Tuy qua mấy lớp vải nhưng Cảnh Thần vẫn có thể cảm nhận được cái đó của Thiên Vũ kích cỡ không đùa được đâu. Cái đó mà đâm vào phía sau của hắn chẳng phải hỏng luôn sao? Mà hắn đang nghĩ cái gì thế này? Xấu hổ chết đươc.
“Sao thế? Định trốn?” Thiên Vũ thì thầm vào tai Cảnh Thần, cái tay không yên phận, luồn vào trong y phục xoa nắn cơ thể y khiến y nhột, người khẽ run lên. Tay y vô thức túm lấy vạt áo của Thiên Vũ níu chặt, khẽ kêu lên một tiếng. Ngay lúc Cảnh Thần không đề phòng, hắn cởi quần y, nắm lấy cái đó của y vuốt lộng
“A ưm …Sao huynh …?”
“Sao ta biết ngươi không phải là thái giám ấy hả? Ta là đại phu, quen biết nhau lâu như vậy lẽ nào ta còn không biết ngươi có còn hay không chứ hả? Thần Thần ngốc.” bàn tay hắn dần tăng tốc độ
“Ưm …Thiên Vũ …buông tay. Ta ra mất …a a ..ư.”
”Thần Thần, đừng kìm lại. Cứ ra đi. Ta giúp ngươi.”
Bàn tay tăng tốc dữ dội hơn. Cảnh Thần kêu lên một tiếng rồi bắn vào tay Thiên Vũ. Hắn lấy một cái khăn lau tay, nở nụ cười nhìn người đang ôm mặt nằm dưới thân. Đáng yêu thật đấy.
”Thế nào? Có thoải mái không?”
“Đồ lưu manh.”
“Ha ha. Hôm nay dừng ở đây thôi.” Thiên Vũ hôn nhẹ lên trán Cảnh Thần, nói: ”Ta biết ngươi chưa sẵn sàng nên ta sẽ không ép ngươi. Nhưng lần gặp sau ta sẽ ăn ngươi thật đấy. Cho nên ngươi vẫn là chuẩn bị tinh thần trước đi.”
Cảnh Thần ngạc nhiên, bỏ tay xuống nhìn Thiên Vũ: ”Huynh vẫn quyết định đi sao?”
”Ừm. Một người bạn của ta bị trúng độc, chưa có cách giải. Ta đã đáp ứng hắn đến giúp hắn giải độc. Sau khi xong việc ta sẽ quay lại kinh thành tìm ngươi.” hắn lấy một cái khăn khác giúp Cảnh Thần lau sạch chỗ kia rồi mỉm cười nói tiếp: ”Ngươi ở lại phải bảo hộ bản thân thật tốt đấy. Đừng mạo hiểm như lần trước nữa.”
Cảnh Thần gật đầu, mi mắt sụp xuống buồn bã thấy rõ. Vậy là Thiên Vũ vẫn phải đi. Vừa mới bày tỏ tình cảm với nhau lại phải chia xa rồi. Thiên Vũ nhìn rõ tâm tư của y, dang tay kéo y vào một cái ôm thật chặt.
”Ta sẽ thường xuyên viết thư cho ngươi. Nhất định phải chờ ta trở về đó.”
”Ừm.” chân Cảnh Thần chạm phải chỗ nào đó của người kia vẫn đang căng cứng. Hắn ngượng ngùng ngẩng đầu nói: ”Cái kia ...để ta giúp huynh.”
Thiên Vũ hơi ngẩn người rồi mỉm cười lắc đầu: ”Không cần đâu. Để ngươi chạm vào ta sợ mình không kìm được sẽ ăn ngươi luôn đấy.”
Nghe vậy Cảnh Thần rúc mặt vào ngực người kia, không dám nói gì nữa. Thiên Vũ bật cười lại ôm hắn vào lòng.
------
Đường Sâm đưa cho Khúc Viễn một gói bánh còn nóng hổi rồi nói: ”Cầm lấy cái này hai thầy trò ăn trên đường, Vội quá nên ta chỉ kịp chuẩn bị thứ này.”
Khúc Viễn nhận lấy chiếc bánh, ngẩng đầu nói với bộ mặt rất điềm nhiên: ”Huynh không cần phải vậy. Tiền sư phụ không thiếu.”
Đường Sâm ngẩn ra một chốc rồi giơ tay vò đầu Khúc Viễn khiến thằng bé khó chịu kêu lên: ”Huynh làm cái gì vậy?”
”Sắp đi rồi đấy. Đệ có thể thật thà một chút được không? Đệ muốn thấy huynh đau lòng đến chết sao?”
Khúc Viễn chớp chớp mắt, gương mặt thoáng cái trở nên buồn bã nhưng lại quay mặt đi không muốn để cho người kia thấy. Đường Sâm thở dài, ôm nó vào lòng. Hắn đúng là không có cách nào đối phó được với thằng bé. Rõ ràng cũng rất quan tâm đến hắn mà cứ cố tình làm ra vẻ lạnh lùng như vậy.
Sau cùng Cảnh Thần và Đường Sâm cũng phải lưu luyến chia tay hai người họ. Cảnh Thần chưa muốn trở về ngay mà nói Đường Sâm dắt ngựa đi bộ một lúc. Y đồng ý. Dù sao tâm trạng của cả hai bây giờ vẫn chưa được ổn định lắm.
”Sao Thiên Vũ lại gọi ngươi là Cảnh Thần?” Đường Sâm đột ngột hỏi
”Đó là tên thật của ta.”
”Vậy à? Thế sau này ta có thể gọi ngươi như thế không?” hắn nghĩ nếu về nói cho chủ từ chuyện này chắc hẳn ngài ấy sẽ vui lắm
”Dĩ nhiên là được rồi.”
”Tình cảm giữa ngươi và Hoa đại phu tốt thật đấy.”
Cảnh Thần ngạc nhiên: ”Ngươi và Tiểu Viễn cãi nhau sao?”
”Không phải cãi nhau nhưng đệ ấy thường lẩn tránh ta, chẳng bao giờ cho ta thấy cảm xúc thật của mình. Nhiều lúc thật khiến ta thấy ức chế.”
Cảnh Thần chỉ im lặng. Trong tiểu thuyết không nhắc gì đến mối quan hệ bên ngoài của Đường Sâm nên hắn cũng không rõ tình hình hiện tại của bọn họ, cũng không biết nên khuyên thế nào.
”Cảnh Thần, ta hỏi thật cái này. Ngươi với hoàng thượng ...” hắn mới nói đến đây chợt phát hiện có động tĩnh khác lạ xung quanh
Vì muốn kéo dài đoạn đường thêm một chút nên Đường Sâm đã đưa Cảnh Thần đi vòng qua một con hẻm để vào cổng phía Nam của hoàng cung. Con đường họ đi bình thường không quá vắng, nhưng giờ đây lại yên tĩnh đến quái lạ. Thấy thái độ của Đường Sâm thay đổi như vậy Cảnh Thần cũng cảnh giác nhìn xung quanh. Đột nhiên có hàng loạt mũi tên bắn rào rào về phía hai người họ. Đường Sâm lao đến chắn phía trước Cảnh Thần, vung kiếm đánh bay tất cả mũi tên đi. Sau đó tầm gần mười tên mặc áo đen nhảy xuống. Chúng cầm kiếm không nói không rắng lao vào tấn công hai người họ. Tình cảnh này khá giống lúc Cảnh Thần và nhóm Văn Phương bị tấn công ở ngoài thành trước kia, nhưng lần này tình thế ngặt ngèo hơn nhiều. Đám áo đen này võ nghệ không thể xem thường, trông như những sát thủ chuyên nghiệp. Một mình Đường Sâm không thể đối phó lại hết bọn chúng. Hơn nữa Cảnh Thần phát hiện ra hình như mục tiêu chính của bọn chúng chính là hắn. Cảnh Thần nhìn thấy một xe đẩy gỗ nằm gần đấy. Hắn liều mình chạy đến lấy một thanh gỗ dài và chắc chắn, vừa đúng lúc đánh bay một tên áo đen đang lao tới. Đường Sâm trợn mắt nhìn sang. Hắn thấy Cảnh Thần đang cầm thanh gỗ vung bốp bốp vào mấy tên áo đen đến không kịp trở tay. Chúng tuy không chết nhưng bị đập như thế cũng bị gãy mất mấy cái xương sườn rồi. Thấy sự tình không ổn, chúng kéo nhau bỏ chạy. Đường Sâm nhanh chóng tóm được một tên. Nhưng chưa kịp tra hỏi y đã cắn thuốc độc tự sát.
”Ngươi cũng biết võ công à?”
”À, trước có học wushu.”
”Wushu là gì?”
”Là một môn võ đó mà. Ngươi không cần để ý.”
Đường Sâm chớp mắt. Cái tên môn phái là quá vậy. Hắn chưa nghe bao giờ, nhưng xem Cảnh Thần đánh có vẻ cũng rất lợi hại. Hai người họ cùng lên ngựa phi nhanh về cung báo tình hình cho hoàng thượng biết. Vừa nghe nói Cảnh Thần bị tập kích, Văn Phương như nhảy dựng lên. Hắn đòi kiềm tra khắp người Cảnh Thần xem có bị thương gì không, thậm chí còn cho gọi cả thái y vào khám. Cảnh Thần phải thuyết phục dữ lắm, kéo thêm cả Đường Sâm cùng làm chứng mới khiến Văn Phương tin là mình không bị thương gì cả. Văn Phương suy nghĩ gì đó trong chốc lát rồi cũng gật đầu không gọi thái y đến nữa.
”Ngươi xem ra đã bị nhắm trúng rồi. Dù không biết là ai nhưng vẫn đang trong tình trạng rất nguy hiểm.” Văn Phương nhìn Cảnh Thần một chút rồi nói: ”Ta có cách giúp ngươi tạm thời thoát khỏi tình trạng này, nhưng ngươi sẽ phải vất vả đấy.”
”Không sao. Vất vả thì vẫn tốt hơn là chết chứ ạ. Bệ hạ cứ nói.”
”Ta nghe Đường Sâm nói ngươi biết võ công. Đánh cũng rất khá.”
” Không dám nói là khá nhưng có thể dùng để phòng thân được.”
Văn Phương mỉm cười. Người này đúng là chưa bao giờ khiến hắn hết ngạc nhiên được. Đến võ công cũng biết. Còn có cái gì y không biết nữa nhỉ?
”Ngươi làm ảnh vệ cho ta đi. Tên của ngươi từ giờ sẽ đổi thành Cảnh Thần. Còn thái giám Tiểu Cảnh ta sẽ truyền tin ra ngoài là đã bị đuổi ra khỏi cung rồi. Nhưng nếu muốn làm ảnh vệ cho ta thì ngươi cần phải rèn luyện thêm nhiều nữa.”
Văn Phương nói liền một thôi một hồi, đến lúc nhìn lại thấy Cảnh Thần đang ngẩn người thất thần. Hắn kinh ngạc đến gần lay gọi y: ”Này, sao thế hả?”
”Bệ hạ, bệ hạ biết tên của nô tài?” đồng tử Cảnh Thần rung rung, rõ ràng đang khá kích động
Văn Phương mỉm cười. Không ngờ chỉ cái tên thôi đã khiến cho y cảm động đến như vậy. Hắn dịu dàng đáp: ”Là Đường Sâm nói với ta. Ngươi cũng không cần phải lo lắng chuyện giấu ta việc ngươi không phải thái giám. Vì để dễ dàng bảo vệ cho ngươi, Thiên Vũ đã nói cho ta biết rồi. Bây giờ ta trả lại thân phận nam nhi cho ngươi rồi nhé."
Cảnh Thần không biết phải nói gì lúc này. Hắn bước đến thế giới xa lạ này với thân phận một tiểu thái giám không có bất cứ thứ gì để dựa dẫm. Hắn có thể sống đến giờ phút này cũng là tự bản thân nỗ lực, cố gắng mà thành. Đổi lại hắn được rất nhiều người yêu quý, bảo vệ, thậm chí có cả người đem lòng yêu hắn. Hắn quả thật mừng rỡ đến bật khóc.
Văn Phương hơi hoảng khi thấy Cảnh Thần đột nhiên khóc như thế. Hắn luống cuống không biết làm gì. Do dự một chút rồi đưa tay ôm tiểu thái giám nhỏ bé kia vào lòng, để hắn dựa vào vai mình mà khóc một chút.
Từ khi đến thế giới này đây là lần đầu tiên Cảnh Thần khóc nhiều như vậy. Hắn ôm chặt Văn Phương mà khóc như một đứa trẻ. Đến lúc bình tĩnh lại thì vạt áo của người kia đã ướt mất một mảng. Hắn mởi thảng thốt vội cúi người xin lỗi. Văn Phương cởi áo ngoài ra ném vào người hắn và nói: ”Không cần. Hôm nay trẫm cho ngươi mượn vai khóc một lần. Sau này rèn luyện làm một ảnh vệ bảo vệ tốt cho trẫm là được.”
”Vâng. Nô tài xin hứa.”
”Không cần xưng nô tài nữa. Kể từ bây giờ ngươi sẽ là ảnh vệ Cảnh Thần của hoàng thượng. Có thân phận này để trẫm xem ai dám bắt nạt ngươi.”
” Nô …à, thuộc hạ tuân mệnh.”
------
Văn Phương nằm thư giãn trong ôn tuyền. Ngày hôm nay hắn quả thật đã mệt mỏi rất nhiều. Cả đêm không ngủ, sáng dậy bị tin Thiên Vũ đột ngột bỏ đi thêm nhức đầu. Rồi Lâm tổng quản cảnh báo hắn. Cảnh Thần ra ngoài gặp thích sát. Có bao nhiêu chuyện đổ dồn hết vào ngày hôm nay. Nhưng điều để lại ấn tượng với hắn nhất chính là những giọt nước mắt của Cảnh Thần. Lần đầu tiên hắn thấy y khóc như vậy. Có cảm giác bao nhiêu uất ức, khổ sở, bao nhiêu nhọc nhằn, khổ ải bấy lâu đều đổ dồn hết vào những giọt nước mắt này. Cho dù cách mấy lớp vải nhưng hắn vẫn cảm nhận được rất rõ ràng những giọt nước mắt nóng hổi của người kia, cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy ở trong lòng hắn. Những cảm giác ấy in đậm vào trong lòng, khắc sâu trong tim hắn. Hắn ngàn vạn lần muốn xin lỗi Thiên Vũ vì đã mang tình cảm không nên có đối với người của y. Nhưng tình cảm vốn là thứ không thể khống chế. Hắn càng ở gần Cảnh Thần lại càng cảm thấy yêu người này hơn. Lần đầu tiên trong đời hắn hiểu như thế nào là yêu một người, vậy mà đối tượng hắn yêu lại là người mà bằng hưũ của hắn tâm duyệt. Đúng là trớ trêu thay.
Cảnh Thần lúc đang ướm thử y phục ảnh vệ mà Đường Sâm mới đưa qua cho hắn. Một bộ y phục đen tuyền dễ dàng hoạt động về đêm. Hắn hơi nhỏ người nên y phục hơi rộng một chút. Đường Sâm đã nói hắn mặc thử rồi sẽ sửa lại cho vừa người. Nghĩ lại hắn cảm thấy thật kì lạ là mình lại có thể dựa vào lòng Châu Văn Phương mà khóc ngon lành như thế. Hắn cứ nghĩ mình chỉ có thể như thế với Thiên Vũ thôi chứ. Chẳng biết Văn Phương có cười hắn không. Lúc đó những lời Văn Phương nói đã làm hắn rất kích động. Y ban cho hắn một thân phận khác, hắn không chỉ được phục hồi thân phận nam nhân mà còn được đường hoàng dùng tên thật của mình mà tiếp tục sống. Đó là mục tiêu quan trọng nhất mà hắn đặt ra khi đến thế giới này. Thế mà chỉ trong một câu Văn Phương đã biến tất cả những điều đó thành hiện thực. Y thậm chí còn giữ hắn ở bên mình để bảo vệ hắn. Văn Phương tốt với hắn như thế khiến hắn rất cảm động. Nước mắt cứ tự nhiên trào ra không giữ lại kịp.
Cảnh Thần thừa nhận hắn yêu Thiên Vũ, nhưng ngoài điều đó ra hắn đối với Văn Phương có một cảm xúc rất đặc biệt, không giống bằng hữu. Mặc dù hắn và Văn Phương từ lần đầu gặp nhau đã mâu thuẫn, thậm chí có những lần hắn có cảm giác y muốn giết hắn. Nhưng không hiểu sao trong tâm tưởng của hắn vẫn luôn cho rằng Văn Phương sẽ luôn bảo vệ hắn. Đó là lý do vụ ở ngự hoa viên hôm ấy hắn đã gửi thư nhờ Văn Phương đến. Hắn càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Tại sao Văn Phương lại đối với hắn tốt như thế? Là vì Thiên Vũ sao? Thiên Vũ nhờ y bảo vệ hắn? Cảnh Thần đoán hẳn là vì lý do đó. Chỉ là ...cảm giác vẫn có gì đấy là lạ.
Bắt đầu từ hôm sau, Cảnh Thần đi theo đội ảnh vệ học kiếm. Hắn đã có nền tảng dùng kiếm từ trước nên luyện tập theo cách dùng kiếm cổ đại không quá khó. Cái mà hắn lo nhất bây giờ là hắn chưa từng giết người. Mà ở cái thời mà mạng người là một thứ rẻ mạt thế này, ngươi chết ta sống, nếu hắn không thể ra tay giết người thì không được. Hắn tập trung tập luyện thật chăm chỉ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện có lúc buộc phải ra tay hạ sát một ai đó cơ thể không tự chủ mà run lên.
Bình thường Cảnh Thần đi luyện tập từ sáng sớm, chiều tối lại quay về. Lúc hắn vừa bước vào đến cửa cung đã nghe tiếng gầm lên của Văn Phương từ bên trong: “ Ngươi đứng lại đó, Thẩm Minh Hiên!”
Cảnh Thần nấp vào sau phiến đá lén nhìn. Hắn thấy có một nam nhân mặc lục y chắp tay ung dung bước ra từ thư phòng của hoàng thượng. Người này khá cao, vai rộng, gương mặt tổng thể cũng được xem là hảo soái dù không xuất sắc như Thiên Vũ, trông lớn hơn Văn Phương một chút, nhìn thái độ khá điềm tĩnh dù vừa bị hoàng thượng la lớn như thế kia. Cảnh Thần quan sát y một lúc thì đoán được đây chắc chắn là thừa tướng Thẩm Minh Hiên. Trong tiểu thuyết, người có thể chọc tức hoàng đế Văn Phương mà vẫn bình thản như vậy, ngoại trừ Hoa Thiên Vũ thì chính là vị thừa tướng trẻ tuổi này. Hắn ta và Văn Phương thường xuyên đối chọi với nhau trên triều, nhưng vẫn là người mà Văn Phương tin tưởng và trọng dụng nhất. Nguyên nhân đối chọi rất đơn giản: Văn Phương thấy y ngứa mắt. Tại sao ngứa mắt? Vì Thẩm Minh Hiên là người đầu tiên mà Thái hậu nhắm cho Hiểu Nguyệt.
“Sao thế? Định trốn?” Thiên Vũ thì thầm vào tai Cảnh Thần, cái tay không yên phận, luồn vào trong y phục xoa nắn cơ thể y khiến y nhột, người khẽ run lên. Tay y vô thức túm lấy vạt áo của Thiên Vũ níu chặt, khẽ kêu lên một tiếng. Ngay lúc Cảnh Thần không đề phòng, hắn cởi quần y, nắm lấy cái đó của y vuốt lộng
“A ưm …Sao huynh …?”
“Sao ta biết ngươi không phải là thái giám ấy hả? Ta là đại phu, quen biết nhau lâu như vậy lẽ nào ta còn không biết ngươi có còn hay không chứ hả? Thần Thần ngốc.” bàn tay hắn dần tăng tốc độ
“Ưm …Thiên Vũ …buông tay. Ta ra mất …a a ..ư.”
”Thần Thần, đừng kìm lại. Cứ ra đi. Ta giúp ngươi.”
Bàn tay tăng tốc dữ dội hơn. Cảnh Thần kêu lên một tiếng rồi bắn vào tay Thiên Vũ. Hắn lấy một cái khăn lau tay, nở nụ cười nhìn người đang ôm mặt nằm dưới thân. Đáng yêu thật đấy.
”Thế nào? Có thoải mái không?”
“Đồ lưu manh.”
“Ha ha. Hôm nay dừng ở đây thôi.” Thiên Vũ hôn nhẹ lên trán Cảnh Thần, nói: ”Ta biết ngươi chưa sẵn sàng nên ta sẽ không ép ngươi. Nhưng lần gặp sau ta sẽ ăn ngươi thật đấy. Cho nên ngươi vẫn là chuẩn bị tinh thần trước đi.”
Cảnh Thần ngạc nhiên, bỏ tay xuống nhìn Thiên Vũ: ”Huynh vẫn quyết định đi sao?”
”Ừm. Một người bạn của ta bị trúng độc, chưa có cách giải. Ta đã đáp ứng hắn đến giúp hắn giải độc. Sau khi xong việc ta sẽ quay lại kinh thành tìm ngươi.” hắn lấy một cái khăn khác giúp Cảnh Thần lau sạch chỗ kia rồi mỉm cười nói tiếp: ”Ngươi ở lại phải bảo hộ bản thân thật tốt đấy. Đừng mạo hiểm như lần trước nữa.”
Cảnh Thần gật đầu, mi mắt sụp xuống buồn bã thấy rõ. Vậy là Thiên Vũ vẫn phải đi. Vừa mới bày tỏ tình cảm với nhau lại phải chia xa rồi. Thiên Vũ nhìn rõ tâm tư của y, dang tay kéo y vào một cái ôm thật chặt.
”Ta sẽ thường xuyên viết thư cho ngươi. Nhất định phải chờ ta trở về đó.”
”Ừm.” chân Cảnh Thần chạm phải chỗ nào đó của người kia vẫn đang căng cứng. Hắn ngượng ngùng ngẩng đầu nói: ”Cái kia ...để ta giúp huynh.”
Thiên Vũ hơi ngẩn người rồi mỉm cười lắc đầu: ”Không cần đâu. Để ngươi chạm vào ta sợ mình không kìm được sẽ ăn ngươi luôn đấy.”
Nghe vậy Cảnh Thần rúc mặt vào ngực người kia, không dám nói gì nữa. Thiên Vũ bật cười lại ôm hắn vào lòng.
------
Đường Sâm đưa cho Khúc Viễn một gói bánh còn nóng hổi rồi nói: ”Cầm lấy cái này hai thầy trò ăn trên đường, Vội quá nên ta chỉ kịp chuẩn bị thứ này.”
Khúc Viễn nhận lấy chiếc bánh, ngẩng đầu nói với bộ mặt rất điềm nhiên: ”Huynh không cần phải vậy. Tiền sư phụ không thiếu.”
Đường Sâm ngẩn ra một chốc rồi giơ tay vò đầu Khúc Viễn khiến thằng bé khó chịu kêu lên: ”Huynh làm cái gì vậy?”
”Sắp đi rồi đấy. Đệ có thể thật thà một chút được không? Đệ muốn thấy huynh đau lòng đến chết sao?”
Khúc Viễn chớp chớp mắt, gương mặt thoáng cái trở nên buồn bã nhưng lại quay mặt đi không muốn để cho người kia thấy. Đường Sâm thở dài, ôm nó vào lòng. Hắn đúng là không có cách nào đối phó được với thằng bé. Rõ ràng cũng rất quan tâm đến hắn mà cứ cố tình làm ra vẻ lạnh lùng như vậy.
Sau cùng Cảnh Thần và Đường Sâm cũng phải lưu luyến chia tay hai người họ. Cảnh Thần chưa muốn trở về ngay mà nói Đường Sâm dắt ngựa đi bộ một lúc. Y đồng ý. Dù sao tâm trạng của cả hai bây giờ vẫn chưa được ổn định lắm.
”Sao Thiên Vũ lại gọi ngươi là Cảnh Thần?” Đường Sâm đột ngột hỏi
”Đó là tên thật của ta.”
”Vậy à? Thế sau này ta có thể gọi ngươi như thế không?” hắn nghĩ nếu về nói cho chủ từ chuyện này chắc hẳn ngài ấy sẽ vui lắm
”Dĩ nhiên là được rồi.”
”Tình cảm giữa ngươi và Hoa đại phu tốt thật đấy.”
Cảnh Thần ngạc nhiên: ”Ngươi và Tiểu Viễn cãi nhau sao?”
”Không phải cãi nhau nhưng đệ ấy thường lẩn tránh ta, chẳng bao giờ cho ta thấy cảm xúc thật của mình. Nhiều lúc thật khiến ta thấy ức chế.”
Cảnh Thần chỉ im lặng. Trong tiểu thuyết không nhắc gì đến mối quan hệ bên ngoài của Đường Sâm nên hắn cũng không rõ tình hình hiện tại của bọn họ, cũng không biết nên khuyên thế nào.
”Cảnh Thần, ta hỏi thật cái này. Ngươi với hoàng thượng ...” hắn mới nói đến đây chợt phát hiện có động tĩnh khác lạ xung quanh
Vì muốn kéo dài đoạn đường thêm một chút nên Đường Sâm đã đưa Cảnh Thần đi vòng qua một con hẻm để vào cổng phía Nam của hoàng cung. Con đường họ đi bình thường không quá vắng, nhưng giờ đây lại yên tĩnh đến quái lạ. Thấy thái độ của Đường Sâm thay đổi như vậy Cảnh Thần cũng cảnh giác nhìn xung quanh. Đột nhiên có hàng loạt mũi tên bắn rào rào về phía hai người họ. Đường Sâm lao đến chắn phía trước Cảnh Thần, vung kiếm đánh bay tất cả mũi tên đi. Sau đó tầm gần mười tên mặc áo đen nhảy xuống. Chúng cầm kiếm không nói không rắng lao vào tấn công hai người họ. Tình cảnh này khá giống lúc Cảnh Thần và nhóm Văn Phương bị tấn công ở ngoài thành trước kia, nhưng lần này tình thế ngặt ngèo hơn nhiều. Đám áo đen này võ nghệ không thể xem thường, trông như những sát thủ chuyên nghiệp. Một mình Đường Sâm không thể đối phó lại hết bọn chúng. Hơn nữa Cảnh Thần phát hiện ra hình như mục tiêu chính của bọn chúng chính là hắn. Cảnh Thần nhìn thấy một xe đẩy gỗ nằm gần đấy. Hắn liều mình chạy đến lấy một thanh gỗ dài và chắc chắn, vừa đúng lúc đánh bay một tên áo đen đang lao tới. Đường Sâm trợn mắt nhìn sang. Hắn thấy Cảnh Thần đang cầm thanh gỗ vung bốp bốp vào mấy tên áo đen đến không kịp trở tay. Chúng tuy không chết nhưng bị đập như thế cũng bị gãy mất mấy cái xương sườn rồi. Thấy sự tình không ổn, chúng kéo nhau bỏ chạy. Đường Sâm nhanh chóng tóm được một tên. Nhưng chưa kịp tra hỏi y đã cắn thuốc độc tự sát.
”Ngươi cũng biết võ công à?”
”À, trước có học wushu.”
”Wushu là gì?”
”Là một môn võ đó mà. Ngươi không cần để ý.”
Đường Sâm chớp mắt. Cái tên môn phái là quá vậy. Hắn chưa nghe bao giờ, nhưng xem Cảnh Thần đánh có vẻ cũng rất lợi hại. Hai người họ cùng lên ngựa phi nhanh về cung báo tình hình cho hoàng thượng biết. Vừa nghe nói Cảnh Thần bị tập kích, Văn Phương như nhảy dựng lên. Hắn đòi kiềm tra khắp người Cảnh Thần xem có bị thương gì không, thậm chí còn cho gọi cả thái y vào khám. Cảnh Thần phải thuyết phục dữ lắm, kéo thêm cả Đường Sâm cùng làm chứng mới khiến Văn Phương tin là mình không bị thương gì cả. Văn Phương suy nghĩ gì đó trong chốc lát rồi cũng gật đầu không gọi thái y đến nữa.
”Ngươi xem ra đã bị nhắm trúng rồi. Dù không biết là ai nhưng vẫn đang trong tình trạng rất nguy hiểm.” Văn Phương nhìn Cảnh Thần một chút rồi nói: ”Ta có cách giúp ngươi tạm thời thoát khỏi tình trạng này, nhưng ngươi sẽ phải vất vả đấy.”
”Không sao. Vất vả thì vẫn tốt hơn là chết chứ ạ. Bệ hạ cứ nói.”
”Ta nghe Đường Sâm nói ngươi biết võ công. Đánh cũng rất khá.”
” Không dám nói là khá nhưng có thể dùng để phòng thân được.”
Văn Phương mỉm cười. Người này đúng là chưa bao giờ khiến hắn hết ngạc nhiên được. Đến võ công cũng biết. Còn có cái gì y không biết nữa nhỉ?
”Ngươi làm ảnh vệ cho ta đi. Tên của ngươi từ giờ sẽ đổi thành Cảnh Thần. Còn thái giám Tiểu Cảnh ta sẽ truyền tin ra ngoài là đã bị đuổi ra khỏi cung rồi. Nhưng nếu muốn làm ảnh vệ cho ta thì ngươi cần phải rèn luyện thêm nhiều nữa.”
Văn Phương nói liền một thôi một hồi, đến lúc nhìn lại thấy Cảnh Thần đang ngẩn người thất thần. Hắn kinh ngạc đến gần lay gọi y: ”Này, sao thế hả?”
”Bệ hạ, bệ hạ biết tên của nô tài?” đồng tử Cảnh Thần rung rung, rõ ràng đang khá kích động
Văn Phương mỉm cười. Không ngờ chỉ cái tên thôi đã khiến cho y cảm động đến như vậy. Hắn dịu dàng đáp: ”Là Đường Sâm nói với ta. Ngươi cũng không cần phải lo lắng chuyện giấu ta việc ngươi không phải thái giám. Vì để dễ dàng bảo vệ cho ngươi, Thiên Vũ đã nói cho ta biết rồi. Bây giờ ta trả lại thân phận nam nhi cho ngươi rồi nhé."
Cảnh Thần không biết phải nói gì lúc này. Hắn bước đến thế giới xa lạ này với thân phận một tiểu thái giám không có bất cứ thứ gì để dựa dẫm. Hắn có thể sống đến giờ phút này cũng là tự bản thân nỗ lực, cố gắng mà thành. Đổi lại hắn được rất nhiều người yêu quý, bảo vệ, thậm chí có cả người đem lòng yêu hắn. Hắn quả thật mừng rỡ đến bật khóc.
Văn Phương hơi hoảng khi thấy Cảnh Thần đột nhiên khóc như thế. Hắn luống cuống không biết làm gì. Do dự một chút rồi đưa tay ôm tiểu thái giám nhỏ bé kia vào lòng, để hắn dựa vào vai mình mà khóc một chút.
Từ khi đến thế giới này đây là lần đầu tiên Cảnh Thần khóc nhiều như vậy. Hắn ôm chặt Văn Phương mà khóc như một đứa trẻ. Đến lúc bình tĩnh lại thì vạt áo của người kia đã ướt mất một mảng. Hắn mởi thảng thốt vội cúi người xin lỗi. Văn Phương cởi áo ngoài ra ném vào người hắn và nói: ”Không cần. Hôm nay trẫm cho ngươi mượn vai khóc một lần. Sau này rèn luyện làm một ảnh vệ bảo vệ tốt cho trẫm là được.”
”Vâng. Nô tài xin hứa.”
”Không cần xưng nô tài nữa. Kể từ bây giờ ngươi sẽ là ảnh vệ Cảnh Thần của hoàng thượng. Có thân phận này để trẫm xem ai dám bắt nạt ngươi.”
” Nô …à, thuộc hạ tuân mệnh.”
------
Văn Phương nằm thư giãn trong ôn tuyền. Ngày hôm nay hắn quả thật đã mệt mỏi rất nhiều. Cả đêm không ngủ, sáng dậy bị tin Thiên Vũ đột ngột bỏ đi thêm nhức đầu. Rồi Lâm tổng quản cảnh báo hắn. Cảnh Thần ra ngoài gặp thích sát. Có bao nhiêu chuyện đổ dồn hết vào ngày hôm nay. Nhưng điều để lại ấn tượng với hắn nhất chính là những giọt nước mắt của Cảnh Thần. Lần đầu tiên hắn thấy y khóc như vậy. Có cảm giác bao nhiêu uất ức, khổ sở, bao nhiêu nhọc nhằn, khổ ải bấy lâu đều đổ dồn hết vào những giọt nước mắt này. Cho dù cách mấy lớp vải nhưng hắn vẫn cảm nhận được rất rõ ràng những giọt nước mắt nóng hổi của người kia, cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy ở trong lòng hắn. Những cảm giác ấy in đậm vào trong lòng, khắc sâu trong tim hắn. Hắn ngàn vạn lần muốn xin lỗi Thiên Vũ vì đã mang tình cảm không nên có đối với người của y. Nhưng tình cảm vốn là thứ không thể khống chế. Hắn càng ở gần Cảnh Thần lại càng cảm thấy yêu người này hơn. Lần đầu tiên trong đời hắn hiểu như thế nào là yêu một người, vậy mà đối tượng hắn yêu lại là người mà bằng hưũ của hắn tâm duyệt. Đúng là trớ trêu thay.
Cảnh Thần lúc đang ướm thử y phục ảnh vệ mà Đường Sâm mới đưa qua cho hắn. Một bộ y phục đen tuyền dễ dàng hoạt động về đêm. Hắn hơi nhỏ người nên y phục hơi rộng một chút. Đường Sâm đã nói hắn mặc thử rồi sẽ sửa lại cho vừa người. Nghĩ lại hắn cảm thấy thật kì lạ là mình lại có thể dựa vào lòng Châu Văn Phương mà khóc ngon lành như thế. Hắn cứ nghĩ mình chỉ có thể như thế với Thiên Vũ thôi chứ. Chẳng biết Văn Phương có cười hắn không. Lúc đó những lời Văn Phương nói đã làm hắn rất kích động. Y ban cho hắn một thân phận khác, hắn không chỉ được phục hồi thân phận nam nhân mà còn được đường hoàng dùng tên thật của mình mà tiếp tục sống. Đó là mục tiêu quan trọng nhất mà hắn đặt ra khi đến thế giới này. Thế mà chỉ trong một câu Văn Phương đã biến tất cả những điều đó thành hiện thực. Y thậm chí còn giữ hắn ở bên mình để bảo vệ hắn. Văn Phương tốt với hắn như thế khiến hắn rất cảm động. Nước mắt cứ tự nhiên trào ra không giữ lại kịp.
Cảnh Thần thừa nhận hắn yêu Thiên Vũ, nhưng ngoài điều đó ra hắn đối với Văn Phương có một cảm xúc rất đặc biệt, không giống bằng hữu. Mặc dù hắn và Văn Phương từ lần đầu gặp nhau đã mâu thuẫn, thậm chí có những lần hắn có cảm giác y muốn giết hắn. Nhưng không hiểu sao trong tâm tưởng của hắn vẫn luôn cho rằng Văn Phương sẽ luôn bảo vệ hắn. Đó là lý do vụ ở ngự hoa viên hôm ấy hắn đã gửi thư nhờ Văn Phương đến. Hắn càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Tại sao Văn Phương lại đối với hắn tốt như thế? Là vì Thiên Vũ sao? Thiên Vũ nhờ y bảo vệ hắn? Cảnh Thần đoán hẳn là vì lý do đó. Chỉ là ...cảm giác vẫn có gì đấy là lạ.
Bắt đầu từ hôm sau, Cảnh Thần đi theo đội ảnh vệ học kiếm. Hắn đã có nền tảng dùng kiếm từ trước nên luyện tập theo cách dùng kiếm cổ đại không quá khó. Cái mà hắn lo nhất bây giờ là hắn chưa từng giết người. Mà ở cái thời mà mạng người là một thứ rẻ mạt thế này, ngươi chết ta sống, nếu hắn không thể ra tay giết người thì không được. Hắn tập trung tập luyện thật chăm chỉ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện có lúc buộc phải ra tay hạ sát một ai đó cơ thể không tự chủ mà run lên.
Bình thường Cảnh Thần đi luyện tập từ sáng sớm, chiều tối lại quay về. Lúc hắn vừa bước vào đến cửa cung đã nghe tiếng gầm lên của Văn Phương từ bên trong: “ Ngươi đứng lại đó, Thẩm Minh Hiên!”
Cảnh Thần nấp vào sau phiến đá lén nhìn. Hắn thấy có một nam nhân mặc lục y chắp tay ung dung bước ra từ thư phòng của hoàng thượng. Người này khá cao, vai rộng, gương mặt tổng thể cũng được xem là hảo soái dù không xuất sắc như Thiên Vũ, trông lớn hơn Văn Phương một chút, nhìn thái độ khá điềm tĩnh dù vừa bị hoàng thượng la lớn như thế kia. Cảnh Thần quan sát y một lúc thì đoán được đây chắc chắn là thừa tướng Thẩm Minh Hiên. Trong tiểu thuyết, người có thể chọc tức hoàng đế Văn Phương mà vẫn bình thản như vậy, ngoại trừ Hoa Thiên Vũ thì chính là vị thừa tướng trẻ tuổi này. Hắn ta và Văn Phương thường xuyên đối chọi với nhau trên triều, nhưng vẫn là người mà Văn Phương tin tưởng và trọng dụng nhất. Nguyên nhân đối chọi rất đơn giản: Văn Phương thấy y ngứa mắt. Tại sao ngứa mắt? Vì Thẩm Minh Hiên là người đầu tiên mà Thái hậu nhắm cho Hiểu Nguyệt.