Lãnh Cơ Uyển nói rất nhiều, chủ yếu đều là mấy vấn đề Dương Lệ Nhiên không tài nào giải thích được, chẳng hạn như: Con tôm trong bao bì tô mỳ tại sao lại nhỏ tới vậy? Sao người làm ra tô mỳ này lại nhét con tôm vào giấy, rồi cả bàn tay đang gắp mỳ trên nắp vỏ..
Cô nghe mà á khẩu, nhìn đôi mắt to tròn đầy mong đợi của Lãnh Cơ Uyển thì ngẩn cả người. Cô đâu phải chuyên gia về mấy cái này, sao có thể giải thích cho nàng ta hiểu được..
Grào!
Chợt một tiếng gào rú vang lên, nó truyền thẳng tới bên màng nhĩ kia của cô, tiếng ù ù lập tức bao trùm lấy tâm trí, sau đó là một loạt cơn đau nhức dữ dội, dọa cô phải lấy tay bịp tai lại.
"Aa! Mẹ kiếp, cái gì thế?"
Đôi khi bị dọa cơ miệng của Dương Lệ Nhiên sẽ không tự chủ được mà chửi tục, lúc định thần lại sớm đã không thấy Lãnh Cơ Uyển đâu, vội vàng xách đít chạy theo bản năng. Nơi phát ra tiếng ắt hẳn là phía Đông, ngay gần nơi cô phát hiện ra Ma U.
Hình như khi nãy hắn có nói là ra ngoài đi dạo một lát, hướng đó toàn là thi huyệt, hắn tới đấy làm gì? Con mẹ nó chẳng nhẽ lại từ đi dạo thành gây họa rồi? Cái tên này thật không đáng tin chút nào.. làm cô còn lầm tưởng IQ của hắn thực sự cao lên.
Ầm!
"Á! Hệ thống, cái thứ gì vậy, ghê quá!"
Ma U dùng hết sức bình sinh mà hắn tích lũy được từ sáng tới giờ để chạy, chạy như một con chó điên mất đầu, không quan tâm hướng mình chạy là chỗ quỷ nào, miễn vẫn còn đường thì hắn vẫn sẽ chạy, hệ thống cũng bất lực thay hắn.
Vốn từ đầu nó muốn Ma U bộc phát sức mạnh tiềm ẩn của nguyên chủ nên mới đưa đến nơi này, ai ngờ hắn lại quá nhát gan, quá hậu đậu mà dẫm phải cấm chế, hại tất cả khô lâu đang yên nghỉ ở đây cũng phải sống lại đánh hắn.
Vậy cũng tốt, coi như huấn luyện thể lực cho hắn, bớt một phần sức lực hệ thống ngày đêm tìm kiếm tà ma công pháp thích hợp.
"Chủ nhân, đừng chạy nữa." Hệ thống bắt đầu hối thúc.
Ma U biết nó không có ý đồ tốt nên chạy càng nhanh hơn, hổn hển thở ra từng câu:
"Ngươi.. ngươi đừng có hối ta. Ta biết ngươi có ý định chơi xỏ ta tìm nhiệm vụ ẩn, tìm ra rồi liền muốn ta hoàn thành nhiệm vụ, ta.. ta không có ngu."
Hệ thống nghe vậy thì khoanh tay, "Ờ" một tiếng cực kỳ lạnh nhạt, nhìn đám khô lâu như kiến bò gần đó, khẽ ngoắc ngoắc cái tay, làm điệu bộ quỷ chết cho chúng nó xem. Đứa nào trong số chúng đều từng trải nghiệm cái chết lãng xẹt nhất, nên khi thấy hệ thống trêu ghẹo chúng như thế, nhất thời bị chọc chúng tim đen, nổi cơn thịnh nổ mà đổi từ thương sang đao, chạy cuồng nhiệt hơn trước.
Hệ thống thấy lưu lượng "Fan" cuồng nhiệt của chủ nhân mình đang dần tăng lên thì hài lòng gật đầu, bay vèo tới chỗ anh, nói nhẹ một tiếng:
"Chủ nhân, cố lên."
Ma U khóc không thành tiếng, bất lực gào lên: "Hệ thống! Con mẹ nó dừng tay lại cho tao!"
"Hầy.."
Lãnh Cơ Uyển lúc đầu cứ nghĩ có gì đó khủng khiếp lắm nên mới dùng tốc độ nhanh nhất bay tới đây, đến nơi mới biết, hóa ra cũng chỉ là màn mèo vờn chuột không có gì thú vị của "phu quân hụt". Nàng tặc lưỡi một cái, trong đầu thầm nghĩ chỗ của Dương Lệ Nhiên ít nhất còn vui hơn nơi này, vì vậy quyết định bỏ mặc Ma U ở đó mà quay về, giữa đường lại gặp cô đang vác xác chạy tới, tiện tay nhấc bổng người cô lên sau đó nói:
"Không có gì thú vị."
"Hả?" Dương Lệ Nhiên nghe không hiểu lời của nàng ta, nhất quyết muốn vùng ra chạy về phía trước xem chuyện.
Bịch!
"Aaa!"
Dương Lệ Nhiên vừa chạy được một đoạn đã bị Lãnh Cơ Uyển dùng sức chặn lại, theo đà mà ngã dập mặt xuống đất. Nếu không nhờ hai quả bóng đàn hồi kịp xuất hiện thì lúc này cằm cô đã tiếp xúc với đất rồi, bèn tỏ vẻ khó chịu mà lên tiếng:
"Uyển! Cô làm cái gì vậy?"
"Đừng qua đó, chẳng có gì vui đâu."
Dương Lệ Nhiên vẫn không hiểu: "Rốt cuộc là cái gì không vui?"
Lãnh Cơ Uyển đưa tay lên cằm, đăm chiêu suy nghĩ sau đó chốt hạ một câu cực kỳ dễ hiểu: "Đánh nhau."
"..."
Rốt cuộc nên vui hay nên buồn đây, người cổ đại ai cũng nói chuyện khó hiểu như nàng ấy sao? Cô chẳng thể hiểu nổi.
Bỗng từ đâu tiếng nói quen thuộc vọng tới: "Dương Lệ Nhiên! Cứu ta!"
Tiếng nói này.. là của Ma U? Hắn đang gặp chuyện?
"Uyển, bỏ tay ra đi, ta phải qua đó xem thử."
Lãnh Cơ Uyển dường như không muốn thỏa hiệp, khống chế cô lại sau đó kéo lê cô về hang động, chờ khi qua vài canh giờ mới hóa giải khống chế.
"Đến giờ rồi."
Dương Lệ Nhiên thấy Lãnh Cơ Uyển đột ngột chuyển từ nóng sang lạnh, cảm thấy không được quen cho lắm, vội đứng dậy hỏi xem có chuyện gì. Lãnh Cơ Uyển không nói, nhẹ nhàng cầm tay cô lên, vuốt phần mái xõa ở khóe mắt, cười:
"Đến giờ rồi. Hơn một ngàn năm rồi, vẫn chưa thể nào chờ được, không ngờ cô đến nó liền xuất hiện, thật may mắn."
Dương Lệ Nhiên ngơ ngác hỏi: "Chờ? Chờ cái gì? Ở đây còn có người khác ngoài đám khô lâu đó sao? Cô nói cái gì vậy?"
"Cô sẽ hiểu nhanh thôi."
Một lúc sau.
Bịch!
"Tới rồi." Lãnh Cơ Uyển dừng trước cổ mộ lớn, nắm tay Dương Lệ Nhiên đi vào bên trong. Trong này vừa tối vừa ẩm thấp, đôi khi phát ra vài âm thanh lạ cực kỳ đáng sợ, có lúc sẽ trở nên im bặt, ngoài tiếng thở và tiếng tim đập ra hoàn toàn không cảm nhận được thứ gì khác. Đến khi Lãnh Cơ Uyển đẩy nhẹ hòn đá, Dương Lệ Nhiên mới phát hiện cỗ linh lực nồng đặc được giấu kín ở nơi này.
Thoạt nhìn thứ được vẽ dưới đất giống như một trận pháp cao thâm nào đó, thực chất lại chính là âm dương bát quái trận. Cô từng thấy nó trong thư phòng của ông nội lúc còn bé, khi đó cô có chút hứng thú về nó nên đã hỏi ông. Ông cô bảo rằng, phải là người cực kỳ tinh thông về bát quái ngũ hành mới có thể vẽ ra được một bát quái trận hoàn hảo đến tận cùng chi tiết.
Mỗi một đường tròn trên bát quái trận dường như đều ẩn chứa bí mật, muốn khám phá ra nó e là cần người có tu vi thâm hậu, nếu không may đả động đến thế cục trong bát quái trận, lành ít dữ nhiều chỉ là chuyện hiển nhiên.
Lãnh Cơ Uyển và Dương Lệ Nhiên chưa đủ năng lực để tìm ra cơ duyên có trong trận đồ này, đành ngậm ngùi chuyển hướng sang vật đang nằm gọn ở giữa bát quái trận. Nó là một tấm lệnh bài mang hai màu đen trắng, Âm trắng Dương đen, lỗ nhỏ giữa lệnh bài lại ngược lại, trong trắng có đen và trong đen có trắng, y hệt Thái Cực trong Bát quái ngũ hành.
Hết chương 20
Cô nghe mà á khẩu, nhìn đôi mắt to tròn đầy mong đợi của Lãnh Cơ Uyển thì ngẩn cả người. Cô đâu phải chuyên gia về mấy cái này, sao có thể giải thích cho nàng ta hiểu được..
Grào!
Chợt một tiếng gào rú vang lên, nó truyền thẳng tới bên màng nhĩ kia của cô, tiếng ù ù lập tức bao trùm lấy tâm trí, sau đó là một loạt cơn đau nhức dữ dội, dọa cô phải lấy tay bịp tai lại.
"Aa! Mẹ kiếp, cái gì thế?"
Đôi khi bị dọa cơ miệng của Dương Lệ Nhiên sẽ không tự chủ được mà chửi tục, lúc định thần lại sớm đã không thấy Lãnh Cơ Uyển đâu, vội vàng xách đít chạy theo bản năng. Nơi phát ra tiếng ắt hẳn là phía Đông, ngay gần nơi cô phát hiện ra Ma U.
Hình như khi nãy hắn có nói là ra ngoài đi dạo một lát, hướng đó toàn là thi huyệt, hắn tới đấy làm gì? Con mẹ nó chẳng nhẽ lại từ đi dạo thành gây họa rồi? Cái tên này thật không đáng tin chút nào.. làm cô còn lầm tưởng IQ của hắn thực sự cao lên.
Ầm!
"Á! Hệ thống, cái thứ gì vậy, ghê quá!"
Ma U dùng hết sức bình sinh mà hắn tích lũy được từ sáng tới giờ để chạy, chạy như một con chó điên mất đầu, không quan tâm hướng mình chạy là chỗ quỷ nào, miễn vẫn còn đường thì hắn vẫn sẽ chạy, hệ thống cũng bất lực thay hắn.
Vốn từ đầu nó muốn Ma U bộc phát sức mạnh tiềm ẩn của nguyên chủ nên mới đưa đến nơi này, ai ngờ hắn lại quá nhát gan, quá hậu đậu mà dẫm phải cấm chế, hại tất cả khô lâu đang yên nghỉ ở đây cũng phải sống lại đánh hắn.
Vậy cũng tốt, coi như huấn luyện thể lực cho hắn, bớt một phần sức lực hệ thống ngày đêm tìm kiếm tà ma công pháp thích hợp.
"Chủ nhân, đừng chạy nữa." Hệ thống bắt đầu hối thúc.
Ma U biết nó không có ý đồ tốt nên chạy càng nhanh hơn, hổn hển thở ra từng câu:
"Ngươi.. ngươi đừng có hối ta. Ta biết ngươi có ý định chơi xỏ ta tìm nhiệm vụ ẩn, tìm ra rồi liền muốn ta hoàn thành nhiệm vụ, ta.. ta không có ngu."
Hệ thống nghe vậy thì khoanh tay, "Ờ" một tiếng cực kỳ lạnh nhạt, nhìn đám khô lâu như kiến bò gần đó, khẽ ngoắc ngoắc cái tay, làm điệu bộ quỷ chết cho chúng nó xem. Đứa nào trong số chúng đều từng trải nghiệm cái chết lãng xẹt nhất, nên khi thấy hệ thống trêu ghẹo chúng như thế, nhất thời bị chọc chúng tim đen, nổi cơn thịnh nổ mà đổi từ thương sang đao, chạy cuồng nhiệt hơn trước.
Hệ thống thấy lưu lượng "Fan" cuồng nhiệt của chủ nhân mình đang dần tăng lên thì hài lòng gật đầu, bay vèo tới chỗ anh, nói nhẹ một tiếng:
"Chủ nhân, cố lên."
Ma U khóc không thành tiếng, bất lực gào lên: "Hệ thống! Con mẹ nó dừng tay lại cho tao!"
"Hầy.."
Lãnh Cơ Uyển lúc đầu cứ nghĩ có gì đó khủng khiếp lắm nên mới dùng tốc độ nhanh nhất bay tới đây, đến nơi mới biết, hóa ra cũng chỉ là màn mèo vờn chuột không có gì thú vị của "phu quân hụt". Nàng tặc lưỡi một cái, trong đầu thầm nghĩ chỗ của Dương Lệ Nhiên ít nhất còn vui hơn nơi này, vì vậy quyết định bỏ mặc Ma U ở đó mà quay về, giữa đường lại gặp cô đang vác xác chạy tới, tiện tay nhấc bổng người cô lên sau đó nói:
"Không có gì thú vị."
"Hả?" Dương Lệ Nhiên nghe không hiểu lời của nàng ta, nhất quyết muốn vùng ra chạy về phía trước xem chuyện.
Bịch!
"Aaa!"
Dương Lệ Nhiên vừa chạy được một đoạn đã bị Lãnh Cơ Uyển dùng sức chặn lại, theo đà mà ngã dập mặt xuống đất. Nếu không nhờ hai quả bóng đàn hồi kịp xuất hiện thì lúc này cằm cô đã tiếp xúc với đất rồi, bèn tỏ vẻ khó chịu mà lên tiếng:
"Uyển! Cô làm cái gì vậy?"
"Đừng qua đó, chẳng có gì vui đâu."
Dương Lệ Nhiên vẫn không hiểu: "Rốt cuộc là cái gì không vui?"
Lãnh Cơ Uyển đưa tay lên cằm, đăm chiêu suy nghĩ sau đó chốt hạ một câu cực kỳ dễ hiểu: "Đánh nhau."
"..."
Rốt cuộc nên vui hay nên buồn đây, người cổ đại ai cũng nói chuyện khó hiểu như nàng ấy sao? Cô chẳng thể hiểu nổi.
Bỗng từ đâu tiếng nói quen thuộc vọng tới: "Dương Lệ Nhiên! Cứu ta!"
Tiếng nói này.. là của Ma U? Hắn đang gặp chuyện?
"Uyển, bỏ tay ra đi, ta phải qua đó xem thử."
Lãnh Cơ Uyển dường như không muốn thỏa hiệp, khống chế cô lại sau đó kéo lê cô về hang động, chờ khi qua vài canh giờ mới hóa giải khống chế.
"Đến giờ rồi."
Dương Lệ Nhiên thấy Lãnh Cơ Uyển đột ngột chuyển từ nóng sang lạnh, cảm thấy không được quen cho lắm, vội đứng dậy hỏi xem có chuyện gì. Lãnh Cơ Uyển không nói, nhẹ nhàng cầm tay cô lên, vuốt phần mái xõa ở khóe mắt, cười:
"Đến giờ rồi. Hơn một ngàn năm rồi, vẫn chưa thể nào chờ được, không ngờ cô đến nó liền xuất hiện, thật may mắn."
Dương Lệ Nhiên ngơ ngác hỏi: "Chờ? Chờ cái gì? Ở đây còn có người khác ngoài đám khô lâu đó sao? Cô nói cái gì vậy?"
"Cô sẽ hiểu nhanh thôi."
Một lúc sau.
Bịch!
"Tới rồi." Lãnh Cơ Uyển dừng trước cổ mộ lớn, nắm tay Dương Lệ Nhiên đi vào bên trong. Trong này vừa tối vừa ẩm thấp, đôi khi phát ra vài âm thanh lạ cực kỳ đáng sợ, có lúc sẽ trở nên im bặt, ngoài tiếng thở và tiếng tim đập ra hoàn toàn không cảm nhận được thứ gì khác. Đến khi Lãnh Cơ Uyển đẩy nhẹ hòn đá, Dương Lệ Nhiên mới phát hiện cỗ linh lực nồng đặc được giấu kín ở nơi này.
Thoạt nhìn thứ được vẽ dưới đất giống như một trận pháp cao thâm nào đó, thực chất lại chính là âm dương bát quái trận. Cô từng thấy nó trong thư phòng của ông nội lúc còn bé, khi đó cô có chút hứng thú về nó nên đã hỏi ông. Ông cô bảo rằng, phải là người cực kỳ tinh thông về bát quái ngũ hành mới có thể vẽ ra được một bát quái trận hoàn hảo đến tận cùng chi tiết.
Mỗi một đường tròn trên bát quái trận dường như đều ẩn chứa bí mật, muốn khám phá ra nó e là cần người có tu vi thâm hậu, nếu không may đả động đến thế cục trong bát quái trận, lành ít dữ nhiều chỉ là chuyện hiển nhiên.
Lãnh Cơ Uyển và Dương Lệ Nhiên chưa đủ năng lực để tìm ra cơ duyên có trong trận đồ này, đành ngậm ngùi chuyển hướng sang vật đang nằm gọn ở giữa bát quái trận. Nó là một tấm lệnh bài mang hai màu đen trắng, Âm trắng Dương đen, lỗ nhỏ giữa lệnh bài lại ngược lại, trong trắng có đen và trong đen có trắng, y hệt Thái Cực trong Bát quái ngũ hành.
Hết chương 20