• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ridangyeu

Trình Ngạn Sinh đến căn cứ XY một cách nhẹ nhành, chào hỏi bảo vệ rồi lái xe vào.

Trong điện thoại Tô Triết Dạ đột nhiên bảo anh lái xe đến đón cậu, hỏi thì cũng không nói, Trình Ngạn Sinh đã quen hầu hạ cậu, vừa hay đang rảnh rỗi, liền lập tức tới.

Anh dừng ở trước căn cứ, gửi tin nhắn cho Tô Triết Dạ: "Đến rồi."

Sau đó mở cửa kính ra một chút, anh đặt tay lên khung cửa chờ.

Tuy rằng đã đến căn cứ XY không ít lần, nhưng mỗi lần Trình Ngạn Sinh đều cảm thán một câu 'thật có tiền'.

Chẳng trách họ có thể giữ lại Tô Triết Dạ, Trình Ngạn Sinh nhớ rõ năm ngoái khi XY vì sai lầm của bộ đôi đi đường dưới mà mất đi cơ hội thi đấu thế giới, tất cả fan đều cho rằng Tô Triết Dạ sẽ rời đi, Trình Ngạn Sinh cũng nghĩ vậy, nhưng cậu lại không làm thế.

Giải thi đấu năm nay XY giành được thành tích top 4, nhưng Trình Ngạn Sinh biết Tô Triết Dạ không hài lòng với thành tích này------không có tuyển thủ chuyên nghiệp nào không mơ ước lên đến đỉnh cao của thế giới.

Ông chủ của XY đã nói kỳ chuyển nhượng lấy Tô Triết Dạ làm nòng cốt mà bổ sung, hơn nữa, đội cần phối hợp ăn ý và hiểu ý ngầm, hiện tại cậu ở XY đã được 1 năm, Trình Ngạn Sinh không hiểu tại sao Tô Triết Dạ đột nhiên muốn qua SEA.

Một lát hỏi sau.

Trước kia Tô Triết Dạ đều rất đúng giờ, nhưng hôm nay Trình Ngạn Sinh đợi 20 phút cũng không thấy cậu trả lời.

Có lẽ cậu ấy không để ý điện thoại.

Trình Ngạn Sinh suy nghĩ một lắc, rồi gọi điện cho Tô Triết Dạ.

Một lát sau, điện thoại đã bắt máy, Trình Ngạn Sinh định nói chuyện, thì bên kia đã trực tiếp cúp máy.

Trình Ngạn Sinh sửng sốt một lát.

Cậu ấy hôm nay........sao lại khác thường như vậy.

Anh bật màn hình lên, đang định gọi lại cho Tô Triết Dạ, cửa ghế phụ đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Một luồng khí lạnh đập vào mặt, Trình Ngạn Sinh không khỏi rùng mình.

"Cậu đã tới, tớ cũng nói......-Trời ơi, sao cậu mặc ít như vậy?"

Trình Ngạn Sinh ngẩng đầu, đập vào mắt chính là áo sơ mi trên người Tô Triết Dạ, mỏng đến mức gió cũng không đỡ được.

Chẳng tránh vừa bước vào nhiệt độ trong xe đã giảm mấy độ, Trình Ngạn Sinh mở to hai mắt: "Đừng nói với tớ vừa rồi cậu gọi điện cho tớ xong liền ở ngoài chờ?"

"Ừ"

Tô Triết Dạ nhản nhiên đáp lại, dùng một tay thắt dây an toàn, đưa tay kia ra trước mặt Trình Ngạn Sinh.

Trình Ngạn Sinh nhìn cổ tay trắng nõn cùng đầu ngón tay nổi lên mạch máu xanh tím, sửng sốt: "Hả?"

"Thuốc lá."

"Hả."

Trình Ngạn Sinh càng thêm khó hiểu: "Vừa nãy cậu không hút thuốc mà còn ở bên ngoài lâu như vậy?"

Tô Triết Dạ không nói gì, có chút không kiên nhẫn giật giật cổ tay.

Trình Ngạn Sinh không còn cách nào, đành phải lấy bật lửa và thuốc lá từ hộp tỳ tay* đưa cho cậu: "Hút ít thôi."

*Cho bạn nào không biết hộp tỳ tay là nội thất xe ô tô có tác dụng làm điểm đỡ cho tài xế mỗi khi mỏi tay, ngoài ra nó có thể đựng được một số đồ như ví tiền, điện thoại,.... Hộp tỳ tay được đặt ở giữa ghế ngồi phía trước á.

Tô Triết Dạ mở cửa sổ, châm thuốc lá.

"Đi đâu?"

Trình Ngạn Sinh vừa hỏi, vừa mở hện thống máy sưởi, và bật lên mức tối đa.

"Tùy tiện."

Tô Triết Dạ nghiên người dựa vào lưng ghế, nói xong liền nhắm mắt lại.

Cổ áo sơ mi của cậu hơi mở, lộ ra đường viền cổ và xương quai xanh tinh xảo, mái tóc dài qua vai xõa nhẹ nhàng sang một bên khuôn mặt, trong khói trắng lượn lờ làm khuôn mặt trở nên đặt biệt quyến rũ.

Nhưng mà làn da của cậu cực kỳ nhợt nhạt, trên môi không có huyến sắc, có thể nhìn thấy những mạch máu mảnh khảnh trong mí mắt của cậu.

Trình Ngạn Sinh choáng váng một lúc.

Anh quen biết Tô Triết Dạ đã lâu, đối với bối cảnh gia đình cũng như tuổi thơ đều hiểu rõ, dù trước có khó khăn đến mấy, anh cũng chưa từng thấy Tô Triết Dạ như vậy.......cảm giác dễ bị tổn thương và dễ vỡ.

"Triết gia."

Trình Ngạn Sinh thận trọng nói: "Cậu không sao chứ?"

Tô Triết Dạ không trả lời.

Trình Ngạn Sinh nghiên người, nhìn chằm chằm Tô Triết Dạ ở khoảng cách gần, nhìn chưa được hai giây, mỹ nhân đột nhiên mở mắt, há miệng, phả khói đầy mặt anh.

Trình Ngạn Sinh "a" một tiếng.

"Có chuyện gì?"

Tô Triết Dạ ngước mắt: "Hôm nay không sặc, cậu không thoải mái?"

"Hừ. không có việc gì là được......"

Trình Ngạn Sinh lẩm bẩm, khởi động xe: "Mình thấy cậu lên xe không nói một lời, dọa tớ hết hồn, còn tưởng cậu bị thương."

"Tớ có thể bị thương về tình cảm không?"

Tô Triết Dạ hút một hơi thuốc, nữa nằm nhìn anh: "cậu có từng nghe qua một câu, người khôn ngoan không rơi vào tình yêu."

"Tớ đã nghe"

Trình Ngạn Sinh nghiêm túc trả lời: "Tớ sẽ không lặp lại vết xe đổ, nếu sai lầm tương tự tớ sẽ không chịu trách nhiệm."

"Ngu ngốc"

Tô Triết Dạ vừa cười vừa chửi.

Trình Ngạn Sinh lái xe ra khỏi căn cứ XY: "Cậu thật sự làm tớ sợ."

Giọng điệu của anh rất nghiêm túc: "Từ khi cậu nói rằng 'tớ sẽ chuyển nhượng qua SEA', tớ đã ngơ ngẩn, tại sao vậy? Không phải cậu ghét Cố Viên sao? Sao còn phải đi làm chó cho người ta?"

"Ừm"

Tô Triết Dạ kéo dài giọng, nói: "Tớ ghét anh ta sao?"

"? "

Trình Ngạn Sinh sửng sốt, quay đầu lại: "Không phải cậu nói anh ta rất khoa trương sao? Tớ còn nói đùa rằng vẻ ngoài của Cố Viên là gu của cậu, có muốn thử hay không, nhưng cậu nói cậu không thích tính cách của anh ta."

Tô Triết Dạ chống tay lên cửa kính xe, nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra hình như kiếp trước mình cũng từng nói những lời tương tự.

- ---Đứa con trai nào chơi game mà không xấu miệng, dù ban đầu không chửi nhưng sau khi bị đồng đội lừa cũng có tính tình cũng thất thường, nhưng mà Cố Viên thì không có, trước khi Tô Triết Dạ sống lại đã đánh với Cố Viên 3 năm, anh ta chưa bao giờ chửi bất cứ ai, phỏng vấn sau trận đấu cũng trầm ổn, đoan trang và lịch sự, thật không quá lời khi gọi anh ta là đỉnh cao của phẩm chất và văn hóa trong toàn bộ giải đấu DPL.

Loại người vừa nhìn có thể nhận ra là con nhà tri thức, không phải là loại có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy như cậu.

Đó là lý do tại sao Tô Triết Dạ đánh giá cao anh ta như vậy.

Tuy nhiên.......

Tô Triết Dạ khẽ cười, lười biếng tựa vào ghế: "Cũng không phải là tớ chán ghét anh ta, mà là anh ta chán ghét tớ."

"Hả?"

Trình Ngạn Sinh mở to mắt, thiếu chút nữa đạp phanh thay vì chân ga, khiếp sợ: "Tại.....tại sao? Hai người không có điểm chung gì sao? Hơn nữa Cố Viên như vậy, đối với ai cũng nho nhã lễ phép, làm sao anh ta có thể chán ghét cậu."

Tô Triết Dạ cũng muốn biết tại sao.

Kiếp trước hai đều là tuyển thủ nòng cốt của đội tuyển hàng đầu DPL, từ khi Cố Viên ra mắt đến nay, fan, MC, quan chức đều thích so sánh họ.

Cậu và Cố Viên không có lén lút gặp nhau, lần đầu tiên gặp nhau là ở hậu trường S6, cậu lễ phép gật đầu với Cố Viên, nhưng Cố Viên lạnh lùng nói với cậu: "Tô Triết Dạ, đừng quá phận."

Lúc đó Tô Triết Dạ rất bối rối, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy khó hiểu.

Ai biết được, người không thích mình nhiều như vậy, tìm hiểu nguyên nhân thì mệt như thế nào.

Trong suốt mùa giải S6, Cố Viên luôn có biểu cảm không tốt khi nhìn thấy cậu, theo thời gian anh ta mới trở nên bình thường.

Chờ đã.

S6.

Năm 2023.

Không phải bây giờ.

Nụ cười trên môi Tô Triết Dạ có chút nhạt đi.

Giống như cậu ở XY, Cố Viên có tiếng nói tuyệt đối ở SEA.

Nếu anh ta chán ghét cậu, khi chuyển đến SEA......

Bên tai Trình Ngạn Sinh không ngừng lải nhải, Tô Triết Dạ hít một hơi thuốc, nhìn ra ngoài cửa, không nói gì thêm.

- ------

Tuy nhiên tối hôm đó, Trình Ngạn Sinh nhận được hồi âm của SEA, ngài mai là có thể đến tập thử.

Trình Ngạn Sinh rất tự hào, nói thực lực và danh tiếng của Tô Triết Dạ vô cùng suất sắc, nếu Night muốn chủ động hẹn huấn luyện không có chiến đội nào không đồng ý.

Vì vậy chiều hôm sau, anh lái xe đưa Tô Triết Dạ đến căn cứ SEA.

"A Hoàng biết cậu đồng ý chuyển đến rất hưng phấn, anh ấy đã gửi cho tớ 3 cái 'chết tiệt' ".

Trình Ngạn Sinh ngậm một điếu thuốc, vừa xuống xe vừa châm điếu thuốc, thuận tay ném bật lửa lên chỗ ngồi: "Tớ nói với A Hoàng, anh ấy đến đón cậu. Chắc tớ không thể vào, tớ với A Hoàng ở bên ngoài hút thuốc chờ cậu."

Tô Triết Dạ ngơ một lát, mới ý thức được "A Hoàng" trong miệng Trình Ngạn Sinh là quản lý của SEA Hoàng Hòa Nhiên.

Cậu nói "Ừ", bước ra khỏi xe.

"Đúng rồi, A Hoàng hôm qua hỏi tôi XY có cho cậu rời đi không."

Trình Ngạn Sinh chạm vào cánh tay Tô Triết Dạ: "Nói như thế nào? có thể chuyển đội được không?"

- ---Khi DTW và các sự kiện của nó ngày càng trở nên phổ biến, sự can thiệp này khiến một số chiến đội vì giữ chân người hâm mộ và tuyển thủ mà không từ thủ đoạn, để chóng lại phương thức này, chính thức ngầm đồng ý cho các chiến đội và tuyển thủ liên hệ trực tiếp với "người cung cấp thông tin".

Đương nhiên việc chuyển nhượng cụ thể vẫn cần liên lạc giữa các chiến đội.

Tô Triết Dạ lười biếng ngáp: "chỉ cần SEA ra giá đủ cao, XY sẽ đồng ý".

Cậu thờ ơ nói thêm: "Rốt cuộc những người đó đều phát cuồng vì tiền".

Trình Ngạn Sinh liếc cậu một cái.

Anh rất ít khi nghe Tô Triết Dạ nói về đội mình, Trình Ngạn Sinh có chút tò mò.

Tuy rằng không hiểu ý tứ, nhưng Tô Triết Dạ nói cái gì thì chính là cái đó, anh "Ồ" một tiếng.

Hai người đứng ở cửa căn cứ, Trình Ngạn Sinh cúi đầu nhìn điện thoại di động, nói: "A Hoàng nói đột nhiên có chút việc, để chúng ta chờ một chút, anh ấy tìm người đến đón".

Tô Triết Dạ: "Được".

Trước khi trọng sinh cậu bận đủ thứ, chỉ nghĩ đến chức vô địch, ngoài luyện tập và thi đấu, cậu bỏ mọi thứ bên ngoài tai, lâu lâu có nghe nói SEA là cậu lạc bộ lâu đời và giàu có, đồng đội ở XY chính là ghen tị căn cứ nhà người ta, nhưng Tô Triết Dạ vẫn chưa từng quan tâm.

Lúc này cậu mới ngước mắt quan sát căn cứ của SEA.

Có thể chiếm được một mảnh đất lớn như trên sông Hoàng Phố tự nhiên xứng đáng với hai chữ hào môn, để có được ánh sáng tốt, tất cả khoảng cách của các tòa nhà đều rất lớn, phong cách kiến trúc khá sang trọng.

Tòa nhà chính của đội SEA chỉ có ba tầng, nằm ở giữa căn cứ, cửa kính trong suốt từ trần đến sàn và cửa sổ lồi bổ sung cho nhau rất đẹp mắt, màu xanh trắng phối hợp, cảm giác rất khoa học kỹ thuật.

Nhìn một lát, Tô Triết Dạ quay đầu nói với Trình Ngạn Sinh: "Thuốc lá".

Trình Ngạn Sinh đáp lại, từ trong túi lấy hộp thuốc lá đưa cho Tô Triết Dạ, sau đó tìm bật lửa.

Chờ Tô Triết Dạ cầm lấy, Trình Ngạn Sinh mới "A" một tiếng: "Tớ ném bật lửa trong xe"

"Cậu không muốn cho người khác hút đúng không."

Tô Triết Dạ ngậm điếu thuốc, ngữ điệu dính chặt nói với anh một cậu, sau đó nâng cằm lên: "Lại đây".

Trình Ngạn SInh hiểu ý, lập tức ngậm nửa điếu thuốc còn lại tiến gần, đem tàn thuốc chạm vào điếu thuốc trong miệng Tô Triết Dạ.

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa, nhưng hai người cho rằng là Hoàng Hòa Nhiên, vì tàn thuốc không dễ châm lửa, cả hai đều không có lập tức ngẩng đầu lên.

Đầu ngón tay Tô Triết Dạ kẹp đầu thuốc, hít một hơi thật sâu khi chạm vào tàn thuốc đỏ sậm sắp tàn hết của Trình Ngạn Sinh.

Đợi mùi thuốc lá quen thuộc lọt vào phổi, cậu mới chậm rãi ngước mắt lên.

- ---Đối diện với đôi mắt đen như mực.

Có lẽ bởi vì trời lạnh, lúc Cố Viên mặc một chiếc áo khoác đen tuyền, quần jean để lộ đôi chân thon dài, thoạt nhìn, giống như một sĩ quan lạnh lùng thời Dân Quốc.

Đường nét khuôn sắc sảo, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, mặt mày có chút lạnh nhạt, khiến cả người càng có cảm giác xa cách.

Người thật còn có khí chất hơn trong video.

Nhưng Tô Triết Dạ đã không bỏ qua một khoảnh khắc vừa rồi đó là khi anh ta khẽ cau mày.

Tsk.

Ấn tượng vốn đã không tốt càng trở nên tội tệ hơn.

"Chết tiệt"

Tô Triết Dạ nghe được Trình Ngạn Sinh cúi đầu mắng một câu, sau đó xoay người, nói: "Cố thần hảo, cái kia......tôi cùng Night đến đấu thử, vừa rồi tôi đã liên lạc với quản lý Hoàng, không nghĩ tới là anh đi đón chúng tôi."

Lúc này sẽ không gọi người ta là quản lý A Hoàng nữa.

Tô Triết Dạ nghĩ đến con chó lớn màu vàng tên A Hoàng ở dưới lầu nhà mình, không nhịn được cười một tiếng.

Cố Viên nhìn cậu.

Thiếu niên vốn đã xinh đẹp, mí mắt lười biếng rũ xuống, tóc dài xõa trên vai, lúc này đột nhiên nhếch môi cười, trong làn khói lượn lờ có một vẻ quyến rũ khó tả.

Nhưng mà sau khi Trình Ngạn Sinh nói "không nghĩ tới là anh đi đón chúng tôi", tựa hồ ngoài trừ ý nghĩa gì ngoài sự chế nhạo.

Dựa vào sự hiểu biết của mình với Tô Triết Dạ, Cố Viên nhịn xuống ý định nhíu mày, nói: "Quản lý đang sắp xếp một trận đấu huấn luyện, tôi dẫn Night đi đấu thử. Căn cứ có phòng khách, cậu cần đi không? "

"Không cần, không cần phải rắc rối như vậy."

Trình Ngạn Sinh vội vàng lắc đầu: "Cảm ơn Cố thần"

"Được"

Cố Viên bình thản nói, xoay người mở cửa.

Tô Triết Dạ tiến lên một bước, đột nhiên nghe Cố Viên nói: "Thật ngại quá, trong căn cứ không cho phép hút thuốc."

"......."

Tô Triết Dạ dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc ra, theo thói quen tiện tay ném nó đi.

Tàn thuốc vừa rơi xuống đất, cậu liền nghe Cố Viên nói: "Bên kia có thùng rác"

Tô Triết Dạ: "? "

Nhưng Cố Viên chỉ đứng ở đó, không tiếp tục đi về phía trước, rõ ràng là muốn Tô Triết Dạ ném thuốc lá vào thùng rác.

Đây là ủy ban kỷ luật.

Hai đời hút nhiều thuốc như vậy, Tô Triết Dạ chưa từng cúi xuống nhặt tàn thuốc.

Hai người nhìn nhau mấy giây, Trình Ngạn Sinh bên cạnh ý thức được đều gì, lập tức tới giúp Tô Triết Dạ nhặt lên.

Tô Triết Dạ giơ tay lên, ngăn cản anh lại.

Sau đó cậu nhìn xuống, mỉm cười tự giễu, ngồi xổm xuống, nhặt tàn thuốc ném vào thùng rác.

"Hả."

Trình Ngạn Sinh đột nhiên giữ chặt cậu, thấp giọng nói: "Người ta sẽ sớm làm đội trưởng của cậu, lỡ như không thích cậu không cho cậu đấu thử thì sao. Cậu cần phải tạo mối quan hệ tốt, đừng hung dữ như vậy."

"Lấy thực lực nói chuyện."

Tô Triết Dạ nói: "Anh ấy có thích tôi hay không, không liên quan đến tôi."

- -------------------------------------

Ri đang bị lú á kiểu như là trước khi vào một chiến đội nào đó mình phải lại căn cứ và chơi thử với họ xem có phù hợp không á gọi là gì nhỉ?

Cảm ơn mọi người ủng hộ nha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK