Cố Yến Thần vừa về đã cho người đi thăm dò tin tức của Thẩm Thu. Thuộc hạ tới báo cáo, Thẩm Thu là một thầy bói, mới đến Yến Kinh chưa được nửa tháng, trước đó từng mở một hàng xem bói ở cổng Đông Thành.
Lúc xe của lão gia đi ngang qua cổng Đông thành, Thẩm Thu nhắc nhở ông tí nữa đừng đi qua con đường lớn kia.
Khi Lão gia định đi qua đường lớn để bàn chút việc chợt nhớ lại lời cô nói, ông liền rẽ sang một con đường nhỏ hơn, không ngờ một lát sau trên đường lớn có người dẫm phải thuốc nổ rồi tử vong. Vì Thẩm Thu đã cứu ông một mạng, nên lão gia liền báo đáp cho cô một cửa hàng.
Nhưng Cố Yến Thần vẫn muốn tự mình đi hỏi thẳng lão gia.
Kết quả, Cố đại soái vừa nghe quản gia nói anh muốn phá nát bảng hiệu của người ta, liền tức giận đập nát cái gạt tàn.
"Thằng nhãi này! Con không quan tâm đến việc kinh doanh của cha con đúng không? Con bé đã cứu mạng ta chỉ bằng một câu nói, nên cho con bé một cửa hàng thì sao hả?! Sau này con còn dám làm phiền con bé nữa thì ta sẽ đánh chết con đấy, có tin không hả!"
Nghe cái giọng điệu này của lão nhân, Cố Yến Thần thầm nghĩ chắc ăn là Thẩm Thu không gả vào đây rồi. Theo sự hiểu biết về cha mình, nếu ông nói dối, giọng điệu cũng không lo lắng, làm quá lên như vậy.
Chẳng lẽ cô gái này xem bói chuẩn vậy à?
Nhớ tới Thẩm Thu từng nói mi tâm anh có nhiều sát khí, anh nhìn vào gương, tự hỏi sát khí chỗ nào vậy? Giống như mọi hôm mà!
Aizz, cái cô gái thần côn này!
Lúc này, Thẩm Thu đang khoanh chân ngồi trước cửa hàng, chơi với mèo của mình.
"Tom, ngươi đoán xem chiều nay có khách không?" Cô vuốt ve con mèo béo sọc vàng trắng trong lòng.
Con mèo lắc đầu, như thể hiểu được lời cô nói.
Thẩm Thu gõ nó một cái: "Mèo ngoan. Ngươi phải học làm mèo thần tài đi! Nào, đưa chân lên hút khách đi! Nếu không thì không có cá mà ăn đâu!" Nói xong, cầm chân của nó lên phe phẩy.
Tom ủy khuất kêu 'meo, meo' hai tiếng.
Kiếp trước Thẩm Thu là người hiện đại, ông nội cô vốn là người Huyền Môn nên cô mới có thể tiếp tục bát cơm này như một lẽ đương nhiên. Những người làm nghề này mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng số phận lại rất xui xẻo, người thì không vợ không con, hoặc nếu có thì cũng khắc vợ khắc con.
Ông nội lấy vợ không lâu, bà nội sinh được một người con trai liền qua đời, vợ chồng con trai cũng mất sớm. Con dâu sinh được một đứa cháu gái, tiếp quản chuyện gia đình, nhưng cuộc đời bà vẫn bạc mệnh, cũng không sống được lâu.
Khi còn nhỏ ông nội đã nói cô không thể sống đến 25 tuổi được, vậy nên cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng ông lại nói nếu cô sống ở một thế giới khác, có thể sẽ thay đổi được vận mệnh.
Vì vậy, ở kiếp trước khi sống đến 25 tuổi cô liền xuyên đến kiếp này cùng ký ức của mình, trở thành đệ tử của một thầy bói. Thầy bói tính toán số phận cô lần nữa nhưng vẫn là không sống đến 25 tuổi được. Nhưng lần này, thầy lại lấy ra một cái bùa phép dưới đáy hộp, giúp cô có cơ hội thay đổi vận mệnh.
Trên tay Thẩm Thu có đeo một chuỗi hạt trong suốt như pha lê, thầy bói nói rằng món đồ này do một vị cao nhân tặng cho ông, tên là 'Hạt châu minh'. Để cứu một hồn ma, hạt châu minh sẽ hấp thụ oán hận và tà khí của hồn ma sau đó biến chúng thành công đức. Sự oán hận sẽ lần lượt thắp sáng những hạt châu minh, khi nào cả 36 hạt châu minh sáng lên, lúc đó số phận cô sẽ thay đổi.
Thắp sáng hạt châu minh là một việc nguy hiểm, sư phụ không dám đưa nó cho cô, mãi đến khi ông sắp chết không còn lựa chọn nào khác nữa mới giao nó cho cô.
Sau khi sư phụ qua đời, cô rời thị trấn nhỏ đến Yến Kinh.
Dân số Yến Kinh rất đông, kiểu gì cũng có nhiều oán hận. Đây chính là lý do cô chuyển đến Yến Kinh.
Thẩm Thu có rất nhiều năng lực khác mà ngay cả sư phụ cũng không biết, cô dự định tự mình thắp sáng hạt châu minh.
Những lúc không bắt được ma, cô sẽ xem bói để kiếm tiền nuôi mèo.
Sau vụ ầm ĩ sáng nay, có rất nhiều người biết đến Vô Ưu Đường, nhưng nhìn thấy cô trẻ như vậy, không ai dám tin cả. Ba cô sáu bà đều nghi cô lừa đảo lão gia, nghĩ cô thật sự không có năng lực.
Để giải quyết chuyện này, Thẩm Thu đã sử dụng chiêu cuối!
"Chỉ cần 1 đồng đã có thể xem được vận mệnh, không đúng được hoàn tiền!"
Một cái bánh bao cũng đã 1 đồng đại rồi, rẻ như vậy mà nếu đoán sai còn được trả tiền nữa, thật là hời quá đi.
Thẩm Thu hét lên, một đám ba dì sáu bà tò mò liền xúm lại.
"Cô xem bằng cách nào vậy?" Một bà dì xách giỏ tò mò hỏi.
Thẩm Thu chỉ vào tờ giấy trắng cùng bút mực trên bàn: "Dì viết một chữ nào đó, tôi xem cho dì, không đúng không lấy tiền!"
Mấy người đang vây quanh nhìn nhau: "Chỉ cần viết chữ liền xem được mệnh ư? Cũng không có gì nặng nhọc lắm! Ở phố bên cạnh, một lần xem đã 1 đồng đại dương rồi! Ở đây chỉ một đồng đại thôi, coi như là chơi trò chơi đi!"
Nghe vậy, bà dì liền ngồi xuống cầm bút lên. Nghiêm túc viết một chữ '三'.
Thẩm Thu liếc nhìn một chút, cầm lấy bút, hơi cong môi, viết thêm một nét phẩy một nét mác vào chữ "三" của bà dì, biến thành chữ "生".
Cô nói: "Ba chữ theo một nghĩa là sinh nở. Dì ơi, mặt dì hồng hào, trán đầy đặn. Trong nhà nhất định có chuyện vui. Dựa theo các mặt chữ này, thì đây là dấu hiệu trong nhà có chuyện sinh nở."
Bà dì vừa mừng vừa lo, vì trong nhà thật sự có đứa con dâu đang mang thai, có vẻ cô gái này xem cũng chuẩn!
"Vậy là trai hay gái?" Bà dì phấn khích hỏi.
"Có cả trai cả gái." Thẩm Thu cười đáp.
Bà dì sửng sốt, sao lại là cả trai cả gái?
Mọi người đang xem bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Chẳng lẽ là sinh đôi à?"
"Sinh ba?"
"Sinh bốn?"
"Chuyện gì xảy ra vậy! Sao lại có nhiều bào thai như thế được!"
......
Người dì lo lắng: "Rốt cuộc là có mấy đứa?!"
Thẩm Thu giơ bàn tay lên.
Bà dì nheo mắt khó tin, âm điệu cao lên: "Tám...tám?!"
'Vù' một cái dì ta đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, suýt chút nữa đá đổ bàn bói: "Cô lừa tôi à! Con dâu tôi là heo à?! Mà đẻ tận 8 đứa?!"
Lúc này, một nam thanh niên chạy tới thở hổn hển: "Mẹ ơi, con heo nái ở nhà sinh được 8 con rồi! Có cả đực cả cái luôn, mẹ mau về nhà xem đi!
Mọi người mới ngớ ra: " Ơ thì ra là heo nái mà! Heo nái đẻ được 8 con là đúng rồi!"
Thẩm Thu cười khẽ: "Không phải là heo nái sao? Con dâu nhà dì vẫn còn sớm, nhưng trai hay gái thì còn tùy tâm nữa."
Bà dì nghe vậy vỗ tay vui mừng: "Tiểu cô nương này xem rất chuẩn, viết có một chữ thôi mà xem được nhiều như vậy! Sau này con dâu tôi mà sinh con trai, tôi sẽ cho cô một phong bì đỏ! A, còn đồng đại này cho cô, thật sự khâm phục khẩu phục mà!"
Thẩm Thu tủm tỉm nhận lấy: "Đa tạ, đa tạ! Còn ai muốn xem nữa không?"
"Tôi"
"Tôi đến trước mà!"
"Rõ ràng cô xếp sau tôi mà"
......
Thấy cô xem chuẩn như vậy, mấy bà cô bà dì ngồi không yên, ai cũng tranh nhau để được xem.
Nếu viết chữ thì đoán chữ, không viết chữ thì xem tướng mạo. Không có gì là không xem được cả.
Đám đông thốt lên: "Ôi trời! Tiểu cô nương này thật sự là một thầy bói tuyệt vời đấy! Không biết bao nhiêu năm rồi mới gặp được một người như vậy!"
Trong một buổi chiều xem tận mười mấy người, kiếm được hơn chục đồng, mặc dù không nhiều nhưng đủ để cô tiêu một ngày rồi.
"Đóng cửa!"
Trời tối, cô bắt đầu dọn hàng, nhóm người bất đắc dĩ phải giải tán.
Cửa hàng Cố đại soái tặng có hai tầng, tầng dưới bày hàng, còn tầng trên để ở.
Thẩm Thu mua ba cái bánh bao nhân thịt với một cốc sữa đậu nành, cô ăn hai cái, Tom ăn một cái.
Khi ăn bánh bao nhân thịt người này chỉ ăn nhân chứ không ăn vỏ, quá là lãng phí.
Trong lúc hai người đang ăn uống vui vẻ thì một người đàn ông mặc áo xanh vội vàng đi tới, theo sau là hai người hầu trẻ.
"Ơ quản gia, chào ông!" Thẩm Thu cười nói.
Trung Bác chạy đến mồ hôi đầm đìa, vừa chạy vừa thở: "Nguy rồi nguy rồi!"
"Thiếu soái xảy ra chuyện gì à?!" Mắt Thẩm Thu vụt qua một tia hả hê khi người khác gặp họa.
Trung Bác sửng sốt, lo lắng nói: "Đúng vậy! Lão gia bảo tôi đến mời cô! Thiếu soái nằm trên giường không thở được! Mời cả Đông y và Tây y rồi, đều bất lực! Không, còn nước là còn tát, vì thế nên tôi đến đây để mời cô!..."
Nói xong, ông ta mới vội vàng 'ôi' một tiếng, thiếu gia nhà ông còn chưa chết mà.
Thẩm Thu nhếch môi, cá lớn tới rồi!
Lúc xe của lão gia đi ngang qua cổng Đông thành, Thẩm Thu nhắc nhở ông tí nữa đừng đi qua con đường lớn kia.
Khi Lão gia định đi qua đường lớn để bàn chút việc chợt nhớ lại lời cô nói, ông liền rẽ sang một con đường nhỏ hơn, không ngờ một lát sau trên đường lớn có người dẫm phải thuốc nổ rồi tử vong. Vì Thẩm Thu đã cứu ông một mạng, nên lão gia liền báo đáp cho cô một cửa hàng.
Nhưng Cố Yến Thần vẫn muốn tự mình đi hỏi thẳng lão gia.
Kết quả, Cố đại soái vừa nghe quản gia nói anh muốn phá nát bảng hiệu của người ta, liền tức giận đập nát cái gạt tàn.
"Thằng nhãi này! Con không quan tâm đến việc kinh doanh của cha con đúng không? Con bé đã cứu mạng ta chỉ bằng một câu nói, nên cho con bé một cửa hàng thì sao hả?! Sau này con còn dám làm phiền con bé nữa thì ta sẽ đánh chết con đấy, có tin không hả!"
Nghe cái giọng điệu này của lão nhân, Cố Yến Thần thầm nghĩ chắc ăn là Thẩm Thu không gả vào đây rồi. Theo sự hiểu biết về cha mình, nếu ông nói dối, giọng điệu cũng không lo lắng, làm quá lên như vậy.
Chẳng lẽ cô gái này xem bói chuẩn vậy à?
Nhớ tới Thẩm Thu từng nói mi tâm anh có nhiều sát khí, anh nhìn vào gương, tự hỏi sát khí chỗ nào vậy? Giống như mọi hôm mà!
Aizz, cái cô gái thần côn này!
Lúc này, Thẩm Thu đang khoanh chân ngồi trước cửa hàng, chơi với mèo của mình.
"Tom, ngươi đoán xem chiều nay có khách không?" Cô vuốt ve con mèo béo sọc vàng trắng trong lòng.
Con mèo lắc đầu, như thể hiểu được lời cô nói.
Thẩm Thu gõ nó một cái: "Mèo ngoan. Ngươi phải học làm mèo thần tài đi! Nào, đưa chân lên hút khách đi! Nếu không thì không có cá mà ăn đâu!" Nói xong, cầm chân của nó lên phe phẩy.
Tom ủy khuất kêu 'meo, meo' hai tiếng.
Kiếp trước Thẩm Thu là người hiện đại, ông nội cô vốn là người Huyền Môn nên cô mới có thể tiếp tục bát cơm này như một lẽ đương nhiên. Những người làm nghề này mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng số phận lại rất xui xẻo, người thì không vợ không con, hoặc nếu có thì cũng khắc vợ khắc con.
Ông nội lấy vợ không lâu, bà nội sinh được một người con trai liền qua đời, vợ chồng con trai cũng mất sớm. Con dâu sinh được một đứa cháu gái, tiếp quản chuyện gia đình, nhưng cuộc đời bà vẫn bạc mệnh, cũng không sống được lâu.
Khi còn nhỏ ông nội đã nói cô không thể sống đến 25 tuổi được, vậy nên cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng ông lại nói nếu cô sống ở một thế giới khác, có thể sẽ thay đổi được vận mệnh.
Vì vậy, ở kiếp trước khi sống đến 25 tuổi cô liền xuyên đến kiếp này cùng ký ức của mình, trở thành đệ tử của một thầy bói. Thầy bói tính toán số phận cô lần nữa nhưng vẫn là không sống đến 25 tuổi được. Nhưng lần này, thầy lại lấy ra một cái bùa phép dưới đáy hộp, giúp cô có cơ hội thay đổi vận mệnh.
Trên tay Thẩm Thu có đeo một chuỗi hạt trong suốt như pha lê, thầy bói nói rằng món đồ này do một vị cao nhân tặng cho ông, tên là 'Hạt châu minh'. Để cứu một hồn ma, hạt châu minh sẽ hấp thụ oán hận và tà khí của hồn ma sau đó biến chúng thành công đức. Sự oán hận sẽ lần lượt thắp sáng những hạt châu minh, khi nào cả 36 hạt châu minh sáng lên, lúc đó số phận cô sẽ thay đổi.
Thắp sáng hạt châu minh là một việc nguy hiểm, sư phụ không dám đưa nó cho cô, mãi đến khi ông sắp chết không còn lựa chọn nào khác nữa mới giao nó cho cô.
Sau khi sư phụ qua đời, cô rời thị trấn nhỏ đến Yến Kinh.
Dân số Yến Kinh rất đông, kiểu gì cũng có nhiều oán hận. Đây chính là lý do cô chuyển đến Yến Kinh.
Thẩm Thu có rất nhiều năng lực khác mà ngay cả sư phụ cũng không biết, cô dự định tự mình thắp sáng hạt châu minh.
Những lúc không bắt được ma, cô sẽ xem bói để kiếm tiền nuôi mèo.
Sau vụ ầm ĩ sáng nay, có rất nhiều người biết đến Vô Ưu Đường, nhưng nhìn thấy cô trẻ như vậy, không ai dám tin cả. Ba cô sáu bà đều nghi cô lừa đảo lão gia, nghĩ cô thật sự không có năng lực.
Để giải quyết chuyện này, Thẩm Thu đã sử dụng chiêu cuối!
"Chỉ cần 1 đồng đã có thể xem được vận mệnh, không đúng được hoàn tiền!"
Một cái bánh bao cũng đã 1 đồng đại rồi, rẻ như vậy mà nếu đoán sai còn được trả tiền nữa, thật là hời quá đi.
Thẩm Thu hét lên, một đám ba dì sáu bà tò mò liền xúm lại.
"Cô xem bằng cách nào vậy?" Một bà dì xách giỏ tò mò hỏi.
Thẩm Thu chỉ vào tờ giấy trắng cùng bút mực trên bàn: "Dì viết một chữ nào đó, tôi xem cho dì, không đúng không lấy tiền!"
Mấy người đang vây quanh nhìn nhau: "Chỉ cần viết chữ liền xem được mệnh ư? Cũng không có gì nặng nhọc lắm! Ở phố bên cạnh, một lần xem đã 1 đồng đại dương rồi! Ở đây chỉ một đồng đại thôi, coi như là chơi trò chơi đi!"
Nghe vậy, bà dì liền ngồi xuống cầm bút lên. Nghiêm túc viết một chữ '三'.
Thẩm Thu liếc nhìn một chút, cầm lấy bút, hơi cong môi, viết thêm một nét phẩy một nét mác vào chữ "三" của bà dì, biến thành chữ "生".
Cô nói: "Ba chữ theo một nghĩa là sinh nở. Dì ơi, mặt dì hồng hào, trán đầy đặn. Trong nhà nhất định có chuyện vui. Dựa theo các mặt chữ này, thì đây là dấu hiệu trong nhà có chuyện sinh nở."
Bà dì vừa mừng vừa lo, vì trong nhà thật sự có đứa con dâu đang mang thai, có vẻ cô gái này xem cũng chuẩn!
"Vậy là trai hay gái?" Bà dì phấn khích hỏi.
"Có cả trai cả gái." Thẩm Thu cười đáp.
Bà dì sửng sốt, sao lại là cả trai cả gái?
Mọi người đang xem bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Chẳng lẽ là sinh đôi à?"
"Sinh ba?"
"Sinh bốn?"
"Chuyện gì xảy ra vậy! Sao lại có nhiều bào thai như thế được!"
......
Người dì lo lắng: "Rốt cuộc là có mấy đứa?!"
Thẩm Thu giơ bàn tay lên.
Bà dì nheo mắt khó tin, âm điệu cao lên: "Tám...tám?!"
'Vù' một cái dì ta đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, suýt chút nữa đá đổ bàn bói: "Cô lừa tôi à! Con dâu tôi là heo à?! Mà đẻ tận 8 đứa?!"
Lúc này, một nam thanh niên chạy tới thở hổn hển: "Mẹ ơi, con heo nái ở nhà sinh được 8 con rồi! Có cả đực cả cái luôn, mẹ mau về nhà xem đi!
Mọi người mới ngớ ra: " Ơ thì ra là heo nái mà! Heo nái đẻ được 8 con là đúng rồi!"
Thẩm Thu cười khẽ: "Không phải là heo nái sao? Con dâu nhà dì vẫn còn sớm, nhưng trai hay gái thì còn tùy tâm nữa."
Bà dì nghe vậy vỗ tay vui mừng: "Tiểu cô nương này xem rất chuẩn, viết có một chữ thôi mà xem được nhiều như vậy! Sau này con dâu tôi mà sinh con trai, tôi sẽ cho cô một phong bì đỏ! A, còn đồng đại này cho cô, thật sự khâm phục khẩu phục mà!"
Thẩm Thu tủm tỉm nhận lấy: "Đa tạ, đa tạ! Còn ai muốn xem nữa không?"
"Tôi"
"Tôi đến trước mà!"
"Rõ ràng cô xếp sau tôi mà"
......
Thấy cô xem chuẩn như vậy, mấy bà cô bà dì ngồi không yên, ai cũng tranh nhau để được xem.
Nếu viết chữ thì đoán chữ, không viết chữ thì xem tướng mạo. Không có gì là không xem được cả.
Đám đông thốt lên: "Ôi trời! Tiểu cô nương này thật sự là một thầy bói tuyệt vời đấy! Không biết bao nhiêu năm rồi mới gặp được một người như vậy!"
Trong một buổi chiều xem tận mười mấy người, kiếm được hơn chục đồng, mặc dù không nhiều nhưng đủ để cô tiêu một ngày rồi.
"Đóng cửa!"
Trời tối, cô bắt đầu dọn hàng, nhóm người bất đắc dĩ phải giải tán.
Cửa hàng Cố đại soái tặng có hai tầng, tầng dưới bày hàng, còn tầng trên để ở.
Thẩm Thu mua ba cái bánh bao nhân thịt với một cốc sữa đậu nành, cô ăn hai cái, Tom ăn một cái.
Khi ăn bánh bao nhân thịt người này chỉ ăn nhân chứ không ăn vỏ, quá là lãng phí.
Trong lúc hai người đang ăn uống vui vẻ thì một người đàn ông mặc áo xanh vội vàng đi tới, theo sau là hai người hầu trẻ.
"Ơ quản gia, chào ông!" Thẩm Thu cười nói.
Trung Bác chạy đến mồ hôi đầm đìa, vừa chạy vừa thở: "Nguy rồi nguy rồi!"
"Thiếu soái xảy ra chuyện gì à?!" Mắt Thẩm Thu vụt qua một tia hả hê khi người khác gặp họa.
Trung Bác sửng sốt, lo lắng nói: "Đúng vậy! Lão gia bảo tôi đến mời cô! Thiếu soái nằm trên giường không thở được! Mời cả Đông y và Tây y rồi, đều bất lực! Không, còn nước là còn tát, vì thế nên tôi đến đây để mời cô!..."
Nói xong, ông ta mới vội vàng 'ôi' một tiếng, thiếu gia nhà ông còn chưa chết mà.
Thẩm Thu nhếch môi, cá lớn tới rồi!