Edit + Beta: NAI HỒNG TÀ RĂM
- -----
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Nguyễn Miêu cưỡng ép chính mình tỉnh táo. Cậu bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để ngày mai đi báo danh, hơn hai năm rồi mới trở lại trường, tâm tình có chút xúc động.
Nhìn thế nào nguyên chủ cũng không giống học sinh. Trên bàn toàn mỹ phẩm, serum dưỡng da, nước hoa, nhưng dụng cụ học tập lại không có, Nguyễn Miêu lục tới lục lui cũng chỉ tìm được mấy cây bút.
Cậu đành cất bút mực nước* vào túi đựng bút, sau đó mở cặp treo trên ghế, quả nhiên bên trong vẫn là một đống thứ, từ giá trị lớn đến giá trị nhỏ, cậu lấy hết kem chống nắng son dưỡng môi lược nhỏ gương xinh ra, vất vả hồi lâu cuối cùng cũng lôi được quyển sách giáo khoa.
<<*bút mực nước: tuổi thơ ai từng dùng bút mực đậy nắp thì chính nó đó gợi nhớ lại kí ức đi mn>>
Vốn định trông cậy vào mấy bài học nguyên chủ đã chép để ôn kiến thức, Nguyễn Miêu tuyệt vọng phát hiện, bên trong sạch tinh tươm, không hề dính một giọt mực, một nếp gấp nhỏ cũng không thấy, đừng nói là chưa từng mở ra lần nào nha.
Cậu không hiểu, những người này rõ ràng được trời ban cho một cơ thể khỏe mạnh, có thể ngồi trong phòng học sáng sủa sạch sẽ đề đọc sách, cứ cố tình lãng phí món quà quý báu như vậy, làm học sinh lại không thực hiện nghĩa vụ. Suốt hai năm nằm viện, cậu hâm mộ những học sinh đang trên đường đến trường biết bao, ít nhất bọn họ còn có tương lai.
Nguyễn Miêu cất sách giáo khoa vào cặp, bắt đầu suy nghĩ có thể tìm ra thời khoá biểu trước thứ hai ngày mai không, không biết chương trình học thì sao mà chuẩn bị bài. Tuy cậu không thể trông cậy kí ức của nguyên chủ để thu thêm tin tức, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới ngăn kéo lòi ra nhiều thứ kì quái đến thế.
Trong ngăn kéo đầu tiên đựng rất nhiều sách, nhưng không dùng để học.
《 How to tạo dáng sang chảnh 》, 《 Một trăm loại phương pháp thao túng tâm lý tra nam 》, 《 Trà xanh nhưng vẫn có tôn nghiêm 》, 《 Ai nói tiểu tam không có quyền được yêu 》, 《 Sổ tay 7749 biểu cảm khóc đẹp như diễn viên Hàn Quốc 》......
Nguyễn Miêu: "......"
Cái quỷ gì, người đàng hoàng tử tế đời nào xem mấy loại này?
Vãi đạn thật chứ!
Nguyễn Miêu thở dài, nhét mấy thứ sách cay mắt vô lại. Haiz, chờ ngày mai đi học mượn ai đó chép sau.
Bên ngoài sắc trời tối đen, Nguyễn Miêu nhìn đồng hồ, quả nhiên cơm chiều cũng không có ai đi lên gọi cậu. Thôi kệ, dù sao cũng không muốn ăn, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ngủ dậy tính tiếp.
Có lẽ Nguyễn Miêu quá mệt mỏi, vừa nằm xuống không bao lâu liền ngủ say.
Trong mơ, cậu quay về căn phòng bệnh quen thuộc, đập vào mắt chính là ánh sáng của đèn huỳnh quang chói chang cùng vách tường trắng bệch, mùi thuốc khử trùng quanh quẩn ngay chóp mũi.
Mẹ ngồi ở mép giường cúi đầu gọt táo, anh trai dựa cửa sổ nhỏ giọng gọi điện thoại dò hỏi chuyên gia trị liệu phương án chữa trị, ba nằm trên sô pha nghỉ ngơi, trong phòng yên tĩnh não nề.
Nguyễn Miêu ngắm cây phong ngoài cửa sổ thật lâu, đột nhiên quay đầu cười nói: "Mẹ ơi, tháng sau cả nhà ta đi leo núi đi? Nghe nói rừng phong bên kia đỏ rực, rất nhiều người đến chụp ảnh."
Mẹ cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, cầm tăm xỉa răng xiên cho cậu một miếng, hốc mắt đỏ hoe nói 'Được'
Nhưng cuối cùng vẫn thất hứa, bởi vì vài ngày sau tình trạng sức khoẻ chuyển biến xấu phải chuyển đến phòng ICU, có vào không có ra.
Bóng tối buông xuống, Nguyễn Miêu mơ hồ cảm thấy cảnh tượng xung quang thay đổi. Cậu nhìn cả nhà đứng trước một tấm bia mộ, thời tiết sương mù dày đặc. Mẹ khóc đứng khóc ngồi*, anh trai trầm mặc đốt vàng mã, ba liên tục ho khan lau khóe mắt, nhóm bạn tốt cầm hoa trắng cúi đầu không thấy rõ biểu cảm.
<<*khóc đứng khóc ngồi: lúc nào cũng thấy khóc>>
Nguyễn Miêu đến gần vài bước, phát hiện đó là phần mộ của mình.
Trên đời này có lẽ rất ít người có thể tự mình đứng trước mộ mình, cậu tò mò tiến lên sờ sờ cái tên khắc ngay ngắn trên tấm bia, quả nhiên là không chạm được, rốt cuộc thì hiện tại cũng có phải thực thể đâu.
Nghĩ cũng biết, đá nhất định rất lạnh, đã bước qua tháng mười hai rồi mà.
Nguyễn Miêu quay đầu nhìn vẻ mặt bi thương của từng người cậu yêu quý nhất, cười tủm tỉm nói: "Giời ạ khóc lóc cái gì? Con chẳng phải vô cùng vô cùng vô cùng ổn đứng đây sao?"
Đương nhiên là không ai nghe thấy.
Nguyễn Miêu rầu thúi ruột, cậu lẳng lặng đứng cạnh mộ mình một hồi lâu, cúi đầu nhìn anh trai đang đốt vàng mã, lén lút khóc thút thít. Trong trí nhớ của cậu, anh trai luôn luôn mạnh mẽ, từ sau khi cậu bị bệnh, anh vẫn luôn chống đỡ gia đình này, chưa từng thể hiện sự mềm yếu trước bất cứ ai, tựa hồ việc cậu bệnh ra sao cũng không quan trọng lắm.
Nguyễn Miêu chậm rãi ngồi xổm xuống cùng nhìn ngọn lửa cắn nuốt tiền giấy đến lúc toàn bộ hóa thành tro tàn.
Cậu biết ở thế giới này mình đã chết, người chết không xứng đứng cạnh người sống. Nguyễn Miêu cảm giác được cơ thể dần tan biến, chỉ kịp ôm anh trai, muốn dặn dò anh đừng tự dằn vặt bản thân nữa, nhưng mới vừa mở miệng đã bị gió thổi tan.
Anh trai đột nhiên ngẩng đầu lên như cảm giác được gì đó, kết quả chỉ có một trận gió lạnh thổi qua.
- -
Nguyễn Miêu lại mở mắt, bên ngoài trời đã sáng, đồng hồ báo thức nhắc nhở hiện tại là 5 giờ rưỡi, là thời gian học sinh rời giường. Cậu giơ tay xoa xoa mặt, quả nhiên nước mắt lem luốc tùm lum.
Nguyễn Miêu vẫn luôn cho rằng bản thân có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, bác sĩ nói cậu có thể sống thêm hai năm cũng xem như kỳ tích, cậu hiểu rất rõ sớm hay muộn ngày đó rồi sẽ đến, nhưng khi mọi thứ ập đến, cậu mới phát hiện thật ra bản thân không hề mạnh mẽ như trong tưởng tượng, một mình đối mặt với cái chết thật sự khủng khiếp cực kì.
Nguyễn Miêu ngồi dựa đầu giường lau nước mắt, may là còn anh trai, ít nhất bên cạnh ba mẹ vẫn có người chăm sóc tâm sự.
6 giờ đúng, Nguyễn Miêu bình ổn cảm xúc, đứng dậy mở tủ quần áo thay đồng phục, nhìn thiếu niên trong gương nghiêm túc nói.
Nguyễn Miêu: "Tôi tự tiện chiếm dụng thân thể của bạn, thật sự xin lỗi rất nhiều. Nếu bạn muốn trở về, tôi lúc nào cũng sẵn sàng trả cho bạn. Xin cho phép tôi tạm thời dùng thân phận này để sống tiếp, tôi sẽ không khiến bạn mất mặt đâu. Cảm ơn bạn."
Nguyễn Miêu đứng trước gương đợi một hồi lâu, đương nhiên là không có ai trả lời.
Cậu đeo cặp mở cửa phòng đi đến bậc thang, dừng lại hít một hơi, bản thân sắp phải đối mặt với một thế giới mới hoàn toàn xa lạ, mà điều cậu muốn chính là một bắt đầu mới.
Dưới lầu có phòng ăn rất lớn, ở giữa đặt một cái bàn gỗ màu đỏ, xung quanh gồm một thanh niên và một đôi nam nữ học sinh đang ngồi. Nguyễn Miêu vừa từ bước xuống vừa nhanh chóng phân tích, ba người này chắc là anh chị cùng cha khác mẹ của 'Nguyễn Miêu'.
Sự xuất hiện của cậu không ai thèm để ý, cho dù chú ý cũng không ai nói chuyện, bọn họ ăn ý cùng coi Nguyễn Miêu là không khí.
Vừa hay lại hợp ý cậu, vậy mới không bị phát hiện nguyên chủ khác thường ngày, cậu treo cặp sách trên lưng ghế, biết điều chọn một vị trí xa tít ngồi xuống.
Trên bàn bày biện đồ ăn phong phú, trước kia nhà Nguyễn Miêu tương đối giàu, nhưng vẫn cảm thấy bữa sáng ở Hạ gia quá lãng phí, chỉ vài người ăn, lại bày đầy cả bàn, trứng chiên, sữa bò, bánh mì, lạp xưởng, súp,... cái gì cũng có, tất cả đều theo kiểu Tây.
Nhưng Nguyễn Miêu hơi không thích bữa sáng kiểu Tây, cậu đành cầm bánh mì cẩn thận ăn không phát ra tiếng, y chang hamster nhỏ cẩn thận cẩn thận trộm đồ trong tay người khác.
Hạ Thương Dã nâng mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua, con ngươi màu nâu lộ vẻ lạnh nhạt người sống chớ gần. Khác với Hạ Thương Lục, là người đảm đương Hạ gia anh cũng không thể hiện bất cứ cảm xúc nào: "Chuyện ở trường đã xử lí xong, cứ đi học bình thường là được."
"Ùm......" Nguyễn Miêu ngoan ngoãn gật đầu, cậu cũng không biết rốt cuộc chuyện mà đối phương nhắc là gì.
Hạ Thương Lục trừng mắt nhìn cậu một chút, thiếu kiên nhẫn hừ một tiếng:" Nó mà nhớ mới lạ. Anh dọn dẹp giúp, ai biết loại như nó có biết ơn anh không? Nói không chừng khốn nạn y như bà ta___"
"Câm miệng." Hạ Thương Dã lãnh đạm cắt ngang lời cậu ta nói.
Hạ Thương Lục tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Miêu, không mở miệng nữa. Mà Hạ Thương Chi ngồi đối diện không nói một lời, từ đầu tới đuôi vẫn duy trì tư thế ăn cơm, giống như không hề quan tâm, cho dù cô là song bào thai với anh cả..
Nguyễn Miêu lén lút quan sát ba người âm thầm cảm thán, quả nhiên Hạ gia y hệt trong sách viết, mối quan hệ anh chị em xa cách như người dưng.
Nguyễn Miêu không thể hiểu nổi loại quan hệ tình thâm này, tình cảm giữa cậu và anh trai rất tốt, tuy rằng bọn họ kém nhau mười tuổi, anh trai thoạt nhìn có chút khó tiếp cận, nhưng trên thực tế lại là một người ôn nhu yêu quý trẻ con, luôn quan tâm săn sóc cậu, là anh trai tốt nhất thế gian, chẳng biết sao Hạ gia lại thế.
Bữa sáng kết thúc trong im lặng, Hạ Thương Dã đứng dậy mặc áo khoác cầm cặp đi ra cửa, chắc đang vội.
Anh vừa rời khỏi, Hạ Thương Chi cũng xách túi đi tới cửa, Hạ Thương Lục nhanh chóng đuổi theo.
Nguyễn Miêu khó khăn nuốt lạp xưởng, vội vàng đeo cặp ra cửa, hiển nhiên Hạ Thương Lục không muốn đi cùng cậu, cậu ta khoá cửa xe lại, Nguyễn Miêu chậm một bước chỉ có thể trơ mắt nhìn xe lăn bánh, bỏ lại khói bụi mù mịt.
Hạ gia còn chút tình người nào không vậy, chờ đậu đại học rồi nhất định sẽ dọn đi!
Nguyễn Miêu cúi đầu nhìn thời gian, hay xin ai đó chở đi, nhưng khi cậu nhìn nhóm người hầu Hạ gia bọn họ đều tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí coi lời cậu như không khí.
Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền.
- --
Nhị Trung là trường quý tộc trong lời đồn, học phí cực cao, đậu vào một là thành tích đặc biệt đỉnh, hai là gia thế đặc biệt ghê gớm, tóm lại không phải là nơi người thường có thể đặt chân tới.
Sáng thứ hai, siêu xe đỗ trước cổng Nhị Trung như thường lệ, các thiếu gia tiểu thư ưu nhã bước xuống, vừa nói vừa cười đi vào trường.
Khung cảnh hài hòa tươi đẹp biết bao, cho đến khi người nào đó lên sàn.
Nguyễn Miêu nhảy xuống từ xe ba bánh, sau khi nói cảm ơn anh trai nhỏ chuyển phát nhanh, nghênh ngang bước về phía cổng trường, làm bộ không thấy biểu cảm nghi ngờ cuộc đời của học sinh khác.
Từ lúc giáo bá Phi ca tốt nghiệp 5 năm trước, đến nay chẳng còn ai dùng loại phương thức kỳ quái kiểu này lên sân khấu cả.
- ------
Nai: Hello mọi người
- -----
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Nguyễn Miêu cưỡng ép chính mình tỉnh táo. Cậu bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để ngày mai đi báo danh, hơn hai năm rồi mới trở lại trường, tâm tình có chút xúc động.
Nhìn thế nào nguyên chủ cũng không giống học sinh. Trên bàn toàn mỹ phẩm, serum dưỡng da, nước hoa, nhưng dụng cụ học tập lại không có, Nguyễn Miêu lục tới lục lui cũng chỉ tìm được mấy cây bút.
Cậu đành cất bút mực nước* vào túi đựng bút, sau đó mở cặp treo trên ghế, quả nhiên bên trong vẫn là một đống thứ, từ giá trị lớn đến giá trị nhỏ, cậu lấy hết kem chống nắng son dưỡng môi lược nhỏ gương xinh ra, vất vả hồi lâu cuối cùng cũng lôi được quyển sách giáo khoa.
<<*bút mực nước: tuổi thơ ai từng dùng bút mực đậy nắp thì chính nó đó gợi nhớ lại kí ức đi mn>>
Vốn định trông cậy vào mấy bài học nguyên chủ đã chép để ôn kiến thức, Nguyễn Miêu tuyệt vọng phát hiện, bên trong sạch tinh tươm, không hề dính một giọt mực, một nếp gấp nhỏ cũng không thấy, đừng nói là chưa từng mở ra lần nào nha.
Cậu không hiểu, những người này rõ ràng được trời ban cho một cơ thể khỏe mạnh, có thể ngồi trong phòng học sáng sủa sạch sẽ đề đọc sách, cứ cố tình lãng phí món quà quý báu như vậy, làm học sinh lại không thực hiện nghĩa vụ. Suốt hai năm nằm viện, cậu hâm mộ những học sinh đang trên đường đến trường biết bao, ít nhất bọn họ còn có tương lai.
Nguyễn Miêu cất sách giáo khoa vào cặp, bắt đầu suy nghĩ có thể tìm ra thời khoá biểu trước thứ hai ngày mai không, không biết chương trình học thì sao mà chuẩn bị bài. Tuy cậu không thể trông cậy kí ức của nguyên chủ để thu thêm tin tức, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới ngăn kéo lòi ra nhiều thứ kì quái đến thế.
Trong ngăn kéo đầu tiên đựng rất nhiều sách, nhưng không dùng để học.
《 How to tạo dáng sang chảnh 》, 《 Một trăm loại phương pháp thao túng tâm lý tra nam 》, 《 Trà xanh nhưng vẫn có tôn nghiêm 》, 《 Ai nói tiểu tam không có quyền được yêu 》, 《 Sổ tay 7749 biểu cảm khóc đẹp như diễn viên Hàn Quốc 》......
Nguyễn Miêu: "......"
Cái quỷ gì, người đàng hoàng tử tế đời nào xem mấy loại này?
Vãi đạn thật chứ!
Nguyễn Miêu thở dài, nhét mấy thứ sách cay mắt vô lại. Haiz, chờ ngày mai đi học mượn ai đó chép sau.
Bên ngoài sắc trời tối đen, Nguyễn Miêu nhìn đồng hồ, quả nhiên cơm chiều cũng không có ai đi lên gọi cậu. Thôi kệ, dù sao cũng không muốn ăn, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ngủ dậy tính tiếp.
Có lẽ Nguyễn Miêu quá mệt mỏi, vừa nằm xuống không bao lâu liền ngủ say.
Trong mơ, cậu quay về căn phòng bệnh quen thuộc, đập vào mắt chính là ánh sáng của đèn huỳnh quang chói chang cùng vách tường trắng bệch, mùi thuốc khử trùng quanh quẩn ngay chóp mũi.
Mẹ ngồi ở mép giường cúi đầu gọt táo, anh trai dựa cửa sổ nhỏ giọng gọi điện thoại dò hỏi chuyên gia trị liệu phương án chữa trị, ba nằm trên sô pha nghỉ ngơi, trong phòng yên tĩnh não nề.
Nguyễn Miêu ngắm cây phong ngoài cửa sổ thật lâu, đột nhiên quay đầu cười nói: "Mẹ ơi, tháng sau cả nhà ta đi leo núi đi? Nghe nói rừng phong bên kia đỏ rực, rất nhiều người đến chụp ảnh."
Mẹ cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, cầm tăm xỉa răng xiên cho cậu một miếng, hốc mắt đỏ hoe nói 'Được'
Nhưng cuối cùng vẫn thất hứa, bởi vì vài ngày sau tình trạng sức khoẻ chuyển biến xấu phải chuyển đến phòng ICU, có vào không có ra.
Bóng tối buông xuống, Nguyễn Miêu mơ hồ cảm thấy cảnh tượng xung quang thay đổi. Cậu nhìn cả nhà đứng trước một tấm bia mộ, thời tiết sương mù dày đặc. Mẹ khóc đứng khóc ngồi*, anh trai trầm mặc đốt vàng mã, ba liên tục ho khan lau khóe mắt, nhóm bạn tốt cầm hoa trắng cúi đầu không thấy rõ biểu cảm.
<<*khóc đứng khóc ngồi: lúc nào cũng thấy khóc>>
Nguyễn Miêu đến gần vài bước, phát hiện đó là phần mộ của mình.
Trên đời này có lẽ rất ít người có thể tự mình đứng trước mộ mình, cậu tò mò tiến lên sờ sờ cái tên khắc ngay ngắn trên tấm bia, quả nhiên là không chạm được, rốt cuộc thì hiện tại cũng có phải thực thể đâu.
Nghĩ cũng biết, đá nhất định rất lạnh, đã bước qua tháng mười hai rồi mà.
Nguyễn Miêu quay đầu nhìn vẻ mặt bi thương của từng người cậu yêu quý nhất, cười tủm tỉm nói: "Giời ạ khóc lóc cái gì? Con chẳng phải vô cùng vô cùng vô cùng ổn đứng đây sao?"
Đương nhiên là không ai nghe thấy.
Nguyễn Miêu rầu thúi ruột, cậu lẳng lặng đứng cạnh mộ mình một hồi lâu, cúi đầu nhìn anh trai đang đốt vàng mã, lén lút khóc thút thít. Trong trí nhớ của cậu, anh trai luôn luôn mạnh mẽ, từ sau khi cậu bị bệnh, anh vẫn luôn chống đỡ gia đình này, chưa từng thể hiện sự mềm yếu trước bất cứ ai, tựa hồ việc cậu bệnh ra sao cũng không quan trọng lắm.
Nguyễn Miêu chậm rãi ngồi xổm xuống cùng nhìn ngọn lửa cắn nuốt tiền giấy đến lúc toàn bộ hóa thành tro tàn.
Cậu biết ở thế giới này mình đã chết, người chết không xứng đứng cạnh người sống. Nguyễn Miêu cảm giác được cơ thể dần tan biến, chỉ kịp ôm anh trai, muốn dặn dò anh đừng tự dằn vặt bản thân nữa, nhưng mới vừa mở miệng đã bị gió thổi tan.
Anh trai đột nhiên ngẩng đầu lên như cảm giác được gì đó, kết quả chỉ có một trận gió lạnh thổi qua.
- -
Nguyễn Miêu lại mở mắt, bên ngoài trời đã sáng, đồng hồ báo thức nhắc nhở hiện tại là 5 giờ rưỡi, là thời gian học sinh rời giường. Cậu giơ tay xoa xoa mặt, quả nhiên nước mắt lem luốc tùm lum.
Nguyễn Miêu vẫn luôn cho rằng bản thân có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, bác sĩ nói cậu có thể sống thêm hai năm cũng xem như kỳ tích, cậu hiểu rất rõ sớm hay muộn ngày đó rồi sẽ đến, nhưng khi mọi thứ ập đến, cậu mới phát hiện thật ra bản thân không hề mạnh mẽ như trong tưởng tượng, một mình đối mặt với cái chết thật sự khủng khiếp cực kì.
Nguyễn Miêu ngồi dựa đầu giường lau nước mắt, may là còn anh trai, ít nhất bên cạnh ba mẹ vẫn có người chăm sóc tâm sự.
6 giờ đúng, Nguyễn Miêu bình ổn cảm xúc, đứng dậy mở tủ quần áo thay đồng phục, nhìn thiếu niên trong gương nghiêm túc nói.
Nguyễn Miêu: "Tôi tự tiện chiếm dụng thân thể của bạn, thật sự xin lỗi rất nhiều. Nếu bạn muốn trở về, tôi lúc nào cũng sẵn sàng trả cho bạn. Xin cho phép tôi tạm thời dùng thân phận này để sống tiếp, tôi sẽ không khiến bạn mất mặt đâu. Cảm ơn bạn."
Nguyễn Miêu đứng trước gương đợi một hồi lâu, đương nhiên là không có ai trả lời.
Cậu đeo cặp mở cửa phòng đi đến bậc thang, dừng lại hít một hơi, bản thân sắp phải đối mặt với một thế giới mới hoàn toàn xa lạ, mà điều cậu muốn chính là một bắt đầu mới.
Dưới lầu có phòng ăn rất lớn, ở giữa đặt một cái bàn gỗ màu đỏ, xung quanh gồm một thanh niên và một đôi nam nữ học sinh đang ngồi. Nguyễn Miêu vừa từ bước xuống vừa nhanh chóng phân tích, ba người này chắc là anh chị cùng cha khác mẹ của 'Nguyễn Miêu'.
Sự xuất hiện của cậu không ai thèm để ý, cho dù chú ý cũng không ai nói chuyện, bọn họ ăn ý cùng coi Nguyễn Miêu là không khí.
Vừa hay lại hợp ý cậu, vậy mới không bị phát hiện nguyên chủ khác thường ngày, cậu treo cặp sách trên lưng ghế, biết điều chọn một vị trí xa tít ngồi xuống.
Trên bàn bày biện đồ ăn phong phú, trước kia nhà Nguyễn Miêu tương đối giàu, nhưng vẫn cảm thấy bữa sáng ở Hạ gia quá lãng phí, chỉ vài người ăn, lại bày đầy cả bàn, trứng chiên, sữa bò, bánh mì, lạp xưởng, súp,... cái gì cũng có, tất cả đều theo kiểu Tây.
Nhưng Nguyễn Miêu hơi không thích bữa sáng kiểu Tây, cậu đành cầm bánh mì cẩn thận ăn không phát ra tiếng, y chang hamster nhỏ cẩn thận cẩn thận trộm đồ trong tay người khác.
Hạ Thương Dã nâng mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua, con ngươi màu nâu lộ vẻ lạnh nhạt người sống chớ gần. Khác với Hạ Thương Lục, là người đảm đương Hạ gia anh cũng không thể hiện bất cứ cảm xúc nào: "Chuyện ở trường đã xử lí xong, cứ đi học bình thường là được."
"Ùm......" Nguyễn Miêu ngoan ngoãn gật đầu, cậu cũng không biết rốt cuộc chuyện mà đối phương nhắc là gì.
Hạ Thương Lục trừng mắt nhìn cậu một chút, thiếu kiên nhẫn hừ một tiếng:" Nó mà nhớ mới lạ. Anh dọn dẹp giúp, ai biết loại như nó có biết ơn anh không? Nói không chừng khốn nạn y như bà ta___"
"Câm miệng." Hạ Thương Dã lãnh đạm cắt ngang lời cậu ta nói.
Hạ Thương Lục tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Miêu, không mở miệng nữa. Mà Hạ Thương Chi ngồi đối diện không nói một lời, từ đầu tới đuôi vẫn duy trì tư thế ăn cơm, giống như không hề quan tâm, cho dù cô là song bào thai với anh cả..
Nguyễn Miêu lén lút quan sát ba người âm thầm cảm thán, quả nhiên Hạ gia y hệt trong sách viết, mối quan hệ anh chị em xa cách như người dưng.
Nguyễn Miêu không thể hiểu nổi loại quan hệ tình thâm này, tình cảm giữa cậu và anh trai rất tốt, tuy rằng bọn họ kém nhau mười tuổi, anh trai thoạt nhìn có chút khó tiếp cận, nhưng trên thực tế lại là một người ôn nhu yêu quý trẻ con, luôn quan tâm săn sóc cậu, là anh trai tốt nhất thế gian, chẳng biết sao Hạ gia lại thế.
Bữa sáng kết thúc trong im lặng, Hạ Thương Dã đứng dậy mặc áo khoác cầm cặp đi ra cửa, chắc đang vội.
Anh vừa rời khỏi, Hạ Thương Chi cũng xách túi đi tới cửa, Hạ Thương Lục nhanh chóng đuổi theo.
Nguyễn Miêu khó khăn nuốt lạp xưởng, vội vàng đeo cặp ra cửa, hiển nhiên Hạ Thương Lục không muốn đi cùng cậu, cậu ta khoá cửa xe lại, Nguyễn Miêu chậm một bước chỉ có thể trơ mắt nhìn xe lăn bánh, bỏ lại khói bụi mù mịt.
Hạ gia còn chút tình người nào không vậy, chờ đậu đại học rồi nhất định sẽ dọn đi!
Nguyễn Miêu cúi đầu nhìn thời gian, hay xin ai đó chở đi, nhưng khi cậu nhìn nhóm người hầu Hạ gia bọn họ đều tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí coi lời cậu như không khí.
Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền.
- --
Nhị Trung là trường quý tộc trong lời đồn, học phí cực cao, đậu vào một là thành tích đặc biệt đỉnh, hai là gia thế đặc biệt ghê gớm, tóm lại không phải là nơi người thường có thể đặt chân tới.
Sáng thứ hai, siêu xe đỗ trước cổng Nhị Trung như thường lệ, các thiếu gia tiểu thư ưu nhã bước xuống, vừa nói vừa cười đi vào trường.
Khung cảnh hài hòa tươi đẹp biết bao, cho đến khi người nào đó lên sàn.
Nguyễn Miêu nhảy xuống từ xe ba bánh, sau khi nói cảm ơn anh trai nhỏ chuyển phát nhanh, nghênh ngang bước về phía cổng trường, làm bộ không thấy biểu cảm nghi ngờ cuộc đời của học sinh khác.
Từ lúc giáo bá Phi ca tốt nghiệp 5 năm trước, đến nay chẳng còn ai dùng loại phương thức kỳ quái kiểu này lên sân khấu cả.
- ------
Nai: Hello mọi người