Những lời đó như muốn bóp nát trái tim của anh.
Khánh Linh em hận anh đến thế sao?
Em không cho anh một cơ hội nào để giải thích sao?
Thì ra trong lòng em, anh chỉ là một kẻ gây cho em đau khổ, nhưng em cũng có cần đối xử tàn nhẫn với anh vậy không? ngay cả việc em rời khỏi, em cũng chẳng cho anh cơ hội nói lời nào, Trần Khánh Linh cho dù em có chạy đến đâu, anh cũng nhất quyết bắt em cho bằng được, anh không tin em lại lạnh lùng với anh như vậy, dù em có thù hận anh đến cở nào, anh cũng sẽ giữ em bên cạnh, cho dù chỉ là thể xác.
Anh không nói gì bỏ hôn lễ chạy đi, ra xe anh điện thoại cho Mafia kêu họ điều tra tất cả các chuyến bay quốc tế, coi có tên nó không, và phát hiệu lệnh tìm nó khắp cả nước, nhưng tất cả đều không có tin tức.
Đã nữa ngày nhưng vẫn không thấy có tin gì của nó, anh lúc này đã phát điên, nhưng cũng chính lúc này Phương hối hả chạy đến tìm anh :
" Anh Phong, lúc nảy khi đi kiểm tra danh sách khách hàng bay, chuyến quốc tế em thấy có tên em trong đó, chắc con Linh biết thế nào anh cũng tìm nó nên nó lấy tên em để bay"
Anh cáu gắt hỏi : " Cô ấy đi đâu"
" ITALI"
Anh mặt lạnh băng đôi mắt đầy sát khí lấy điện thoại ra gọi cho Mafia kêu họ chuẩn bị phi cơ , anh lái xe lao vút đi, đến nơi anh liền lên phi cơ bay thẳng sang ITALI , anh vừa lên máy bay được một đoạn, thì bên này nó đã đến nước Ý rồi, nó bắt xe về khách sạn và nghỉ ngơi thư giản, sau đó thì nó đi dạo xung quanh, tâm trạng cũng thoải mái lên nhiều.
Lúc này anh cũng đến Ý, anh cho Mafia chia ra khắp nơi tìm nó, mà cả tuần rồi không có tin tức gì, nước Ý rất rộng muốn tìm người đâu phải dễ, nhưng khi nó đang đi dạo thì nó vô tình nhìn thấy anh trên xe, xung quanh là Mafia nó hốt hoảng tìm chổ trốn, nó nghỉ chắc anh phát hiện nên sang tận đây tìm nó, thế là nó liền trốn về khách sạn, thu dọn đồ rồi phóng như bay ra sân bay. Nó vừa lên máy bay là anh đã tìm được đến chổ khách sạn của nó ở, nhưng chủ khách sạn vừa báo là nó vừa trả phòng và đi rồi, anh tức điên đánh mạnh vào tường :
" Trần Khánh Linh em giỏi lắm, dám trốn anh, để anh tìm được em thì đừng có trách" anh tức giận bước ra xe vào lao về khách sạn, còn Mafia vẫn tiếp tục tìm kiếm.
======
Đã hai năm, nó vẫn trốn anh, dù anh đang ra sức tìm kiếm nó, hai năm qua anh đã sống trong sự đau đớn và dằn vặt, đến bây giờ anh vẫn tìm kiếm nó, vì công việc của công ty quá nhiều và đang trên đà phát triển nên anh không có một chút thời gian thư thái nào,áp lực công việc lại thêm việc tìm kiếm nó đã khiến anh rất khổ sở anh chẳng ăn uống gì ngoài việc nhâm nhi vị chát của rượu.
Nó bỏ đi cũng được hai năm, tâm trạng giờ cũng đã thoải mái hơ nhiều , nên nó đã gửi thu về cho gia đình, dù không ghi địa chỉ của người gởi, nhưng cha mẹ nó vẫn nói cho anh biết:
" Phong, Khánh Linh có gởi thư về nè, con xem coi lá thư này từ đâu gởi đến"
Anh cằm lá thư lên đọc:
" Cha , mẹ , con gái bất hiếu hai năm qua đã không liên lạc gì với cha mẹ, làm cha mẹ phải lo lắng, nhưng cha mẹ cứ yên tâm con đang sống rất tốt, con xin lỗi đã bỏ đi mà không nói lời nào, nhưng cha mẹ cứ yên tâm giờ con đã tốt nhiều rồi, tâm trạng cũng thoải mái rất nhiều, khoảng thời gian con rời xa mọi người, con đã hiểu ra rất nhiều chuyện, giờ con đã đủ tự tin đối mặt với mọi chuyện, khi nào con thật sự sẳn sàng , con sẽ trở về , cha mẹ đừng lo nữa nhé, con yêu và nhớ cha mẹ nhiều lắm. Mà Nhã Linh và anh Phong sống hạnh phúc chứ mẹ, cho con gởi lời chúc đến anh ấy, chuyện của con và anh ấy đã là quá khứ, mẹ giúp con khuyên anh ấy nha mẹ, hãy nói với anh ấy: hãy quý trọng người trước mắt, đừng nghỉ đến con nữa, Nhã Linh xứng với anh ấy hơn con !.Con gái của cha mẹ. "
Anh cằm lá thư mà tức rung người :
" Trần khánh linh, em nghỉ mình là ai mà sắp đặt chuyện hôn nhân của anh hả? rốt cuộc em xem anh là gì? là món hàng để em thích thì mua còn không thích thì quăng sang cho người khác à? em được lắm, để anh bắt được thì em sẽ biết tay"
Anh đùng đùng nổi giận, kêu Mafia điều tra lá thư, với uy lực của Mafia thì cuối cùng cũng biết được chổ của người gởi, xác định được chổ của nó, anh phóng lên máy bay phi thẳng sang Hàn Quốc.
Nó đang sống trên một ngọn núi ở Hàn Quốc, ở trong một ngôi nhà nhỏ, ngày ngày nó giúp người dân đi cắt hoa đem ra chợ bán, hôm nay bán hết hoa sớm, nên nó đi về nhà sớm, cũng như thường lệ nó về nhà chuẩn bị hoa để ngày mai sẽ bán sớm.
Nó mới vừa bước vào nhà, thì cánh cửa liền khóa lại, tiếp sau đó là nó bị người nào đó ôm chặt và hôn thô bạo, nó cố chống cự, đánh , đẩy đủ kiểu mà vẫn không thể thoát thân,nó vẫn bị vòng tay của người đó ôm chặt, mà ngấu nghiến.
Nó cực khổ lắm mới có thể tách được cái người vô duyên vô cớ cưỡng hôn nó, vừa mới định tát cho hắn một bạc tay thì nó liền đứng sửng người, vì người đang đứng trước mặt nó không ai khác, là anh, nó khinh ngạc nói không nên lời :" Anh..... anh.....anh"
Anh mặt lạnh lùng đi lại phía nó, đưa đôi mắt giết người nhìn nó :
" Trần Khánh Linh, coi em còn trốn được đi đâu, lần này em tiêu rồi"
Nhìn ánh mắt của anh làm nó sợ chết khiếp, miệng lắp bắp hỏi :
" Sao anh tìm được đến đây?"
Anh vẫn dùng đôi mắt sắt lạnh nhìn nó : " Em tưởng em trốn ở đây thì tôi không tìm được sao?"
Nó ấp úng, không nói nên lời: " Em..."
Anh lạnh giọng nhìn nó nói : " Nói cho tôi biết vì sao hai năm trước em lại bỏ đi không nói lời nào"
Nó ấp úng không biết phải nói gì với anh, nó không thể nói là do cha nó cầu xin nó rời khỏi anh được, nhưng không nói thì biết nói thế nào với anh đây, nó đanh liều vậy :
" Em thấy mình không hợp nên em nghỉ em nên rời xa anh một thời gian để suy nghỉ cho kỹ thôi"
Anh cười nữa miệng nhìn nó :
" Xem ra anh không dùng vũ lực thì em không chịu nói thật phải không? em bỏ đi hai năm giờ lại nói với anh cái lý do không thể chấp nhận này , em đùa với anh à?"
Nhìn bộ dạng tức giận của anh, nó cũng sợ lắm nhưng nó không chịu nói sự thật, cũng chín vì vậy mà càng làm anh nổi điên, anh đi lại túm nó kéo sát lại người anh, anh đưa đôi mắt giết người nhìn nó giọng lạnh lẽo đe dọa:
" Được, nếu em không muốn gặp lại người thân của mình thì cứ việc đừng nói ra"
Anh cười hôn nhẹ lên trán nó rồi bỏ đi, nó biết tính của anh,nói là làm , nó sợ anh lại tổn hại đến cha mẹ nó, nên nó đành nói sự thật:
" Khoang đã,em nói là được chứ gì"
Anh cười thích thú: em vẫn ngốc như ngày nào, nếu anh muốn làm hại họ thì chẳng cần phải nói cho em biết, em tưởng anh sẽ làm hại đến cha mẹ vợ của mình thật sao? nhóc à, em ngốc quá rồi"
Anh quay người lại nhìn nó tỏ vẻ bất cần, còn nó thì bọc bạch nói :
" Thật ra là hôm trước khi hôn lễ cử hành hai ngày, cha có đến tìm em, cha nói Nhã Linh rất yêu anh, cô ấy sẽ không sống nổi nếu không có anh, cha còn quỳ xuống xin em, cầu xin em hãy tác thành cho hai người, cha nói cha chẳng làm được gì cho cô ấy, em sống chung với cha cũng hơn một năm, đó là lần đầu tiên cha cầu xin em, nên em không thể để cha thất vọng , nên em đã bày kế đánh tráo cô dâu, chuyện là như vậy đó, em xin lỗi vì đã tự ý làm theo ý mình, giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, em nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, anh và Nhã Linh hạnh phúc là em an tâm rồi, em thật sự chúc phúc cho hai người"
Nghe xong anh bắt đầu nổi xung thiên quát nó :
" Trần khánh Linh em ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc thế hả? chuyện quan đường như vậy mà em cũng hứa với người ta sao? nếu tình yêu có thể đổi cho người này đổi cho người khác thì thế gian này chẳng còn ai thất tình nữa rồi, vì một lời cầu xin mà em đem anh đẩy cho người mà anh không yêu, em nghỉ xem anh có được hạnh phúc không hả? hôn nhân mà không có tình yêu thì chẳng khác gì địa ngục, sao em có thể từ bỏ tình yêu của chúng ta dễ dàng như vậy?trong lòng của em anh không có vị trí nào sao? nếu đối với em anh là một người vừa xấu xa lại còn tàn ác , lại chẳng là gì đối với em thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa"
Thấy phản ứng của anh quá mạnh, nó liền vội vàng giải thích:
" Không, em không trách anh, từ trước đến giờ em chưa từng nghĩ sẽ hận anh, ngay cả thoáng qua cũng không có, em chỉ là nghĩ ánh đến với Nhã Linh sẽ tốt hơn khi đến với em, Nhã Linh rất ưu tú cô ấy sẽ giúp cho anh rất nhiều, còn em chỉ là một đứa lớn lên ở xó chợ đầu đường, ăn nói cọc cằng thô lỗ, học hành thì cũng chẳng ra gì, em chỉ gây thêm rắc rối cho anh thôi. với lại em chưa sẳn sàng để chấp nhận tình cảm của anh. trong lòng em còn suy nghỉ về chị, khi đối mặt với anh em có cảm giác như mình là hình ảnh thay thế chị, nên em cần thời gian để bình tâm suy nghỉ cho rõ ràng, em không có ý trách anh đâu, anh đừng tự hành hạ mình như vậy"
Khánh Linh em hận anh đến thế sao?
Em không cho anh một cơ hội nào để giải thích sao?
Thì ra trong lòng em, anh chỉ là một kẻ gây cho em đau khổ, nhưng em cũng có cần đối xử tàn nhẫn với anh vậy không? ngay cả việc em rời khỏi, em cũng chẳng cho anh cơ hội nói lời nào, Trần Khánh Linh cho dù em có chạy đến đâu, anh cũng nhất quyết bắt em cho bằng được, anh không tin em lại lạnh lùng với anh như vậy, dù em có thù hận anh đến cở nào, anh cũng sẽ giữ em bên cạnh, cho dù chỉ là thể xác.
Anh không nói gì bỏ hôn lễ chạy đi, ra xe anh điện thoại cho Mafia kêu họ điều tra tất cả các chuyến bay quốc tế, coi có tên nó không, và phát hiệu lệnh tìm nó khắp cả nước, nhưng tất cả đều không có tin tức.
Đã nữa ngày nhưng vẫn không thấy có tin gì của nó, anh lúc này đã phát điên, nhưng cũng chính lúc này Phương hối hả chạy đến tìm anh :
" Anh Phong, lúc nảy khi đi kiểm tra danh sách khách hàng bay, chuyến quốc tế em thấy có tên em trong đó, chắc con Linh biết thế nào anh cũng tìm nó nên nó lấy tên em để bay"
Anh cáu gắt hỏi : " Cô ấy đi đâu"
" ITALI"
Anh mặt lạnh băng đôi mắt đầy sát khí lấy điện thoại ra gọi cho Mafia kêu họ chuẩn bị phi cơ , anh lái xe lao vút đi, đến nơi anh liền lên phi cơ bay thẳng sang ITALI , anh vừa lên máy bay được một đoạn, thì bên này nó đã đến nước Ý rồi, nó bắt xe về khách sạn và nghỉ ngơi thư giản, sau đó thì nó đi dạo xung quanh, tâm trạng cũng thoải mái lên nhiều.
Lúc này anh cũng đến Ý, anh cho Mafia chia ra khắp nơi tìm nó, mà cả tuần rồi không có tin tức gì, nước Ý rất rộng muốn tìm người đâu phải dễ, nhưng khi nó đang đi dạo thì nó vô tình nhìn thấy anh trên xe, xung quanh là Mafia nó hốt hoảng tìm chổ trốn, nó nghỉ chắc anh phát hiện nên sang tận đây tìm nó, thế là nó liền trốn về khách sạn, thu dọn đồ rồi phóng như bay ra sân bay. Nó vừa lên máy bay là anh đã tìm được đến chổ khách sạn của nó ở, nhưng chủ khách sạn vừa báo là nó vừa trả phòng và đi rồi, anh tức điên đánh mạnh vào tường :
" Trần Khánh Linh em giỏi lắm, dám trốn anh, để anh tìm được em thì đừng có trách" anh tức giận bước ra xe vào lao về khách sạn, còn Mafia vẫn tiếp tục tìm kiếm.
======
Đã hai năm, nó vẫn trốn anh, dù anh đang ra sức tìm kiếm nó, hai năm qua anh đã sống trong sự đau đớn và dằn vặt, đến bây giờ anh vẫn tìm kiếm nó, vì công việc của công ty quá nhiều và đang trên đà phát triển nên anh không có một chút thời gian thư thái nào,áp lực công việc lại thêm việc tìm kiếm nó đã khiến anh rất khổ sở anh chẳng ăn uống gì ngoài việc nhâm nhi vị chát của rượu.
Nó bỏ đi cũng được hai năm, tâm trạng giờ cũng đã thoải mái hơ nhiều , nên nó đã gửi thu về cho gia đình, dù không ghi địa chỉ của người gởi, nhưng cha mẹ nó vẫn nói cho anh biết:
" Phong, Khánh Linh có gởi thư về nè, con xem coi lá thư này từ đâu gởi đến"
Anh cằm lá thư lên đọc:
" Cha , mẹ , con gái bất hiếu hai năm qua đã không liên lạc gì với cha mẹ, làm cha mẹ phải lo lắng, nhưng cha mẹ cứ yên tâm con đang sống rất tốt, con xin lỗi đã bỏ đi mà không nói lời nào, nhưng cha mẹ cứ yên tâm giờ con đã tốt nhiều rồi, tâm trạng cũng thoải mái rất nhiều, khoảng thời gian con rời xa mọi người, con đã hiểu ra rất nhiều chuyện, giờ con đã đủ tự tin đối mặt với mọi chuyện, khi nào con thật sự sẳn sàng , con sẽ trở về , cha mẹ đừng lo nữa nhé, con yêu và nhớ cha mẹ nhiều lắm. Mà Nhã Linh và anh Phong sống hạnh phúc chứ mẹ, cho con gởi lời chúc đến anh ấy, chuyện của con và anh ấy đã là quá khứ, mẹ giúp con khuyên anh ấy nha mẹ, hãy nói với anh ấy: hãy quý trọng người trước mắt, đừng nghỉ đến con nữa, Nhã Linh xứng với anh ấy hơn con !.Con gái của cha mẹ. "
Anh cằm lá thư mà tức rung người :
" Trần khánh linh, em nghỉ mình là ai mà sắp đặt chuyện hôn nhân của anh hả? rốt cuộc em xem anh là gì? là món hàng để em thích thì mua còn không thích thì quăng sang cho người khác à? em được lắm, để anh bắt được thì em sẽ biết tay"
Anh đùng đùng nổi giận, kêu Mafia điều tra lá thư, với uy lực của Mafia thì cuối cùng cũng biết được chổ của người gởi, xác định được chổ của nó, anh phóng lên máy bay phi thẳng sang Hàn Quốc.
Nó đang sống trên một ngọn núi ở Hàn Quốc, ở trong một ngôi nhà nhỏ, ngày ngày nó giúp người dân đi cắt hoa đem ra chợ bán, hôm nay bán hết hoa sớm, nên nó đi về nhà sớm, cũng như thường lệ nó về nhà chuẩn bị hoa để ngày mai sẽ bán sớm.
Nó mới vừa bước vào nhà, thì cánh cửa liền khóa lại, tiếp sau đó là nó bị người nào đó ôm chặt và hôn thô bạo, nó cố chống cự, đánh , đẩy đủ kiểu mà vẫn không thể thoát thân,nó vẫn bị vòng tay của người đó ôm chặt, mà ngấu nghiến.
Nó cực khổ lắm mới có thể tách được cái người vô duyên vô cớ cưỡng hôn nó, vừa mới định tát cho hắn một bạc tay thì nó liền đứng sửng người, vì người đang đứng trước mặt nó không ai khác, là anh, nó khinh ngạc nói không nên lời :" Anh..... anh.....anh"
Anh mặt lạnh lùng đi lại phía nó, đưa đôi mắt giết người nhìn nó :
" Trần Khánh Linh, coi em còn trốn được đi đâu, lần này em tiêu rồi"
Nhìn ánh mắt của anh làm nó sợ chết khiếp, miệng lắp bắp hỏi :
" Sao anh tìm được đến đây?"
Anh vẫn dùng đôi mắt sắt lạnh nhìn nó : " Em tưởng em trốn ở đây thì tôi không tìm được sao?"
Nó ấp úng, không nói nên lời: " Em..."
Anh lạnh giọng nhìn nó nói : " Nói cho tôi biết vì sao hai năm trước em lại bỏ đi không nói lời nào"
Nó ấp úng không biết phải nói gì với anh, nó không thể nói là do cha nó cầu xin nó rời khỏi anh được, nhưng không nói thì biết nói thế nào với anh đây, nó đanh liều vậy :
" Em thấy mình không hợp nên em nghỉ em nên rời xa anh một thời gian để suy nghỉ cho kỹ thôi"
Anh cười nữa miệng nhìn nó :
" Xem ra anh không dùng vũ lực thì em không chịu nói thật phải không? em bỏ đi hai năm giờ lại nói với anh cái lý do không thể chấp nhận này , em đùa với anh à?"
Nhìn bộ dạng tức giận của anh, nó cũng sợ lắm nhưng nó không chịu nói sự thật, cũng chín vì vậy mà càng làm anh nổi điên, anh đi lại túm nó kéo sát lại người anh, anh đưa đôi mắt giết người nhìn nó giọng lạnh lẽo đe dọa:
" Được, nếu em không muốn gặp lại người thân của mình thì cứ việc đừng nói ra"
Anh cười hôn nhẹ lên trán nó rồi bỏ đi, nó biết tính của anh,nói là làm , nó sợ anh lại tổn hại đến cha mẹ nó, nên nó đành nói sự thật:
" Khoang đã,em nói là được chứ gì"
Anh cười thích thú: em vẫn ngốc như ngày nào, nếu anh muốn làm hại họ thì chẳng cần phải nói cho em biết, em tưởng anh sẽ làm hại đến cha mẹ vợ của mình thật sao? nhóc à, em ngốc quá rồi"
Anh quay người lại nhìn nó tỏ vẻ bất cần, còn nó thì bọc bạch nói :
" Thật ra là hôm trước khi hôn lễ cử hành hai ngày, cha có đến tìm em, cha nói Nhã Linh rất yêu anh, cô ấy sẽ không sống nổi nếu không có anh, cha còn quỳ xuống xin em, cầu xin em hãy tác thành cho hai người, cha nói cha chẳng làm được gì cho cô ấy, em sống chung với cha cũng hơn một năm, đó là lần đầu tiên cha cầu xin em, nên em không thể để cha thất vọng , nên em đã bày kế đánh tráo cô dâu, chuyện là như vậy đó, em xin lỗi vì đã tự ý làm theo ý mình, giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, em nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, anh và Nhã Linh hạnh phúc là em an tâm rồi, em thật sự chúc phúc cho hai người"
Nghe xong anh bắt đầu nổi xung thiên quát nó :
" Trần khánh Linh em ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc thế hả? chuyện quan đường như vậy mà em cũng hứa với người ta sao? nếu tình yêu có thể đổi cho người này đổi cho người khác thì thế gian này chẳng còn ai thất tình nữa rồi, vì một lời cầu xin mà em đem anh đẩy cho người mà anh không yêu, em nghỉ xem anh có được hạnh phúc không hả? hôn nhân mà không có tình yêu thì chẳng khác gì địa ngục, sao em có thể từ bỏ tình yêu của chúng ta dễ dàng như vậy?trong lòng của em anh không có vị trí nào sao? nếu đối với em anh là một người vừa xấu xa lại còn tàn ác , lại chẳng là gì đối với em thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa"
Thấy phản ứng của anh quá mạnh, nó liền vội vàng giải thích:
" Không, em không trách anh, từ trước đến giờ em chưa từng nghĩ sẽ hận anh, ngay cả thoáng qua cũng không có, em chỉ là nghĩ ánh đến với Nhã Linh sẽ tốt hơn khi đến với em, Nhã Linh rất ưu tú cô ấy sẽ giúp cho anh rất nhiều, còn em chỉ là một đứa lớn lên ở xó chợ đầu đường, ăn nói cọc cằng thô lỗ, học hành thì cũng chẳng ra gì, em chỉ gây thêm rắc rối cho anh thôi. với lại em chưa sẳn sàng để chấp nhận tình cảm của anh. trong lòng em còn suy nghỉ về chị, khi đối mặt với anh em có cảm giác như mình là hình ảnh thay thế chị, nên em cần thời gian để bình tâm suy nghỉ cho rõ ràng, em không có ý trách anh đâu, anh đừng tự hành hạ mình như vậy"