Đi qua hàng cây dương lớn, Khả Khả không dừng đợi sang đường, trông đèn tín hiệu vẫn xanh thì liền băng qua đường.
"Khả Khả, cẩn thận" Châu Dương bên kia đường hốt hoảng kêu lớn.
Khả Khả bước qua được nửa đường, liền giật mình, dường như chỉ nghe âm thanh phía sau bất giác quay người "cẩn thận" một bàn tay to ở phía sau kéo mạnh cô lại, chân không trụ vững làm cô va đầu vào người đàn ông một cái.
Cô mờ mịt không hiểu gì, đến khi ánh đèn của chiếc xe máy trượt qua người, mới ý thức được chuyện vừa xảy ra, anh ta kéo tay Khả Khả đưa cô sang kia đường.
Khả Khả vội cúi đầu: "Em cảm ơn anh, cảm ơn nhiều ạ!"
Người đàn ông nhìn cô mang theo chút khó chịu, trách móc "cậu không thấy đèn báo chỉ còn năm giây sao, lơ là như vậy"
Cô ngơ người nhìn anh, không đáp.
"Khả Khả, cậu không sao chứ" Châu Dương từ xa chạy đến, vội nhìn từ đầu đến chân cô một lượt.
Nghe giọng nói với cả cự li này cô nhận ra, là Châu Dương, Khả Khả có chút ngạc nhiên: "Châu Dương?"
"ừm, tớ.." Châu Dương lo lắng đáp, chợt nhớ người bên cạnh, nhìn sang tỏ ý biết ơn: "Cảm ơn anh nhiều lắm"
Khả Khả cũng theo hành động của Châu Dương, nhìn người đàn ông đó, cô vẫn lịch sự gật đầu tỏ ý cảm ơn lần nữa. Người đàn ông nhìn Châu Dương tò mò nhưng không nói gì thêm, rồi bỏ đi.
Châu Dương lại quay sang cô, hơi lớn tiếng, trách: "Khả Khả, sao cậu không đeo kính vậy, đã bao lần rồi, cậu.. thiệt là.."
Khả Khả cận 4 độ mỗi bên, nhưng chỉ có thói quen đeo kính cận khi làm việc. Xong việc, kính liền yên vị trong hộp, không nhúc nhích dù bên ngoài vật cách mười bước chân cô chỉ có thể dùng tim để cảm nhận.
Khả Khả chỉ biết cười gượng, qua loa đáp: "Thói quen khó bỏ"
Châu Dương vẫn chưa thôi, đưa Khả Khả lên xe ngồi, lại bảo: "Không đeo không được, đường Đà Nẵng rất lộn xộn, chưa kể khúc đèn đỏ này rẽ tận ba lộ, cậu.."
Châu Dương nhìn sang Khả Khả, thấy cô đang ngồi im lặng nghe không đáp gì, Châu Dương liền không nỡ, nhẹ giọng nói: "Khả Khả, cậu đeo kính vào nhìn tớ đi"
Cô "ừm" một tiếng, tay không nhanh không chậm tìm tới hộp kính trong cặp xách.
Châu Dương bất giác chăm chú nhìn cô, lòng có gì đó khó tả, những hình ảnh trong quá khứ thời còn đi học của hai người ùa về, người con gái anh thầm thích bao năm bây giờ vẫn nhẹ nhàng như vậy, đối với anh thì cô ấy mãi là người xinh đẹp nhất.
Không xinh như Vy Vy, Khả Khả mang vẻ ngoài tuy đơn giản nhưng sắc sảo, đường nét trên gương mặt có thể nói là hài hòa. Đặc biệt, đôi mắt rất trong, mi cô tuy không dài nhưng khá dày, nếu ví đôi mắt Vy Vy sáng như sao, thì đôi mắt Khả Khả là sự hạnh phúc vì cô có một đôi mắt biết cười, nhìn qua, Khả Khả khá lạnh lùng nhưng thật ra khi cười lên lại là một người hiền lành và dễ thương, tuy chỉ vì ít nói nên khó có bạn bè tiếp xúc và bắt chuyện với cô.
Vừa đeo kính vào, không vội Khả Khả hỏi: "Cậu đi mua đồ gần đây sao?" cô đưa mắt nhìn sang anh, cười nhẹ.
Cô quay sang bất ngờ, Châu Dương có chút lúng túng, nói: "Khả Khả, mình đưa cậu đi ăn tối nhé!"
"Ừm, được" Khả Khả đáp.
"Tớ đã đứng bên đường đợi cậu" Châu Dương trả lời.
Cô nhớ ra lời mình hỏi lúc nãy, liền đáp "Sao không gọi tớ trước?"
Châu Dương nghe cô hỏi, không đoán ra được. Anh còn tưởng cô sẽ hỏi tại sao lại đợi.
Khả Khả cũng cảm thấy mình đã hỏi không hợp lý, nên đổi lời: "Cậu đợi lâu không?"
Châu Dương đáp: "Không lâu, cỡ giờ cậu tan ca thôi"
"Cậu có muốn ăn gì ở Đà Nẵng không?" Anh lịch sự hỏi.
Khả Khả cũng chưa nghĩ ra: "Cậu giới thiệu đồ ngon đi!"
"Vậy ăn phở Đà Nẵng nhé!" Châu Dương nói.
Xe Châu Dương dừng ở một quán phở lề đường.
Lúc anh đứng gọi món, nhìn từ sau Khả Khả mới để ý, hình như cậu bạn kia của mình cao hơn rồi thì phải, vả lại bộ vest đen thật sự rất hợp với cậu ấy. Lúc anh đi tới, Khả Khả nhìn anh, buột miệng nói: "Cậu hình như đẹp trai hơn thì phải"
Châu Dương nhìn cô, Khả Khả như vậy đây là lần đầu, câu nói nửa đùa nửa thật làm anh ngơ mấy giây, rồi phì cười: "Khả Khả cậu cợt nhã mình à!"
Khả Khả cũng ngạc nhiên, biết mình vừa lỡ lời, nhưng thấy anh vui, cô cũng cười lại.
Tô phở trước mặt, khói nghi ngút, thơm thơm mùi ngò, đầy ụ thịt. Tuy đơn giản nhưng đây đúng là gu của Khả Khả, lề đường nhưng sạch sẽ, không đông đúc, nước phở lại rất ngon.
"Ngon không?" Châu Dương nhìn cô.
Cô gật đầu "ừm, ngon lắm" trong miệng còn thức ăn, cô nhìn Châu Dương cười tít mắt.
Châu Dương nhìn cô, cười hài lòng.
Hai người ăn xong cũng đã tám giờ, nên Châu Dương quyết định đưa cô đi dạo một vòng rồi về.
Khả Khả đưa mắt nhìn qua cửa sổ: "Cậu đi làm gần đây không?"
"Hôm nào sẽ đưa cậu ghé qua" anh lại nói "không xa lắm"
Châu Dương và Khả Khả là bạn đại học từ năm nhất, hai năm ở Singapore anh vẫn luôn giữ liên lạc với cô, cho đến khi Khả Khả quay về. Nên cũng không có gì lạ khi họ không có quá nhiều câu hỏi tò mò về nhau.
Bầu không khí lặng một khoảng, xe lướt qua mấy biển báo bên đường, dòng người, đèn đường, đi qua cây cầu sông Hàn, Khả Khả tò mò nhìn ra.
Châu Dương cũng không biết nên mở lời như nào, ngập ngừng nói: "Hôm nay tớ tới gặp cậu là vì.. Ừm.. Hôm ở sân bay, cô ấy.."
Khả Khả nhớ lại ở sân bay, tình cờ gặp Châu Dương cùng bạn gái ở đấy, lúc ba người ngồi trên xe, Khả Khả, Châu Dương không khỏi bối rối. Anh cũng không nghĩ sẽ gặp lại cô trong tình huống như vậy. Khả Khả cũng không hiểu sao mình lại đồng ý lên chung xe nữa. Chính bạn gái của anh đã kéo cô lên xe sau khi biết cô là bạn chung khóa với Châu Dương, cô gái rất tốt bụng, lại còn nhiệt tình..
"Khả Khả" tiếng gọi của anh vừa đủ kéo cô khỏi kí ức ở sân bay.
"À bạn gái cậu, mình nên tặng gì đó để cảm ơn cô ấy mới được" Khả Khả vờ kiếm chuyện nói.
Châu Dương trầm giọng, trong lòng kéo đến cơn khó chịu: "Tớ không có ý đó".
"Cô ấy không phải.. thôi bỏ đi" anh nhìn cô vài phần bất lực.
"Khả Khả, cậu.. có bạn trai chưa!" Châu Dương hạ giọng hỏi.
Khả Khả giật mình "hửm" xong bình tĩnh trả lời "Ừm, mình vẫn vậy, chẳng phải trong mail cậu cũng nói thế rồi sao!" cô thu tầm mắt, quay vào trong xe, nhìn anh, cười.
"Khả Khả, cẩn thận" Châu Dương bên kia đường hốt hoảng kêu lớn.
Khả Khả bước qua được nửa đường, liền giật mình, dường như chỉ nghe âm thanh phía sau bất giác quay người "cẩn thận" một bàn tay to ở phía sau kéo mạnh cô lại, chân không trụ vững làm cô va đầu vào người đàn ông một cái.
Cô mờ mịt không hiểu gì, đến khi ánh đèn của chiếc xe máy trượt qua người, mới ý thức được chuyện vừa xảy ra, anh ta kéo tay Khả Khả đưa cô sang kia đường.
Khả Khả vội cúi đầu: "Em cảm ơn anh, cảm ơn nhiều ạ!"
Người đàn ông nhìn cô mang theo chút khó chịu, trách móc "cậu không thấy đèn báo chỉ còn năm giây sao, lơ là như vậy"
Cô ngơ người nhìn anh, không đáp.
"Khả Khả, cậu không sao chứ" Châu Dương từ xa chạy đến, vội nhìn từ đầu đến chân cô một lượt.
Nghe giọng nói với cả cự li này cô nhận ra, là Châu Dương, Khả Khả có chút ngạc nhiên: "Châu Dương?"
"ừm, tớ.." Châu Dương lo lắng đáp, chợt nhớ người bên cạnh, nhìn sang tỏ ý biết ơn: "Cảm ơn anh nhiều lắm"
Khả Khả cũng theo hành động của Châu Dương, nhìn người đàn ông đó, cô vẫn lịch sự gật đầu tỏ ý cảm ơn lần nữa. Người đàn ông nhìn Châu Dương tò mò nhưng không nói gì thêm, rồi bỏ đi.
Châu Dương lại quay sang cô, hơi lớn tiếng, trách: "Khả Khả, sao cậu không đeo kính vậy, đã bao lần rồi, cậu.. thiệt là.."
Khả Khả cận 4 độ mỗi bên, nhưng chỉ có thói quen đeo kính cận khi làm việc. Xong việc, kính liền yên vị trong hộp, không nhúc nhích dù bên ngoài vật cách mười bước chân cô chỉ có thể dùng tim để cảm nhận.
Khả Khả chỉ biết cười gượng, qua loa đáp: "Thói quen khó bỏ"
Châu Dương vẫn chưa thôi, đưa Khả Khả lên xe ngồi, lại bảo: "Không đeo không được, đường Đà Nẵng rất lộn xộn, chưa kể khúc đèn đỏ này rẽ tận ba lộ, cậu.."
Châu Dương nhìn sang Khả Khả, thấy cô đang ngồi im lặng nghe không đáp gì, Châu Dương liền không nỡ, nhẹ giọng nói: "Khả Khả, cậu đeo kính vào nhìn tớ đi"
Cô "ừm" một tiếng, tay không nhanh không chậm tìm tới hộp kính trong cặp xách.
Châu Dương bất giác chăm chú nhìn cô, lòng có gì đó khó tả, những hình ảnh trong quá khứ thời còn đi học của hai người ùa về, người con gái anh thầm thích bao năm bây giờ vẫn nhẹ nhàng như vậy, đối với anh thì cô ấy mãi là người xinh đẹp nhất.
Không xinh như Vy Vy, Khả Khả mang vẻ ngoài tuy đơn giản nhưng sắc sảo, đường nét trên gương mặt có thể nói là hài hòa. Đặc biệt, đôi mắt rất trong, mi cô tuy không dài nhưng khá dày, nếu ví đôi mắt Vy Vy sáng như sao, thì đôi mắt Khả Khả là sự hạnh phúc vì cô có một đôi mắt biết cười, nhìn qua, Khả Khả khá lạnh lùng nhưng thật ra khi cười lên lại là một người hiền lành và dễ thương, tuy chỉ vì ít nói nên khó có bạn bè tiếp xúc và bắt chuyện với cô.
Vừa đeo kính vào, không vội Khả Khả hỏi: "Cậu đi mua đồ gần đây sao?" cô đưa mắt nhìn sang anh, cười nhẹ.
Cô quay sang bất ngờ, Châu Dương có chút lúng túng, nói: "Khả Khả, mình đưa cậu đi ăn tối nhé!"
"Ừm, được" Khả Khả đáp.
"Tớ đã đứng bên đường đợi cậu" Châu Dương trả lời.
Cô nhớ ra lời mình hỏi lúc nãy, liền đáp "Sao không gọi tớ trước?"
Châu Dương nghe cô hỏi, không đoán ra được. Anh còn tưởng cô sẽ hỏi tại sao lại đợi.
Khả Khả cũng cảm thấy mình đã hỏi không hợp lý, nên đổi lời: "Cậu đợi lâu không?"
Châu Dương đáp: "Không lâu, cỡ giờ cậu tan ca thôi"
"Cậu có muốn ăn gì ở Đà Nẵng không?" Anh lịch sự hỏi.
Khả Khả cũng chưa nghĩ ra: "Cậu giới thiệu đồ ngon đi!"
"Vậy ăn phở Đà Nẵng nhé!" Châu Dương nói.
Xe Châu Dương dừng ở một quán phở lề đường.
Lúc anh đứng gọi món, nhìn từ sau Khả Khả mới để ý, hình như cậu bạn kia của mình cao hơn rồi thì phải, vả lại bộ vest đen thật sự rất hợp với cậu ấy. Lúc anh đi tới, Khả Khả nhìn anh, buột miệng nói: "Cậu hình như đẹp trai hơn thì phải"
Châu Dương nhìn cô, Khả Khả như vậy đây là lần đầu, câu nói nửa đùa nửa thật làm anh ngơ mấy giây, rồi phì cười: "Khả Khả cậu cợt nhã mình à!"
Khả Khả cũng ngạc nhiên, biết mình vừa lỡ lời, nhưng thấy anh vui, cô cũng cười lại.
Tô phở trước mặt, khói nghi ngút, thơm thơm mùi ngò, đầy ụ thịt. Tuy đơn giản nhưng đây đúng là gu của Khả Khả, lề đường nhưng sạch sẽ, không đông đúc, nước phở lại rất ngon.
"Ngon không?" Châu Dương nhìn cô.
Cô gật đầu "ừm, ngon lắm" trong miệng còn thức ăn, cô nhìn Châu Dương cười tít mắt.
Châu Dương nhìn cô, cười hài lòng.
Hai người ăn xong cũng đã tám giờ, nên Châu Dương quyết định đưa cô đi dạo một vòng rồi về.
Khả Khả đưa mắt nhìn qua cửa sổ: "Cậu đi làm gần đây không?"
"Hôm nào sẽ đưa cậu ghé qua" anh lại nói "không xa lắm"
Châu Dương và Khả Khả là bạn đại học từ năm nhất, hai năm ở Singapore anh vẫn luôn giữ liên lạc với cô, cho đến khi Khả Khả quay về. Nên cũng không có gì lạ khi họ không có quá nhiều câu hỏi tò mò về nhau.
Bầu không khí lặng một khoảng, xe lướt qua mấy biển báo bên đường, dòng người, đèn đường, đi qua cây cầu sông Hàn, Khả Khả tò mò nhìn ra.
Châu Dương cũng không biết nên mở lời như nào, ngập ngừng nói: "Hôm nay tớ tới gặp cậu là vì.. Ừm.. Hôm ở sân bay, cô ấy.."
Khả Khả nhớ lại ở sân bay, tình cờ gặp Châu Dương cùng bạn gái ở đấy, lúc ba người ngồi trên xe, Khả Khả, Châu Dương không khỏi bối rối. Anh cũng không nghĩ sẽ gặp lại cô trong tình huống như vậy. Khả Khả cũng không hiểu sao mình lại đồng ý lên chung xe nữa. Chính bạn gái của anh đã kéo cô lên xe sau khi biết cô là bạn chung khóa với Châu Dương, cô gái rất tốt bụng, lại còn nhiệt tình..
"Khả Khả" tiếng gọi của anh vừa đủ kéo cô khỏi kí ức ở sân bay.
"À bạn gái cậu, mình nên tặng gì đó để cảm ơn cô ấy mới được" Khả Khả vờ kiếm chuyện nói.
Châu Dương trầm giọng, trong lòng kéo đến cơn khó chịu: "Tớ không có ý đó".
"Cô ấy không phải.. thôi bỏ đi" anh nhìn cô vài phần bất lực.
"Khả Khả, cậu.. có bạn trai chưa!" Châu Dương hạ giọng hỏi.
Khả Khả giật mình "hửm" xong bình tĩnh trả lời "Ừm, mình vẫn vậy, chẳng phải trong mail cậu cũng nói thế rồi sao!" cô thu tầm mắt, quay vào trong xe, nhìn anh, cười.