Tố Di đứng nhìn cô gái trước mặt, không thể hiểu nổi cô ta vì sao lại gây sự với mình. Đúng là nguyên chủ đáng ghét thật, nhưng gia thế nội ngoại đều không phải dạng tầm thường, cô ta lại gây chuyện giữa đám đông thế này, chẳng lẽ chê bản thân sống lâu quá rồi?
Người phía trước sở hữu mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt màu đen, trên người mặc áo blouse. Nhan sắc cũng có thể gọi là mỹ nhân, nhưng vẫn có phần kém cạnh Tố Di.
Trong sách có viết, nguyên chủ làm việc tại một bệnh viện, không ai dám cãi lại cô, không phải vì thực lực mà do thế lực. Nhưng duy chỉ có một người luôn gây sự với cô, lại còn là bạn thân nữ chính. Tên là Hạ Kiều, con một của tập đoàn Hạ thị, được cưng chiều từ nhỏ nên tính tình cũng ngông cuồng vô cùng.
Nguyên chủ cũng rất kì lạ, mỗi lần cô ta kiếm chuyện đều không làm gì cả, im lặng bỏ qua. Có thể nói là không thù không oán.
- Cảm ơn Bác sĩ Hạ đã quan tâm, tôi tỉnh dậy thần trí vô cùng minh mẫn, cũng chẳng bị làm sao cả.
Hạ Kiều giễu cợt.
- Hừ, làm sao biết cô chẳng bị làm sao? Người có vấn đề về thần kinh không được cấp bằng hành nghề, cô chắc chắn là bản thân không sao chứ?
Tố Di khẽ nhăn mặt, ánh mắt không giấu nổi sự bực túc. Đúng là cô ta đang nói nguyên chủ, nhưng người đang ở trong thân xác này lại chính là cô, là "Bàn tay thiên sứ" của kiếp trước đấy!
- Bác sĩ Hạ, chúng ta không thù không oán, tôi cũng chẳng làm gì cô, cô vì sao lúc nào cũng phải gây sự với tôi vậy?
- Gây sự? Ai thèm gây sự với cô chứ? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi!
Từ đằng xa đột nhiên vang lên tiếng của ai đó.
- Đủ rồi! Ở bệnh viện mà la hét ầm ĩ như vậy, còn ra thể thống gì?
Người phía xa tiến tới, dáng người cao ráo, mái tóc màu đen tuyền, khoác một chiếc áo blouse trắng. Phong thái uy nghiêm, nhìn cũng đã đứng tuổi. Mọi người đều cuối đầu chào khi thấy ông bước tới. Có vẻ là trưởng khoa Ngoại.
Thấy trưởng khoa đến, cô ta vui vẻ ra mặt.
- Trưởng khoa Chương, ông tới đúng lúc lắm, mau...
Trưởng khoa hét lên cắt lời Hạ Kiều.
- Im miệng!
Hạ Kiều sợ hãi không dám lên tiếng, dù gì cô cũng không thể trái ý Trưởng khoa, cho dù là tập đoàn Hạ thị hay cô đều không phải đối thủ của Chương gia. Ông ta cúi đầu 45 độ, kéo tay Hạ Kiều bảo cúi đầu xuống.
- Xin lỗi bác sĩ Hứa, cô vừa quay lại làm việc đã gặp chuyện như thế này, về sau tôi sẽ quản giáo nghiêm hơn, không để loại chuyện này xảy ra nữa!
- Không sao, tôi vào phòng làm việc đây.
Vừa nói dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng nói cùng tiếng còi cấp cứu.
- Có người cần cấp cứu! Bệnh nhân này cắt cổ tay tự vẫn, đã ngâm trong nước nóng được 10 phút rồi, chúng tôi mất 10 phút để đưa đến đây.
Hạ Kiều vốn là bác sĩ trực khoa cấp cứu, liền chạy gấp rút đến đó.
- Dấu hiệu sinh tồn?
- Nhịp tim 110 nhịp/phút, huyết áp 90/60.
- Đưa vào phòng Hybrid.
Lúc này các y tá chạy đến hướng dẫn vào phòng phẫu thuật. Tố Di đứng đó nhìn Hạ Kiều chuẩn bị thuốc, chắc sẽ có bác sĩ phẫu thuật đến nhanh thôi.
Vậy mà giữa lúc này lại có tiếng động bên ngoài, có vẻ như rất nhiều xe cấp cứu đang chạy đến. Người của khoa cấp cứu đều rất gấp rút, khung cảnh vô cùng hỗn độn.
Các bệnh nhân mới vào ai cũng trong tình trạng khẩn cấp hơn bệnh nhân cắt cổ tay kia. Thoáng chốc các bác sĩ đều đã vào phòng phẫu thuật. Không còn một đội nào rảnh cả, trừ...đội của cô.
Tuy trong đội đều là người giỏi, nhưng nguyên chủ trước đây được vào cũng chỉ do thế lực, căn bản không một ai quan tâm đến một bác sĩ năm 5 chỉ có thể xử lý những ca nhẹ như cô.
Lúc này Hạ Kiều nhìn rất khó xử, trong khi người nhà bệnh nhân đang hét ầm lên thì Tố Di bước đến.
- Ca này, cứ để tôi giải quyết.
Người phía trước sở hữu mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt màu đen, trên người mặc áo blouse. Nhan sắc cũng có thể gọi là mỹ nhân, nhưng vẫn có phần kém cạnh Tố Di.
Trong sách có viết, nguyên chủ làm việc tại một bệnh viện, không ai dám cãi lại cô, không phải vì thực lực mà do thế lực. Nhưng duy chỉ có một người luôn gây sự với cô, lại còn là bạn thân nữ chính. Tên là Hạ Kiều, con một của tập đoàn Hạ thị, được cưng chiều từ nhỏ nên tính tình cũng ngông cuồng vô cùng.
Nguyên chủ cũng rất kì lạ, mỗi lần cô ta kiếm chuyện đều không làm gì cả, im lặng bỏ qua. Có thể nói là không thù không oán.
- Cảm ơn Bác sĩ Hạ đã quan tâm, tôi tỉnh dậy thần trí vô cùng minh mẫn, cũng chẳng bị làm sao cả.
Hạ Kiều giễu cợt.
- Hừ, làm sao biết cô chẳng bị làm sao? Người có vấn đề về thần kinh không được cấp bằng hành nghề, cô chắc chắn là bản thân không sao chứ?
Tố Di khẽ nhăn mặt, ánh mắt không giấu nổi sự bực túc. Đúng là cô ta đang nói nguyên chủ, nhưng người đang ở trong thân xác này lại chính là cô, là "Bàn tay thiên sứ" của kiếp trước đấy!
- Bác sĩ Hạ, chúng ta không thù không oán, tôi cũng chẳng làm gì cô, cô vì sao lúc nào cũng phải gây sự với tôi vậy?
- Gây sự? Ai thèm gây sự với cô chứ? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi!
Từ đằng xa đột nhiên vang lên tiếng của ai đó.
- Đủ rồi! Ở bệnh viện mà la hét ầm ĩ như vậy, còn ra thể thống gì?
Người phía xa tiến tới, dáng người cao ráo, mái tóc màu đen tuyền, khoác một chiếc áo blouse trắng. Phong thái uy nghiêm, nhìn cũng đã đứng tuổi. Mọi người đều cuối đầu chào khi thấy ông bước tới. Có vẻ là trưởng khoa Ngoại.
Thấy trưởng khoa đến, cô ta vui vẻ ra mặt.
- Trưởng khoa Chương, ông tới đúng lúc lắm, mau...
Trưởng khoa hét lên cắt lời Hạ Kiều.
- Im miệng!
Hạ Kiều sợ hãi không dám lên tiếng, dù gì cô cũng không thể trái ý Trưởng khoa, cho dù là tập đoàn Hạ thị hay cô đều không phải đối thủ của Chương gia. Ông ta cúi đầu 45 độ, kéo tay Hạ Kiều bảo cúi đầu xuống.
- Xin lỗi bác sĩ Hứa, cô vừa quay lại làm việc đã gặp chuyện như thế này, về sau tôi sẽ quản giáo nghiêm hơn, không để loại chuyện này xảy ra nữa!
- Không sao, tôi vào phòng làm việc đây.
Vừa nói dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng nói cùng tiếng còi cấp cứu.
- Có người cần cấp cứu! Bệnh nhân này cắt cổ tay tự vẫn, đã ngâm trong nước nóng được 10 phút rồi, chúng tôi mất 10 phút để đưa đến đây.
Hạ Kiều vốn là bác sĩ trực khoa cấp cứu, liền chạy gấp rút đến đó.
- Dấu hiệu sinh tồn?
- Nhịp tim 110 nhịp/phút, huyết áp 90/60.
- Đưa vào phòng Hybrid.
Lúc này các y tá chạy đến hướng dẫn vào phòng phẫu thuật. Tố Di đứng đó nhìn Hạ Kiều chuẩn bị thuốc, chắc sẽ có bác sĩ phẫu thuật đến nhanh thôi.
Vậy mà giữa lúc này lại có tiếng động bên ngoài, có vẻ như rất nhiều xe cấp cứu đang chạy đến. Người của khoa cấp cứu đều rất gấp rút, khung cảnh vô cùng hỗn độn.
Các bệnh nhân mới vào ai cũng trong tình trạng khẩn cấp hơn bệnh nhân cắt cổ tay kia. Thoáng chốc các bác sĩ đều đã vào phòng phẫu thuật. Không còn một đội nào rảnh cả, trừ...đội của cô.
Tuy trong đội đều là người giỏi, nhưng nguyên chủ trước đây được vào cũng chỉ do thế lực, căn bản không một ai quan tâm đến một bác sĩ năm 5 chỉ có thể xử lý những ca nhẹ như cô.
Lúc này Hạ Kiều nhìn rất khó xử, trong khi người nhà bệnh nhân đang hét ầm lên thì Tố Di bước đến.
- Ca này, cứ để tôi giải quyết.