Lúc anh chàng giao hàng đang tiến hành quá trình đền bù, thì Tống Cẩm Ngọc lặng lẽ đứng cạnh cửa, đường đường chính chính quan sát người hàng xóm mới này của mình.
Xương bàn tay dài, đốt ngón tay rõ ràng, dáng người cao ráo, rắn rỏi.
Khuôn mặt đẹp trai đầy khí chất, cặp mắt phượng hẹp dài kết hợp tròng mắt đen láy, sâu thẳm. Sống mũi cao thẳng, mày kiếm sắc bén mà nghiêm nghị, ngũ quan đẹp đến khó tả.
Những lọn tóc đen như mực tùy ý rơi lên vầng trán trắng nõn, mỗi cử động đều mang đến sự quyến rũ.
Sau khi anh chàng giao hàng đem theo bi thương của mình rời đi.
Thẩm Vọng kiểm tra túi tiền, từ trên cao nhìn chăm chú vào cô, môi mỏng lạnh nhạt nói: "Cô có chuyện gì sao?"
"Xin chào, tôi là hàng xóm mới vừa chuyển đến không lâu, sát cạnh nhà anh". Tống Cẩm Ngọc tươi cười tự giới thiệu bản thân, ngón tay chỉ chỉ vào căn biệt thự tối đen hỏi: "Tiểu khu đột nhiên mất điện, bên nhà anh có nhận được thông báo gì không?".
"Không có". Thẩm Vọng nhàn nhạt trả lời: "Cúp điện đột ngột thế này, bên quản lí nhà đất rất nhanh sẽ đến giải quyết, sau này cũng sẽ có thông báo xin lỗi tới mọi người".
"Thật tốt, vậy cảm ơn anh nha".
Tâm trạng Thẩm Vọng không tốt lắm, thái độ lạnh nhạt, dường như hơi có chút muốn nổi giận, vừa nói dứt lời, trong chớp mắt liền quay người đi.
Vốn dĩ Tống Cẩm Ngọc chỉ muốn mời hàng xóm qua ăn một bữa cơm, thể hiện chút lòng thành.
Nhưng lần đầu gặp phải kiểu người cao lãnh như bông hoa trên núi cao thế này, đầu cô cũng có chút to ra rồi.
Nắm lấy cánh cửa sắt trông đầy nghệ thuật, lại chuẩn bị một chút lời ăn tiếng nói, sau mới thân thiện hỏi: "Đồ ăn đặt giao bị trộm mất rồi, vậy chút nữa anh ăn gì a?"
Cô nhẹ nhàng cười, âm điệu nhanh nhẹn mà mềm mại.
Ngôn giả vô ý, rõ ràng người nói không cố tình, nhưng khi nghe thấy lại giống như mang theo tư vị làm nũng.
Thẩm Vọng dừng lại bước chân: "..."
Vốn dĩ việc mất điện đột ngột không phải chuyện gì lớn.
Đặt đồ ăn ngoài bị trộm cũng không sao.
Nhưng đằng này trong nhà thì mất điện, đặt đồ ăn ngoài chờ gần 1 tiếng đồng hồ thì bị trộm, lại cùng lúc đó bị con gái nũng nịu bắt chuyện, tính cáu kỉnh từ trước đến nay luôn được nuông chiều của anh, không thể không bộc phát.
Thân hình cao lớn chậm rãi quay qua, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Tống Cẩm Ngọc không cao hơn cánh cửa sắt là mấy, khuôn mặt trắng trẻo non nớt, đôi mắt trong veo, tóc được cột lên xõa tung bồng bềnh, áo thun hồng kết hợp với yếm ngắn xước xanh da trời, tỷ lệ tay và chân cân đối, thanh mảnh.
Là cô gái trong sáng, xinh đẹp dịu dàng, lúc cười lên, đôi mắt cong cong, như móc câu vào lòng người.
"Vậy tôi ăn cô được không!"
Lời nói trầm thấp từ trong môi mỏng phát ra không khỏi khiến nhiệt độ xung quang giảm xuống.
Tống Cẩm Ngọc trừng lớn mắt, lập tức như bị điện giật, tóc gáy dựng cả lên liên tục lùi ra sau.
"Được bọc trong lớp vụn bánh mì, chiên ngập dầu đến khi vàng rụm, có thể khiến người ta thèm đến khóc". Ngữ điệu nhạt nhẽo cứ như vậy một lần nữa vang lên từ phía anh.
Tống Cẩm Ngọc hệt như chú cá vàng nhỏ, miệng đóng mở không phát ra tiếng: "..."
Cảnh tượng này cảm giác...quá khiên cưỡng rồi.
Cô mở to mắt, không chớp nhìn Thẩm Vọng trước mặt trong vài giây, thật khó mà tin được, lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng của anh.
"Chính là...để tôi về nhà lấy bột vụn bánh mì", nụ cười sâu sa mang theo sự bí ẩn lơ đễnh hiển hiện trên khuôn mặt, Tống Cẩm Ngọc nhìn anh đang bước đi vào trong nhà nói: "Đồ ăn đặt ngoài bị trộm cùng với vụn bánh mì đúng là rất phù hợp a"2.
"Tiểu Cẩm_____".
Từ tiểu viện nhà họ Tống truyền đến tiếng gọi to của mẹ cô.
Tống Cẩm Ngọc liền khô héo rồi: "....dạ mẹ".
"Đồ ăn của ai bị trộm đó", mẹ Tống ra khỏi cổng liền hỏi: "Thẩm Vọng đặt đồ ăn ngoài bị trộm rồi hả?"
Cơ hồ không cần nghi ngờ gì nữa, con chuột nhỏ Tống Cẩm Ngọc không thoát khỏi số phận bị mèo mẹ nắm thóp, chuyển đến cho cậu nhóc mèo Tống Vọng trước mặt.
"Tiểu Vọng à, dì vừa làm mấy món ăn đơn giản", vỗ nhẹ đầu Tống Cẩm Ngọc, mẹ Tống cười nói tiếp: "để nhóc này qua đây gọi cháu đó".
"Đồ ăn bị mất rồi, vậy vừa hay qua nhà dì ăn cơm nha".
"Dì Tống, vẫn là không nên làm phiền dì thì tốt hơn ạ", Thẩm Vọng biểu cảm trước sau không đổi, "Lát nữa cháu đến quán ăn ở tiểu khu ăn là được rồi".
"Không cần xa lạ như vậy, hôm nay dì nói chuyện qua với chị dâu của cháu, cháu sống ở đây cũng lâu, có lẽ đã đem đồ ăn xung quang đây ăn đến chán rồi đi". Mẹ Tống mỉm cười nói: "Tuy rằng món ăn dì nấu không bằng nhà hàng đâu, có điều vẫn hi vọng cháu có thể đến thưởng thức một chút nha".
Đến Tống Cẩm Ngọc còn qua không nổi ải của mẹ Tống, càng đừng nói đến Thẩm Vọng.
Nghĩ bụng hẳn là hiếm khi thấy được vẻ mặt khó xử của anh như này á, Tống Cẩm Ngọc nói cười thân thiết: "Mẹ của tôi nấu ăn rất ngon, đều là hàng xóm với nhau, chẳng phải có câu bà con xa không bằng láng giềng gần sao, sau này còn phải nhờ anh quan tâm nhiều hơn đó".
" Tối nay anh đến nhà tôi ăn cơm đi".
Thẩm Vọng im lặng hai giây: "Ừm".
1:Từ 糠 trong vụn bánh mì còn có nghĩa là rỗng, theo mình nghĩ ý câu này là bị trộm mất à trống rỗng, không còn gì. Í là chị Ngọc chơi chữ. [:) này tui đoán mò đó, bà nào biết chỉ tui nha]
** Banđầu dịch tên chương là tui tưởng có món nào chiên chiên ngon lành đồ đó, ai dè đồăn ngon chưa thấy, thấy cảm lạnh:))
Xương bàn tay dài, đốt ngón tay rõ ràng, dáng người cao ráo, rắn rỏi.
Khuôn mặt đẹp trai đầy khí chất, cặp mắt phượng hẹp dài kết hợp tròng mắt đen láy, sâu thẳm. Sống mũi cao thẳng, mày kiếm sắc bén mà nghiêm nghị, ngũ quan đẹp đến khó tả.
Những lọn tóc đen như mực tùy ý rơi lên vầng trán trắng nõn, mỗi cử động đều mang đến sự quyến rũ.
Sau khi anh chàng giao hàng đem theo bi thương của mình rời đi.
Thẩm Vọng kiểm tra túi tiền, từ trên cao nhìn chăm chú vào cô, môi mỏng lạnh nhạt nói: "Cô có chuyện gì sao?"
"Xin chào, tôi là hàng xóm mới vừa chuyển đến không lâu, sát cạnh nhà anh". Tống Cẩm Ngọc tươi cười tự giới thiệu bản thân, ngón tay chỉ chỉ vào căn biệt thự tối đen hỏi: "Tiểu khu đột nhiên mất điện, bên nhà anh có nhận được thông báo gì không?".
"Không có". Thẩm Vọng nhàn nhạt trả lời: "Cúp điện đột ngột thế này, bên quản lí nhà đất rất nhanh sẽ đến giải quyết, sau này cũng sẽ có thông báo xin lỗi tới mọi người".
"Thật tốt, vậy cảm ơn anh nha".
Tâm trạng Thẩm Vọng không tốt lắm, thái độ lạnh nhạt, dường như hơi có chút muốn nổi giận, vừa nói dứt lời, trong chớp mắt liền quay người đi.
Vốn dĩ Tống Cẩm Ngọc chỉ muốn mời hàng xóm qua ăn một bữa cơm, thể hiện chút lòng thành.
Nhưng lần đầu gặp phải kiểu người cao lãnh như bông hoa trên núi cao thế này, đầu cô cũng có chút to ra rồi.
Nắm lấy cánh cửa sắt trông đầy nghệ thuật, lại chuẩn bị một chút lời ăn tiếng nói, sau mới thân thiện hỏi: "Đồ ăn đặt giao bị trộm mất rồi, vậy chút nữa anh ăn gì a?"
Cô nhẹ nhàng cười, âm điệu nhanh nhẹn mà mềm mại.
Ngôn giả vô ý, rõ ràng người nói không cố tình, nhưng khi nghe thấy lại giống như mang theo tư vị làm nũng.
Thẩm Vọng dừng lại bước chân: "..."
Vốn dĩ việc mất điện đột ngột không phải chuyện gì lớn.
Đặt đồ ăn ngoài bị trộm cũng không sao.
Nhưng đằng này trong nhà thì mất điện, đặt đồ ăn ngoài chờ gần 1 tiếng đồng hồ thì bị trộm, lại cùng lúc đó bị con gái nũng nịu bắt chuyện, tính cáu kỉnh từ trước đến nay luôn được nuông chiều của anh, không thể không bộc phát.
Thân hình cao lớn chậm rãi quay qua, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Tống Cẩm Ngọc không cao hơn cánh cửa sắt là mấy, khuôn mặt trắng trẻo non nớt, đôi mắt trong veo, tóc được cột lên xõa tung bồng bềnh, áo thun hồng kết hợp với yếm ngắn xước xanh da trời, tỷ lệ tay và chân cân đối, thanh mảnh.
Là cô gái trong sáng, xinh đẹp dịu dàng, lúc cười lên, đôi mắt cong cong, như móc câu vào lòng người.
"Vậy tôi ăn cô được không!"
Lời nói trầm thấp từ trong môi mỏng phát ra không khỏi khiến nhiệt độ xung quang giảm xuống.
Tống Cẩm Ngọc trừng lớn mắt, lập tức như bị điện giật, tóc gáy dựng cả lên liên tục lùi ra sau.
"Được bọc trong lớp vụn bánh mì, chiên ngập dầu đến khi vàng rụm, có thể khiến người ta thèm đến khóc". Ngữ điệu nhạt nhẽo cứ như vậy một lần nữa vang lên từ phía anh.
Tống Cẩm Ngọc hệt như chú cá vàng nhỏ, miệng đóng mở không phát ra tiếng: "..."
Cảnh tượng này cảm giác...quá khiên cưỡng rồi.
Cô mở to mắt, không chớp nhìn Thẩm Vọng trước mặt trong vài giây, thật khó mà tin được, lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng của anh.
"Chính là...để tôi về nhà lấy bột vụn bánh mì", nụ cười sâu sa mang theo sự bí ẩn lơ đễnh hiển hiện trên khuôn mặt, Tống Cẩm Ngọc nhìn anh đang bước đi vào trong nhà nói: "Đồ ăn đặt ngoài bị trộm cùng với vụn bánh mì đúng là rất phù hợp a"2.
"Tiểu Cẩm_____".
Từ tiểu viện nhà họ Tống truyền đến tiếng gọi to của mẹ cô.
Tống Cẩm Ngọc liền khô héo rồi: "....dạ mẹ".
"Đồ ăn của ai bị trộm đó", mẹ Tống ra khỏi cổng liền hỏi: "Thẩm Vọng đặt đồ ăn ngoài bị trộm rồi hả?"
Cơ hồ không cần nghi ngờ gì nữa, con chuột nhỏ Tống Cẩm Ngọc không thoát khỏi số phận bị mèo mẹ nắm thóp, chuyển đến cho cậu nhóc mèo Tống Vọng trước mặt.
"Tiểu Vọng à, dì vừa làm mấy món ăn đơn giản", vỗ nhẹ đầu Tống Cẩm Ngọc, mẹ Tống cười nói tiếp: "để nhóc này qua đây gọi cháu đó".
"Đồ ăn bị mất rồi, vậy vừa hay qua nhà dì ăn cơm nha".
"Dì Tống, vẫn là không nên làm phiền dì thì tốt hơn ạ", Thẩm Vọng biểu cảm trước sau không đổi, "Lát nữa cháu đến quán ăn ở tiểu khu ăn là được rồi".
"Không cần xa lạ như vậy, hôm nay dì nói chuyện qua với chị dâu của cháu, cháu sống ở đây cũng lâu, có lẽ đã đem đồ ăn xung quang đây ăn đến chán rồi đi". Mẹ Tống mỉm cười nói: "Tuy rằng món ăn dì nấu không bằng nhà hàng đâu, có điều vẫn hi vọng cháu có thể đến thưởng thức một chút nha".
Đến Tống Cẩm Ngọc còn qua không nổi ải của mẹ Tống, càng đừng nói đến Thẩm Vọng.
Nghĩ bụng hẳn là hiếm khi thấy được vẻ mặt khó xử của anh như này á, Tống Cẩm Ngọc nói cười thân thiết: "Mẹ của tôi nấu ăn rất ngon, đều là hàng xóm với nhau, chẳng phải có câu bà con xa không bằng láng giềng gần sao, sau này còn phải nhờ anh quan tâm nhiều hơn đó".
" Tối nay anh đến nhà tôi ăn cơm đi".
Thẩm Vọng im lặng hai giây: "Ừm".
1:Từ 糠 trong vụn bánh mì còn có nghĩa là rỗng, theo mình nghĩ ý câu này là bị trộm mất à trống rỗng, không còn gì. Í là chị Ngọc chơi chữ. [:) này tui đoán mò đó, bà nào biết chỉ tui nha]
** Banđầu dịch tên chương là tui tưởng có món nào chiên chiên ngon lành đồ đó, ai dè đồăn ngon chưa thấy, thấy cảm lạnh:))