Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại phòng tổ chức bữa tiệc sinh nhật,đêm nay là sinh thần của mẹ chồng tập đoàn nhà họ Trịnh,dù tổ chức rất khiêm tốn nhưng khách mời đều là con nhà quyền quý,chủ tịch tập đoàn nổi tiếng.

Nhà họ Cao lần lượt đi lên chúc mừng bà cụ Trịnh,tuy là khá vui nhưng bà lại đang mong ngóng một người.Chờ khá lâu vẫn chưa thấy được bà liền hỏi bố mẹ Cao.

"Cao Thiển về nước chưa,sao vẫn chưa tới vậy?".

Chu Hạ Linh nghe vậy cũng thấy hơi có lí,liền quay sang hỏi ba Cao.

"Anh gọi cho Tiểu Nhượng chưa?".

Cao Hải nhìn đồng hồ,nói:"Anh gọi rồi,nó nói đang ở thang máy sắp lên rồi".

Bà cụ Trịnh liền trở lại trạng thái yên tâm,đang nói chuyện bỗng nhiên một giọng nữ trong trẻo vang lên:"Bà ơi,chúc mừng sinh nhật bà ạ".

Trịnh Hoa Yến giương mắt nhìn,là một cô gái xinh đẹp,mặc một bộ váy tự thiết kế màu đỏ,chân váy ôm sát chân trông rất duyên dáng.Mái tóc ngắn được thả ngang vai.Tay cô ta cầm một hộp quà đắt tiền. Theo vai vế chắc là cháu cố của bà.

"Cảm ơn cháu".Bà mỉm cười,đưa tay nhận quà rồi thu tay lại.

Trịnh Uyển dễ dàng tới được đây nhưng mục tiêu duy nhất của cô ta là "thuần hóa" được bà cố của mình,từ nhỏ đã không sống cùng bà nên không có cơ hội,bây giờ gặp lại phải thả dây thì mồi mới dính câu được chứ!.

Chuyện trò được một lúc,cô ta nhìn ngó xung quanh nói:"Sao chưa thấy Cao Thiển và anh Hoằng Nhượng đâu ạ?".

Hai vợ chồng Cao lười giải thích liền lấy cớ qua loa:"Hai đứa sắp tới rồi".

Trịnh Uyển gật đầu như đã hiểu,lại nhìn thấy trên sân khấu có một chiếc đàn piano,trong đầu liền nghĩ ra ý tưởng liền nhìn bà Trịnh mỉm cười nói:"Bà ơi,cháu mới sáng tác bài này hay lắm,để cháu đàn cho bà và mọi người nghe nha".

Ý cười trên mặt Trịnh Yến Hoa có phần phai nhạt,nhưng bà vẫn gật đầu nói:"Cũng được...".

Vì thế Trịnh Uyển kiêu căng ngạo mạn tiến tới chỗ cây đàn rồi ngồi xuống trước sự ngạc nhiên của mọi người trong bữa tiệc.

Cô ta bắt đầu đàn.

Tiếng nhạc vang lên......

——————————————————

Cửa phòng bữa tiệc mở ra,Cao Thiển và Cao Hoằng Nhượng bước vào dưới sự đón tiếp của các nhân viên phục vụ.

Cao Thiển chầm chậm đi tới chỗ bà cụ Trịnh,tươi cười nói:"Chúc phú bà sinh nhật vui vẻ ạ".

Bà cụ Trịnh bị chọc cười,nhéo má cô nói:"Con nhóc này,chưa chịu bỏ cái biệt danh đó ra nữa sao".



"Hì hì".

Cao Hoằng Nhượng cũng đi tới chúc bà,bà tươi cười vỗ vai cậu nói:"Thằng nhóc này,mấy nay tại sao không qua nhà bà chơi vậy hả".

"Cháu cũng muốn tới lắm chứ ạ,tại do hơi bận việc tý thôi,nhưng mà chắc chắn lần sau cháu sẽ tới nhà bà ăn ké cơm được không bà".

"Ha...ha..được, ăn hết luôn cũng được".

**********

Tiếng đàn kết thúc,Trịnh Uyển cúi người cảm ơn mọi người rồi định đi tới chỗ bà cụ Trịnh thì thấy Cao Thiển và Cao Hoằng Nhượng đang cười nói vui tươi với bà.

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Cao Thiển,cô ta cắn môi dưới.

Tại sao cô ta làm những này chỉ để mong muốn nhận sự yêu thương từ bà nhưng tại sao lại không được?

Cao Thiển có gì mà bà lại thích nó đến vậy?

Nó chỉ là một đứa điếc thôi mà?Tai còn không chữa được thì đâu làm được gì mà bà lại thiên vị đến vậy?

Cô là cháu cố ruột của bà mà,tại sao còn không bằng đứa con nhà họ Cao kia...?

Tuy khá không thích Cao Thiển nhưng cô vẫn cố gắng nặng nụ cười giả tạo,đi tới chỗ Cao Thiển cười nói:"Tiểu Thiển về nước lúc nào thế? Sao không nói gì với tớ để tớ cùng anh Nhượng ra đón".

Cao Thiển bằng tuổi Trịnh Uyển nhưng cả hai không thân nhau lắm.

Cao Thiển cố gắng gượng cười,nhìn Trịnh Uyển nói:"Không dám làm phiền cậu,tôi nhờ anh trai đón là được rồi".

Trịnh Uyển nghe vậy,liền thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn tươi cười nói:"à,vậy thôi".

Khách khứa xung quanh liền thấy được cảnh này không khỏi cảm thán tài ăn nói của Cao Thiển,quá là lạnh nhạt đi nhưng lại khá không thích cách thể hiện quyền ta đây của Trịnh Uyển,ỷ mình là cháu cố nhà họ Trịnh thì muốn làm gì thì làm nói gì thì nói.

Trò chuyện một lúc,Cao Thiển hơi khá không thích bữa tiệc nên xin phép ra ngoài một mình hóng gió.

*******************

Cô đang đi dạo công viên ở gần khách sạn,tuy là mát mẻ thì có nhưng chỉ là đi được một lúc trên trời hạt mưa rơi xuống từng giọt từng giọt rồi một màn mưa xối xả.

Cô đành chạy thật nhanh tới mái hiên một cửa hàng tạo hóa gần đó để trú mưa,mái tóc dài bị thấm ướt nên liền có vài sợi mỏng dính vào cổ của cô.

Đang lay hoay gỡ các sợi tóc ra thì một bóng đen từ trên cao phủ xuống đầu cô,cô ngẩng đầu liền thấy được một cậu con trai tuy trùm mũ kín mít nhưng vẫn thấy được ngũ quan rất tuấn tú đĩnh đạc,mũi cao trán thẳng,mắt đen láy không một gợn sóng, mái tóc bạch kim pha lẫn vài sợi đỏ nhạt.Môi khá mỏng.Từ trước đến nay Cao Thiển chưa từng gặp được người nào đẹp trai đến vậy ngoài anh trai và em trai của cô.



Cảm nhận được ánh mắt Cao Thiển,cậu giương mắt nhìn cô gái bên cạnh rồi dời tầm mắt,giọng khá lạnh lùng nhưng dễ nghe,nói:"Phiền thật".

Rồi cậu lấy điện thoại bấm vào một dãy số,hình như đang gọi cho ai đó,giọng điệu khá nóng nảy:"Mau tới đón tao ,địa chỉ****".

Cao Thiển từ đầu đến cuối không quan tâm đến nam sinh bên cạnh nói gì cho lắm,cô chỉ mong trời mau tạnh mưa để còn về nhà nữa,đã hơn mười một giờ rồi.Chắc mọi người đang lo lắng cho cô lắm.

Được nửa tiếng sau cơn mưa tạnh mưa hẳn đi, Cao Thiển liền nhìn thấy một chiếc xe Maybach đậu trước mặt nam sinh kia,cửa xe hạ xuống, Cao Thiển liền ngạc nhiên.

Sao anh họ lại ở đây???

Giống như Cao Thiển,Cao Hoằng Nhượng cũng rất ngạc nhiên vì bỗng nhiên gặp được Cao Thiển ở đây.

Nhưng tại sao em ấy lại đứng chung với bạn thân của anh?

Anh liền bước xuống xe đi tới chỗ Cao Thiển,giọng điệu hơi kinh ngạc nói:"——Sao em lại ở đây?".

"Câu này nên là em hỏi mới đúng,sao anh lại có mặt ở đây!!?".

Cao Hoằng Nhượng chỉ vào nam sinh đứng bên cạnh cô,nói:"Anh tới đón cái đứa bên cạnh em đấy".

Cao Thiển lúc này mới nhìn qua nam sinh bên cạnh,ngờ vực nói:"Đây là——?".

"Bạn thân của anh,Thẩm Dư mà anh nói với em đấy".

Cao Thiển lúc này mới nhớ ra cái tên này,bình tĩnh thở nhẹ, nhìn nam sinh cười nói:"Chào anh,em là Cao Thiển,Cao trong Cao thượng,Thiển trong Tiên".

Thẩm Dư không trả lời cô,giương mắt nhìn Cao Hoằng Nhượng nói:"Triệu Dục Vỹ đâu?".

Cao Thiển:".....".

Lạnh lùng thế

Cao Hoằng Nhượng đưa Cao Thiển vào trong xe ngồi trước rồi đóng cửa xe lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dư nói:"Mày bớt nóng đi,nó đang được mấy đứa nhóc kia "tra hỏi" rồi,mà làm sao lại thành ra như vậy?".

Thẩm Dư dựa vào mui xe,lấy điếu thuốc từ trong túi áo khoác,châm điếu hút.

Cậu lạnh nhạt nói:"Tháng trước,Thẩm Yên ở trường bị bắt nạt vì bị nghi ngờ là đứa nghèo,em ấy bị mấy đứa bạn tạt nước,đánh đập đến nỗi mà phải nhập viện điều trị đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy, tao liền kêu người đi điều tra là ai làm thì phát hiện đứa bày đầu là thằng chó Triệu Dục Vỹ,nó thích em của tao từ lâu nhưng mà lại bị em ấy từ chối nên sinh ra căm ghét liền đi điều tra về thân phận của em ấy, ai ngờ thám tử điều tra sai liền hại em ấy phải bị như thế này, tao chưa đánh chết nó là may rồi".

Cao Hoằng Nhượng thở dài nhìn cánh cửa xe,tâm trạng cũng không tốt chút nào,nói:"Tao cũng đâu khác gì mày,em họ của tao bị khiếm thính từ năm bảy tuổi phải dùng máy trợ thính mới nghe được, nhà tao cũng đã mời khá nhiều bác sĩ nổi tiếng để chữa bệnh cho em ấy nhưng lần nào cũng nhận được sự lắc đầu,năm năm trước em ấy ra nước ngoài điều trị thử và hôm nay em ấy về nước nhưng nhận được kết quả là vẫn không chữa được,mày nói xem sao số của em ấy xui đến vậy?".

Thẩm Dư giương mắt nhìn thiếu nữ đang ngoan ngoan ngồi ở trong xe kia, ánh mắt có chút thâm sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK