*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không uổng công thức trắng mấy đêm liên tục, Tần Thanh Trác trở thành cố vấn dẫn đội kinh nghiệm đầy mình. Phong cách tổng thể và việc lựa chọn ca khúc tập đầu tiên của chương trình đều do một mình giám đốc âm nhạc là anh lo liệu, cộng thêm chuyện anh gần như trao đổi trực tiếp với tất cả các ban nhạc trong lúc diễn tập. Hạ Ỷ nói đúng, không ai có khả năng đảm nhận công việc này tốt hơn Tần Thanh Trác.
Nhưng có một trường hợp nằm ngoài dự liệu. Tần Thanh Trác nhìn một xấp thông tin của các ban nhạc trong tay, tờ trên cùng vừa khéo là thông tin cá nhân của cậu thiếu niên kia, nội dung vô cùng đơn giản:
Giang Ngập, nam, 19 tuổi, 187cm.
Chưa tốt nghiệp cấp ba, giọng hát chính kiêm tay guitar của ban nhạc Mây Tận Thế.
Ngoài ra không còn thông tin nào khác, ngay cả sở thích cũng là “không”. Là ca sĩ chính trong ban nhạc, viết thêm chữ “hát nhạc” thì có sao đâu?
Thấy Tần Thanh Trác dường như rơi vào trầm tư sau khi lật xem thông tin xong, thợ trang điểm bắt chuyện với anh: “Thầy Tần có nhớ tôi không? Tôi đã trang điểm cho cậu từ nhiều năm về trước, lúc đó cậu mới có mười chín tuổi thôi.”
Tần Thanh Trác không nhớ, anh từng hợp tác với rất nhiều thợ trang điểm. Phải nói là, Tần Thanh Trác lăn lộn trong giới âm nhạc nhiều năm, từng tham gia vô số bữa tiệc và dạ hội lớn nhỏ, chỉ cần là thợ trang điểm có chút tiếng tăm và kinh nghiệm trong nghề, anh đều đã gặp qua.
Anh cười một tiếng: “Vậy ư, trí nhớ anh tốt thật.”
“Không phải trí nhớ tôi tốt, mà là nhan sắc của cậu khiến người ta có ấn tượng sâu sắc… Lúc đó trên mặt cậu vẫn vương nét mũm mĩm của trẻ con, tôi còn cố tình hỏi tuổi cậu mà.” Thợ trang điểm cầm cọ khẽ đánh khối lên mặt anh, “Phải rồi…”
Nói xong hai chữ đó lại không có ý nói tiếp, Tần Thanh Trác nhìn ra anh ta muốn nói lại thôi: “Sao vậy?”
Như là phân vân một lát, thợ trang điểm mới hỏi: “Mấy năm nay, sao cậu không hát nữa?”
Lông cọ nhỏ mềm chạm vào mặt hơi ngứa, Tần Thanh Trác nhắm hai mắt lại: “Kiếm đủ tiền rồi.”
Nghe ra anh đang nói đùa, thợ trang điểm nói: “Tôi thấy cậu còn viết nhạc cho người khác mà, theo tôi thấy không ai có thể làm bật lên cảm xúc trong bài hát của cậu.”
“Cảm ơn.” Tần Thanh Trác cười một tiếng, “Đừng để người ta nghe được những lời làm mếch lòng thế này.”
“Cũng đúng ha.” Thợ trang điểm cười, đặt cọ trong tay xuống, “Trang điểm xong rồi, thầy Tần.”
Tần Thanh Trác mở mắt ra nhìn bản thân trong gương. Có lẽ vừa rồi thợ trang điểm nhắc đến mình mười chín tuổi, trong đầu anh không khỏi nhớ lại khi đó mình trông như thế nào.
Liệu có giống cậu thiếu niên tên Giang Ngập vừa nãy không, trên mặt viết đầy “Cái thế giới chết tiệt này?”
Chắc là… Không phải đâu nhỉ.
Khi đó anh vừa đậu Học viện Âm nhạc Trung ương, trước đó không lâu đã nổi tiếng nhờ hát ending song của bộ phim “Mười ba ngày”, lại thêm album mới phát hành một tuần đã phá kỷ lục tiêu thụ. Cuộc sống suôn sẻ như vậy, dù đối mặt với ai anh cũng mỉm cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Nhưng bây giờ không phải lúc hồi tưởng quá khứ. Tần Thanh Trác dừng suy nghĩ của mình, nhìn bản thân trong gương: “Tóc có hơi dài không?”
“Đúng là hơi dài,” Thợ trang điểm gẩy tóc Tần Thanh Trác, ngọn tóc ở lớp bên dưới đã dài đến nửa cổ, “Nhưng tôi cảm thấy như vậy đẹp lắm, cũng hợp với khí chất của cậu, trông… phong tình hơn tóc ngắn.”
“Phong tình, từ này có vẻ…” Tần Thanh Trác cười một tiếng, đứng dậy, “Được, cứ nghe theo anh vậy đi. Cảm ơn thầy Điền.” Nói xong anh rời khỏi phòng trang điểm, đi về phía hậu trường.
Khán giả đã vào trường quay, chưa đầy nửa tiếng nữa sẽ khởi quay chương trình. Hậu trường đèn đuốc sáng trưng, rất hỗn loạn. Nhân viên công tác ai làm việc nấy đang bận xác nhận công việc của mình. Chưa đến một phút cuối cùng trước khi quay chương trình, hậu trường sẽ không thể yên tĩnh nổi.
Tổng đạo diễn Thi Nghiêu bận như con quay, chạy trước chạy sau xác nhận từng phân đoạn có sai sót gì không.
Tần Thanh Trác đến hậu trường vốn muốn hỏi xem ban nhạc Mây Tận Thế sao rồi. Đó là nhóm duy nhất chưa qua tay anh, anh cứ cảm thấy họ là biến số, trong lòng không quá yên tâm.
Nhưng Hạ Ỷ và Trần Gia đều không ở đây, Tần Thanh Trác định đến thẳng phòng chờ tìm hát chính của ban nhạc kia. Lúc này Thi Nghiêu nhìn thấy anh, chủ động đi nhanh về phía anh.
“Thanh Trác à, tôi đang định tìm cậu,” Thi Nghiêu giơ tay vỗ bả vai Tần Thanh Trác, “Cảm ơn cậu chịu đứng ra giúp đỡ.”
“Đạo diễn Thi tìm tôi có việc gì?” Nhìn ra Thi Nghiêu đang bận rộn, Tần Thanh Trác chủ động bớt đi khâu chào hỏi giúp chú, cười một cái, “Chắc không phải cất công đến nói lời cảm ơn đâu nhỉ?”
Thi Nghiêu cũng không nói lời thừa nữa, kéo Tần Thanh Trác đến một góc không người, đưa một tờ giấy đến trước mặt anh.
Tần Thanh Trác nhận lấy, nhanh chóng đọc lướt qua nội dung bên trên. Đó là danh sách ban nhạc, bên trên không chỉ có thứ tự lên diễn của họ mà có vài ban nhạc còn được đánh dấu bên cạnh.
Tần Thanh Trác hơi nhíu mày lại: “Có ý gì?”
“Biết rõ còn hỏi,” Thi Nghiêu cười một tiếng, “Ý của phía nhà đầu tư, đây là các ban nhạc đã ký hợp đồng từ trước, không nhiều. Cậu nhìn lướt qua rồi nhớ đấy, lát đừng loại họ là được.”
Tần Thanh Trác không nói gì, biểu cảm trên mặt không tỏ rõ ý kiến.
“Nhờ cậu đấy Thanh Trác, xem như tôi nợ cậu một ân huệ.” Thi Nghiêu hạ giọng, “Các ban nhạc nhà đầu tư giữ lại đều là mấy nhóm trước đó chúng ta đánh giá cao, sẽ không khiến cậu quá khó xử.”
Thi Nghiêu nói cũng đúng, mấy ban nhạc được đánh dấu đều có tiêu chuẩn sáng tác cao. Nếu không mắc lỗi trong lúc biểu diễn, chắc không có vấn đề gì lớn.
Năm nay Tần Thanh Trác hai mươi tám tuổi, ở tuổi này anh đã hiểu rằng không cần phải khiêu chiến vô nghĩa với nhà đầu tư làm gì. Chưa kể, dù trước đó tổ chương trình không nói rõ với anh, nhưng anh cảm nhận được có mấy ban nhạc nổi có khả năng lọt vào chung kết đã được tổ chương trình đánh giá cao và ra sức bảo vệ từ trước đó, ví dụ như ban Collapse City lúc nãy ầm ĩ đòi bỏ tấm chắn trống.
Vì vậy, anh đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, gật đầu trả tờ giấy kia cho Thi Nghiêu: “Tôi biết rồi.”
Thi Nghiêu yên tâm, lại hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi cậu tìm người hả?”
“Ừm, ban nhạc mới được thêm vào.” Tần Thanh Trác trả lời, “Tôi muốn gặp họ.”
“Họ ấy à, thấy bảo vẫn cò kè mặc cả với tổ chương trình kia mà? Cái kiểu cứng đầu này giữ lại sẽ là tai họa ngầm, bảo Trần Gia phụ trách đi, cậu đừng nhọc lòng nữa, chuẩn bị thật tốt lát nữa lên sân khấu.” Nói xong Thi Nghiêu chào Tần Thanh Trác, lại vội vàng đi làm việc tiếp.
Tần Thanh Trác đi một vòng trong phòng chờ cũng không nhìn thấy Giang Ngập, anh đang định đến chỗ khác tìm thử thì Trần Gia chạy vội đến: “Anh Thanh Trác, sắp bắt đầu ghi hình rồi, mau chuẩn bị đi vào thôi.”
Tần Thanh Trác vừa theo Trần Gia đi về phía sân khấu, vừa hỏi: “Ban nhạc em tạm thời tìm được thì sao?”
“Đi trao đổi hiệu ứng sân khấu rồi, có người chuyên phụ trách kết nối với họ, anh không cần lo lắng.” Trần Gia chỉ cách đó không xa, “Ba thầy cố vấn khác đang chờ ở kia, chỉ thiếu anh thôi.”
Tần Thanh Trác đã từng hợp tác với ba người cố vấn được tổ chương trình mời, anh tiến lên trước, bắt tay chào hỏi họ, trò chuyện vài câu về tình hình gần đây của nhau.
Từ góc nhìn của Tần Thanh Trác có thể thấy trên khán phòng không còn chỗ ngồi, lúc này mọi người đều ngồi rất yên tĩnh chờ buổi biểu diễn bắt đầu. Anh lùi một bước, đứng ở nơi tối hơn, tránh khỏi góc nhìn có thể trông thấy khán giả.
Chương trình bắt đầu ghi hình, người dẫn chương trình trên sân khấu phụ trách làm nóng không khí. Sau khi giới thiệu hình thức thi đấu, anh ta nhìn về vị trí các cố vấn chờ lên sân khấu: “Bây giờ chúng ta xin mời bốn cố vấn dẫn đội lên sâu khấn, lần lượt là: Hoàng tử tình ca Hồng Kông Dương Kính Văn, nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng Nhậm Duật, thiên hậu nhiều lần giành giải Kim Khúc Thẩm Xá, và ngôi sao ca nhạc nổi tiếng lần đầu tái xuất sau bốn năm im ắng Tần Thanh Trác…”
Mỗi khi đọc đến một cái tên, dưới sân khấu sẽ vang lên tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay cổ vũ hết mức của khán giả. Mà sau khi tên của Tần Thanh Trác được đọc lên, bầu không khí trong trường quay bỗng trở nên hơi kỳ lạ. Một số người đầu tiên lộ vẻ kinh ngạc, sau đó duỗi cổ cao giọng reo hò, một số khác thì nhíu mày, xì xào bàn tán với bạn bè xung quanh.
Thế là dưới sự làm nền của tiếng vỗ tay nhiệt liệt ở phía trước, bầu không khí tương phản này có vẻ hơi đột ngột. Điều này làm cho sáu chữ “ngôi sao ca nhạc nổi tiếng” nghe có ý châm biếm.
Mấy năm trước, Tần Thanh Trác tham gia những chương trình thế này đều phải đối chiếu kịch bản, mỗi một chữ người dẫn chương trình nói ra phải được người đại diện xét duyệt nghiêm ngặt. Nhưng bây giờ Tần Thanh Trác đã không còn người đại diện, vả lại quyết định làm cố vấn cũng quá vội vàng, thành ra nhảy qua trình tự này, nếu không anh sẽ không cho phép hai từ “Tái xuất” và “Nổi tiếng” này gắn liền với mình.
Đi đến bên cạnh ghế cố vấn, trước khi ngồi xuống Tần Thanh Trác để ý thấy ánh mắt của mấy hàng khán giả sau lưng. Có nhiệt tình, có tò mò, có lạnh lùng, có chán ghét… những ánh mắt lẫn lộn đủ loại cảm xúc rơi trên người anh, khiến anh ngồi xuống mà cảm giác như có gai sau lưng.
“Trước mặt mỗi cố vấn đều có đèn xanh, đèn xanh sáng có nghĩa là cố vấn cho ban nhạc một tấm vé. Nếu có nhiều cố vấn đồng thời chọn một ban nhạc thì sẽ tới giai đoạn ban nhạc chọn ngược lại cố vấn…”
Giới thiệu xong hình thức thi đấu, dẫn chương trình lại đọc một loạt tên các nhà tài trợ quảng cáo, tiếp sau đó ban nhạc đầu tiên ra sân khấu.
Ban nhạc mở màn do Tần Thanh Trác quyết định, dựa theo yêu cầu của tổng đạo diễn Thi Nghiêu, nhất định phải làm trường quay sôi động ngay từ đầu.
Ban nhạc này phát huy rất tốt, biểu diễn xuất sắc hơn tất cả các buổi diễn tập lúc trước, ngay đoạn điệp khúc đầu tiên đã dấy lên một đợt cao trào nhỏ. Khán giả cũng rất nể mặt. Tuy trước đó ai nấy cũng chờ đến mất kiên nhẫn dưới tầng, nhưng khi thật sự ghi hình, hầu hết khán giả đều nhanh chóng tiến vào trạng thái, tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay đều có đủ cả.
Ba cố vấn bên cạnh cũng nhanh chóng vào trạng thái. Sau khi kết thúc một bài hát, họ dựa theo hình tượng tham khảo mà chương trình đưa cho, tương tác rất nhiệt tình với các nhạc công.
Dương Kính Văn chịu trách nhiệm tám chuyện: “Vậy là các bạn suýt nữa giải tán vì một cô gái? Cô gái kia thích ai nhất? Thích guitar đúng không? Cậu ấy đẹp trai nhất trong số các bạn mà… Các bạn vào đội của tôi, tôi dạy các bạn cách cưa cẩm một cô gái.”
Thẩm Xá là phe thích phá đám đối phương và “vẽ bánh” cho tuyển thủ:
“Các em đừng tin anh ấy, khi đó anh Kính Văn cưa được vợ mình hoàn toàn là vì chị làm giúp anh ấy album Có em. Nếu các em vào đội của chị, chị cũng có thể làm riêng cho các em một album…”
“Nhậm Duật, lịch trình của anh đã xếp đến năm năm sau nhỉ? Việc hợp tác em đã hẹn với anh vào năm trước nữa đến bây giờ vẫn chưa thực hiện đây. Chị nói thực tế chút nhé, hiện tại công ty chị đang lên kế hoạch cho một hãng âm nhạc, dự định sang năm bắt đầu chuyến lưu diễn toàn quốc cho ban nhạc. Các em có thể suy xét chọn chị hay không nhé.”
…
Về phần Tần Thanh Trác, dường như từ đầu đến cuối anh không thể hòa nhập vào không khí ở hiện trường.
Nửa đầu buổi ghi hình chương trình, Tần Thanh Trác vẫn cảm thấy hơi mê man, cảnh tượng trước mắt như thể đang trong mơ vậy. Các ban nhạc lần lượt lên sân khấu, chào cảm ơn, trên sân khấu tỏa ra ánh sáng lung linh, vũ đạo lóa mắt. Cả khán phòng luôn trong bầu không khí bùng cháy liên tục.
Rõ ràng theo một ý nghĩa nào đó, người kiểm soát sức nóng trong khán phòng là mình – giám đốc âm nhạc, nhưng bây giờ trong khán phòng dường như chỉ có một mình anh đứng ngoài bầu không khí.
Cũng may Tần Thanh Trác đã nghe mỗi bài hát trên sân khấu nhiều lần, hơn nữa anh cũng đi theo toàn bộ quá trình diễn tập. Ưu điểm, điểm sáng và tỳ vết của mỗi màn biểu diễn, không ai hiểu rõ hơn anh. Vì vậy dù ở trạng thái hơi mất tập trung, anh vẫn có thể ôn hòa đưa ra vài lời nhận xét.
Lúc nghỉ giữa buổi, dẫn chương trình công bố kết quả chọn nhóm hiện tại. Trong bầu không khí cuồng nhiệt ở nửa đầu chương trình, các cố vấn đã lựa chọn nhiều ban nhạc, suất trong tay cũng còn lại không nhiều. Thẩm Xá chỉ còn lại một suất, Dương Kính Văn và Nhậm Duật còn hai suất, trong tay Tần Thanh Trác còn nhiều nhất, bốn suất.
Ban nhạc Mây Tận Thế biểu diễn ở nửa sau buổi ghi hình.
Hiệu ứng sân khấu được chế tạo rất vội vàng, chỉ có một đường hầm dài và sâu, cuối đường hầm xuất hiện một chùm sáng. Cột sáng chiếu xuống trung tâm sân khấu như thác nước, bao trùm lấy hát chính xách guitar. Tay trống vào vị trí, cầm dùi trống lên, tay bass thì đứng chếch phía sau giọng ca chính.
Giai điệu của hầu hết các bài hát trước đó đều rất “cháy”, lúc này cả trường quay tràn ngập không khí ồn ào náo động. Cảm xúc của khán giả đã hoàn toàn được các ban nhạc ở nửa trận đầu khơi dậy, đang chờ một vòng cao trào cảm xúc ở nửa trận sau.
Giang Ngập giơ tay lên, nâng cao micro trước mặt, chỉ dùng vài từ ngắn ngủi đã hoàn thành xong phần giới thiệu: “Ban nhạc Mây Tận Thế[1], ca khúc Trạm xe lửa.”
[1]
Chất giọng của cậu hát chính này thực sự rất hay, nhất là sau khi đi qua khuếch tán của micro với chất âm tốt, xúc cảm trong giọng nói càng nổi bật hơn.
Sau buổi nghỉ giữa giờ, Tần Thanh Trác đã điều chỉnh lại trạng thái của mình. Anh ngồi thẳng hơn, xốc tinh thần đối mặt với ban nhạc nằm ngoài tầm kiểm soát này.
Không có khúc nhạc dạo, ngón tay đặt trên dây đàn khẽ gảy, âm thanh của guitar mộc vang lên cùng lúc với giọng nói của người:
“Thủy triều lên rồi xuống, người đến rồi lại đi
Tụ lại thành một nhóm, rộn rộn ràng ràng
Ô cửa sổ cũ nát, bức tường trắng xám,
Hỡi đoàn tàu đằng đẵng,
Đang khởi hành trên đường
…”
Đoạn ngắn đầu tiên không có bất kỳ nhạc đệm nào, chỉ có giai điệu guitar đơn giản và giọng ngâm hơi trầm của hát chính.
Không có chấn động cảm xúc như mong đợi, khán phòng bắt đầu hơi náo loạn. Sau cả loạt bài hát sôi động, loại bài hát yên tĩnh thế này thiệt thòi hơn hẳn.
Tần Thanh Trác có thể đoán được nguyên nhân khi đó ban nhạc này không được chọn tham gia chương trình. Có lẽ vì không đủ “cháy”.
Khi Thi Nghiêu trao đổi với anh, tinh thần chủ đạo của chương trình được đặt ra là “Cháy”, có thể thấy được chút ít từ cái tên “Cháy lên đi, ban nhạc”.
Nhưng theo sở thích cá nhân của Tần Thanh Trác, anh thích nghe nhạc nhẹ nhàng hơn. Đặc biệt là trong tình huống trước mắt, trong giọng ngâm khẽ của hát chính, sự náo nhiệt sục sôi trong khán phòng nhanh chóng lắng lại, một cảm giác cô đơn không nơi thuộc về đang chậm rãi trôi nổi ở nơi không nhìn thấy.
Cảm giác này tựa như vừa trốn thoát khỏi quán bar đang nhảy múa điên cuồng, hít sâu một hơi gió biển mang theo hơi lạnh.
Chính là thứ cảm giác thoải mái như mỗi một lỗ chân lông đều được thoáng khí.
Quá nửa thời gian ghi hình chương trình, lần đầu tiên Tần Thanh Trác đắm mình để nghe nhạc.
“Chàng thiếu niên đeo hành lý trên lưng
Nỗi cô đơn lan tỏa chẳng thể đong đếm
Lưu lạc ở đất khách, dạo chơi khắp mọi nơi
Hỡi đoàn tàu xóc nảy
Chở biết bao sự hoang mang lặng thầm
.
Biển người chen chúc ấy
Họ muốn đi về đâu
Là về nhà hay đang kiếm tìm không phương hướng
Là mình tôi độc bước
Hay có người đồng hành
.
Nơi càng đi càng xa kia
Họ gọi đó là cố hương
Với sớm mai và những đêm ngơi nghỉ khi mặt trời lặn
Có người chỉ mong thoát khỏi
Lại có người đang mong chờ xiết bao
.
Phải dừng chân ở đâu đây
Là ngoại ô yên tĩnh hay phố cũ náo nhiệt
Nên dừng lại khi nào đây
Vào cuối hạ nóng ran hay ngày thu dần lạnh
Biết sống thế nào đây
Liều mạng giãy giụa hay đành sống tạm bợ
.
Nên tiếp tục đi về phía trước
Hay ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết
Nên tiếp tục đi về phía trước
Hay là ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết
…”
Thiếu niên hát chính tay gảy guitar tập trung hát, khác hoàn toàn với người trước đó đứng bên cửa sổ cò kè mặc cả với Trần Gia. Sự thờ ơ chẳng màng không còn lại chút nào trên người, mà thay vào đó là khí chất không tranh với đời.
Âm cuối kéo dài và sạch sẽ, một lúc lâu sau, dư âm dường như vẫn quanh quẩn đâu đây trong phòng.
Kết thúc bài hát, tay trống và tay bass tiến lên trước, đứng hai bên giọng ca chính, đa phần khán giả lúc này mới hoàn hồn lại từ trong bài hát.
Trong khán phòng im lặng một hồi, sự sôi động trước đó đã biến mất tăm, trường quay tràn ngập dư vị buồn bã. Mãi đến khi dẫn chương trình lên sân khấu mở lời, bầu không khí mới có phần dịu lại: “Các cố vấn có muốn nói gì không?”
Mấy cố vấn cũng không sôi nổi như trước, có lẽ là sợ quấy rầy không khí lúc này.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Nhậm Duật lên tiếng trước, làm “kẻ ác” gây mất hứng: “Tay trống đã lỡ nhịp ở đoạn ngắn thứ hai đúng không?”
Tay trống Chung Dương là cậu thiếu niên trông rất thanh tú và ngoan ngoãn, giơ tay gãi trán, hơi ngượng ngùng: “… Vâng.”
Nhậm Duật thở dài: “Thú thật anh rất thích bài hát này, nhưng phần điệp khúc hơi rối, sao lại để xảy ra lỗi cơ bản này chứ… Các em không chăm chỉ luyện tập đúng không?”
Trên sân khấu không có ai nói chuyện, bầu không khí lập tức rơi vào bế tắc.
Các cố vấn khác đều không có mặt trong lúc diễn tập, không rõ chuyện xảy ra ở hậu trường, nhưng Tần Thanh Trác với tư cách là giám đốc âm nhạc lại biết họ được gọi đến vào giờ chót. Trong tình huống này, phạm sai lầm cũng có thể thông cảm được. Nhưng hát chính trước đó cò kè mặc cả với Trần Gia, lúc này mặt không cảm xúc chẳng nói câu nào, vẻ như không có ý định giải thích cho ban nhạc.
Sau khi suy nghĩ sơ qua, Tần Thanh Trác lên tiếng: “Theo tôi được biết, họ tạm thời bị kéo đến tham gia trận đấu này, vì vậy có lẽ chưa chuẩn bị đầy đủ.” Nói đoạn, anh nhìn các thành viên trên sân khấu, “Đúng không?”
“Đúng đúng đúng,” Tay trống liên tục gật đầu, “Nếu bọn em có thể thuận lợi thăng hạng trong trận này, trận sau chắc chắn sẽ không phạm lỗi như vậy nữa.”
Tần Thanh Trác cười một tiếng, cũng giỏi lựa gió phất cờ đấy. Cậu trai này trông dễ mến, khi nói lời này không khiến người ta chán ghét.
Nhậm Duật nghe xong cũng gật đầu: “Thế thì có thể hiểu được.”
Tần Thanh Trác nói tiếp lời vừa rồi, nhận xét màn biểu diễn của ban nhạc này: “Bỏ qua vấn đề kỹ thuật khi biểu diễn, hiếm khi nghe được một bài hát nhẹ nhàng như thế, tôi rất thích. Đặc biệt là hát chính, với ưu thế là giọng rất có cảm xúc, kiểm soát âm trầm khá khéo, âm cao trong đoạn điệp khúc cũng khiến tôi kinh ngạc. Hơn nữa tôi để ý rằng cậu là người soạn lời và viết nhạc cho ca khúc này, cậu có từng học nhạc bài bản không?”
Ánh mắt Giang Ngập liếc qua, rơi trên mặt Tần Thanh Trác, vẫn không có biểu cảm gì: “Chưa từng.”
“Vậy thực sự là có năng khiếu.” Tần Thanh Trác nói, “Nối tiếp sân khấu cháy như vậy, các cậu rất can đảm khi chọn một bài hát chậm và êm. Khó hơn là còn có thể truyền đạt cảm xúc trong bài hát cho khán giả. Qua phản ứng của họ, dễ thấy phần lớn mọi người cũng tiếp thu được, giỏi lắm.”
Anh cảm nhận được ánh mắt của hát chính dừng trên mặt mình, có ý đánh giá.
Với kinh nghiệm làm ca sĩ nhiều năm, từ lâu Tần Thanh Trác đã tập mãi thành quen với kiểu ánh mắt quan sát này, nhưng ánh mắt này lại khiến anh thấy hơi khó chịu. Có lẽ vì… vẻ mặt của cậu chàng lạnh lùng, ánh mắt nhìn tới khiến người ta có cảm giác xâm lược không giải thích được.
Nhưng anh cũng không để ý lắm, lờ đi ánh nhìn này.
Nhận xét đến đây cũng nên kết thúc rồi, nhưng dừng một lát, Tần Thanh Trác không nhịn được hỏi thêm một câu: “Còn có một câu hỏi nữa, ban nhạc các cậu tên là Mây Tận Thế, đây là loại mây như thế nào?”
Người trên sân khấu chưa kịp lên tiếng, Thẩm Xá bên cạnh đã bật cười trước: “Thanh Trác à, đột nhiên anh nói nhiều thế.”
“Có hả?”
“Có, phần trước anh rất lạnh lùng, lần đầu tiên chủ động hỏi một vấn đề không liên quan đến âm nhạc.”
“Có lẽ là do tôi rất hứng thú với các loại mây.” Tần Thanh Trác cười một tiếng.
“Giang Ngập này,” Thẩm Xá nhìn hát chính trên sân khấu, “Hiếm khi anh Tần tò mò như thế, em phải giải thích cặn kẽ cho anh ấy.”
“Đó là một loại mây tầng tích[2].” Giang Ngập nói ngắn gọn, không “giải thích cặn kẽ” như Thẩm Xá nói.
[2]
Bầu không khí trong trường quay hơi xấu hổ, Thẩm Xá cứu vãn kịp thời, cười thành tiếng: “Câu giải thích mây tầng tích này ngắn gọn quá rồi… Thanh Trác à, xem ra cậu hát chính này còn lạnh lùng hơn anh đó.”
Nhậm Duật cũng nghiêng đầu sang nhìn Tần Thanh Trác: “Hóa ra còn có người lạnh lùng hơn cả Thanh Trác nha.”
Dương Kính Văn ngồi ngoài cùng bên kia cũng giúp khuấy động bầu không khí: “Cho nên không phải Thanh Trác lạnh lùng, anh ấy sẽ không lạnh lùng khi đối diện với người lạnh lùng.”
Mấy cố vấn anh một câu tôi một câu trêu ghẹo Tần Thanh Trác, bầu không khí trong trường quay được làm nóng lần nữa.
“Mây tận thế là một loại mây có bề mặt rất đáng sợ,” Tay bass nữ Bành Khả Thi đứng bên cạnh Giang Ngập giải thích rõ ràng hơn. Cô để tóc Hime[3], vóc dáng cao, thoạt nhìn như người mẫu ma-nơ-canh xinh xắn, “Khi mây đen vặn vẹo kia phủ kín bầu trời, anh sẽ có cảm giác một giây sau là tận thế.”
[3]
“Vậy à,” Tần Thanh Trác gật đầu, nhìn về phía Bành Khả Thi, “Cho nên đó là một báo hiệu của thời tiết xấu?”
“Xem như vậy đi.” Bành Khả Thi đáp.
Tương tác đến đây cũng hòm hòm rồi, dẫn chương trình vừa định tiếp tục đoạn bấm đèn, không biết cô gái dũng mãnh nào dưới sân khấu đột nhiên hét to: “Anh hát chính đẹp trai quá!”
Khán phòng lập tức vang lên một tràng cười, trở nên náo loạn, các cô gái xì xào bàn tán.
Tần Thanh Trác nhìn lên sân khấu, trên người hát chính có khí chất hoang dã khó thuần, thoạt nhìn thực sự rất hấp dẫn.
Dương Kính Văn xoay người nhìn khán đài: “Wow, rất nhiều cô gái đang gật đầu nè.”
Dưới sân khấu lại cười vang.
“Tôi rất tin vào gu thẩm mỹ của Thẩm Xá.” Dương Kính Văn nhìn Thẩm Xá, “Vậy Thẩm Xá, thay mặt các cô gái, em có ý kiến gì không?”
“Rất đẹp trai,” Thẩm Xá cười nói, “Nếu em trẻ ra mười tuổi có thể sẽ điên cuồng rung động.”
“Bây giờ không rung động à?”
“Bây giờ ư,” Thẩm Xá nghĩ ngợi, “Hình tượng anh chàng trưởng thành đẹp trai như Thanh Trác hợp khẩu vị của em hơn.”
Vừa dứt lời, dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng huýt sáo, khán giả phối hợp hô to: “Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!”
Đến khi tiếng ồn dưới sân khấu yếu đi, dẫn chương trình nhìn Tần Thanh Trác trên ghẹo: “Thầy Tần không trả lời à?”
Khán giả lập tức yên tĩnh, mong chờ câu trả lời của Tần Thanh Trác.
Tần Thanh Trác biết rõ hiệu quả mà chương trình tạp kỹ muốn, anh phối hợp nhìn về phía Thẩm Xá, “Vậy lát nữa ghi hình xong, chúng ta nói về chuyện này kỹ hơn nhé?”
“Được chứ?” Thẩm Xá cũng cười.
Khán giả dưới sân khấu lập tức ồn hơn, như thế sắp lật tung nóc của trường quay.
Kết thúc phần tương tác, dẫn chương trình nhắc bốn cố vấn đưa ra lựa chọn.
Sự thật chứng minh, các cố vấn nhiệt tình đến mấy trong lúc tương tác thì đến lúc chọn người vẫn là lý trí đi đầu.
Trong “Danh sách an toàn” mà tổ chương trình đưa cho vẫn còn mấy ban nhạc chưa lên sân khấu, đối với các ứng viên quán quân được nhà đầu tư nâng đỡ, các cố vấn đều có ý nhận về đội. Về phần ban nhạc tạm thời bị nhét vào như Mây Tận Thế, nếu họ không thể đi xa trong chương trình cũng chẳng có gì ngạc nhiên hết. Dù lần này giúp họ thăng hạng, khả năng cao cũng chỉ là lãng phí suất mà thôi.
Chưa kể họ còn phạm lỗi kỹ thuật cơ bản trong màn biểu diễn vừa rồi, bị loại cũng không thể trách được.
Trong tay Tần Thanh Trác còn thừa suất, anh không đánh giá cao việc ban nhạc trong đội mình cuối cùng có giành quán quân được không. Dù sao trước đó cũng nói với Hạ Ỷ là chỉ cứu một tập, vậy nên dù trong tay là bộ bài đẹp hay bộ bài xấu, sau đó phải chơi như thế nào, đều không liên quan gì với anh.
Huống chi mình đến cứu trận đã tận tình tận nghĩa, nên có quyền chọn người theo sở thích chứ. Anh nghĩ vậy đấy.
Ban nhạc Mây Tận Thế trước mắt này… Anh thật sự rất ưng ca sĩ chính. Khí chất đặc biệt, âm sắc đặc biệt, viết lời và sáng tác cũng có ý tưởng của mình.
Nếu đây là một chương trình tuyển chọn nhạc sĩ hoặc ca sĩ, Tần Thanh Trác nhất định sẽ bấm đèn chẳng hề do dự. Nhưng đây là chương trình chọn ban nhạc, nếu chỉ lấy màn biểu diễn vừa rồi làm tiêu chuẩn đánh giá, quả thực không được tính là xuất sắc. Như Nhậm Duật nói, phần điệp khúc thực sự hơi rối về mặt thính giác.
Không có ai bật đèn, dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược: “Ba giây cuối cùng, ba… hai…”
Giang Ngập… Có nên vì mình người này mà cho cả ban nhạc một cơ hội không?
Lần đầu tiên Tần Thanh Trác liên tục dao động trong quá trình ghi hình.
Nhìn hát chính trên sân khấu dường như chẳng quan tâm đến kết quả, Tần Thanh Trác nhớ đến dáng vẻ lúc cậu cò kè giá cả với Trần Gia. Còn có chữ “không” trong cột sở thích trên lý lịch. Trong đầu chợt hiện ra dáng vẻ cậu cụp mắt nghiêm túc hát trên sân khấu vừa rồi.
Đồng ý lên sân khấu với Trần Gia, rốt cuộc là vì thích hát, hay chỉ vì tiền?
Cậu thiếu niên này… Có đáng để anh đưa một cái đèn xanh không?
Nếu lần này vội vàng lên diễn, vậy lần sau có đủ thời gian luyện tập, liệu có tạo ra một màn biểu diễn hiện trường hoàn toàn khác không?
“Một…”
Một giây cuối cùng, một tiếng “Bộp”, Tần Thanh Trác bấm đèn xanh trước mặt.
Hết chương 2