"Ngụy Anh, Ngụy công tử, ngưỡng mộ đã lâu." Lam Trạm nghiền ngẫm hai cách xưng hô này, nhìn về phía người đang cúi đầu.
Ngụy Anh quỳ thẳng tắp, tuy là tù nhân trên mặt lại không có nửa phần sợ hãi. Lam Trạm cười, trách không được người kia ở trên chiến trường luôn lấy mặt nạ gặp người. Nếu hắn lấy khuôn mặt kia xuất hiện trong quân,đó mới là làm nhiễu loạn lòng quân.
Ngụy Anh mặc một thân màu trắng, tay chân đều bị xiềng xích. Tĩnh Ninh thành bị phá, hắn theo người Giang thị cùng bị áp giải đến hoàng thành Cô Tô. Một mạch Giang thị qua nhiều thế hệ đều đóng quân ở Tĩnh Ninh thành, được bá tánh kính yêu. Cô Tô muốn làm phục ải biên thùy quan trọng này, tất nhiên trước đó phải nhổ tận gốc Giang thị.
Vốn cho rằng vào trong trong Cô Tô là đường chết. Lại không nghĩ hoàng đế Cô Tô chỉ đem bọn họ tù ở một chỗ trong kinh thành, phái trọng binh canh gác, mọc cánh cũng khó thoát.
Giang Trừng khó thở nói: "Giết người chẳng qua là chém đầu xuống đất, hành động này của Cô Tô rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ còn muốn chúng ta bán chủ cầu vinh, quả thực si tâm vọng tưởng!"
Ngụy Anh trấn tĩnh hơn một chút, chỉ nói: Sư phụ ở Khánh Quốc rất có uy vọng, bọn họ chắc là có tính toán gì đó."
Nhắc tới Giang Phong Miên, con ngươi Giang Trừng lại hơi tối, nói: "Qua chuyện này thân thể của cha đã không còn như trước. Còn có......"
Hắn lo lắng mà nhìn Ngụy Anh, muốn nói lại thôi. Thân thể Ngụy Anh không tốt, vẫn luôn dùng thuốc chăm sóc. Hiện giờ người bị nhốt trong tù, chặt đứt thuốc, cũng không biết làm sao cho phải. Ngụy Anh nhìn liền hiểu rõ, cười an ủi với Giang Trừng.
Bọn họ bị nhốt ở Cô Tô hơn một tháng, hôm nay sau giờ ngọ, trong cung bỗng nhiên sai người truyền chỉ, nói hoàng đế triệu kiến, cưỡng ép muốn mang Ngụy Anh đi. Mặc cho ai đều biết lần này đi Ngụy Anh dữ nhiều lành ít,
Giang Yếm Ly nghe được tin tức này đã rơi nước mắt. Giang Trừng cũng không chịu, che trước người Ngụy Anh. Ngụy Anh nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn không thể. Thân thể mình cũng không biết còn kiên trì được bao lâu, hắn không nghĩ mất khí khái* cuối cùng của Giang thị.
*Khí khái: không chịu khuất nhục, không muốn liên lụy người khác.
Ngoài Ngự Thư phòng, thấy bên trong thật lâu không có động tĩnh, một tiểu nội thị nói nhỏ: "Sư phụ, người xem vị công tử kia, không phải là đã........"
Hắn dùng tay làm động tác cắt cổ, tổng quản lại lắc lắc đầu. Hắn ở trong cung hơn nửa đời người, đã sớm sống thành nhân tinh. Nếu bệ hạ muốn mạng của vị công tử này cũng không cần mất công như thế. Vừa rồi nhìn bộ dáng của Ngụy Anh, dù sao sống chết chỉ trong một ý muốn của bệ hạ, nói không chừng sẽ có biến cố.
Trong Ngự Thư phòng, Lam Trạm uống một ngụm trà, trong lòng ra quyết định. Sắc mặt Ngụy Anh có chút tái nhợt, thân thể hắn vốn gầy yếu, mấy ngày biến cố nối đuôi tới, bây giờ đã là miễn cưỡng chỗng đỡ. Tuy là như thế, hắn vẫn không muốn ở trước mặt quân chủ Cô Tô lộ ra một chút nhút nhát.
Lam Trạm gõ gõ tách trà trong tay, nói: "Ngụy công tử, có cái gì muốn nói với trẫm không?"
Ngụy Anh ngước mắt, lẳng lặng nói: "Không."
Làm như đã sớm đoán trước được đáp án này, Lam Trạm nói: "Nhưng trẫm lại có vài lời muốn nói, muốn cho Ngụy công tử nghe một chút."
Lam Trạm uống một ngụm trà, nói: "Trước khi nhìn thấy Ngụy công tử, trẫm nghĩ cho ngươi hai con đường."
Dừng một chút, Lam Trạm tiếp tục nói: "Một là quy phục* Cô Tô, vì Cô Tô làm việc."
*Quy phục: tuân theo
Ngụy anh lạnh lùng nói: "Không có khả năng."
Lam Trạm nhìn qua có chút tiếc nuối, nói: "Còn con đường thứ hai, nghĩ chắc cũng không cần trẫm nhiều lời nữa."
Không chiếm được lương thần*, tất nhiên chỉ có thể huỷ diệt.
*Lương thần: bề tôi trung thành với vua.
Ngụy Anh không nói, Tĩnh Ninh thành bị phá, hắn vốn không nghĩ tới muốn giữ lại tính mạng.
"Chỉ là...." Lam Trạm cười, buông chén trà trong tay ra, đứng dậy đến trước mặt Ngụy Anh.
Ngụy Anh nhìn đôi giày có thêu hoạ tiết con rồng dừng ở trước mặt mình, hơi hơi nhíu mày. Lam Trạm cúi người để độ cao bằng Ngụy Anh, thấp giọng nói: "Sau khi nhìn thấy Ngụy công tử, trẫm.......đổi ý."
Hắn để sát vào vài phần, gần như đem người ôm vào lòng ngực mình: "Trẫm nghĩ cho ngươi con đường thứ ba."
Cảm nhận được độ ấm truyền tới từ bên hông, Ngụy Anh bỗng nhiên hiểu rõ vài phần, theo bản năng liền lùi lại phía sau. Lam Trạm giam chặt người kia, lòng bàn tay vuốt ve ở bên hông Ngụy Anh. Động tác như thế, trên mặt Ngụy Anh đã rất tức giận, lại không tránh thoát được. Thưởng thức đầu tóc người trong ngực, Lam Trạm nhàn nhạt nói: "Trẫm không thích uy hiếp người, tất nhiên..... Trẫm cũng không thích bị người cự tuyệt.
Ngụy Anh cắn môi, cưỡng ép chính mình bình tĩnh.
Thanh âm của nội đình tổng quản vang lên bên ngoài: "Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương cho người cầu kiến."
Tay Lam Trạm mơn trớn khuôn mặt Ngụy Anh, nói: "Sự kiên nhẫn của trẫm có giới hạn. Ngụy Anh, ngoan ngoãn suy nghĩ một chút."
Lam Trạm vừa đi không lâu, vài tên nội thị đi vào mở khoá xiềng xích cho Ngụy Anh. Tổng quản cười nói: "Công tử, bệ hạ nói lão nô mang người đi tắm, tối nay...." Ngụy Anh nhắm mắt, không trả lời hắn.