”
Vân Thi khẳng định: “Con chắc chắn.” Cô ôm lấy cánh tay Trần Văn Uy nũng nịu: “Chúng ta cho người điều tra thử đi bố. Con cảm thấy anh Khánh và chủ nhân bí ẩn của tòa biệt thự đó có quan hệ”
Trần Văn Uy thoảng do dự nhưng cuối cùng nỗi hiếu kì trong lòng chiến thắng ông gật đầu: “Được. Để bố tận dụng mấy mối quan hệ tra thử xem sao.”
“Bố là tuyệt nhất." Vân Thi mừng rỡ hô to, nhào vào lòng ông.
“Bố không đảm bảo sẽ tra ra đâu đấy.” Trần Văn Uy không chắc chắn nói. Mấy năm nay không ít người điều tra tòa biệt thự đó, đáng tiếc chưa một ai thấy qua mặt chủ nhân của nó. Bây giờ, Vân Thi nói có một nam, một nữ lại còn ngồi trong xe Gia Khánh lái vào biệt thự. Phải chăng hai người đó chính là chủ nhân ngôi biệt thự, lại còn có mối quan hệ nào đó với Gia Khánh? Chuyện này ngày càng thú vị rồi đây.
***
Ban đêm ở tòa biệt thự.
Hạ Vy khép lại quyền truyện cổ tích trên tay đặt lên tủ đầu giường, chỉnh lại góc chăn cho Gia Bảo, cúi xuống đặt lên trán con một nụ hôn.
Cửa phòng gõ mấy cái, Hạ Vy ngay lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác, mặc thêm áo khoác, đi đến bên cửa thăm dò hỏi: “Ai vậy?”
Không trách Hạ Vy được, bởi vì dạo gần đây Gia Khánh thường xuyên tập kích bất ngờ khiến cô không kịp trở tay.
"Là tôi.” Giọng nói người đàn ông truyền vào.
Hạ Vy nhanh chóng xoay nắm cửa liền trông thấy Phú Quí – người làm vườn ở biệt thự đang nở nụ cười thân thiện với cô.
“Chú tìm con có việc gì a?” Thời gian bây giờ cũng không tính là còn sớm, Hạ Vy nghi hoặc hỏi.
“Cậu Khánh có chuyện cần nói với cô. Bảo tôi sang đây gọi cô.” Phú Quí từ tổn thuật lại.
Người này đang tính giở trò gì nữa? Không trực tiếp sang tìm hay gọi điện mà nhờ Phú Quí tới chuyển lời? Chắc chắn Gia Khánh có âm mưu, có đứa ngốc mới đồng ý đi gặp anh.
Sau một vài giây đắn đo, cân nhắc Hạ Vy áy náy từ chối, nhờ ông chuyển lời lại với Gia Khánh nếu có việc mai hằng gặp thời gian cũng trễ rồi.
Phú Quí liền lộ ra dáng vẻ khó xử, giọng nói mang theo khẩn cầu và mong chờ: “Không mời được cô, tôi không biết phải ăn nói thế nào với cậu Khánh”
Hạ Vy cụp mi mắt, không dám đối diện với khuôn mặt ngập tràn vẻ đáng thương của Phú Quí, tiếp tục từ chối: “Chú cứ bảo là do tôi không muốn đến.”
Phú Quí khổ sở than thở một tràng dài: “Chẳng may cậu Khánh nổi giận đuổi việc tôi. Gia đình tôi trên còn có mẹ già, dưới còn có vợ hiền và ba đứa con thơ, bọn họ đều sống dựa vào chút đồng lương ít ỏi hàng tháng tôi kiếm được. Tôi mà thất nghiệp bọn họ biết phải làm sao đây?”
Trước đó Gia Khánh đã nói bằng bất cứ giá nào ông cũng phải đưa Hạ Vy đến gặp anh.
Hạ Vy há miệng một lúc vẫn không thể chen lời. Phú Quí kết thúc bài diễn văn, cặp mắt đã ầng ậng hơi nước.
Hạ Vy hít vào một hơi, cắn răng gật đồng ý. Cô sợ nhất chính là người khác khóc lóc kể khổ trước mặt mình.
Hạ Vy lẽo đẽo theo sau Phú Quí rời khỏi căn biệt thự. Tòa biệt thự rất rộng cô đã dọn vào sống hai ngày rồi mà vẫn chưa tham quan hết toàn cảnh nơi đây.
Con đường ngày càng xa lạ, Hạ Vy nhịn không được lên tiếng hỏi: “Rất cuộc anh ấy đang ở đâu?”
Bước chân Phú Quí không dừng, chỉ xoay đầu lại cười nói sắp đến rồi, hoàn toàn không chịu tiết lộ nơi bọn họ sắp tới. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Từng hàng đèn nối đuôi nhau tỏa ra ánh sáng vàng, bóng hai người kéo dài trên con đường lát gạch, xung quanh là hoa dã quỳ đong đưa dưới ánh trăng.
Hạ Vy rất nghi ngờ con đường đầy hoa dã quỳ trên đoạn đường kia cũng do một tay Gia Khánh trồng.
Gia Khánh ẩn chứa bao bí mật mà cô không biết? Trước kia anh không nhắc nhiều về gia đình của mình, chỉ bảo buôn bán nhỏ, khiến cô cứ đinh ninh gia đình anh không mấy giàu có. Nhưng từ thời khắc biết được anh là chủ nhân của tòa biệt thự này và khi trông thấy mẹ anh cô liền khẳng định gia đình anh không chỉ đơn giản giàu có thôi mà là cực kì, cực kì giàu có.
Phú Quí dừng bước, Hạ Vy thiếu chút đâm sầm vào lưng ông. Ông nhắc nhở đã đến nơi.
Hạ Vy ngước mắt, phía trước là cổng vòm và tường rào giăng đầy hoa hồng leo màu trắng, trong đêm tối đẹp đến say lòng người.
“Cậu Khánh ở bên trong.” Phú Quí cười nhắc nhở, giơ tay hướng về phía cổng vòm.
Hạ Vy cảm ơn sau đó ngơ ngác bước từng bước chậm chạp vào trong. Hai bên đường trồng hoa hồng trắng, trong không khí thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ. Đi thêm một đoạn phía trước lượn lờ khỏi trắng, nhiệt độ xung quanh cũng nóng dần theo mỗi bước chân.
Người giàu thường thích phung phí tạo ra những nơi thế này? Đẹp thì có đẹp nhưng chắc hẳn tốn rất nhiều tiền.
Hạ Vy đang khó hiểu nơi này là đâu? Tại sao Gia Khánh hẹn cô ở đây? Thì có một cơn gió bất chợt thổi qua dường như muốn thay anh trả lời tất cả mọi thắc mắc của cô.
Suối nước nóng? Hạ Vy trợn to mắt. Mẹ ơi! Tòa biệt thự này còn có cả suối nước nóng?
Khói trắng bay lượn tản ra, trước mặt Hạ Vy là suối nước nóng, giữa dòng là một tấm lưng trần bóng loáng, hai vai dày rộng, eo thon ẩn hiện trong làn nước. Nghe thấy tiếng bước chân người nọ chậm rãi xoay đầu lại.
Khuôn mặt điển trai, hai mắt đen nhánh tựa vực sâu không đáy, sóng mũi thẳng tắp, môi mỏng khẽ nhếch, dưới làn khói trắng lượn lờ đặc biệt trở nên mông lung. Đối phương đẹp là vậy nhưng Hạ Vy không có tâm trạng ngắm nhìn, cô nhấc chân đi đến bên bờ suối, trực tiếp hỏi: “Anh gọi tôi có chuyện gì? Còn đe dọa cả chú Quí cơ đấy.”
Gia Khánh thong thả rẽ nước tiến đến trước mặt Hạ Vy, nửa người trên ẩn hiện trong làn khói. Anh ngước mắt: “Em thật sát phong cảnh."
Hạ Vy cúi đầu, thấy vết thương dữ tợn đang kết vảy mày càng thêm nhíu chặt lại: “Vết thương của anh còn chưa lành không nên ngâm lâu trong nước.
“Em đau lòng à?” Gia Khánh cong môi, nét cười tràn ngập đuôi mắt.
“Rốt cuộc anh gọi tôi đến đây làm gì?” Hạ Vy trừng mắt, trước thái độ cợt nhả của Gia Khánh, cô vừa thẹn vừa giận.
Trả lời Hạ Vy chính là một cánh tay duỗi ra từ trong nước, cổ chân bị nắm lấy kéo về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Bọt nước văng lên tung tóe, thân thể Hạ Vy rơi vào trong nước ấm, uống không ít nước, cô vùng vẫy nhưng lại có xu hướng chìm xuống.
Gia Khánh đưa tay kéo Hạ Vy lên khỏi mặt nước, buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng, từng giọt nước lớn trượt xuống, mái tóc dài ướt nhẹp, vài lọn tóc dính vào má: “Nước không sâu”
Hạ Vy ngây ra, xấu hổ vô cùng. Cô mượn lực Gia Khánh đứng lên, nước cao đến ngang ngực, quả thật với độ sâu này muốn chết đuối cũng rất khó. Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn bên tại, cô điên tiết giơ tay muốn đập anh một cú nhưng khi nhìn thấy vết thương ngay ngực liền rụt tay về chuyển sang mång:
“Anh điên vừa thôi. Gọi tôi ra để đùa à?"
Hạ Vy đẩy Gia Khánh ra, chật vật bơi về phía bờ nhưng eo cô nhanh chóng bị giữ lấy kéo ngược trở về sau. Cô đá đạp vùng vẫy trong vô ích, chỉ càng làm cho bọt nước văng tung tóe.
“Ngâm suối nước nóng rất tốt cho sức khỏe vì vậy anh rủ em đến đây ngâm cùng” Gia Khánh tỉnh bơ giải thích.
Hạ Vy không tin tưởng lắm nhích ra xa: “Vậy sao không trực tiếp nói với tôi, tỏ ra thần thần bí bí”
“Anh nói em sẽ đồng ý đi?” Gia Khánh nhàn nhạt hỏi lại.
Làn da Hạ Vy ngâm qua nước nóng trở nên ửng hồng. Váy lụa trên người ướt sũng, dính sát vào cơ thể, phô bày ra vòng một đầy đặn, chiếc bụng bằng phẳng cùng vòng eo nhỏ nhắn.
Mắt Gia Khánh dán chặt vào đường cong cơ thể ẩn hiện dưới lớp váy ngủ lụa, yết hầu khẽ chuyển động, bụng dưới cũng nóng lên, so với nước nóng còn có phần nóng hơn.
Hạ Vy vẫn chưa hay biết bản thân sắp gặp nguy hiểm, trước câu hỏi vặn ngược của Gia Khánh cô mím môi
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK