Editor: Soir
- -------------------
Lâm Lục Viễn hỏi thẳng.
Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng rơi thẳng xuống đáy vực.
Chúc An hít một hơi thật sâu, dùng hết toàn lực, mở miệng nói: "Chú nhỏ, chú suy nghĩ nhiều rồi."
Vẻ mặt này của cô khiến Lâm Lục Viễn phải nhíu mày.
Dường như Chúc An đã chiến thắng con quái vật trong lòng mình.
Nó không còn la hét nữa.
Ngay cả giọng nói của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Trước đây cháu ngây thơ, bây giờ cháu cũng đã mười bảy tuổi rồi, nên hiểu chuyện. Chú yên tâm, cháu sẽ không vượt qua giới hạn. Vì chú không quá thích thân mật nên cháu sẽ lui lại một khoảng cách đủ để chúng ta cảm thấy thoại mái, càng không tránh mặt chú nữa. Chú nhỏ, chú cũng giống như ông Lâm vậy, chú mãi mãi sẽ là người nhà của cháu."
Hai chữ "Người nhà", cắn rất nặng.
Ánh mắt Lâm Lục Viễn xem xét, nhìn từ trên cao xuống, rơi vào trên mặt Chúc An.
Chiều cao của hai người hơn kém nhau gần ba mươi cm, lúc Chúc An đứng đều phải ngẩng mặt lên nhìn hắn, hơn nữa cô đang đứng ngồi nên bị ngược ánh sáng, dường như không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn.
Nhưng mà khi nhìn kỹ, lại giống như có sự thật nặng ngàn cân đè lên gò má của cô.
Chúc An không kiềm chế được trái tim đang đau đớn của mình, những cô vẫn cố giả vờ tự nhiên.
Giọng nói cũng ổn định: "Chú sao thế?"
Lâm Lục Viễn mím môi, có chút không vui.
Không thể giải thích khó chịu ở chỗ nào, rõ ràng đây là đáp án mà hắn muốn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cảm thấy tức giận.
Hắn lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
"Tốt nhất là như vậy."
Chúc An cũng không nhường nhịn: "Đương nhiên là như vậy. Nếu không thì sao?"
"..."
Bỗng dưng Lâm Lục Viễn cười lạnh một tiếng: "Chúc An, cháu nhớ kỹ lời mình đã nói. Tôi nhớ từ nhỏ tôi đã dạy cháu, nói được thì phải làm được."
Hắn xoay người, nặng nề đóng cửa phòng lại.
Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa trong chớp mắt, rồi dần dần đi xa.
Thần kinh của cô vẫn luôn căng thẳng từ lúc mới bắt đầu cuối cùng cũng được thả lỏng, cả người Chúc An lập tức ngã xuống ghế sofa.
Đây không phải là lần đầu tiên cô và Lâm Lục Viễn nói về vấn đề này nhưng đây lại là lần cô căng thẳng nhất.
Một bên là quyết tâm buông bỏ, một bên là bản năng tình yêu.
Cho dù Lâm Lục Viễn không chịu được cô nữa nhưng hai người đã làm bạn hơn mười năm, tìm cảm không phải nói bỏ là bỏ được.
Không còn suy nghĩ để đọc sách, Chúc An cởi dày, co chân ngồi trên ghế sofa, hai tay vòng qua bắp chân, vùi đầu vào đầu gối.
Cửa sổ mở một nửa, phía dưới chính là ban công của phòng khách.
Cô có thể nghe thấy được tiếng Lâm Lục Viễn đi xuống dưới tầng, đi vào vườn hoa, nhẹ giọng trêu trọc Eddie.
Eddie là con chó được nuôi trong nhà cũ, được Lâm Lục Viễn tự mình ôm về, đương nhiên là thiên kiều vạn quý.
Chúc An thở dài.
Khoảng cách giữa cô và Lâm Lục Viễn chỉ bằng vài mét đường thẳng lên xuống cầu thang nhưng lại như cách nhau cả một dải ngân hà.
* * *
Sáng sớm hôm sau, Chúc An phải về trường học.
Ông Lâm có buổi họp, tối hôm qua đã bay tới thành phố Lâm. Người quan trọng nhất không có ở đây, bữa sáng cùng với gia đình dĩ nhiên cũng được xóa bỏ.
Chúc An sách vali hành lí, ngoan ngoãn khéo léo chào hỏi bác quản gia.
Cầm bữa sáng, thay giày và đi ra ngoài.
Lâm gia có chuẩn bị xe, nhưng cô biết thân phận của mình, cũng lo lắng dùng xe sang đưa đón đến trường quá kiêu ngạo, hầu như ngày thường không dùng đến, đều là đi bằng tàu điện ngầm trước sau đó mới bắt xe buýt đến trường học.
Xe của Lâm Lục Viễn dừng ở bên ngoài vườn hoa.
Chúc An cúi đâu, không chú ý đến.
"Bíp!"
Người đàn ông bên trong bấm còi.
Khoảng cách quá gần, âm thanh nổ tung bên tai, Chúc An giật mình, dừng lại.
Lâm Lục Viễn ngồi ở chỗ ghế lái, chậm rãi hạ cửa xe xuống, cánh tay đặt ở mép cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời, hắn nhìn giống như một bức tranh vẽ, vô cùng chói mắt.
Giọng nói lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào: "Lên xe."
Chúc An không nhúc nhích.
Lâm Lục Viễn nhíu mày, hiếm thấy lặp lại một lần nữa: "Lên xe, tôi đưa cháu đến trường."
Chúc An: "Không cần, cháu tự đi được, cảm ơn chú nhiều."
Dáng vẻ phân rõ giới hạn này khiến Lâm Lục Viễn có chút tức giận.
Hắn đã dành mười bốn năm với cái đuôi nhỏ này, từ ghét, không chịu được, bị động chấp nhận đến hoàn toàn quen thuộc, có thể viết thành cuốn tiểu thuyết hành trình của trái tim.
Chúc An thích hắn như vậy, từ nhỏ đã quấn hắn, lớn lên lại bắt đầu thổ lộ nhiều lần.
Tất cả các loại, tất cả các chiêu đều ra trận, mười tám loại võ thuật, cốt truyện cũng sắp đuổi kịp một ngàn lẻ một đêm.
Lâm Lục Viễn chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị cô ghét bỏ.
Hắn giễu cợt, không nói gì nữa, đóng cửa xe lại.
Chiếc xe thể thao bay đi trước mặt Chúc An.
* * *
Giờ cao điểm buổi sáng ở thành phố Hải bị tắc nghẽn nghiêm trọng, xe buýt của trường học bị chặn trên cao hơn nửa giờ, đến khi đến đại hoc P đã muộn hơn thời gian dự kiến một giờ.
Chúc An bước nhanh đến ký túc xá, bỏ vali, lại cầm sách chạy đến tòa nhà giảng dạy.
Đây là một tiết học tập thể, ở chỗ bậc thang của phòng học.
Bùi Văn Tình ngồi ở hàng thứ ba, bên cạnh còn chỗ trống, đang vẫy tay với cô.
Chúc An nhanh chóng đi qua rồi ngồi xuống.
Chuông vào lớp vang lên.
Phòng học rộng lớn dần trở nên yên lặng.
Chúc An bình tĩnh lại, tiện tay mở sách ra, bắt đầu ngẩn người.
Bùi Văn Tình thấy dáng vẻ của cô không đúng, liền mở vở ghi chép ra giở đến trang cuối cùng: "Xoẹt xoẹt xoẹt."
Viết mấy câu rồi đưa đến trước mặt cô.
[Em sao thế? Hôm qua ngủ không ngon à? Hiếm thấy em đến muộn như thế.]
Chúc An lấy lại tinh thần, mỉm cười rồi cầm bút lên viết vài câu.
[Không có chuyện gì. Buổi sáng xe của trường bị tắc đường, vì đi quá lâu nên em cảm thấy có chút say xe, sớm biết thế em đã ngồi tàu điện ngầm rôig.]
Bùi Văn Tình không tin.
Nhưng ở trong trường học, Chúc An giống như người khác loài vậy, rất ít khi giao tiếp với người khác.
Chúc An nhỏ hơn bạn bè cùng lứa hai tuổi, lại là một cô gái thiên tài - còn thêm cả vẻ ngoài xinh đẹp nên vừa nhập học đã được nhiều người chú ý. Có người tìm tên cô trên phần mềm tìm kiếm liền phát hiện cô đã tham gia cuộc thi tính toán nhanh của Trung Quốc năm chín tuổi, nhỏ tuổi nhất cuộc thi, lấy khí thế bá đạo giành được chức vô địch. Tuy rằng sau đó không xuất hiện trước mặt công chúng nữa, nhưng xét về tuổi tác mà nói đương nhiên là vượt cấp giữa chừng.
Cho dù là ở trường có danh tiếng đỉnh cao như đại học P thì lý lịch này của cô cũng đủ hoa lệ.
Rất nhanh, chuyện này đã lan truyền ra khắp trường.
Có video làm bằng chứng, khuôn mặt đẹp tự nhiên, đầu óc cũng thực sự phi thường.
Chúc An đã trở thành người nổi tiếng ở đại học P.
Thậm chí đang đi trên đường cô cũng bất ngờ nhận được lời tỏ tình.
Chỉ tiếc cô là một người khiêm tốn, ngày thường lại có chút khí chất thần bí, không ai có thể bắt được, ngay cả hai ba người bạn cô cũng không có.
Bởi vì Bùi Văn Tình ngủ chung với Chúc An nên bây giờ mới thân thiết với cô hơn một chút.
Theo quan điểm của Bùi Văn Tình, Chúc An chính là nữ chính tiêu chuẩn trong ngôn tình, nhan sắc xinh đẹp lại có tài năng tuyệt diễm đến khinh ngạc, tất nhiên sẽ có một đoạn chuyện thương tâm khiến cô bị tự bế.
Suy đoán lung tung như vậy, Bùi Văn Tình tình nguyện trở thành chị cả, chăm sóc cho đứa em gái đáng yêu này ở khắp mọi nơi.
Dù sao cô cũng là nhan khống (*), những cô gái xinh đẹp luôn khiến người ta yêu thích.
(*) Nhan khống: Chỉ những người yêu thích sắc đẹp, si mê cái đẹp.
* * *
Cuối cùng cũng hoàn thành xong tiết học này.
Chúc An đeo túi sách, sóng vai với Bùi Văn Tình, cùng nhau đi tới nhà ăn.
Trên con đường này đều là học sinh, tụm năm tụm ba vội vã đến nhà ăn, ríu rít, sôi nổi giống như ngày xuân.
Ngày xuân?
Chúc An chợt lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra để xem lịch.
Quả nhiên, tuần sau chính là sinh nhật của ông Lâm.
Từ lúc vào xuân, cô luôn suy nghĩ giới hạn thích hợp nhất cho mối quan hệ của mình và Lâm Lục Viễn, lại quên mất chuyện này.
Chúc An cất điện thoại đi rồi hỏi Bùi Văn Tình: "Văn Tình, chiều mai chị có rảnh không?"
Trên đường đi, Bùi Văn Tình đang thực hiện kế hoạch quan sát mỹ nữ xủa mình.
Thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên mở miệng khiến cô sửng sốt một chút mới lên tiếng đáp lại: "Ngày mai à? Chúng ta không có tiết học, có thời gian rảnh rỗi, sao vậy?"
Chúc An thở dài: "Giúp em đi chọn quà với.. Năm nào cũng tổ chức nhiều kiểu khác nhau, thật sự em đã không nghĩ ra nên tặng quà gì nữa rồi."
Lâm gia không thiếu tiền, Chúc An là tiểu bối, đối với cô, ông Lâm giống như cha mẹ của cô vậy.
Món quà sinh nhật này không cần phải quá đắt tiền, nhưng ít ra phải có đầy đủ tấm lòng mới được.
Bùi Văn Tình không biết tình huống nhà Chúc An nên khi nghe cô nói chư vậy, nghĩ đến đầu tiên chính là ở phương diện tình cảm,
Cô nháy mắt: "Là bạn trai à?"
Chúc An lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Là ông nội em."
Bùi Văn Tình lúng túng "À" một tiếng, lập tức chuyển giọng: "Không thành vấn đề, chọn quà cho trưởng bối, chị là người rõ nhất."
"Cám ơn chị."
Bùi Văn Tình đưa tay ôm lấy bả vai của cô.
"Em yêu, tôi yêu dáng vẻ ngoan ngoãn này của em chết đi được.."
Chúc An không nói một lúc lâu, khẽ cười nhẹ.
* * *
Buổi chiều ngày hôm sau.
Sau khi kết thúc buổi học thứ nhất, hai cô gái liền bắt xe buýt của trường học rồi đi thẳng tới khu buôn bán ở trung tâm thành phố.
Trên đường đi, Bùi Văn Tình mới nghe Chúc An thuận miệng nói tới việc cô muốn đi dự thi.
Bùi Văn Tình mở to hai mắt: "Tính toán nhanh?
Chúc An gật đầu.
Bùi Văn Tình: " Trời ơi, chị chưa thấy tính toán nhanh bao giờ cả! Khi chị còn bé xem loại chương trình đó, chị đã nghĩ rằng đó là giả bộ.. An An bảo bối, em có thể biểu diễn cho chị xem một chút được không? Chị chỉ muốn xem một chút thôi.. "
Chúc An bật cười, thoải mái đồng ý.
" Nhưng em đã không luyện tập trong nhiều năm rồi, có thể sẽ không quá nhanh. "
" Không có việc gì! "
Bùi Văn Tình suy nghĩ một chút, ngón tay chỉ vào biển báo bên ngoài: " Vậy.. 346 nhân với 796? "
" 275416. "
Chúc An gần như không chút do dự đã báo ra ngay một chuỗi con số: "... Bình thường đều nhân chia các số lớn, ba chữ số xem như tương đối đơn giản. "
Bùi Văn Tình đã không nói nên lời.
Nghĩ rằng cô cũng là một sinh viên tài năng của đại học P, đừng nói nhân chia ba chữ số, ngay cả tính nhẩm bằng miệng hai chữ số nhân chia, cũng phải nghĩ một lúc lâu.
Giữa con người với con người, thực sự là chênh lệch lớn.
Sau khi nhận ra hiện thực này, Bùi Văn Tình thở dài::
" Cưng à, tôi lại càng yêu em nhiều hơn thì làm sao bây giờ... Quả nhiên, mỗi người đều là Mộ Cường. "
Chúc An mím môi, mỉm cười, không nói gì nữa.
Muốn nói Mộ Cường, đó là Bùi Văn Tình chưa từng thấy Lâm Lục Viễn mạnh đến mức nào. Mỗi cô gái bình thường, không thể không rơi vào tình yêu với dáng vẻ ngạo nghễ nhìn thế giới của hắn.
Nếu không, sao Tiểu Chúc An lại đắm chìm như vậy.
Đã nhiều năm rồi mà vẫn không thể tự kiềm chế được.
Bên ngoài cửa sổ, khung cảnh nhanh chóng lướt qua.
Chúc An tựa đầu vào cửa kính, khẽ cười như tự giễu.
Sau nhiều năm, cuối cùng cô cũng đã hiểu, cuối cùng cô đã quyết tâm thoát khỏi cơn ác mộng này.
Lâm Lục Viễn dù tốt và mạnh mẽ đến đâu, đó cũng là ánh trăng sáng cao không thể chạm tới.
Cô vốn không nên đưa tay ra để hái lấy mặt trăng, chắc chắn là vô ích.
Bây giờ rút ra, vẫn chưa quá muộn.
* * *
Tối thứ năm là tiệc sinh nhật của ông Lâm.
Chúc An nhờ Bùi Văn Tình xin nghỉ giúp, từ trường về nhà trước một ngày.
Về đến nhà mới hơn bốn giờ, bữa tối vẫn chưa bắt đầu, trong phòng khách đã bận rộn.
Chúc An trở về phòng, cất túi xách, vội vàng thay quần áo.
Cô đi đến gương.
Người trong gương mặc một chiếc váy ngắn có dây đeo nhỏ, chiều dài có thể đến dưới đùi, đi một đôi giày cao gót vuông có dây buộc, tôn lên vòng eo nhỏ và đôi chân thon dài, duyên dáng yêu kiều.
Toàn bộ tóc được xõa xuống, phần đuôi tóc được uốn xoăn nhẹ bằng máy uốn và buông xõa trên vai.
Chỉ có một đôi khuyên nhỏ được đeo bên tai, không phô trương, nhưng trông rất nữ tính.
Cả người không còn là đứa bé bị bỏ rơi trên đường nữa.
Chúc An quay người nhìn lại mình trong gương.
Sau khi chắc chắn rằng mình không có vấn đề gì, cô mới đi xuống cầu thang.
Ngay cả những đứa trẻ được nuôi dưỡng ở Lâm gia, cũng là người của Lâm gia, là tiểu bối, việc ra vườn hoa đón khách trước là phép lịch sự cơ bản.
Trên đường đi đến cửa, toàn bộ đèn trên cao đã được bật lên, chiếu sáng rực rỡ toàn bộ nhà lớn Lâm gia.
Chúc An chậm rãi đi đến bên cạnh quản gia.
" Chú. "
Quản gia nhìn thấy cô, mỉm cười: " An Tiểu thư, bên ngoài rất lạnh, cháu mặc thêm áo vào đi. "
Chúc An: "Không lạnh đâu ạ. "
Sau khi nói xong hai câu này, xe của Lâm Lục Viễn cũng đã đến.
Sau khi dừng xe, anh bước chân dài, xuống xe, vòng qua bên kia, mở cửa xe của ghế phụ.
Trên ghế phụ có một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, bộ váy được cắt may kỹ lưỡng, một cái túi xách nạm kim cương màu bạc, giẫm lên đôi giày cao gót nhọn, chiều cao dường như gần bằng Lâm Lục Viễn.
Cô ta đặt tay vào trong khuỷu tay Lâm Lục Viễn.
Lâm Lục Viễn không từ chối.
Hai người cùng nhau đi về phía cửa.
Chúc An đã sớm rũ mắt xuống, ngón tay nắm chặt thành quyền.
Quản gia cúi đầu: " Tam thiếu... "
Lâm Lục Viễn trầm giọng Ừ "một tiếng, dùng ánh mắt chỉ xuống người phụ nữ bên cạnh: " Người này là Khương tiểu thư.. "
" Khương tiểu thư, hoan nghênh. "
Khương tiểu thư kia cười khẽ một tiếng, giọng điệu vừa ngọt vừa mềm, lại vô cùng lễ phép: " Ngài khách sáo rồi..."
"... "
Ánh mắt Lâm Lục Viễn cuối cùng cũng rơi xuống trên người Chúc An bên cạnh.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhíu mày.
Chúc An bị hắn nhìn chằm chằm khiến cánh tay tê dại, lui về phía sau nửa bước, tránh đi ánh mắt đáng sợ này.
Có lẽ là chê cô không lễ phép, không chủ động chào hỏi, vi phạm lời dạy ngày xưa của hắn.
Tuy nhiên, Chúc An không muốn gọi hắn là" Chú út ". Càng thêm không muốn gọi ở trước mặt người phụ này.
Chỉ có thể im lặng.
Cũng may, Lâm Lục Viễn cũng không nói gì với mọi người, dắt Khương tiểu thư đi vào sảnh.
Cánh cửa kia mở rộng, gió lùa truyền vào tai Chu An giọng nói ngọt ngào của Khương tiểu thư.
" A Viễn, sao anh vẫn nhìn người ta chằm chằm vậy? Anh thích cô bé kia thế à? Em còn chưa đủ đẹp sao..."
Bởi vì Lâm Lục Viễn không giới thiệu, cô ta dường như đã cho rằng Chúc An là người giúp việc của Lâm gia.
Chúc An không nghe thấy câu trả lời của Lâm Lục Viễn.
Chỉ cảm thấy trái tim giống như gió đêm mùa xuân, hiện lên cảm giác mát mẻ.
Tác giả có lời muốn nói: Quên nói với mọi người, nam nữ chính cách nhau bảy tuổi.
- -------------------
Lâm Lục Viễn hỏi thẳng.
Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng rơi thẳng xuống đáy vực.
Chúc An hít một hơi thật sâu, dùng hết toàn lực, mở miệng nói: "Chú nhỏ, chú suy nghĩ nhiều rồi."
Vẻ mặt này của cô khiến Lâm Lục Viễn phải nhíu mày.
Dường như Chúc An đã chiến thắng con quái vật trong lòng mình.
Nó không còn la hét nữa.
Ngay cả giọng nói của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Trước đây cháu ngây thơ, bây giờ cháu cũng đã mười bảy tuổi rồi, nên hiểu chuyện. Chú yên tâm, cháu sẽ không vượt qua giới hạn. Vì chú không quá thích thân mật nên cháu sẽ lui lại một khoảng cách đủ để chúng ta cảm thấy thoại mái, càng không tránh mặt chú nữa. Chú nhỏ, chú cũng giống như ông Lâm vậy, chú mãi mãi sẽ là người nhà của cháu."
Hai chữ "Người nhà", cắn rất nặng.
Ánh mắt Lâm Lục Viễn xem xét, nhìn từ trên cao xuống, rơi vào trên mặt Chúc An.
Chiều cao của hai người hơn kém nhau gần ba mươi cm, lúc Chúc An đứng đều phải ngẩng mặt lên nhìn hắn, hơn nữa cô đang đứng ngồi nên bị ngược ánh sáng, dường như không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn.
Nhưng mà khi nhìn kỹ, lại giống như có sự thật nặng ngàn cân đè lên gò má của cô.
Chúc An không kiềm chế được trái tim đang đau đớn của mình, những cô vẫn cố giả vờ tự nhiên.
Giọng nói cũng ổn định: "Chú sao thế?"
Lâm Lục Viễn mím môi, có chút không vui.
Không thể giải thích khó chịu ở chỗ nào, rõ ràng đây là đáp án mà hắn muốn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cảm thấy tức giận.
Hắn lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
"Tốt nhất là như vậy."
Chúc An cũng không nhường nhịn: "Đương nhiên là như vậy. Nếu không thì sao?"
"..."
Bỗng dưng Lâm Lục Viễn cười lạnh một tiếng: "Chúc An, cháu nhớ kỹ lời mình đã nói. Tôi nhớ từ nhỏ tôi đã dạy cháu, nói được thì phải làm được."
Hắn xoay người, nặng nề đóng cửa phòng lại.
Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa trong chớp mắt, rồi dần dần đi xa.
Thần kinh của cô vẫn luôn căng thẳng từ lúc mới bắt đầu cuối cùng cũng được thả lỏng, cả người Chúc An lập tức ngã xuống ghế sofa.
Đây không phải là lần đầu tiên cô và Lâm Lục Viễn nói về vấn đề này nhưng đây lại là lần cô căng thẳng nhất.
Một bên là quyết tâm buông bỏ, một bên là bản năng tình yêu.
Cho dù Lâm Lục Viễn không chịu được cô nữa nhưng hai người đã làm bạn hơn mười năm, tìm cảm không phải nói bỏ là bỏ được.
Không còn suy nghĩ để đọc sách, Chúc An cởi dày, co chân ngồi trên ghế sofa, hai tay vòng qua bắp chân, vùi đầu vào đầu gối.
Cửa sổ mở một nửa, phía dưới chính là ban công của phòng khách.
Cô có thể nghe thấy được tiếng Lâm Lục Viễn đi xuống dưới tầng, đi vào vườn hoa, nhẹ giọng trêu trọc Eddie.
Eddie là con chó được nuôi trong nhà cũ, được Lâm Lục Viễn tự mình ôm về, đương nhiên là thiên kiều vạn quý.
Chúc An thở dài.
Khoảng cách giữa cô và Lâm Lục Viễn chỉ bằng vài mét đường thẳng lên xuống cầu thang nhưng lại như cách nhau cả một dải ngân hà.
* * *
Sáng sớm hôm sau, Chúc An phải về trường học.
Ông Lâm có buổi họp, tối hôm qua đã bay tới thành phố Lâm. Người quan trọng nhất không có ở đây, bữa sáng cùng với gia đình dĩ nhiên cũng được xóa bỏ.
Chúc An sách vali hành lí, ngoan ngoãn khéo léo chào hỏi bác quản gia.
Cầm bữa sáng, thay giày và đi ra ngoài.
Lâm gia có chuẩn bị xe, nhưng cô biết thân phận của mình, cũng lo lắng dùng xe sang đưa đón đến trường quá kiêu ngạo, hầu như ngày thường không dùng đến, đều là đi bằng tàu điện ngầm trước sau đó mới bắt xe buýt đến trường học.
Xe của Lâm Lục Viễn dừng ở bên ngoài vườn hoa.
Chúc An cúi đâu, không chú ý đến.
"Bíp!"
Người đàn ông bên trong bấm còi.
Khoảng cách quá gần, âm thanh nổ tung bên tai, Chúc An giật mình, dừng lại.
Lâm Lục Viễn ngồi ở chỗ ghế lái, chậm rãi hạ cửa xe xuống, cánh tay đặt ở mép cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời, hắn nhìn giống như một bức tranh vẽ, vô cùng chói mắt.
Giọng nói lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào: "Lên xe."
Chúc An không nhúc nhích.
Lâm Lục Viễn nhíu mày, hiếm thấy lặp lại một lần nữa: "Lên xe, tôi đưa cháu đến trường."
Chúc An: "Không cần, cháu tự đi được, cảm ơn chú nhiều."
Dáng vẻ phân rõ giới hạn này khiến Lâm Lục Viễn có chút tức giận.
Hắn đã dành mười bốn năm với cái đuôi nhỏ này, từ ghét, không chịu được, bị động chấp nhận đến hoàn toàn quen thuộc, có thể viết thành cuốn tiểu thuyết hành trình của trái tim.
Chúc An thích hắn như vậy, từ nhỏ đã quấn hắn, lớn lên lại bắt đầu thổ lộ nhiều lần.
Tất cả các loại, tất cả các chiêu đều ra trận, mười tám loại võ thuật, cốt truyện cũng sắp đuổi kịp một ngàn lẻ một đêm.
Lâm Lục Viễn chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị cô ghét bỏ.
Hắn giễu cợt, không nói gì nữa, đóng cửa xe lại.
Chiếc xe thể thao bay đi trước mặt Chúc An.
* * *
Giờ cao điểm buổi sáng ở thành phố Hải bị tắc nghẽn nghiêm trọng, xe buýt của trường học bị chặn trên cao hơn nửa giờ, đến khi đến đại hoc P đã muộn hơn thời gian dự kiến một giờ.
Chúc An bước nhanh đến ký túc xá, bỏ vali, lại cầm sách chạy đến tòa nhà giảng dạy.
Đây là một tiết học tập thể, ở chỗ bậc thang của phòng học.
Bùi Văn Tình ngồi ở hàng thứ ba, bên cạnh còn chỗ trống, đang vẫy tay với cô.
Chúc An nhanh chóng đi qua rồi ngồi xuống.
Chuông vào lớp vang lên.
Phòng học rộng lớn dần trở nên yên lặng.
Chúc An bình tĩnh lại, tiện tay mở sách ra, bắt đầu ngẩn người.
Bùi Văn Tình thấy dáng vẻ của cô không đúng, liền mở vở ghi chép ra giở đến trang cuối cùng: "Xoẹt xoẹt xoẹt."
Viết mấy câu rồi đưa đến trước mặt cô.
[Em sao thế? Hôm qua ngủ không ngon à? Hiếm thấy em đến muộn như thế.]
Chúc An lấy lại tinh thần, mỉm cười rồi cầm bút lên viết vài câu.
[Không có chuyện gì. Buổi sáng xe của trường bị tắc đường, vì đi quá lâu nên em cảm thấy có chút say xe, sớm biết thế em đã ngồi tàu điện ngầm rôig.]
Bùi Văn Tình không tin.
Nhưng ở trong trường học, Chúc An giống như người khác loài vậy, rất ít khi giao tiếp với người khác.
Chúc An nhỏ hơn bạn bè cùng lứa hai tuổi, lại là một cô gái thiên tài - còn thêm cả vẻ ngoài xinh đẹp nên vừa nhập học đã được nhiều người chú ý. Có người tìm tên cô trên phần mềm tìm kiếm liền phát hiện cô đã tham gia cuộc thi tính toán nhanh của Trung Quốc năm chín tuổi, nhỏ tuổi nhất cuộc thi, lấy khí thế bá đạo giành được chức vô địch. Tuy rằng sau đó không xuất hiện trước mặt công chúng nữa, nhưng xét về tuổi tác mà nói đương nhiên là vượt cấp giữa chừng.
Cho dù là ở trường có danh tiếng đỉnh cao như đại học P thì lý lịch này của cô cũng đủ hoa lệ.
Rất nhanh, chuyện này đã lan truyền ra khắp trường.
Có video làm bằng chứng, khuôn mặt đẹp tự nhiên, đầu óc cũng thực sự phi thường.
Chúc An đã trở thành người nổi tiếng ở đại học P.
Thậm chí đang đi trên đường cô cũng bất ngờ nhận được lời tỏ tình.
Chỉ tiếc cô là một người khiêm tốn, ngày thường lại có chút khí chất thần bí, không ai có thể bắt được, ngay cả hai ba người bạn cô cũng không có.
Bởi vì Bùi Văn Tình ngủ chung với Chúc An nên bây giờ mới thân thiết với cô hơn một chút.
Theo quan điểm của Bùi Văn Tình, Chúc An chính là nữ chính tiêu chuẩn trong ngôn tình, nhan sắc xinh đẹp lại có tài năng tuyệt diễm đến khinh ngạc, tất nhiên sẽ có một đoạn chuyện thương tâm khiến cô bị tự bế.
Suy đoán lung tung như vậy, Bùi Văn Tình tình nguyện trở thành chị cả, chăm sóc cho đứa em gái đáng yêu này ở khắp mọi nơi.
Dù sao cô cũng là nhan khống (*), những cô gái xinh đẹp luôn khiến người ta yêu thích.
(*) Nhan khống: Chỉ những người yêu thích sắc đẹp, si mê cái đẹp.
* * *
Cuối cùng cũng hoàn thành xong tiết học này.
Chúc An đeo túi sách, sóng vai với Bùi Văn Tình, cùng nhau đi tới nhà ăn.
Trên con đường này đều là học sinh, tụm năm tụm ba vội vã đến nhà ăn, ríu rít, sôi nổi giống như ngày xuân.
Ngày xuân?
Chúc An chợt lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra để xem lịch.
Quả nhiên, tuần sau chính là sinh nhật của ông Lâm.
Từ lúc vào xuân, cô luôn suy nghĩ giới hạn thích hợp nhất cho mối quan hệ của mình và Lâm Lục Viễn, lại quên mất chuyện này.
Chúc An cất điện thoại đi rồi hỏi Bùi Văn Tình: "Văn Tình, chiều mai chị có rảnh không?"
Trên đường đi, Bùi Văn Tình đang thực hiện kế hoạch quan sát mỹ nữ xủa mình.
Thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên mở miệng khiến cô sửng sốt một chút mới lên tiếng đáp lại: "Ngày mai à? Chúng ta không có tiết học, có thời gian rảnh rỗi, sao vậy?"
Chúc An thở dài: "Giúp em đi chọn quà với.. Năm nào cũng tổ chức nhiều kiểu khác nhau, thật sự em đã không nghĩ ra nên tặng quà gì nữa rồi."
Lâm gia không thiếu tiền, Chúc An là tiểu bối, đối với cô, ông Lâm giống như cha mẹ của cô vậy.
Món quà sinh nhật này không cần phải quá đắt tiền, nhưng ít ra phải có đầy đủ tấm lòng mới được.
Bùi Văn Tình không biết tình huống nhà Chúc An nên khi nghe cô nói chư vậy, nghĩ đến đầu tiên chính là ở phương diện tình cảm,
Cô nháy mắt: "Là bạn trai à?"
Chúc An lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Là ông nội em."
Bùi Văn Tình lúng túng "À" một tiếng, lập tức chuyển giọng: "Không thành vấn đề, chọn quà cho trưởng bối, chị là người rõ nhất."
"Cám ơn chị."
Bùi Văn Tình đưa tay ôm lấy bả vai của cô.
"Em yêu, tôi yêu dáng vẻ ngoan ngoãn này của em chết đi được.."
Chúc An không nói một lúc lâu, khẽ cười nhẹ.
* * *
Buổi chiều ngày hôm sau.
Sau khi kết thúc buổi học thứ nhất, hai cô gái liền bắt xe buýt của trường học rồi đi thẳng tới khu buôn bán ở trung tâm thành phố.
Trên đường đi, Bùi Văn Tình mới nghe Chúc An thuận miệng nói tới việc cô muốn đi dự thi.
Bùi Văn Tình mở to hai mắt: "Tính toán nhanh?
Chúc An gật đầu.
Bùi Văn Tình: " Trời ơi, chị chưa thấy tính toán nhanh bao giờ cả! Khi chị còn bé xem loại chương trình đó, chị đã nghĩ rằng đó là giả bộ.. An An bảo bối, em có thể biểu diễn cho chị xem một chút được không? Chị chỉ muốn xem một chút thôi.. "
Chúc An bật cười, thoải mái đồng ý.
" Nhưng em đã không luyện tập trong nhiều năm rồi, có thể sẽ không quá nhanh. "
" Không có việc gì! "
Bùi Văn Tình suy nghĩ một chút, ngón tay chỉ vào biển báo bên ngoài: " Vậy.. 346 nhân với 796? "
" 275416. "
Chúc An gần như không chút do dự đã báo ra ngay một chuỗi con số: "... Bình thường đều nhân chia các số lớn, ba chữ số xem như tương đối đơn giản. "
Bùi Văn Tình đã không nói nên lời.
Nghĩ rằng cô cũng là một sinh viên tài năng của đại học P, đừng nói nhân chia ba chữ số, ngay cả tính nhẩm bằng miệng hai chữ số nhân chia, cũng phải nghĩ một lúc lâu.
Giữa con người với con người, thực sự là chênh lệch lớn.
Sau khi nhận ra hiện thực này, Bùi Văn Tình thở dài::
" Cưng à, tôi lại càng yêu em nhiều hơn thì làm sao bây giờ... Quả nhiên, mỗi người đều là Mộ Cường. "
Chúc An mím môi, mỉm cười, không nói gì nữa.
Muốn nói Mộ Cường, đó là Bùi Văn Tình chưa từng thấy Lâm Lục Viễn mạnh đến mức nào. Mỗi cô gái bình thường, không thể không rơi vào tình yêu với dáng vẻ ngạo nghễ nhìn thế giới của hắn.
Nếu không, sao Tiểu Chúc An lại đắm chìm như vậy.
Đã nhiều năm rồi mà vẫn không thể tự kiềm chế được.
Bên ngoài cửa sổ, khung cảnh nhanh chóng lướt qua.
Chúc An tựa đầu vào cửa kính, khẽ cười như tự giễu.
Sau nhiều năm, cuối cùng cô cũng đã hiểu, cuối cùng cô đã quyết tâm thoát khỏi cơn ác mộng này.
Lâm Lục Viễn dù tốt và mạnh mẽ đến đâu, đó cũng là ánh trăng sáng cao không thể chạm tới.
Cô vốn không nên đưa tay ra để hái lấy mặt trăng, chắc chắn là vô ích.
Bây giờ rút ra, vẫn chưa quá muộn.
* * *
Tối thứ năm là tiệc sinh nhật của ông Lâm.
Chúc An nhờ Bùi Văn Tình xin nghỉ giúp, từ trường về nhà trước một ngày.
Về đến nhà mới hơn bốn giờ, bữa tối vẫn chưa bắt đầu, trong phòng khách đã bận rộn.
Chúc An trở về phòng, cất túi xách, vội vàng thay quần áo.
Cô đi đến gương.
Người trong gương mặc một chiếc váy ngắn có dây đeo nhỏ, chiều dài có thể đến dưới đùi, đi một đôi giày cao gót vuông có dây buộc, tôn lên vòng eo nhỏ và đôi chân thon dài, duyên dáng yêu kiều.
Toàn bộ tóc được xõa xuống, phần đuôi tóc được uốn xoăn nhẹ bằng máy uốn và buông xõa trên vai.
Chỉ có một đôi khuyên nhỏ được đeo bên tai, không phô trương, nhưng trông rất nữ tính.
Cả người không còn là đứa bé bị bỏ rơi trên đường nữa.
Chúc An quay người nhìn lại mình trong gương.
Sau khi chắc chắn rằng mình không có vấn đề gì, cô mới đi xuống cầu thang.
Ngay cả những đứa trẻ được nuôi dưỡng ở Lâm gia, cũng là người của Lâm gia, là tiểu bối, việc ra vườn hoa đón khách trước là phép lịch sự cơ bản.
Trên đường đi đến cửa, toàn bộ đèn trên cao đã được bật lên, chiếu sáng rực rỡ toàn bộ nhà lớn Lâm gia.
Chúc An chậm rãi đi đến bên cạnh quản gia.
" Chú. "
Quản gia nhìn thấy cô, mỉm cười: " An Tiểu thư, bên ngoài rất lạnh, cháu mặc thêm áo vào đi. "
Chúc An: "Không lạnh đâu ạ. "
Sau khi nói xong hai câu này, xe của Lâm Lục Viễn cũng đã đến.
Sau khi dừng xe, anh bước chân dài, xuống xe, vòng qua bên kia, mở cửa xe của ghế phụ.
Trên ghế phụ có một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, bộ váy được cắt may kỹ lưỡng, một cái túi xách nạm kim cương màu bạc, giẫm lên đôi giày cao gót nhọn, chiều cao dường như gần bằng Lâm Lục Viễn.
Cô ta đặt tay vào trong khuỷu tay Lâm Lục Viễn.
Lâm Lục Viễn không từ chối.
Hai người cùng nhau đi về phía cửa.
Chúc An đã sớm rũ mắt xuống, ngón tay nắm chặt thành quyền.
Quản gia cúi đầu: " Tam thiếu... "
Lâm Lục Viễn trầm giọng Ừ "một tiếng, dùng ánh mắt chỉ xuống người phụ nữ bên cạnh: " Người này là Khương tiểu thư.. "
" Khương tiểu thư, hoan nghênh. "
Khương tiểu thư kia cười khẽ một tiếng, giọng điệu vừa ngọt vừa mềm, lại vô cùng lễ phép: " Ngài khách sáo rồi..."
"... "
Ánh mắt Lâm Lục Viễn cuối cùng cũng rơi xuống trên người Chúc An bên cạnh.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhíu mày.
Chúc An bị hắn nhìn chằm chằm khiến cánh tay tê dại, lui về phía sau nửa bước, tránh đi ánh mắt đáng sợ này.
Có lẽ là chê cô không lễ phép, không chủ động chào hỏi, vi phạm lời dạy ngày xưa của hắn.
Tuy nhiên, Chúc An không muốn gọi hắn là" Chú út ". Càng thêm không muốn gọi ở trước mặt người phụ này.
Chỉ có thể im lặng.
Cũng may, Lâm Lục Viễn cũng không nói gì với mọi người, dắt Khương tiểu thư đi vào sảnh.
Cánh cửa kia mở rộng, gió lùa truyền vào tai Chu An giọng nói ngọt ngào của Khương tiểu thư.
" A Viễn, sao anh vẫn nhìn người ta chằm chằm vậy? Anh thích cô bé kia thế à? Em còn chưa đủ đẹp sao..."
Bởi vì Lâm Lục Viễn không giới thiệu, cô ta dường như đã cho rằng Chúc An là người giúp việc của Lâm gia.
Chúc An không nghe thấy câu trả lời của Lâm Lục Viễn.
Chỉ cảm thấy trái tim giống như gió đêm mùa xuân, hiện lên cảm giác mát mẻ.
Tác giả có lời muốn nói: Quên nói với mọi người, nam nữ chính cách nhau bảy tuổi.