.........
Edit & Beta: Sữa Bò Nguyên Chất.
.........
Cổ tay đau như sắp gãy đến nơi, Lộc Xuyên trong lòng chửi mẹ nó.
Cậu căn bản không dám đối diện với hắn, tuy rằng ký ức ở thế giới thứ nhất rất mơ hồ, nhưng cậu có thể khẳng định, tên này là vai ác bị cậu cắm sừng rồi xách quần lót bỏ chạy chứ đâu.
Để khiến vai ác hắc hóa, cậu không chỉ câu dẫn mỗi hắn, đến cả ác nữ yêu thầm hắn hay nam chính - đối thủ một mất một còn của hắn, cậu cũng câu dẫn nốt!
Nhìn bàn tay gắt gao bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của mình, Lộc Xuyên thiếu điều nhũn cả chân.
Bây giờ phải làm sao đây? Ét ô ét!!!
Tận lực điều chỉnh tốt cảm xúc, da đầu Lộc Xuyên căng lên, môi anh đào hé mở, mặc kệ mọi chuyện thế nào, đối phó trước rồi tính sau.
"Sao anh lại đến đây?" Con ngươi hắc bạch phân minh của Lộc Xuyên nâng lên, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nam nhân hơi nới lỏng cánh tay, chân dài rảo bước tiến vào trong phòng, hung hăn ấn cậu lên cửa, ngữ khí nghẹn ngào: "Sao thế? Nhìn thấy tôi rất kinh ngạc à? Không ngờ rằng tôi còn có thể tồn tại, đúng chứ?"
Cả cơ thể bị giam giữa lồng ngực nam nhân và cánh cửa, Lộc Xuyên hít thở cực kì khó khăn, âm thanh cậu đứt quãng: "Em... không có."
[ Tiểu Thúy Hoa, cậu có thể làm cho tôi một cái bệnh án bệnh ung thư không? ]
[ Có nha thân mến, bệnh án ung thư cần 1000 giá trị công trạng~ Bên chúng tôi có đủ loại bệnh ung thư, thân mến muốn loại nào? ]
Vừa nghe thấy có mối làm ăn, Tụy Hoa lập tức phun ra ngữ khí của thương nhân chính hiệu, thảo mai thấy ghét.
[ 1000 giá trị công trạng? Cậu mẹ nó ăn cướp đấy à? ] Lộc Xuyên tức muốn hộc máu, nhưng nhìn vai ác đang ấn mình trước mắt, bộ dáng chuẩn bị làm cậu tới nơi, cậu đúng là không còn cách nào khác.
[ Tôi không phải đang cướp của cậu đây sao? Thân mến, ngài cũng đâu có mù? ]
Lộc Xuyên: "Con chó hệ thống, ông đây không đội trời chung với cậu!"
[ Vậy cậu mau chỉnh cho tôi một cái, không là tôi với cậu ngủm luôn đó!! ]
Mắt thấy bàn tay khớp xương thon dài của nam nhân đã duỗi đến quần mình, Lộc Xuyên sợ tới mức linh hồn bé nhỏ đều bay đi.
[ Được nha thân mến ~ Bởi vì ngài công lược vai ác thất bại* nên công trạng lúc trước đã bị xóa sạch, bây giờ tài khoản của ngài còn -1000 giá trị công trạng ~ bệnh án ung thư đã để trên bàn, ngài cố lên nhá! ]
Tụy Hoa vui vẻ rạo rực nhìn giá trị công trạng tới tay, đây chẳng phải ngồi không tiền cũng tự chạy tới à?!
Lộc Xuyên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hốc mắt dần trở nên ẩm ướt, nước mắt đọng lại không xong, rơi xuống chẳng được, khiến người ta cực kì thương tiếc.
"Em bị ung thư... không muốn liên lụy anh." Lộc Xuyên nghiêng đầu, để lộ ra cần cổ thiên nga trắng nõn, nước mắt quật cường không chịu rơi xuống, yếu ớt lại xinh đẹp.
Mày kiếm của nam nhân hơi nhíu lại, hắn nhìn Lộc Xuyên trước mặt, sau đó đột nhiên buông tay ra, nâng cằm cậu lên: "Ung thư?"
"Bệnh án ở trên bàn, không tin anh tự xem đi." Tay hắn dùng lực rất mạnh, cằm Lộc Xuyên bị nắm đến in rõ vết đỏ, đau đến mức nước mắt cậu trực tiếp nện lên mu bàn tay hắn.
Đúng vào lúc này, nam nhân đột nhiên nới lỏng tay, lạnh lẽo giữa mày hắn vẫn không hề tan đi, đến bên bàn cầm lấy bệnh án, ánh mắt hắn càng thêm đáng sợ.
Đáy mắt kia nổi lên gió lốc cuồn cuộn, dường như muốn nuốt trọn Lộc Xuyên.
"Lộc Xuyên à Lộc Xuyên, tôi đúng thật là xem thường em quá. Em đói khát đến vậy à?"
Nam nhân đem bệnh án ném xuống mặt đất, tay bóp chặt cổ Lộc Xuyên, cậu theo bản năng nhìn xuống bệnh án trên đất, không nhìn thì thôi, nhìn xong đến mặt Lộc Xuyên cũng tái xanh.
Mấy chữ to tướng trên bệnh án khiến cậu xém chút bị đau mắt hột.
Bệnh AIDS giai đoạn cuối?!
[ Con chó Thúy Hoa, ông đây liều mạng với cậu!!! ]
...............
* Bản gốc là "lật xe", mình ko biết ghi như nào cho dễ hiểu nên thôi ghi "thất bại" luôn🥲.
...............
Edit & Beta: Sữa Bò Nguyên Chất.
.........
Cổ tay đau như sắp gãy đến nơi, Lộc Xuyên trong lòng chửi mẹ nó.
Cậu căn bản không dám đối diện với hắn, tuy rằng ký ức ở thế giới thứ nhất rất mơ hồ, nhưng cậu có thể khẳng định, tên này là vai ác bị cậu cắm sừng rồi xách quần lót bỏ chạy chứ đâu.
Để khiến vai ác hắc hóa, cậu không chỉ câu dẫn mỗi hắn, đến cả ác nữ yêu thầm hắn hay nam chính - đối thủ một mất một còn của hắn, cậu cũng câu dẫn nốt!
Nhìn bàn tay gắt gao bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của mình, Lộc Xuyên thiếu điều nhũn cả chân.
Bây giờ phải làm sao đây? Ét ô ét!!!
Tận lực điều chỉnh tốt cảm xúc, da đầu Lộc Xuyên căng lên, môi anh đào hé mở, mặc kệ mọi chuyện thế nào, đối phó trước rồi tính sau.
"Sao anh lại đến đây?" Con ngươi hắc bạch phân minh của Lộc Xuyên nâng lên, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Nam nhân hơi nới lỏng cánh tay, chân dài rảo bước tiến vào trong phòng, hung hăn ấn cậu lên cửa, ngữ khí nghẹn ngào: "Sao thế? Nhìn thấy tôi rất kinh ngạc à? Không ngờ rằng tôi còn có thể tồn tại, đúng chứ?"
Cả cơ thể bị giam giữa lồng ngực nam nhân và cánh cửa, Lộc Xuyên hít thở cực kì khó khăn, âm thanh cậu đứt quãng: "Em... không có."
[ Tiểu Thúy Hoa, cậu có thể làm cho tôi một cái bệnh án bệnh ung thư không? ]
[ Có nha thân mến, bệnh án ung thư cần 1000 giá trị công trạng~ Bên chúng tôi có đủ loại bệnh ung thư, thân mến muốn loại nào? ]
Vừa nghe thấy có mối làm ăn, Tụy Hoa lập tức phun ra ngữ khí của thương nhân chính hiệu, thảo mai thấy ghét.
[ 1000 giá trị công trạng? Cậu mẹ nó ăn cướp đấy à? ] Lộc Xuyên tức muốn hộc máu, nhưng nhìn vai ác đang ấn mình trước mắt, bộ dáng chuẩn bị làm cậu tới nơi, cậu đúng là không còn cách nào khác.
[ Tôi không phải đang cướp của cậu đây sao? Thân mến, ngài cũng đâu có mù? ]
Lộc Xuyên: "Con chó hệ thống, ông đây không đội trời chung với cậu!"
[ Vậy cậu mau chỉnh cho tôi một cái, không là tôi với cậu ngủm luôn đó!! ]
Mắt thấy bàn tay khớp xương thon dài của nam nhân đã duỗi đến quần mình, Lộc Xuyên sợ tới mức linh hồn bé nhỏ đều bay đi.
[ Được nha thân mến ~ Bởi vì ngài công lược vai ác thất bại* nên công trạng lúc trước đã bị xóa sạch, bây giờ tài khoản của ngài còn -1000 giá trị công trạng ~ bệnh án ung thư đã để trên bàn, ngài cố lên nhá! ]
Tụy Hoa vui vẻ rạo rực nhìn giá trị công trạng tới tay, đây chẳng phải ngồi không tiền cũng tự chạy tới à?!
Lộc Xuyên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hốc mắt dần trở nên ẩm ướt, nước mắt đọng lại không xong, rơi xuống chẳng được, khiến người ta cực kì thương tiếc.
"Em bị ung thư... không muốn liên lụy anh." Lộc Xuyên nghiêng đầu, để lộ ra cần cổ thiên nga trắng nõn, nước mắt quật cường không chịu rơi xuống, yếu ớt lại xinh đẹp.
Mày kiếm của nam nhân hơi nhíu lại, hắn nhìn Lộc Xuyên trước mặt, sau đó đột nhiên buông tay ra, nâng cằm cậu lên: "Ung thư?"
"Bệnh án ở trên bàn, không tin anh tự xem đi." Tay hắn dùng lực rất mạnh, cằm Lộc Xuyên bị nắm đến in rõ vết đỏ, đau đến mức nước mắt cậu trực tiếp nện lên mu bàn tay hắn.
Đúng vào lúc này, nam nhân đột nhiên nới lỏng tay, lạnh lẽo giữa mày hắn vẫn không hề tan đi, đến bên bàn cầm lấy bệnh án, ánh mắt hắn càng thêm đáng sợ.
Đáy mắt kia nổi lên gió lốc cuồn cuộn, dường như muốn nuốt trọn Lộc Xuyên.
"Lộc Xuyên à Lộc Xuyên, tôi đúng thật là xem thường em quá. Em đói khát đến vậy à?"
Nam nhân đem bệnh án ném xuống mặt đất, tay bóp chặt cổ Lộc Xuyên, cậu theo bản năng nhìn xuống bệnh án trên đất, không nhìn thì thôi, nhìn xong đến mặt Lộc Xuyên cũng tái xanh.
Mấy chữ to tướng trên bệnh án khiến cậu xém chút bị đau mắt hột.
Bệnh AIDS giai đoạn cuối?!
[ Con chó Thúy Hoa, ông đây liều mạng với cậu!!! ]
...............
* Bản gốc là "lật xe", mình ko biết ghi như nào cho dễ hiểu nên thôi ghi "thất bại" luôn🥲.
...............