Ba Mẹ Du và Du Tố không cam tâm bị từ chối như thế nên họ liền chạy sang Trình gia, mấy hôm nay nhà họ Du đúng là khách hàng thân thiết của Trình Gia lúc nào cũng ở đây năng nỉ này nọ khiến cho Ông Nội Trình đau cả đầu cả Ba Mẹ Trình cũng khó chịu không kém.Thím Mận vừa ra mở cửa thì đã thấy mấy người bọn họ đầu liền đau nhưng không mở thì không được dù sao hai nhà cũng có giao tình nên không thể trực tiếp đuổi về.
Trình Phong cũng đã gọi cho ông nội nên khi thấy nhà họ Du đến ông cũng không còn bất ngờ gì nữa. Mấy lần trước thì ông vẫn còn nhượng bộ nhưng hôm nay bọn họ lại còn dám kéo đến nhà cháu nội ông thì ông không thể nhịn nữa.
- Nghe nói mấy người tìm đến nhà Trình Phong?
Ông không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, tuy ông nội Trình đã lớn tuổi nhưng khí thế lại chẳng thua ai, Ông bà Du bên cạnh nhìn thấy thái độ không tốt của ông Trình thì cũng rất thức thời mà nhỏ giọng giải thích.
Ông Du lên tiếng:
- Bác à do cháu cũng chỉ muốn cho Trình Phong gặp Du Tố để cho thằng bé dễ dàng xác định là bản thân mình yêu ai thôi chứ không có gì đâu ạ.
- Không có gì?
Ông Nội Trình cười lạnh tay gõ cây gậy xuống đất vang lên tiếng động lớn khiến cho mấy người bọn họ giật nảy mình, đứng bên cạnh ông nội Trình vẫn là chú Ngô trợ lý của ông.
- Du Lâm à ở đời khôn thì tốt nhưng mà khôn quá thì hoá dại, ta muốn giúp cậu bởi vì hai nhà chúng ta có giao tình ta và ba cậu từng là anh em giàu sinh ra tử nên hết lần này đến lần khác ta muốn giúp cậu, nhưng mà hình như cậu lại không bao giờ thấy đủ, ngày hôm nay cậu lại dám dẫn người đến nhà của Trình Phong thật sự đã chạm đến giới hạn của ta rồi.
A Phong đã có vợ trong mắt ta chỉ có con bé là cháu dâu còn chuyện của A Phong và Du Tố trước đây đã là quá khứ rồi nên hãy gạt sang một bên sau này ta chỉ hy vọng cháu trai ta được hạnh phúc cho nên mấy người về đi sau này đừng bao giờ đến đây nữa.
Ông vừa nói vừa liếc mắt sang Du Tố, Du Tố bên cạnh liền trở nên mất tự nhiên.
- Ông Trình à chúng cháu không cần Trình Phong li dị với vợ cậu ấy chỉ cần cưới Tố Tố làm
Vợ lẻ là được.
Bà Du vừa dứt câu ông nội Trình và trợ lí Ngô điều sững sờ, sao trên đời lại có người không có thể diện như thế lại muốn gả con mình làm vợ lẽ.
Ông Nội Trình quát lớn:
- Không được, quá hoang đường bây giờ làm gì còn chuyện cưới vợ lẻ nữa chứ?
“ Ông à không sao đâu chẳng phải Trình Phong thích Tố Tố nhà cháu sao?”
- Không nói nữa tôi sẽ không thay đổi chủ ý mấy người về đi, Ngô Tấn tiễn khách.
Nói xong thì ông nội Trình đứng dậy đi lên lầu để lại trợ lý Ngô nói chuyện với bọn họ mặc kệ tiếng năng nỉ từ ông bà Du.
Trước đây là do ông đã quá nhân nhượng với bọn họ nói trắng ra thì nhà họ Du làm ăn bết bác đã mấy năm nay nên khi nào không còn vốn thì lại tìm sang nhà họ Trình, mà ông nội Trình vì vẫn luôn ghi nhớ tình sâu nghĩa cũ với ông Du nên mới hết lần này đến lần khác giúp đỡ con cháu nhà họ Du.
Có thể nói nhà họ Trình nuôi nhà họ Du cũng chẳng sai nhưng rắn thay da thì vẫn là rắn, lòng tham của con người chưa bao giờ là đủ đặc biệt là những con người như ông bà Du.
____
Linh Lan đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mắt cô vẫn chưa mở nổi chỉ có thể lờ mờ với tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại, Trình Phong bên cạnh cũng bị tiếng chuông này đánh thức.
Lúc tiễn Ông bà Du và Du Tố về Trình Phong liền trở về phòng ngủ sau đó thì hai người ngủ đến hiện tại, Trình Phong rất ít khi ngủ trưa nhưng hôm nay lại khác có lẽ vì ngày mai anh lại về quân đội nên muốn ở bên cạnh Linh Lan nhiều hơn chút và cả căn phòng này quá ấm áp trên giườmg lại có cô vợ nhỏ xinh đẹp ai mà lại nỡ rời đi chứ.
- Alo ai đấy?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Mẹ cô
“ Lan Lan là mẹ đây”
Trình Phong bên cạnh thấy sắc mặt Linh Lan trầm xuống giọng nói cũng không có bất kì cảm xúc nào anh nhỏ giọng hỏi
- Sao thế em?
Linh lan nhìn anh tay vuốt nhẹ bàn tay của anh ý nói không sao, sau đó trả lời điện thoại:
“ Có chuyện gì sao Mẹ?”
- Mẹ gọi muốn hẹn gặp con một lát có được không? Mẹ có chuyện muốn nói với con.
“ Có chuyện gì Mẹ cứ nói qua điện thoại đi con không có thời gian”.
- Lan Lan à chuyện là ba con đang có dự án hợp tác Trình Gia nhưng gặp chút khó khăn mẹ muốn nhờ con giúp ông ấy nói với Trình gia một tiếng..
Lúc này Linh Lan đã bước xuống giường cô không muốn lớn tiếng làm ảnh hưởng đến Trình Phong nên ra ban công nói chuyện, nghe Mẹ mình nói đến đây Linh Lan chỉ biết cười nụ cười này vô cìng khó coi cô thật sự không biết phải nói như thế nào cho bà ấy có thể hiểu nữa.
- Mẹ à rốt cuộc mẹ đang nghĩ gì trong đầu thế? Ba? Ai là ba? Tôi chỉ có một người ba duy nhất thôi đừng có bất kì người chồng nào cũng nói là ba tôi, tôi sợ lắm hơn nữa mẹ à đừng có chuyện gì nhờ cậy mới nhớ đến con được không?
Liệu bình thường có khi nào mẹ nghĩ tới tôi nghĩ tới anh trai chưa? Có khi nào mẹ lo cho Lục Nhạn rằng anh ấy làm quân nhân công việc nguy hiểm thế nào chưa?
Đừng bao giờ gọi cho tôi nữa.
Linh Lan không chần chừ mà tắt máy, cảm giác lúc này quá tức giận, cô giận tới mức hai tay run rẩy hít thở cũng khó khăn.
Cảm giác lúc này chỉ biết cười thôi, cười cuộc đời chua chát cười cô và anh trai bất hạnh sao lại có một người mẹ như thế chứ?
Linh Lan ngồi xuống chiếc ghế tựa để bình ổn cảm xúc, ngày thường Trình Phong hay ngồi ở đây đọc sách.
Hiện tại cũng đã gần mười giờ nên ngoài trời cũng đã có nắng tuy nhiên ban cômg này lại không nằm ở hướng mặt trời mọc nên hoàn toàn không nắng một chút nào, không dám ngồi quá lâu sọ Trình Phong nên ngồi một lát Linh Lan liền đứng dậy vào nhà, vừa xoay người thì cô đã đụng phải một bức tường người sống không ai khác là Trình Phong cũng không biết anh đã đứng đây từ lúc nào chỉ là lúc cô chưa kịp nhìn anh thì đã bị Trình Phong ôm lấy anh cúi người cằm tựa vào vai cô.
Không biết anh đứng đó từ lúc nào cũng không biết anh đã nghe được những gì Linh Lan cũng không muốn quan tâm, đã là vợ chồng nên có những chuyện cô cũng không muốn giấu anh.
Vì Linh Lan gầy người lại cao nên nhìn tổng thể cô khá gầy, Trình Phong im lặng không nói gì anh bế Linh Lan ngồi lên ghế lúc nảy cô vừa ngồi, nói là ngồi lên ghế nhưng thật ra là ngồi trên đùi anh.
Trình Phong vuốt nhẹ hai vai của Linh Lan do cô đang mặc váy hai dây nên khi nhìn lại thấy vai cô rất gầy.
- Lan Lan sau này anh không có nhà nhớ chăm sóc bản thân biết không?
Vốn Linh Lan tường rằng anh sẽ hỏi cô về chuyện của Mẹ nhưng không ngờ anh lại quan tâm chuyện cô ốm mập.
“ Em không gầy trước giờ vẫn cứ thế này thôi”
Trình Phong tựa cằm lên đỉnh đầu Linh Lan còn cô thì tựa vào ngực anh, Linh Lan có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh cảm giác lúc này rất ấm áp.
“ Em như thế này là gầy rồi do ngày thường em không tập thể dục hơn nữa lại ăn uống thất thường sau này phải chăm tập thể dục biết chưa? ăn uống ngày ba bữa cẩn thận niếu không anh sẽ cho người giám sát em đấy, có làm được không?”
- Được ạ.
Thật ra Linh Lan cũng không ngoan ngoãn như thế cô rất muốn nói không được bởi vì bản thân cô không thường xuyên vận động tự dưng lại bắt cô tập thể dục mỗi ngày chẳng khác gì đày đoạ cô cả nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại là anh quan tâm cô nên mới nói như thế cô không thể cãi lời anh được.
- Chồng ơi.
Đột nhiên Linh Lan lại gọi như thế trái tim của Trình không thể nào chống cự nổi, cả người mềm nhũn.
“ Ơi”
- Tính tình em không tốt em cũng không hiền như mọi người hay nhận xét, em hay nổi giận lại hay cau có, sẽ có lúc em rất không hiểu chuyện mà cãi nhau nên anh đừng chê em.
Trình Phong nghe thế thì không khỏi bật cười.
- Anh không chê em chỉ sợ em chê anh thôi.
Linh Lan dụi dụi đầu vào ngực anh như một chú cún nhỏ vậy khiến cho Trình Phong có cảm giác nhột nhột.
- Em không chê anh em cảm thấy bản thân rất may mắn vì đã gặp được anh.
“ Trước đây anh không tốt với em lại còn hời hợt, làm em buồn, làm em khóc, em không trách anh sao?”
- Không trách chỉ cần hiện tại được bên cạnh anh trước đây trãi qua bao nhiêu chuyện điều là xứng đáng.
Từng câu từng chữ như đinh đóng vào tim anh câu nào cũng khiến tim anh đau nhói, cô gái này quá tốt đẹp.
- Lan Lan nhà ta thật ngoan, anh sẽ yêu thương em nhiều hơn nữa.
Linh Lan vốn định nói với Trình Phong về chuyện của Mẹ mình nhưng hai người câu qua câu lại kết quả cô lại quên mất nên đành thôi dù sao hai người cũng còn nhiều thời gian để bên nhau mà, bọn họ chỉ vừa bắt đầu thôi.
——-
Đã mấy ngày Cố Diệu không gặp Linh Lan một mình cô lang thang trong trường học, cả hai cô bạn cùng kí túc xá cũng đi làm từ sáng cho đến tối muộn mới về, kết quả chỉ có mình cô là muốn mốc meo với chiếc giường.
Buổi sáng nhận được cuộc gọi của Linh Lan thông báo đã về nhà Cố Diệu mừng muốn rớt nước mắt muốn sang tìm Linh Lan nhưng chợt nhớ ra là Trình Phong vẫn còn ở nhà nên cô đành đợi khi nào anh ta về doanh trại rồi cô sang, Cố Diệu rất rất không có cảm tình với Trình Phong.
Nghĩ nghĩ một lát Cố Diệu quyết định về nhà một chuyến dù sao ở nhà có Ba Mẹ cũng đỡ cô đơn hơn, chỉ là khi về nhà lại gặp phải Tần Phát và bị ba mẹ thúc giục kết hôn rồi lại phải nghe ba luyên thuyên về việc tiếp nhận công ty, Cố Diệu sống đầy đủ nhưng cô cũng có những áp lực của riêng mình.
Cố Diệu lái xe về nhà lúc ngang qua Tần Gia cô thấy nhà đóng cửa có lẽ chẳng có ai ở nhà nhưng Cố Diệu không biết Tần Phát đang ở Tần ba nhà mình nhìn sang sân nhà cô. Cố Diệu đậu xe trong sân sau đó bước vào nhà, Tần Phát ở lầu ba nở nụ cười sâu xa anh nghĩ cuối cùng cô cũng chịu về nhà rồi.
Trình Phong cũng đã gọi cho ông nội nên khi thấy nhà họ Du đến ông cũng không còn bất ngờ gì nữa. Mấy lần trước thì ông vẫn còn nhượng bộ nhưng hôm nay bọn họ lại còn dám kéo đến nhà cháu nội ông thì ông không thể nhịn nữa.
- Nghe nói mấy người tìm đến nhà Trình Phong?
Ông không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, tuy ông nội Trình đã lớn tuổi nhưng khí thế lại chẳng thua ai, Ông bà Du bên cạnh nhìn thấy thái độ không tốt của ông Trình thì cũng rất thức thời mà nhỏ giọng giải thích.
Ông Du lên tiếng:
- Bác à do cháu cũng chỉ muốn cho Trình Phong gặp Du Tố để cho thằng bé dễ dàng xác định là bản thân mình yêu ai thôi chứ không có gì đâu ạ.
- Không có gì?
Ông Nội Trình cười lạnh tay gõ cây gậy xuống đất vang lên tiếng động lớn khiến cho mấy người bọn họ giật nảy mình, đứng bên cạnh ông nội Trình vẫn là chú Ngô trợ lý của ông.
- Du Lâm à ở đời khôn thì tốt nhưng mà khôn quá thì hoá dại, ta muốn giúp cậu bởi vì hai nhà chúng ta có giao tình ta và ba cậu từng là anh em giàu sinh ra tử nên hết lần này đến lần khác ta muốn giúp cậu, nhưng mà hình như cậu lại không bao giờ thấy đủ, ngày hôm nay cậu lại dám dẫn người đến nhà của Trình Phong thật sự đã chạm đến giới hạn của ta rồi.
A Phong đã có vợ trong mắt ta chỉ có con bé là cháu dâu còn chuyện của A Phong và Du Tố trước đây đã là quá khứ rồi nên hãy gạt sang một bên sau này ta chỉ hy vọng cháu trai ta được hạnh phúc cho nên mấy người về đi sau này đừng bao giờ đến đây nữa.
Ông vừa nói vừa liếc mắt sang Du Tố, Du Tố bên cạnh liền trở nên mất tự nhiên.
- Ông Trình à chúng cháu không cần Trình Phong li dị với vợ cậu ấy chỉ cần cưới Tố Tố làm
Vợ lẻ là được.
Bà Du vừa dứt câu ông nội Trình và trợ lí Ngô điều sững sờ, sao trên đời lại có người không có thể diện như thế lại muốn gả con mình làm vợ lẽ.
Ông Nội Trình quát lớn:
- Không được, quá hoang đường bây giờ làm gì còn chuyện cưới vợ lẻ nữa chứ?
“ Ông à không sao đâu chẳng phải Trình Phong thích Tố Tố nhà cháu sao?”
- Không nói nữa tôi sẽ không thay đổi chủ ý mấy người về đi, Ngô Tấn tiễn khách.
Nói xong thì ông nội Trình đứng dậy đi lên lầu để lại trợ lý Ngô nói chuyện với bọn họ mặc kệ tiếng năng nỉ từ ông bà Du.
Trước đây là do ông đã quá nhân nhượng với bọn họ nói trắng ra thì nhà họ Du làm ăn bết bác đã mấy năm nay nên khi nào không còn vốn thì lại tìm sang nhà họ Trình, mà ông nội Trình vì vẫn luôn ghi nhớ tình sâu nghĩa cũ với ông Du nên mới hết lần này đến lần khác giúp đỡ con cháu nhà họ Du.
Có thể nói nhà họ Trình nuôi nhà họ Du cũng chẳng sai nhưng rắn thay da thì vẫn là rắn, lòng tham của con người chưa bao giờ là đủ đặc biệt là những con người như ông bà Du.
____
Linh Lan đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mắt cô vẫn chưa mở nổi chỉ có thể lờ mờ với tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại, Trình Phong bên cạnh cũng bị tiếng chuông này đánh thức.
Lúc tiễn Ông bà Du và Du Tố về Trình Phong liền trở về phòng ngủ sau đó thì hai người ngủ đến hiện tại, Trình Phong rất ít khi ngủ trưa nhưng hôm nay lại khác có lẽ vì ngày mai anh lại về quân đội nên muốn ở bên cạnh Linh Lan nhiều hơn chút và cả căn phòng này quá ấm áp trên giườmg lại có cô vợ nhỏ xinh đẹp ai mà lại nỡ rời đi chứ.
- Alo ai đấy?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Mẹ cô
“ Lan Lan là mẹ đây”
Trình Phong bên cạnh thấy sắc mặt Linh Lan trầm xuống giọng nói cũng không có bất kì cảm xúc nào anh nhỏ giọng hỏi
- Sao thế em?
Linh lan nhìn anh tay vuốt nhẹ bàn tay của anh ý nói không sao, sau đó trả lời điện thoại:
“ Có chuyện gì sao Mẹ?”
- Mẹ gọi muốn hẹn gặp con một lát có được không? Mẹ có chuyện muốn nói với con.
“ Có chuyện gì Mẹ cứ nói qua điện thoại đi con không có thời gian”.
- Lan Lan à chuyện là ba con đang có dự án hợp tác Trình Gia nhưng gặp chút khó khăn mẹ muốn nhờ con giúp ông ấy nói với Trình gia một tiếng..
Lúc này Linh Lan đã bước xuống giường cô không muốn lớn tiếng làm ảnh hưởng đến Trình Phong nên ra ban công nói chuyện, nghe Mẹ mình nói đến đây Linh Lan chỉ biết cười nụ cười này vô cìng khó coi cô thật sự không biết phải nói như thế nào cho bà ấy có thể hiểu nữa.
- Mẹ à rốt cuộc mẹ đang nghĩ gì trong đầu thế? Ba? Ai là ba? Tôi chỉ có một người ba duy nhất thôi đừng có bất kì người chồng nào cũng nói là ba tôi, tôi sợ lắm hơn nữa mẹ à đừng có chuyện gì nhờ cậy mới nhớ đến con được không?
Liệu bình thường có khi nào mẹ nghĩ tới tôi nghĩ tới anh trai chưa? Có khi nào mẹ lo cho Lục Nhạn rằng anh ấy làm quân nhân công việc nguy hiểm thế nào chưa?
Đừng bao giờ gọi cho tôi nữa.
Linh Lan không chần chừ mà tắt máy, cảm giác lúc này quá tức giận, cô giận tới mức hai tay run rẩy hít thở cũng khó khăn.
Cảm giác lúc này chỉ biết cười thôi, cười cuộc đời chua chát cười cô và anh trai bất hạnh sao lại có một người mẹ như thế chứ?
Linh Lan ngồi xuống chiếc ghế tựa để bình ổn cảm xúc, ngày thường Trình Phong hay ngồi ở đây đọc sách.
Hiện tại cũng đã gần mười giờ nên ngoài trời cũng đã có nắng tuy nhiên ban cômg này lại không nằm ở hướng mặt trời mọc nên hoàn toàn không nắng một chút nào, không dám ngồi quá lâu sọ Trình Phong nên ngồi một lát Linh Lan liền đứng dậy vào nhà, vừa xoay người thì cô đã đụng phải một bức tường người sống không ai khác là Trình Phong cũng không biết anh đã đứng đây từ lúc nào chỉ là lúc cô chưa kịp nhìn anh thì đã bị Trình Phong ôm lấy anh cúi người cằm tựa vào vai cô.
Không biết anh đứng đó từ lúc nào cũng không biết anh đã nghe được những gì Linh Lan cũng không muốn quan tâm, đã là vợ chồng nên có những chuyện cô cũng không muốn giấu anh.
Vì Linh Lan gầy người lại cao nên nhìn tổng thể cô khá gầy, Trình Phong im lặng không nói gì anh bế Linh Lan ngồi lên ghế lúc nảy cô vừa ngồi, nói là ngồi lên ghế nhưng thật ra là ngồi trên đùi anh.
Trình Phong vuốt nhẹ hai vai của Linh Lan do cô đang mặc váy hai dây nên khi nhìn lại thấy vai cô rất gầy.
- Lan Lan sau này anh không có nhà nhớ chăm sóc bản thân biết không?
Vốn Linh Lan tường rằng anh sẽ hỏi cô về chuyện của Mẹ nhưng không ngờ anh lại quan tâm chuyện cô ốm mập.
“ Em không gầy trước giờ vẫn cứ thế này thôi”
Trình Phong tựa cằm lên đỉnh đầu Linh Lan còn cô thì tựa vào ngực anh, Linh Lan có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh cảm giác lúc này rất ấm áp.
“ Em như thế này là gầy rồi do ngày thường em không tập thể dục hơn nữa lại ăn uống thất thường sau này phải chăm tập thể dục biết chưa? ăn uống ngày ba bữa cẩn thận niếu không anh sẽ cho người giám sát em đấy, có làm được không?”
- Được ạ.
Thật ra Linh Lan cũng không ngoan ngoãn như thế cô rất muốn nói không được bởi vì bản thân cô không thường xuyên vận động tự dưng lại bắt cô tập thể dục mỗi ngày chẳng khác gì đày đoạ cô cả nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại là anh quan tâm cô nên mới nói như thế cô không thể cãi lời anh được.
- Chồng ơi.
Đột nhiên Linh Lan lại gọi như thế trái tim của Trình không thể nào chống cự nổi, cả người mềm nhũn.
“ Ơi”
- Tính tình em không tốt em cũng không hiền như mọi người hay nhận xét, em hay nổi giận lại hay cau có, sẽ có lúc em rất không hiểu chuyện mà cãi nhau nên anh đừng chê em.
Trình Phong nghe thế thì không khỏi bật cười.
- Anh không chê em chỉ sợ em chê anh thôi.
Linh Lan dụi dụi đầu vào ngực anh như một chú cún nhỏ vậy khiến cho Trình Phong có cảm giác nhột nhột.
- Em không chê anh em cảm thấy bản thân rất may mắn vì đã gặp được anh.
“ Trước đây anh không tốt với em lại còn hời hợt, làm em buồn, làm em khóc, em không trách anh sao?”
- Không trách chỉ cần hiện tại được bên cạnh anh trước đây trãi qua bao nhiêu chuyện điều là xứng đáng.
Từng câu từng chữ như đinh đóng vào tim anh câu nào cũng khiến tim anh đau nhói, cô gái này quá tốt đẹp.
- Lan Lan nhà ta thật ngoan, anh sẽ yêu thương em nhiều hơn nữa.
Linh Lan vốn định nói với Trình Phong về chuyện của Mẹ mình nhưng hai người câu qua câu lại kết quả cô lại quên mất nên đành thôi dù sao hai người cũng còn nhiều thời gian để bên nhau mà, bọn họ chỉ vừa bắt đầu thôi.
——-
Đã mấy ngày Cố Diệu không gặp Linh Lan một mình cô lang thang trong trường học, cả hai cô bạn cùng kí túc xá cũng đi làm từ sáng cho đến tối muộn mới về, kết quả chỉ có mình cô là muốn mốc meo với chiếc giường.
Buổi sáng nhận được cuộc gọi của Linh Lan thông báo đã về nhà Cố Diệu mừng muốn rớt nước mắt muốn sang tìm Linh Lan nhưng chợt nhớ ra là Trình Phong vẫn còn ở nhà nên cô đành đợi khi nào anh ta về doanh trại rồi cô sang, Cố Diệu rất rất không có cảm tình với Trình Phong.
Nghĩ nghĩ một lát Cố Diệu quyết định về nhà một chuyến dù sao ở nhà có Ba Mẹ cũng đỡ cô đơn hơn, chỉ là khi về nhà lại gặp phải Tần Phát và bị ba mẹ thúc giục kết hôn rồi lại phải nghe ba luyên thuyên về việc tiếp nhận công ty, Cố Diệu sống đầy đủ nhưng cô cũng có những áp lực của riêng mình.
Cố Diệu lái xe về nhà lúc ngang qua Tần Gia cô thấy nhà đóng cửa có lẽ chẳng có ai ở nhà nhưng Cố Diệu không biết Tần Phát đang ở Tần ba nhà mình nhìn sang sân nhà cô. Cố Diệu đậu xe trong sân sau đó bước vào nhà, Tần Phát ở lầu ba nở nụ cười sâu xa anh nghĩ cuối cùng cô cũng chịu về nhà rồi.