Chap 20: Em thích bộ nào, tôi đều mua cho em
Mạn Nghiên tưởng Tôn Bách Thần sẽ đưa cô đi lòng vòng ở các khu chợ hay trung tâm thương mại nào đó, nên cô mới ngại vì sợ người quen bắt gặp. Nhưng hắn nào rảnh rỗi đến thế? Tôn Bách Thần một mạch lái con xe Bugatti đưa Mạn Nghiên đến một cửa hàng bán đồ tắm cao cấp.
Tôn Bách Thần cùng Mạn Nghiên đi vào trong căn phòng rộng lớn, với bốn bức tường lát gương bóng loáng. Một nữ nhân viên bước vào, lịch thiệp cúi chào Tôn Bách Thần, hai người khác đẩy ra một giá treo toàn đồ tắm, đặt trước mặt cô và hắn.
"Ngài Tôn, đây toàn bộ là những mẫu áo tắm đang hot nhất trên thị trường đó ạ."
"Toàn bộ đều đúng kích cỡ chứ?" Hắn hỏi.
"Vâng, 84-58-86, chúng tôi đã lựa toàn bộ đồ tắm phù hợp với kích cỡ mà ngài đã yêu cầu.
Mạn Nghiên nghe cô nhân viên kia nói xong liền đỏ mặt. Hiện tại cô chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui tọt xuống cho xong. Mẹ kiếp, Tôn Bách Thần thế mà lại nắm rõ số đo ba vòng của cô, không lệch mất một centimet nào.
"Được rồi, ra ngoài đi. Nếu tôi có việc cần sẽ gọi qua điện thoại."
Chờ mấy cô nhân viên kia rời khỏi phòng, Tôn Bách Thần quay sang nhìn Mạn Nghiên, nói:
"Mau chọn đi."
Mạn Nghiên nhìn sơ qua giá treo một lượt đã thấy hoa cả mắt. Ở đây có đầy đủ các loại đồ tắm với mẫu mã, màu sắc và kiểu dáng khác nhau, thật khiến người mua phải phân vân để chọn lấy một bộ.
Mạn Nghiên cẩn thận xem từng bộ, bộ nào cũng đẹp, cũng xinh. Cô do dự một hồi, rồi cầm bộ đồ tắm hai mảnh, màu xanh dương lợt mát mẻ.
Mạn Nghiên nhìn quanh không thấy chỗ thay đồ, quyết định không cần thử đồ nữa. Cô đem đến chỗ Tôn Bách Thần, giơ ra cho hắn xem.
“Em lấy bộ này.”
Hắn nhìn bộ đồ tắm trên tay cô, hỏi:
“Không cần thử sao? Cho dù có đúng kích cỡ đi chăng nữa, vẫn nên mặc thử xem có thoải mái không.”
“Ưm, nhưng mà em không tìm thấy phòng thay đồ.”
“Đây chính là phòng thay đồ.” Hắn nhấn mạnh.
Cô nhìn xung quanh, trợn tròn mắt ra. Căn phòng to lớn này lại chính là phòng thay đồ sao? Nhưng mà Tôn Bách Thần cứ ngồi ở đây, không phải lại muốn xem cô thay đồ chứ?
“Tôn Bách Thần, anh cứ ngồi trước mặt em, sao em có thể thay đồ được?”
“Em ngại cái gì? Đây đâu phải là lần đầu tiên, cứ tự nhiên như những lần trước đi.”
Mạn Nghiên sầu não bứt tóc. Cô đành trốn sau giá treo mấy bộ đồ tắm để thay đồ. Đáng tiếc cô lại quên mất bốn bức tường trong phòng này đều lát gương, dù Mạn Nghiên có trốn đằng trời thì cơ thể nõn nà của cô vẫn hiện rõ mồn một trước mặt Tôn Bách Thần.
“Anh thấy thế nào?”
Mạn Nghiên bước ra, xoay một vòng trước mặt Tôn Bách Thần. Bộ đồ tắm hai mảnh gợi cảm, tôn lên ba vòng của cô một cách triệt để.
“Có thích không?”
“Thích.” Cô đáp.
Kiểu này khá gợi cảm, Mạn Nghiên còn tưởng Tôn Bách Thần không đồng ý, ai ngờ hắn gật đầu, bảo cô lấy.
“Em thay ra nhé?”
“Ừ, thay ra rồi lựa thêm vài bộ nữa đi.”
Rõ ràng chỉ đi biển có ba ngày, còn không biết được bao nhiêu cơ hội xuống nước, có cần phải mua liền mấy bộ không? Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ Mạn Nghiên nào dám nói. Cô sợ từ chối, Tôn Bách Thần sẽ cáu, nên lẳng lặng đi chọn thêm vài bộ nữa.
Bộ nào cũng đẹp, cô lựa mãi lấy thêm hai bộ, toàn là màu sắc tươi sáng.
“Đã xong rồi.”
“Không mua thêm sao?” Tôn Bách Thần hỏi.
Mạn Nghiên lắc đầu.
“Được.”
Tôn Bách Thần nói xong liền lấy ra trong chiếc hộp gần đó một bộ đồ tắm, là kiểu đồ tắm một mảnh dạng váy kín đáo, màu đen.
“Đến hôm đi chơi em hãy mặc bộ này.”
Mạn Nghiên mắt chữ A, mồm chữ O nhìn hắn. Tôn Bách Thần là tên đàn ông khó hiểu nhất mà cô từng gặp. Rõ ràng đã tự mình quyết định, còn bắt Mạn Nghiên tốn thời gian đứng lựa đi lựa lại mấy bộ đồ kia.
“Làm sao thế?” Hắn thấy cô đứng nghệt mặt ra, bèn giơ tay lên xua xua trước mặt Mạn Nghiên.
“Không có gì. Nhưng mà những bộ đồ này, không cần lấy nữa sao?”
“Lấy! Em thích bộ nào tôi đều mua cho em. Những bộ đồ kia chỉ được mặc ở nhà cho tôi ngắm, còn hôm đi chơi, em phải mặc bộ đồ tôi chọn. Rõ chưa?”
Đồng Mạn Nghiên xị mặt xuống. Bao nhiêu bộ đẹp, sexy ở đằng kia, hắn lại muốn cô mặc bộ váy tắm đen thùi lủi, như dành cho mấy bà cô U50 vậy. Bao nhiêu hứng thú về chuyến đi chơi của Mạn Nghiện vụt tắt, cô quăng luôn đống đồ tắm lên ghế sofa, cạnh bên hắn.
“Vậy thì lấy mỗi bộ anh chọn là được rồi, những bộ khác đều không cần.”
Mạn Nghiên ban nãy mặt còn tươi như hoa, bây giờ lại xám xìn xịt lại. Tôn Bách Thần biết cô bằng mặt không bằng lòng, lập tức đưa hai phương án để cô chọn.
“Đồng Mạn Nghiên, một là em lấy ba bộ đồ tắm kia, hai là tôi mua hết chỗ đồ tắm ở đây cho em. Lựa chọn cái nào, tự em quyết.”
Hắn vừa dứt lời, Mạn Nghiên đã lật đật nhặt ba bộ đồ tắm kia lên, cho vào trong túi.
“Em lấy ba bộ là đủ rồi.”