Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy năm trôi qua, thế cục đã ổn định hơn, cuối cùng cũng có tin tức của người nhà bên Hồng Kông, bọn họ muốn đón thiếu gia và thiếu phu nhân đi qua. Thiếu phu nhân lúc bấy giờ đang mang thai sắp sinh, đường xá thì xa xôi nên thiếu gia muốn ở lại cùng vợ mình.
Nhưng người vợ lại khuyên nhủ rằng không dễ gì mới xin được, không thể cứ lãng phí như thế, nếu thiếu gia đi trước rồi sau này đón vợ qua cùng thì ít ra sẽ thuận lợi hơn một chút.
Thế là cả nhà thương lượng, thiếu gia sẽ sang thăm người thân trước, còn thiếu phu nhân thì ở lại sinh tiếp.
Ai ngờ sau khi hạ sinh đứa bé thiếu phu nhân qua đời, vừa khéo bảo mẫu nữ làm cùng cũng mang thai hạ sinh con gái, thế là bà ta bèn nuôi dưỡng cả hai đứa nhỏ.
Sau đó thiếu gia đến đón đứa bé, bảo mẫu nữ ấy nói dối, lặng lẽ đưa con gái của mình cho thiếu gia, còn giữ con gái của thiếu gia ở lại nuôi nấng.
Diệp Thiên Hủy chính là đứa bé bị bỏ lại đó.
Cô sống ở niên đại năm mươi, cuộc sống của người "mẹ" này của cô chẳng khấm khá gì, gặp không ít chuyện, lại không đủ yêu thương cô nên từ nhỏ cô phải sống trong cảnh bụng đói như thế.
Diệp Thiên Hủy cảm thấy mệt mỏi lắm, cực kỳ mệt.
Kiếp trước cô đường đường là đại tướng quân phò quốc, lúc đói bụng đến nỗi sắp nhấc kiếm không nổi cô vẫn chia chiến mã của mình cho người khác ăn.
Thế mà kiếp này cô lại bị bỏ đói, lại còn bị bỏ đói từ nhỏ nữa!
Từ lúc ba tháng tuổi Diệp Thiên Hủy đã phải nghĩ cách tìm chút thức ăn, cứ vậy đến năm mười tám tuổi.
Mỗi khi như vậy, "mẹ" sẽ quở trách Diệp Thiên Hủy, mắng chửi cô một phen.
Ban đầu thực ra cô cũng không biết bên Hồng Kông kia tốt chỗ nào, dù gì kiếp trước cô cũng là một tướng quân phò quốc. Nay cô sống lại một kiếp rồi, phải dựa vào đôi bàn tay của mình, cho dù có bày sạp đi bán hàng cũng không thể để bản thân mình không ăn ngon được phải không?
Nhưng ai biết, cuối cùng cô nghĩ lầm rồi, thời đại này không giống thời đại trước của cô. Cô còn là người học võ nên căn bản không có đường kiếm sống, chỉ miễn cưỡng lấp đầy bụng chút mà thôi.
Vào năm tốt nghiệp trung học, tình hình khá khẩm hơn một chút. Cô vào công xưởng làm công nhân dệt, ban ngày an phận thủ thường làm việc, buổi tối cô bắt đầu viết thư gửi đến Hồng Kông.
Cô biết người "mẹ" đó của mình sẽ không tiết lộ chút gì cho mình, nhưng khi còn bé cô đã nghe bà ta nhắc qua một chút nên ít nhiều gì Diệp Thiên Hủy cũng biết tình hình bên kia. Cô nghĩ cứ gửi thư đi vậy thôi, có lẽ sẽ gửi đến được.
Nhưng mà lượng tin tức cô biết về bên đó quá ít ỏi, những thứ mà cô gửi ra ngoài cứ như viên đá trôi giữa biển khơi, căn bản không có chút hồi âm gì.
Cô muốn dứt khoát lấy giấy thông hành sang Hồng Kông xem thử một chút, nhưng mà nói dễ hơn làm, cô gặp phải không biết bao nhiêu khó khăn, vặn hỏi không biết bao nhiêu lần, cứ như vậy gửi phê duyệt lên trên xưởng.
Mấy năm trôi qua, thế cục đã ổn định hơn, cuối cùng cũng có tin tức của người nhà bên Hồng Kông, bọn họ muốn đón thiếu gia và thiếu phu nhân đi qua. Thiếu phu nhân lúc bấy giờ đang mang thai sắp sinh, đường xá thì xa xôi nên thiếu gia muốn ở lại cùng vợ mình.
Nhưng người vợ lại khuyên nhủ rằng không dễ gì mới xin được, không thể cứ lãng phí như thế, nếu thiếu gia đi trước rồi sau này đón vợ qua cùng thì ít ra sẽ thuận lợi hơn một chút.
Thế là cả nhà thương lượng, thiếu gia sẽ sang thăm người thân trước, còn thiếu phu nhân thì ở lại sinh tiếp.
Ai ngờ sau khi hạ sinh đứa bé thiếu phu nhân qua đời, vừa khéo bảo mẫu nữ làm cùng cũng mang thai hạ sinh con gái, thế là bà ta bèn nuôi dưỡng cả hai đứa nhỏ.
Sau đó thiếu gia đến đón đứa bé, bảo mẫu nữ ấy nói dối, lặng lẽ đưa con gái của mình cho thiếu gia, còn giữ con gái của thiếu gia ở lại nuôi nấng.
Diệp Thiên Hủy chính là đứa bé bị bỏ lại đó.
Cô sống ở niên đại năm mươi, cuộc sống của người "mẹ" này của cô chẳng khấm khá gì, gặp không ít chuyện, lại không đủ yêu thương cô nên từ nhỏ cô phải sống trong cảnh bụng đói như thế.
Diệp Thiên Hủy cảm thấy mệt mỏi lắm, cực kỳ mệt.
Kiếp trước cô đường đường là đại tướng quân phò quốc, lúc đói bụng đến nỗi sắp nhấc kiếm không nổi cô vẫn chia chiến mã của mình cho người khác ăn.
Thế mà kiếp này cô lại bị bỏ đói, lại còn bị bỏ đói từ nhỏ nữa!
Từ lúc ba tháng tuổi Diệp Thiên Hủy đã phải nghĩ cách tìm chút thức ăn, cứ vậy đến năm mười tám tuổi.
Mỗi khi như vậy, "mẹ" sẽ quở trách Diệp Thiên Hủy, mắng chửi cô một phen.
Ban đầu thực ra cô cũng không biết bên Hồng Kông kia tốt chỗ nào, dù gì kiếp trước cô cũng là một tướng quân phò quốc. Nay cô sống lại một kiếp rồi, phải dựa vào đôi bàn tay của mình, cho dù có bày sạp đi bán hàng cũng không thể để bản thân mình không ăn ngon được phải không?
Nhưng ai biết, cuối cùng cô nghĩ lầm rồi, thời đại này không giống thời đại trước của cô. Cô còn là người học võ nên căn bản không có đường kiếm sống, chỉ miễn cưỡng lấp đầy bụng chút mà thôi.
Vào năm tốt nghiệp trung học, tình hình khá khẩm hơn một chút. Cô vào công xưởng làm công nhân dệt, ban ngày an phận thủ thường làm việc, buổi tối cô bắt đầu viết thư gửi đến Hồng Kông.
Cô biết người "mẹ" đó của mình sẽ không tiết lộ chút gì cho mình, nhưng khi còn bé cô đã nghe bà ta nhắc qua một chút nên ít nhiều gì Diệp Thiên Hủy cũng biết tình hình bên kia. Cô nghĩ cứ gửi thư đi vậy thôi, có lẽ sẽ gửi đến được.
Nhưng mà lượng tin tức cô biết về bên đó quá ít ỏi, những thứ mà cô gửi ra ngoài cứ như viên đá trôi giữa biển khơi, căn bản không có chút hồi âm gì.
Cô muốn dứt khoát lấy giấy thông hành sang Hồng Kông xem thử một chút, nhưng mà nói dễ hơn làm, cô gặp phải không biết bao nhiêu khó khăn, vặn hỏi không biết bao nhiêu lần, cứ như vậy gửi phê duyệt lên trên xưởng.