• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by NAI HỒNG TÀ RĂM



(NAI: trước khi đọc mọi người nên tìm ảnh cấu trúc của tứ hợp viện cho dễ hình dung nha)

__________________________

15 tháng 7, đại thiếu gia Đỗ gia thành hôn.

Đỗ gia mời khách, không chú trọng thân phận hay giới tính, người đến bày tiệc, đảm bảo ba ngày không trùng món. Nhưng không biết lí do gì cổng nhà lại vắng vẻ.

【 Nhiệm vụ đầu tiên: tiến vào Đỗ phủ 】

【 XIN NGƯỜI CHƠI CANH ĐÚNG THỜI GIAN NHẬP TIỆC 】

Âm thanh lạnh băng nhắc nhở, Quý Lăng Vi đứng trước cổng lớn Đỗ phủ, nhìn cổng phủ cao cao treo đèn lồng màu trắng hơi xuất thần.

Một trận gió lạnh thổi tới, đèn lồng màu trắng hơi đong đưa, mấy sợi tua rua bên dưới theo gió phất phới, trên đèn chữ “HỈ” hết sức bắt mắt.

Đỗ phủ chiếm diện tích rất lớn, là loại đình viện kiểu Trung Quốc thời xưa, trên cổng lớn sơn màu đỏ như máu, làm nổi bật đèn lồng giấy nhợt nhạt.

Quý Lăng Vi nhíu mày, việc cấp bách là tìm quần áo để mặc, cậu đang chuẩn bị tắm, trong tích tắc liền xuất hiện ở trước cổng lớn Đỗ phủ. Trọng điểm chính là cậu chỉ còn quần lót.

Còn tất tần tật về 【 KHÔNG GIAN ÁC MỘNG 】 đã được thứ sức mạnh bí ẩn khắc sâu trong đầu, cậu muốn quên cũng không được.

Đó là thần sáng tạo trò chơi, chủ động thu nhận người sắp chết trở thành người chơi, tiến vào phó bản hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới đó.

Xác suất hoàn thành nhiệm vụ càng cao, khen thưởng điểm sinh tồn càng nhiều. Khắc kim tạo ra kỳ tích, chỉ cần trữ điểm sinh tồn đủ nhiều, muốn có cái gì thì đổi cái đó.

Nhiệm vụ thất bại, khấu từ điểm sinh tồn; tử vong trong thế giới nhiệm vụ sẽ hoàn toàn biến mất ở thế giới hiện thực, tất cả dấu vết tồn tại đều bị hủy.

Nhưng Quý Lăng Vi không hiểu tại sao nguyên nhân cậu chết là khó sinh, chẳng phải chuyện này quá mức kì quái sao ?

Nếu không phải đang đứng trước cổng nhà người khác, thì cậu đã kéo cạp quần ra liếc mắt một cái, nhìn xem có phải “anh bạn nhỏ “ xảy ra vấn đề.

Mới tháng bảy nhưng hoàng hôn đã mang theo nắng nóng đi, hai bên đường đều là cây hòe, gió lạnh thổi qua có chút âm lãnh, Quý Lăng Vi nhịn không được hắt xì hai cái.

Gã sai vặt Đỗ phủ phát hiện bên ngoài có người, từ trong chạy ra tiếp đón, thấy Quý Lăng Vi trong lòng hoang mang. Người thanh niên này ăn mặc mát mẻ, diện mạo lại càng xuất chúng.

Mặt mày sáng sủa, làn da tái nhợt, là người bệnh suy nhược quanh năm.

Con ngươi đen láy, ngũ quan tinh xảo, trầm tĩnh nhu hòa.

“Ngài đây là……” Gã sai vặt thật sự có chút tò mò.

Sạch sẽ, không giống kẻ ăn mày, ngược lại giống thiếu niên công tử nhà quyền quý nào đó, ngay cả cái quần lót tứ giác kia cũng được làm công phu tinh tế, nhìn sơ khá là mới, nhưng tới cửa dự tiệc để thân thể trần trụi là đạo lý quỷ gì vậy.

Chẳng lẽ là gặp phải kẻ xấu?

Quý Lăng Vi câm nín, sắc mặt hơi khó xử.

Gã sai vặt liền hỏi: “Ngài là tới dự tiệc sao?”

Quý Lăng Vi gật đầu, cố rặn nụ cười hoà hảo*.

“Mời ngài vào trong ……” Gã sai vặt muốn nói lại thôi, cứ mời khách vào trước đã lát tính sau.

Bên trong cổng lớn Đỗ phủ có bức tường đắp ngọc diện Quan Âm, hai bên là nam đồng nữ đồng ôm bình cá chép, rõ ràng chỉ là bức tường tĩnh lặng hoà tượng Quan Âm không hiểu sao có chút âm lãnh.

Quý Lăng Vi dưới chân là một đôi dép lê bảo mã màu lam (BMW), quần lót tứ giác thuần trắng hơi giống màu sắc lồng đèn giấy đang đung đưa dưới hiên, trong sắc trời sẫm tối hết sức bắt mắt.

“Ngài đứng đợi một lát , tại hạ tìm cho ngài bộ quần áo.”

“ Vóc người đại thiếu gia hẳn là không khác với ngài lắm , nếu ngài không chê……”

“Không chê.” Có quần áo là ngon lắm rồi, Quý Lăng Vi cũng không bắt bẻ.

Chẳng qua gã sai vặt còn phải canh cửa, tạm thời không thể rời vị trí đành chỉ phương hướng: “Ngài cứ đi dọc theo con đường này, xuyên qua phòng khách là có thể nhìn thấy cửa thuỳ hoa, ở đó chờ tại hạ một lát ạ.”



“ Tại hạ tìm người trông hộ cổng lớn một lát, rất nhanh sẽ tới tìm quần áo cho ngài.”

【 Tiến vào Đỗ phủ: hoàn thành 】

【 XIN NGƯỜI CHƠI THAM DỰ HÔN LỄ ĐÚNG GIỜ 】

“Được, cảm ơn người anh em”. Quý Lăng Vi hướng gã sai vặt nói cảm ơn, cậu đi thẳng theo con đường được chỉ.

Đi ngang qua phòng khách bên trong đã có không ít người đang ngồi, thấy Quý Lăng Vi đi ngang ánh mắt sôi nổi quét qua.

Quý Lăng Vi nhìn tân khách vài lần, trừ bỏ ăn xin, bần dân, còn có người mặc quần áo phong cách hiện đại, có khả năng đến cùng thế giới với cậu.

Hạ nhân trong Đỗ phủ đều bận y phục ngắn, bần dân bận y phục dài chấm đất, khâu vá vô số chỗ. Những người ăn xin càng không cần phải nói, xiêm y rách rưới, đầu tóc rối bù, chỉ biết điên cuồng đem đồ ăn nhét trong miệng liên tục không kịp ngơi tay.

Mà lúc này, những tân khách bận đồ hiện đại cũng đang bàn tán về Quý Lăng Vi:

“ Cái người không bận quần áo chỉnh tề ban nãy chắc là newbie nhỉ?”

“Chứ còn gì nữa”

“Đúng xui cmn luôn quần áo chưa kịp mặc đã xuyên”

“Này còn tốt chán, lần trước có newbie ngồi xổm trên bồn cầu chơi điện thoại, đột nhiên xuyên vào phó bản, đạ mấu, phó bản đang bị tang thi đuổi nữa chớ, chậc chậc……”

“Đồ ăn đâu đừng nói là đống này nha.”

Lại qua một hồi lâu.

“Người trẻ tuổi kia thật sự đi mặc quần áo đúng không?”

“Sao lâu như vậy còn chưa trở lại nữa!”

Quý Lăng Vi cũng muốn trở về lắm, nhưng cậu tìm mãi không thấy đường.

Cậu vẫn luôn đi thẳng theo hướng gã sai vặt chỉ, lại chẳng thấy cái cửa thuỳ hoa nào, con đường này giống như không có điểm cuối, hai bên là tường đá lạnh lẽo, chỉ có thể nghe thấy âm thanh gió thổi lá cây.

Quý Lăng Vi sắc mặt bình tĩnh không hoảng loạn, mặc kệ gặp phải cảnh tượng gì vẫn có thể duy trì poker face.

Ngoại trừ....khó sinh.

Cậu chỉ có thể hy vọng đó là kết quả sai lầm, nếu không Quý Lăng Vi thật sự không tưởng tượng được bản thân nên đối mặt làm sao với cách chết này.

Quý Lăng Vi một bên tự hỏi, một bên tiến về phía trước.

Chỗ rẽ cua xuất hiện một cây hoè, trên cây treo một người thẳng tắp hoặc nói đúng hơn là thi thể.

Thi thể kia trên người bận bộ trường bào màu đen, cổ bị dây thừng siết chặt, lộ ra đôi chân mang giày vải, cả người tựa như mảnh lụa đong đưa theo làn gió.

Thấy Quý Lăng Vi bước tới, da mặt căng ra, đầu gục xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười kéo tới mang tai.

Quý Lăng Vi mỉm cười, cậu dừng bước nhìn thoáng qua phía sau, con đường từng đi qua đã không thấy chỉ còn một mặt tường cao. Chỉ có thể đi thẳng nhưng trước hết cần phải lướt qua cặp giày vải kia đã.

Rất nhiều nơi đều kiêng dè điểm này, khách từ bên ngoài bận quần đen tham dự hôn lễ đã đủ đen đủi rồi, chứ đừng nói chi thi thể treo trên cây.

Quý Lăng Vi ngẩn đầu quan sát, người trên cây trợn tròn mắt, tròng mắt lồi ra ngoài, mặt dữ tợn, thân thể khô cứng lại, giống cá ương bị phơi gió phơi sương.

Quý Lăng Vi do dự hai giây, thấp giọng thở dài. Trong mắt cậu toát ra tia thương hại.

Bởi vì một số nguyên nhân không mấy tốt đẹp, xưa giờ Quý Lăng Vi rất ít chạm vào thi thể. Nhưng hôm nay, cậu quyết định sẽ giúp cái người treo ở trên cây xuống.

Quý Lăng Vi duỗi tay là có thể bắt lấy mắt cá chân người nọ, bởi vì cơ thể cứng còng quá mức nên việc trả tự do cũng không khó khăn mấy.

Cậu tiến lên hai bước cầm được cẳng chân lạnh băng, nặng như nâng một tảng đá lớn.

Quý Lăng Vi nâng lên cao, muốn để thi thể rơi khỏi dây thừng, trấn an nói: “Bị treo lâu như vậy nhất định rất khó chịu, tôi giúp cô cởi nó ra nhé?”

“Không cần ơn nghĩa gì đâu, nhưng nếu cô nhất quyết báo đáp tôi cũng đành nhận vậy……”



Dây thừng siết rất chặt, thi thể nâng cao, dây thừng cũng nâng theo, Quý Lăng Vi chỉ đành buông tay.

Nhưng cậu không cam lòng, lại lần nữa cầm cẳng chân người nọ, dùng sức dựt xuống thật mạnh, biết đâu đứt được dây thừng thì sao?

“Rắc ——”

Âm thanh trong trẻo đứt gãy vang lên, Quý Lăng Vi nhìn cái giò trong tay vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay sau đó cậu lộ ra nụ cười áy náy, trên mặt hiện lên một tia bi thương: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới chân của cô vừa giòn vừa xốp như vậy……”

Nguyên một bên giò phải như thế bị Quý Lăng Vi dựt đứt.

“Thực xin lỗi, tôi hứa sẽ đem cô xuống.”

Quý Lăng Vi ngữ khí chân thành, tiếp tục kéo chân trái, lần này chỉ nắm được không khí.

Thi thể treo trên cây tức bay màu, đùi phải cũng biến mất theo, chỉ có một bộ trường bào trống rỗng màu đen rơi xuống đất, tản ra mùi thối.

“Cảm ơn ý tốt của cô nhé! Đúng là một cô gái tốt bụng!” Quý Lăng Vi nhìn bộ trường bào màu đen mà cảm động gớt nước mắt. Cậu vừa lúc thiếu quần áo.

Quý Lăng Vi run rẫy nhặt trường bào màu đen, ngoài ý muốn sờ trúng một tờ giấy, mở ra vừa thấy ——

【 CHUYỆN CỦA CHÚNG TA ĐÃ BỊ LÃO ĐẠI PHÁT HIỆN, MAU XỬ LÍ SẠCH SẼ, NẾU CHUYỆN NÀY TRUYỀN TỚI TAI LÃO GIA HẬU QUẢ KHÓ TƯỞNG TƯỢNG A 】

Chữ viết rõ ràng sạch đẹp tiết lộ ba tin tức

① Chuyện này nhất định không thể cho lão gia biết, hậu quả cực kì nghiêm trọng.

② Lão đại biết chuyện, sẽ bị xử lí sạch sẽ.

③ Người viết thư và người nhận thư có mối quan hệ khắng khít với nhau.

Hiện tại trên người Quý Lăng Vi chỉ bận một cái quần lót tứ giác, muốn giấu cũng không có chỗ....Nhét trong quần lót cứ biến thái thế nào ấy. Cậu đem trường bào đen và tờ giấy giấu ở dưới gốc cây bên cạnh tấn đá lại, xác định sẽ không bị ai phát hiện mới đi tiếp.

Lần này rốt cuộc cũng thấy được cửa thuỳ hoa, trong viện lặng im không tiếng động, cửa viện khép hờ có thể thấy sân chính giữa hành lang.

Chính phòng* truyền đến tiếng ho khan mỏng manh, giọng nam ôn nhu nói:“Là ai tới?”

“Tôi là khách tới tham dự hỉ yến vô tình đi lạc, quấy rầy ngài rồi.” Quý Lăng Vi đứng ở cửa đánh đòn phủ đầu, tạ lỗi trước.

“Nếu là khách tới tham gia hỉ yến, chính là bằng hữu của ta. Ngươi vào đi, trong phủ rất nhiều lối, e là sẽ khó tìm thấy đường.....Khụ khụ…… Ngươi trước tiên cứ ngồi ở chỗ ta một hồi, chờ hạ nhân lại đây sẽ bảo gã đưa ngươi về.” Giọng nam ôn nhu lần thứ hai vang lên.

“Vậy...vậy làm phiền ngài.” Quý Lăng Vi vào sân, theo âm thanh đi qua.

Đã là hoàng hôn, chính phòng vẫn chưa đốt đèn.

Quý Lăng Vi đến gần, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Người đàn ông mặc trường bào đỏ rực đứng ở phía sau cửa, sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Quý Lăng Vi chậm rãi mĩm cười.

“Trời nổi gió có chút lạnh, ta tìm cho ngươi bộ y phục mặc đỡ nhé.” Hắn thấy Quý Lăng Vi mặc mát mẻ chủ động vươn cành ô liu.

“Cảm ơn ngài”:Quý Lăng Vi không tự nhiên nói, cậu xác thật đang cần một bộ quần áo.

“Ngươi mau vào đây đi”:Chàng trai sau cửa đề nghị.

“Không cần, tôi đứng ở cửa là được rồi”:Quý Lăng Vi lễ phép từ chối.

“Người tới đều là khách, sao có thể để khách đứng ở ngoài cửa?” Chàng trai trẻ tuổi mặt mày tuấn lãng, cho dù sắc trời sẫm tối, ánh sáng u ám, vẫn không thể cản trở nhan sắc xuất chúng của hắn toả sáng.

Giọng nói ấm áp mang theo sự quan tâm:”Vào uống ly trà đi, vừa lúc chỗ ta có bộ y phục rất hợp với ngươi.”

Quý Lăng Vi nghĩ người trong trò chơi này đúng là tốt bụng mà.

—————————————

Ma: doạ có tí chơi bứt đùi người ta, chơi vậy chơi mình đi má [=_=]

(NAI: 0 ca báo quá báo)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK