Cô nhìn đông ngó tây, định tìm một lý do hài hước gì đó để tránh né. Ánh mắt lơ đễnh, không biết có phải ý trời hay không cho Triệu Yên nhìn thấy xe của Lục Dương đã đỗ cách đó không xa.
Tại sao hắn lại có mặt ở nơi này?
Hắn theo dõi cô sao?
Nghĩ vậy Triệu Yên rất tức giận, hắn lấy tư cách gì chứ? Cô chỉ đá hắn có một lần, chỉ đá đúng một lần hắn có cần phải thù dai như vậy hay không?
Cô thừa nhận lúc này là suy nghĩ ích kỷ của riêng mình, Triệu Yên đã không do dự hôn lên má của Quân Hạo.
Ngay khi đôi môi mềm mại của cô chạm đến, có trời mới biết trái tim của Quân Hạo đã đập loạn cả lên cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh như người trên mây, còn lâng lâng trong nụ hôn ngọt ngào của người mình thích.
Đồng thời lúc đó, Lục Dương xuống xe. Hắn hằn hộc đi tới chỗ của Triệu Yên và Quân Hạo, gương mặt biểu hiện rõ nộ khí ngút trời.
Cô đứng ở đó, giương đôi mắt thách thức về phía hắn. Cô không sợ hắn bóp chết cô, hắn ở bên ngoài trai gái được còn cô thì không được phép chắc?
"Đi về." - Hắn túm lấy cổ tay của cô, lôi đi xềnh xệch.
Nhưng mà mọi chuyện diễn ra không đúng ý của hắn lắm, vì bàn tay còn lại của cô đã bị anh nắm chặt. Quân Hạo nhíu mày nhìn Lục Dương, hắn cũng lạnh lùng nhìn thiếu niên. Bọn họ Long tranh Hổ đấu như sắp ăn tươi nuốt sống nhau tới nơi rồi.
Hắn lạnh lùng nghiến răng nhả ra từng chữ: "Buông tay mày ra."
"Anh là ai mà lôi kéo cô ấy?" - Quân Hạo không hề sợ hãi thái độ lạnh nhạt của hắn, anh bình tĩnh hơn nữa còn có chút nguy hiểm.
Triệu Yên thấy họ sắp đánh nhau, cô mới chủ động giằng tay Quân Hạo ra cười nói: "Em vào trong ăn mừng với mọi người đi. Đây là người quen của cô, không sao đâu."
"Cô Triệu em thấy anh ta nguy hiểm, để em đưa cô về." - Anh đề nghị.
"Không sao đâu mà, cô về tới sẽ nhắn tin cho em sau nha. Quân Hạo em giỏi lắm, chúc mừng em nha. Ở lại chơi vui vẻ cô về đây, tạm biệt!"
Cô vừa nói vừa vẫy vẫy tay với anh, thật sự mà nói cô cũng không muốn kéo Quân Hạo vào chuyện này. Lúc nảy là do cô giận quá mất khôn, mới muốn dùng nụ hôn kia để chọc tức hắn thôi.
Cả hai rời đi trong ánh mắt khó hiểu của Quân Hạo, người đàn ông đó và Triệu Yên là quan hệ gì?
*
Lục Dương lái xe thẳng một mạch về nhà, hắn lôi cô sềnh sệch vào trong. Triệu Yên giằng tay hắn ra, cô tức giận xoa xoa cổ tay đau nhói do bị hắn lôi kéo.
Cô quát: "Anh lại nổi điên đấy à?"
"Em nói xem, em hôn nó, tôi còn có thể bình tĩnh không điên lên được sao?" - Hắn tức giận quát vào mặt cô.
Bị quát, cô cũng không hề để mình lép vế, gân cổ lên nói lại: "Anh ở bên ngoài có vợ có vị hôn thê còn em thì không được thích người khác à? Em sai ở đâu, em không có chồng, cậu ấy cũng không có vợ, sau này khi chúng ta tách ra em vẫn độc thân. Em yêu ai, thích ai, hôn ai đó là quyền của em."
"Em... Em dám thích nó?" - Hắn gầm lên, ánh mắt nhìn cô như có mũi dao nhọn, một nhát xuyên tim.
"Thế thì sao, anh làm gì được em?"
"Em..."
"Sao, anh định cưỡng bức em để hả giận hả? Tới đây, anh cũng chỉ có vậy thôi."
"Em giỏi lắm."
"Dĩ nhiên là giỏi, không giỏi làm sao sống được với chồng của người khác cơ chứ!"
Hắn bỏ đi một nước lên phòng, hốc mắt cô đỏ lên, mãi mãi khi nói tới chuyện đó cô sẽ không giữ được bình tĩnh.
Tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm chà đạp vào điểm yếu của cô?
Đêm đó Lục Dương không ngủ cùng giường với cô, hắn ở dưới sofa phòng khách uống rượu, hút thuốc. Triệu Yên cũng không thể ngủ ngon, máu nóng trong người cứ bốc lên hừng hực, cô rất muốn đánh hắn.
Sáng ra Triệu Yên ôm hai con mắt gấu trúc tới trường sớm, còn ở nhà thêm một giây nào cô sẽ điên mất.
Giữa trưa cô lại nhận được điện thoại của Lâm Vỹ, anh ta nói: "Tiên sinh bị sốt đang ở nhà, cô mau sắp xếp về sớm đi."
"Tôi đang đi học, không sắp xếp được. Anh đưa tiên sinh đi chỗ cô khác nhé, anh Lâm?"
Lâm Vỹ bên kia toát mồ hôi hột, hôm nay không biết anh bước chân nào ra đường trước nữa xúi quẩy hết chỗ nói. Lục Dương tới chỗ làm với bộ dạng chỉ còn một hơi tàn, còn nồng nặc mùi rượu. Sau đó hắn phát sốt, nên anh mới sắp xếp đưa hắn tới chỗ của Triệu Yên.
Cô nàng bình thường rảnh rỗi nay lại không có ở nhà, còn không sắp xếp về được, xem có phải ông trời đang hành anh ta không?
"Cô tranh thủ đi, tiên sinh bệnh là cấp độ ưu tiên hàng đầu đấy."
"Biết rồi ạ."
Triệu Yên xị mặt không vui vẻ gì đáp lại, ai bảo cô là nhân tình còn người ta là ông chủ làm gì, hừ!