Nơi khu rừng cách động phủ của Chử Phi 3000 dặm, Thịnh Ý nằm sấp trên tảng đá nghiêm túc viết thư.
Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy thay vì nói thật, không bằng chừa lại một đường, quan hệ cũng không cứng nhắc quá. Tương lai khi cô và nam chính phi thăng, nói không chừng còn có thể nghĩ cách dẫn hắn đi cùng.
Nghĩ vậy, cô viết viết xóa xóa, cũng viết một đoạn văn dài, cuối cùng viết một dấu chấm hết cho bức thư.
Nhìn chữ viết lộn xộn, cô muốn viết lại tờ khác, nhưng đây là tờ giấy cuối cùng cô có thể dùng.
Hay là quay về một chuyện, lấy tờ giấy trắng khác viết lại nhỉ?
... Thôi bỏ đi, nên viết đã viết rồi, viết lại cũng không thêm chữ nào, đổi giấy hay không cũng đâu khác gì. Thịnh Ý thở dài một tiếng, đợi chữ viết khô xong gấp lại giao cho Thần Thanh, Thần Thanh lập tức ngậm vào miệng.
"Nhất định phải giúp ta giao cho tiên sĩ nhé." Thịnh Ý dặn dò.
Thần Thần hắng giọng phát ra tiếng trầm thấp, lưu luyến cọ cọ tay cô. Vành mắt Thịnh Ý cay cay, lập tức ôm lấy nó: "Chờ sau này ta phát đạt sẽ nhận các em làm linh sủng, dắt các em phi thăng."
Thần Thanh cảm nhận được linh căn vừa nhỏ vừa yếu của cô, cảm thấy cô đúng là mơ giữa ban ngày, vì thế càng thêm đau lòng hơn. Đôi mắt giống như trân châu thấm đẫm nước mắt, Mộ Hòa thường ngày chí chóe, nay lại im lặng trấn an Thần Thanh.
Thịnh Ý sờ nhóc này rồi lại sờ nhóc kia, chờ cảm xúc của chúng nó ổn hơn mới ngồi xổm xuống sờ Chiết Quế: "Ta đi đây."
"Ếch ộp." Chiết Quế đau lòng nhìn cô.
Thịnh Ý thở dài, quay đầu chạy ra ngoài rừng, chạy vài bước thì phát hiện bọn chúng còn đi theo mình, lập tức cảm thấy đau lòng: "Mau trở về đi, sau này sẽ gặp lại."
Mộ Hòa kêu khẽ, nhưng vẫn đi theo cô.
Thịnh Ý thấy thế, chỉ có thể chạy một mạch ra khỏi rừng không ngoảnh đầu lại, ba con vật nhắm mắt theo một đoạn, cuối cùng vẫn từ từ dừng lại. Thịnh Ý không quay đầu lại, chỉ liều mạng chạy ra ngoài, mặc cho ngực truyền đến cơn đau âm ỉ vẫn không dừng lại.
Cô biết mình vừa đi, dù lý do trong thư cũng khá hoàn hảo nhưng sẽ không còn đường lui. Nhưng cô không hối hận, bởi vì cô biết rõ đời người muốn có chiều sâu thì phải có chiều dài trước.
Lòng cô kiên định, chưa bao giờ thay đổi.
Mặt trời lặn về phía Tây, sắc trời đã tối sầm, bầu trời đầy ánh sao tỏa sáng, tựa như con sông dài lộng lẫy.
Hề Khanh Trần đứng dưới ánh sao, giơ tay chọc sứa nhỏ trước mặt, sứa nhỏ lập tức "bùm" một tiếng, nổ thành một chùm pháo hoa nhỏ, hắn im lặng cong khóe môi, pháo hoa lại nhanh chóng tụ tập vào một chỗ, biến thành sứa nhỏ mới.
"Sao còn chưa về?" Chử Phi nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài.
Hề Khanh Trần ngắm nhìn sao trời: "Ta chỉ bảo nàng phải về sớm, không nói chuyện ký khế ước cho nàng, nàng không để tâm cũng là chuyện thường."
"Sao trước kia không thấy ngươi tìm cớ như vậy?" Chử Phi cạn lời: "Hề Khanh Trần, ngươi còn chút dáng vẻ nào của tôn giả một phương không?"
Hề Khanh Trần hỏi ngược lại: "Tôn giả một phương nên như thế nào?"
"Không buồn không vui, xuất trần thoát tục... Thôi, ngươi bây giờ cũng tốt." Chử Phi vừa nghĩ đến Hề Khanh Trần trước kia không nhiễm khói lửa nhân gian, lập tức sửa lời.
Khóe môi Hề Khanh Trần cong lên, tiếp tục chờ đạo lữ trở về.
Đêm lạnh như nước, không biết gió đột nhiên nổi lên khi nào, để tránh động phòng được trang trí cẩn thận bị thổi bay, hắn dựng lên một lớp kết giới bao phủ toàn bộ động phủ.
Chử Phi nhận thấy gió tĩnh lặng, trong lòng cảm khái không hổ là tu giả đệ nhất thế gian, linh căn bị hao tổn vẫn có thể dễ dàng dựng kết giới lớn như thế, nếu là thời kỳ đỉnh cao không biết sẽ kinh khủng thế nào.
"Nhóc người phàm kia may mắn thật." Chử Phi cảm khái.
Hề Khanh Trần nhìn hắn: "Là ta may mắn."
Chử Phi không nói nên lời nửa ngày, chỉ có thể miễn cưỡng thêm một câu: "Vâng vâng vâng, ngươi may mắn."
Thời gian trôi qua từng chút một, bóng trăng di chuyển về phía Tây, chớp mắt đã đêm khuya, nhưng phía mặt trăng lại không thấy ai đến.
Chử Phi dần nhíu mày: "Chuyện gì thế, người phàm không hiểu chuyện thì thôi, đám Thần Thanh cũng không hiểu à?"
Nói xong định truyền âm triệu hồi chúng, kết quả còn chưa truyền, trên mặt trăng đã xuất hiện hình bóng hai con hạc.
"Về rồi." Chử Phi vui mừng đứng dậy, lập tức nhận được gì đó, tức khắc nhíu mày, chờ ba con vật đáp xuống đất thì hỏi: "Tại sao chỉ có ba đứa, người phàm đâu?"
Chiết Quế nhảy xuống từ trên người Mộ Hòa, chột dạ nhảy xuống ao, Mộ Hòa cũng đứng tại chỗ không dám tới, chỉ có Thần Thanh đi tới trước mặt Hề Khanh Trần, há miệng phun ra một phong thư bẩn thỉu.
Bức thư rơi xuống đất, chữ viết mờ mờ không rõ ràng, dường như Hề Khanh Trần dự đoán được gì đó, chậm chạp không đi lấy.
Ánh trăng rơi trên vai hắn, có vài phần cô đơn, ngay cả Thần Thanh cũng không dám nhìn mặt hắn, bỏ thư lại rồi chuồn đi với Mộ Hòa.
Không biết qua bao lâu, lúc Chử Phi sắp nhịn không được đi nhặt, Hề Khanh Trần cúi người nhặt thư lên, cụp mắt đọc từng câu từng chữ.
Chữ viết rất xấu, lại dày đặc chen chúc, còn có nhiều vết mực nguệch ngoạc, đọc chậm chút cũng bình thường, nhưng thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, hắn vẫn nhìn chằm chằm bức thư không nhúc nhích, Chử Phi dần dần nhận ra có gì đó sai sai.
"Rốt cuộc là sao?" Hắn thừa dịp Hề Khanh Trần không để ý cướp thư đi, cố đọc nửa ngày mới lên tiếng chất vất: "Đầu óc nàng ta bị bệnh à? Biết rõ sắp ký khế ước với ngươi mà đột nhiên nói ra ngoài du ngoạn, ngộ đạo thiên cơ gì đó."
Chử Phi tức giận cười lạnh: "Nàng ta là tạp linh căn bẩm sinh, nếu không phải được ngươi trợ giúp, đời này ngay cả ngưỡng cửa tu tiên cũng không sờ được, còn dám nói mình giác ngộ thiên cơ, nàng có thể giác ngộ thiên cơ gì chứ? Còn nói cái gì mà không cần chờ nàng ta, cưới gả tùy ý, đây rõ ràng là..."
Nói một nửa, đột nhiên nhìn thấy biểu cảm của Hề Khanh Trần, Chử Phi bỗng nghẹn lại.
Rõ ràng vẫn là dáng vẻ bình tĩnh xa cách kia, ngay cả sống lưng cũng không cong xuống, nhưng lại lộ vẻ đáng thương, lẻ loi, tựa như cún con bị người vứt bỏ.
Chử Phi câm lặng, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Mặc dù tư chất của nàng kém, nhưng vẫn có tuệ căn, nói không chừng là thật sự ngộ ra thiên cơ gì đó, không phải muốn bỏ rơi ngươi."
Hề Khanh Trần không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, sứa nhỏ xung quanh lần lượt nổ tung, pháo hoa nhỏ náo nhiệt lại cô đơn.
Chử Phi không đành lòng, nhịn không được đề nghị: "Hay là ngươi tìm nàng về hỏi cho rõ ràng."
Đôi mắt Hề Khanh Trần di chuyển, cuối cùng cũng có chút sức sống.
Chử Phi thở phào nhẹ nhõm: "Chắc hẳn nàng ta chưa đi xa, ngươi thử dùng thần thức tìm xem."
Hề Khanh Trần khẽ gật đầu, nhắm mắt lại xuất thần thức ra, dùng hết khả năng bao phủ nhiều chỗ.
Mười lăm phút sau, hắn từ từ mở mắt.
"Tìm được chưa?" Chử Phi lập tức hỏi.
Ánh mắt Hề Khanh Trần tối tăm: "Không có."
Chử Phi thẳng thừng phủ nhận: "Không thể nào! Với tu vi đó, nàng ta không thể chạy xa được, trừ phi..."
Lời còn chưa dứt, bỗng dưng nhớ tới nọc độc của Chiết Quế có thể che giấu hơi thở của tu giả, lúc này hắn lạnh lùng nhìn ao.
Chiết Quế đang nhìn trộm sợ tới mức vội vàng trốn xuống đáy nước, sống chết cũng không muốn đi ra.
"Nàng ta đã suy tính cặn kẽ." Chử Phi nghiến răng nghiến lợi, đến nước này, ngay cả hắn cũng không còn cách nào nói đỡ cho nàng ta: "Ta vẫn không hiểu, ngươi đối xử tốt với nàng ta như vậy, tại sao nàng ta còn muốn rời đi."
"Ta không tốt." Cuối cùng Hề Khanh Trần cũng lên tiếng.
Chử Phi nhíu mày nhìn hắn.
"Lúc trước nàng nói muốn đi du ngoạn, ta không đồng ý." Vẻ mặt Hề Khanh Trần trống rỗng: "Nếu ta đồng ý, có lẽ nàng sẽ không đi một mình."
"Chỉ vì chuyện này?" Chử Phi cười lạnh.
"Thân thể ta cũng không được." Hề Khanh Trần tiếp tục giải thích, vẻ mặt dịu dàng, ngữ khí bình tĩnh nhưng lại có cảm giác đáng thương.
Chử Phi: "..."
Hắn im lặng một lát, cứng nhắc giải thích: "Ta đã nói rồi, thân thể ngươi không có vấn đề gì, nhất định là nàng ta tâm tư ác độc nên mới cố tình đả kích ngươi."
"Thịnh cô nương không phải loại người đó." Hề Khanh Trần vừa bị vứt bỏ nghiêm túc nói.
Chử Phi nhịn rồi lại nhịn, mới nhịn xuống xúc động liều mạng với hắn: "Vậy bây giờ ngươi định làm sao..."
Hề Khanh Trần im lặng không nói.
Chử Phi hít sâu một hơi: "Bỏ đi, ta không hỏi ngươi nữa, ngươi tự suy nghĩ thật kỹ đi."
Dứt lời lập tức rời đi.
Đình viện lớn như thế chỉ còn lại một mình Hề Khanh Trần, hắn đứng như tượng hồi lâu, cuối cùng im lặng nhặt bức thư Chử Phi ném xuống đất, vuốt từng nếp nhăn cho phẳng lại, cẩn thận xếp gọn cất vào trong ngực.
Mây đen đã che trăng từ bao giờ, trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ, mưa rơi trên kết giới hóa thành từng giọt nước trong suốt, thoạt nhìn như thể ngưng tụ trong không khí.
Hề Khanh Trần lẳng lặng nhìn giọt nước từ giọt nhỏ dần đọng thành một tầng hơi nước. Dường như trong mắt hắn cũng có hơi nước, sương mù nổi lên, mông lung trống rỗng.
Hắn đứng từ lúc trời tối đến bình minh, từ bình minh đến tối mịt, cứ mãi nhìn bầu trời, muốn tìm thấy bóng dáng của cô trên mặt trăng.
Tuy nhiên hắn cứ đợi mãi, đợi đến khi mưa gió đổi thay, ngày đêm luân chuyển vẫn chưa chờ được hình bóng cô. Trong thời gian này Chử Phi đã đến hai lần, lần nào thấy hắn cũng thở dài, nhưng hắn cứ bướng bỉnh đứng đó, dù thế nào cũng không chịu từ bỏ.
"Vùng cực nam có hơi thở cỏ Thần Nông, ta định sáng sớm ngày mai xuất phát đi tìm, khi ta vừa đi, động phủ cũng chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi xác định muốn ở lại?" Chử Phi hỏi.
Hề Khanh Trần im lặng một lát, đáp: "Nàng không chịu khổ được, không chừng hai ngày nữa sẽ quay lại."
Ý bảo sợ nàng quay lại không thấy người đâu, vậy nên muốn tiếp tục chờ.
Chử Phi đau đầu: "Sao trước kia không phát hiện ngươi si tình vậy nhỉ?"
Hề Khanh Trần cụp mắt, từ chối trả lời.
Chử Phi thở dài, kệ hắn vậy.
Đọc ở wattpad nheeeee
Trời lại tối, không gió không mưa, Hề Khanh Trần vẫn đứng trong đình viện, im lặng nhìn về phương xa.
Ánh trăng rơi lên vai hắn, bạch y thêm một lớp sáng khiến thân hình hắn hơi mờ ảo. Hắn chỉ im lặng đứng đó, dường như muốn đứng đến thiên hoang địa lão.
Lúc này Thần Thanh xuất hiện.
Có lẽ biết mình có lỗi với hắn, Thần Thanh quanh quẩn đến gần, mãi đến khi Hề Khanh Trần phát hiện ra nó, nó mới đột ngột dừng lại.
"Ngươi muốn đưa ta đi tìm nàng?" Hề Khanh Trần hỏi.
Thần Thanh lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết Thịnh Ý đi đâu, Hề Khanh Trần lại cụp mắt xuống như hòn đảo cô đơn.
Thần Thanh do dự đi đến trước mặt hắn, vỗ cánh, lập tức có một thứ rơi xuống đất, Hề Khanh Trần nghe tiếng nhìn qua...
Là một viên đá cuội xinh đẹp...
Yết hầu Hề Khanh Trần giật giật, nói: "Nàng sẽ không quay lại."
Thần Thanh dùng đầu cọ ống tay áo hắn, phát ra tiếng trầm thấp.
Đảo mắt đã hừng đông, Chử Phi sắp xếp mọi thứ chuẩn bị rời đi. Trước khi đi từ biệt Hề Khanh Trần thì phát hiện hắn cũng định đi.
"Ngươi không đợi nữa à?" Chử Phi vui mừng.
Hề Khanh Trần im lặng một lát: "Không đợi nữa."
Chử Phi thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Vậy bây giờ ngươi định đi đâu?"
"Về tông môn." Hề Khanh Trần nhìn bầu trời: "Cũng nên về rồi."
Chử Phi nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của hắn, trong lòng bất đắc dĩ cảm khái, một năm này với hắn có lẽ rực rỡ nhất, cũng may đủ ngắn, sớm muộn gì cũng bị thời gian vùi lấp.
Năm tháng tu tiên đằng đẵng, thời gian trôi qua nhanh chóng, hắn sẽ vượt qua được thôi.
Từ lúc đặt chân vào động phủ Chử Phi đến lúc rời đi vừa đúng bốn tháng, vừa lúc vượt qua mùa hè gian nan nhất. Cơn mưa đầu mùa thu trút xuống, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Trong rừng cạnh lá tốt tươi, sương mù quanh năm không dứt, Thịnh Ý trốn ở trong vách núi, không dám đi ra.
Trên đầu cô là hai tán tu một béo một gầy đang tìm kiếm khắp nơi.
"Tìm được chưa?" Tên béo hỏi.
Tên gầy lạnh lùng: "Chưa, nhưng chắc chắn ở gần đây, nàng ta không chạy xa."
"Vậy tìm lại xem, vất vả lắm mới tìm được con dê béo, không thể để nàng ta chạy được." Tên béo xắn tay áo lên: "Nói trước, người có thể để ngươi xử lí, nhưng linh lực kia là của ta."
"Đương nhiên, không thiếu phần ngươi."
Hai người nói chuyện, bắt đầu dùng thần thức tìm kiếm. Mặc dù Thịnh Ý cố gắng nín thở, nhưng cũng biết mình không giấu kín hơi thở được, sớm muộn gì cũng bị bắt.
Quả nhiên hai người kia dùng thần thức tìm kiếm một vòng, cả hai đều nhìn phía dưới chân.
Thịnh Ý nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng bỗng thấy tuyệt vọng. Khi đang tự hỏi mình có nên liều mạng với họ không, sâu trong rừng cây bỗng phát ra tiếng động, hai người đang đi đến vách núi bỗng chạy vào rừng sâu.
Lúc này Thịnh Ý ngồi phịch xuống đất, ôm trái tim đang đập như muốn nhảy ra.
Bất tri bất giác, cô đã rời khỏi động phủ Chử Phi nửa tháng. Nửa tháng này cô vẫn luôn lên đường, bây giờ đã đi đến vùng núi gần Phùng Nguyên Tông.
Lúc trước chạy trốn chỉ mong mọi chuyện quay về quỹ đạo mà quên bây giờ mình đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, vậy nên quãng đường này nào còn bình yên...
Có tu vi mà không biết dùng, có khác gì con dê béo chứ?
Lúc trước có nọc độc của Chiết Quế giúp ẩn náu còn đỡ, đã nhiều ngày không có bảo vệ, giống như trẻ con cầm tiền vậy, ai cũng muốn cướp một chút. Đây đã là đoàn người thứ ba cô gặp, cô may mắn nên mới có thể sống sót đến giờ.
Chờ thoát khỏi bọn họ cũng đi đến gần Phùng Nguyên Tông. Trong nguyên văn có viết nam chính về tông môn lúc gần Trung Thu, gặp nữ chính là hai ngày trước khi về tông môn. Nhưng trước mắt cô đã bỏ lỡ không ít thời gian, hẳn nam chính đã về hơn một tháng.
Cũng không biết tuyến thời gian thay đổi có kéo theo cốt truyện thay đổi không. Thịnh Ý nén nỗi lo trong lòng, lắng tai nghe, xác định hai người kia không quay lại mới vội vã xách váy chạy ra ngoài.
Trong rừng lá rụng nhiều che giấu bước chân cô, nhưng cô chưa kịp chạy xa, sau lưng đã vang lên tiếng hét: "Nàng ta ở đây!"
Thịnh Ý thầm nghĩ không ổn, liều mạng chạy ra ngoài.
"Đừng để nàng ta chạy!" Tên gầy gào lên, giơ tay đánh về phía cô.
Mặc dù cô có tu vi nhưng không biết nên dùng thế nào, chỉ có thể dựa vào kĩ năng chạy trốn được học trước đó và địa thế của rừng cây để chạy trốn, dựa vào bản năng thoát lần tấn công đầu tiên.
Nhưng có một thì có hai, hai người kia sợ cô chạy, thuật pháp công kích liên tục đánh về phía cô, có hai lần suýt nữa đánh trúng.
Hai người này tu vi không cao, năng lực tấn công cũng không ổn, nhưng cơ thể Thịnh Ý gầy yếu, đòn tấn công nhỏ cũng muốn mạng cô. May mà trong rừng gió nổi lên, lá rụng đầy đất chặn tầm mắt hai người, cô mới có thể thoát khỏi tấn công.
Đáng tiếc bây giờ thể lực của cô quá kém, chạy chưa được bao lâu ngực đã đau đớn, tầm mắt cũng đen dần. Cô chỉ có thể cắn răng chạy về phía trước, không dám dừng lại chút nào.
Rất nhanh đã thấy tấm bia ngoài rừng của Phùng Nguyên Tông, chỉ cần bước qua bia đá này là vào địa phận của Phùng Nguyên Tông. Dù bọn chúng cả gan làm loạn cũng không dám gây chuyện thị phi.
Chỉ cần cô có thể chạy vào địa phận Phùng Nguyên Tông trước khi bị bọn chúng bắt lại, chỉ cần cô có thể...
Mắt thấy còn một bước ra, đáy mắt Thịnh Ý đầy vui sướng. Nhưng giây tiếp theo hai chân đã bị linh lực trói lại, cả người bị khống chế ngã xuống đất.
Rầm...
Nơi Thịnh Ý ngã xuống chỉ cách tấm bia một bước, tiếng tim đập càng lúc càng lớn, lớn đến mức tai cô đau đớn, tầm mắt cũng mờ dần.
Hai tu giả nhanh chóng đuổi theo, vây quanh đánh giá cô như món hàng, ánh mắt tham lam khiến cô cảm thấy ghê tởm nhưng không còn chút sức phản kháng nào.
"Căn cốt này chẳng ra gì mà có thể tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, đúng là lạ thật." Tên béo kinh ngạc cảm thán: "Không phải có được cơ duyên gì chứ?"
"Trên đời làm gì có nhiều cơ duyên như thế, ngươi nhanh hút linh lực đi, còn lại của ta." Tên gầy thúc dục.
Tên béo cười lạnh: "Có phải ngươi nhìn ra cái gì đó, muốn dùng chút linh lực lừa ta, còn mình độc chiếm cơ duyên không?"
"Không phải ngươi nói muốn linh lực à?" Tên gầy mất kiên nhẫn: "Nếu ngươi muốn cái khác thì đưa linh lực cho ta, ngươi đưa người đi."
Mặc kệ hai người kia đang thảo luận nên hút linh lực cô thế nào, dùng xương cốt cô luyện thành con rối ra sao, cô chỉ im lặng không phản ứng chút nào, chỉ chuyên tâm xử lí bệnh tim đột ngột tái phát.
Dường như hai người kia đã bàn bạc thỏa đáng, tên mập rút dao ra đâm về phía cô. Thịnh Ý cảm nhận được ánh sáng lóe lên, nhắm mắt cam chịu.
"Dừng tay!"
Ầm...
Tiếng động lớn vang lên, cùng lúc đó tên béo hét thảm thiết, sau đó là tên gầy. Thịnh Ý ôm ngực đau đớn cố gắng nhìn sang, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ cao lớn mặc y phục đen, tay cầm trường kiếm dài. Mà hai ác tu kiêu ngạo tham lam vừa rồi lúc này đã nằm trên đất, chết không nhắm mắt.
Thịnh Ý chậm chạp chớp chớp mắt, nhìn bóng dáng kia đến gần mình, yết hầu cô giật giật, một chữ cũng không nói ra được, chỉ có thể cố gắng nhìn rõ mặt hắn.
Đáng tiếc tầm mắt cô mờ mờ, không thể nhìn rõ.
"Cô nương đừng sợ, bọn chúng chết rồi." Nam nhân nói.
Giọng nói giống như thiếu niên, nghe cũng hơi quen tai. Thịnh Ý cúi đầu, cố gắng chống người ngồi dậy.
Nam nhân nhận ra có điều không đúng, dừng lại cho cô chút linh lực. Trái tim đập loạn của Thịnh Ý dần ổn định lại, tầm mắt cũng khôi phục.
"Cô nương, cô ổn chứ?" Nam nhân hỏi xong, hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai sửng sốt.
Thịnh Ý ngẩn người nhìn nốt ruồi trên lông mày hắn, một lúc lâu sau mới gian nan nói: "Ngươi là...!"
"Ân nhân!" Nam nhân bỗng kích động.
Thịnh Ý: "?"
"Ân nhân, là ta nè." Nam nhân cười, đôi mắt lấp lánh ánh sao: "Không ngờ gặp lại nhanh như vậy, sao cô lại ở đây, còn bị đuổi giết?"
Nghĩ đến gì đó, Thịnh Ý im lặng hồi lâu, thử đứng dậy, nam nhân thấy thế nhanh chóng đỡ cô.
Lúc đụng chạm, dường như Thịnh Ý thấy quanh thân hắn tỏa ra vầng sáng nhẹ, khi hắn buông ra, ánh sáng kia lại biến mất.
Chân trời phát ra tiếng sấm, mây đen ùn ùn kéo đêm. Thịnh Ý hoảng hốt nhìn phía chân trời, nghĩ thầm trong nguyên văn lúc nam nữ chính quen biết hình như cũng có một trận mưa to như vậy.
Cô lấy lại tinh thần, đối diện với nam nhân lần nữa, bình tĩnh nói: "Xin chào, ta là Thịnh Ý."
"Xin chào, ta là Cố Kinh Thời."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này tiên sĩ hơi đáng thương, haiz.