• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại hội võ lâm được tổ chức ở trên đỉnh Ngao Sơn, các đại môn phái đều dẫn theo cao đồ tới tham dự, thậm chí còn có cả các tiểu môn phái không mấy danh tiếng, cũng theo tới xem náo nhiệt. Nhưng xem ra tất cả đều chỉ vì tấm bản đồ kho báu được đồn thổi bấy lâu.

Trên đài cao các vị trưởng môn danh phái trong võ lâm đều đã ngồi vào vị trí. Nam Cung Cửu cũng ở đó, có điều là đứng nhìn lén từ phía sau tấm rèm hậu đài. Bắc Đường Kính đang ở bên trong lo liệu mọi việc, để đại hội diễn ra không chút sai sót. Nam Cung Cửu nhìn khắp đài cao một lượt, đưa lời oán thán “Tại sao đều là những lão già xấu xí vậy, chẳng thấy anh chàng nào đẹp trai hết?”

Bắc Đường Kính lắc đầu nói “Muội chỉ cần ngắm Tây Môn Tam thiếu gia là đủ rồi!”

Nam Cung Cửu nghe vậy liền nhìn về phía Tây Môn Phiêu Tuyết, hôm nay chàng mặc trên người bộ y phục đỏ rực, thực sự vô cùng nổi bật, ngồi trên đài cao, phe phẩy chiếc quạt, dáng vẻ toát lên vài phần tiên phong đạo cốt. Tuy rằng Nam Cung Cửu chẳng nỡ rời mắt đi, thế nhưng vẫn cứ mở miệng “Muội còn lâu mới nhìn hắn, tên khốn tự kiêu ngông cuồng.”

Bắc Đường Kính sau khi dặn dò người dưới dâng trà thượng hạng lên, quay sang nói với Nam Cung Cửu “Tứ đại gia tộc đều đã tới đủ, Yến Tứ, chốc nữa, muội hãy nói với lão thái gia một lời, để ngài ấy an tâm.”

“Dạ.” Nam Cung Cửu cuối cùng đã rời mắt khỏi Tây Môn Phun Huyết, quay sang tìm kiếm các đại nhân vật trong tứ đại gia tộc. Oa! Quả nhiên là đại gia tộc, phía sau mỗi lão đầu đều dẫn theo một đoàn người, trong đó có không ít thanh niên tuấn tú… Hai mắt Nam Cung Cửu sáng lóe, càng lúc càng sáng hơn.

Đúng lúc đó một bóng đen lao tới, đứng vững ngay giữa sân khấu. Nhìn chiếc mũ có dải lụa đen che mặt, thấy khí thế cùng dáng vẻ oai hùng, ngoại trừ Yến Nam Phi thì còn có thể là ai được chứ?

Lúc này chàng cầm đại đao, chỉ về phía Đông Phương Huyền Dạ vừa mới xuất hiện, lạnh lùng lên tiếng, “Ta muốn quyết đấu cùng ngươi.”

Hai mắt lóe sáng như đèn pha của Nam Cung Cửu sắp sửa cháy rồi, nước miếng chảy ra liên tục.Nàng hít thở có phần khó khăn. Cảnh tượng khiến người ta nhìn thôi đã cực kỳ kích động chắc chắn chỉ có đại thần mới làm được. Nàng thực sự muốn hét lên một tiếng cổ vũ cho đại thần, nhưng vì thể diện của Huyền Dạ ngựa đen nên đành phải nhịn lại.

Đông Phương Huyền Dạ cau mày, hỏi vặn “Ngươi là ai?”

“Yến Nam Phi.” Chỉ ba từ đơn giản, nhưng kiên định mạnh mẽ, rất có mê lực.

“Tại sao đòi quyết đấu?”

“Bắc Đường Kính.” Lại ba từ đơn giản, nhưng lời vừa nói ra lập tức kinh thiên động địa, thần khóc quỷ sầu.

Nam Cung Cửu cuối cùng không nhịn được kêu lên một tiếng “Oa…” Khoảnh khắc Bắc Đường Kính lỡ tay làm rơi một ly trà.

Phản ứng của người đứng sau tấm rèm khiến người bên ngoài vô cùng kinh ngạc, chỉ có Yến Nam Phi và Đông Phương Huyền Dạ vẫn bình thản như không, nhìn nhau chằm chằm. Bắc Đường trang chủ tức giận đùng đùng thét lớn “Nghịch đồ! Không ngờ lại dám tới làm loạn đại hội võ lâm, thậm chí còn ăn nói hàm hồ. Ngươi thực đúng là nỗi sỉ nhục của sơn trang Thanh Loan chúng ta.”

Yến Nam Phi chẳng hề bận tâm, lạnh lùng lên tiếng “Nàng ở tại sơn trang Phù Vân của ngươi chịu uất ức đủ rồi, sáu năm, đối với một người phụ nữ có ý nghĩa gì chứ? Nàng đã để lại khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mình lại đây, chờ đợi một kết cục dần dần tàn lụi. Ta muốn quyết đấu với ngươi, ta thắng, ta đưa nàng đi, ta thua thì sẽ không bám riết nữa.”

Nam Cung Cửu xúc động ôm lấy Bắc Kính Đường, nức nở nghẹn ngào “Ôi cảm động quá, cảm động quá… Tỷ tỷ Kính Tử, tỷ hãy đi theo huynh ấy đi.”

Bắc Kính Đường lặng lẽ nhìn mọi việc xảy ra bên ngoài, không chút phản ứng.

Đông Phương Huyền Dạ bình tĩnh đáp lại những ánh mắt hoài nghi cùng tiếng huyên náo của mọi người xung quanh “Đại hội võ lâm quan trọng hơn hết, xin mời Yến đại hiệp nhẫn nại chờ thêm vài ngày, đợi đại hội kết thúc, ta nhất định sẽ ứng chiến.”

Yến Nam Phi hạ đại đao xuống, kéo lê mũi đao trên mặt đất, nói “Được, sở dĩ ta tới đây lúc này chính là vì muốn nhờ nhân sỹ võ lâm làm chứng.”

“Vậy xin mời Yến đại hiệp ở lại sơn trang Phù Vân thêm vài ngày.” Đông Phương Huyền Dạ sầm mặt nhưng miệng vẫn mỉm cười, quay đầu nói vọng vào trong “Phu nhân, xin hãy sắp xếp thỏa đáng cho Yến đại hiệp.”

Bắc Đường Kính sắc mặt trắng bệch, lặng lẽ đáp, “Dạ, phu quân.”

Ngoại trừ việc của Yến Nam Phi, đại hội võ lâm tiến hành đúng theo dự định. Thế nhưng ngoại trừ chuyện này, Nam Cung Cửu phát hiện tất cả mọi thứ đều nhạt nhẽo vô vị. Đây đâu thể gọi là đại hội võ lâm, chẳng khác nào hội nghị lãnh đạo cao cấp, bàn luận về các vấn đề tầm cao, khiến người ta nghe muốn ngủ. Nam Cung Cửu bắt đầu không ngồi yên được nữa, cứ như thể ngồi trên ghế mọc gai, khó khăn lắm mới chờ được đến lúc nghỉ ngơi nữa buổi, nàng liền tìm cớ chạy mất.

Nàng chạy đi đâu? Theo kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của nàng bấy lâu, một khi có quyết chiến thì nhất định có đặt cược. Huống hồ, đây lại là một trận quyết chiến kinh thiên động địa, thần khóc quỷ sầu. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, một canh giờ sau, tin tức này đã truyền đi khắp Ngao Sơn. Nam Cung Cửu đi vòng quanh trong thị trấn dưới chân núi nghe ngóng một lượt, liền nhanh chóng tìm thấy một phường bạc lớn nhất.

Phường bạc có tên ‘Nhất Gia’, nghe nói có nhiều cơ sở trên toàn quốc, nghĩa là: Đã vào trong thì tứ hải một nhà, của anh cũng là của tôi.

Nam Cung Cửu nhanh chóng bước vào, có điều nàng tuyệt đối phải giữ chặt túi tiền của mình.

Phường bạc Nhất Gia đã bắt đầu lên tỷ lệ đặt cược, Đông Phương Huyền Dạ đặt một mất một, Yến Nam Phi đặt một mất ba. Có người đứng quanh đang ra sức bàn luận.

“Kiếm pháp Lưu Vân của Đông Phương Huyền Dạ xưng bá võ võ lâm, hiện nay vẫn chưa có ai phá giải.”

“Thế nhưng đao pháp Sương Nguyệt lại cực tà, chưa ai được chứng kiến uy lực của nó, thế nên khó lòng đánh giá.”

“Chọn Yến Nam Phi, tỷ lệ mất cao hơn.”

“Chọn Đông Phương Huyền Dạ, an toàn hơn.”

Nam Cung Cửu đi đi lại lại trước bàn đặt cược một hồi, cuối cùng ông chủ đợi nàng đặt cược cũng bực bội, sầm giọng nói “Cô nương, cô đã nghĩ xong chưa?”

Nam Cung Cửu đập mạnh tay xuống mặt bàn, nghiêm nghị lên tiếng “Chỗ các ngươi làm việc chưa hợp lý.”

“Sao thế?”

“Tại sao lại chỉ phân thắng bại mà không có hòa vậy?” Nam Cung Cửu thực sự không hiểu nổi chuyện này.

“Chuyện này…” Ông chủ vuốt râu đáp “Đã gọi là quyết đấu, đương nhiên phải đấu cho ra thắng bại thì mới được tính.”

“Vậy nếu lưỡng bại câu thương thì sao?” Nam Cung Cửu tuy rằng cảm thấy ý tưởng này không được đạo đức lắm, thế nhưng nàng là người thấu hiểu chân tướng, Yến Nam Phi và Đông Phương Huyền Dạ tuyệt đối không thể phân cao thấp.

“Lưỡng bại câu thương…” Ông chủ vuốt râu, hai mắt đảo loạn “Tuyệt! Còn cả khả năng lưỡng bại câu thương nữa. Ta lại có đường kiếm rồi, cô nương, đa tạ nhé!”

Không bao lâu sau, phường bạc đặt thêm một lựa chọn nữa, lưỡng bại câu thương, một mất năm.

Nam Cung Cửu hớn hở móc tiền, lưỡng bại câu thương, tuyệt đối thắng. Đặt xong, nàng lại cảm thấy như vậy thật có lỗi với hai vị đại thần, liền cúi đầu áy náy chạy về sơn trang.

Cả đi cả về mất rất nhiều thời gian, đến lúc Nam Cung Cửu về đến nơi, đỉnh núi đã không còn bóng người. Lúc nàng bước chân vào sơn trang, chỉ thấy một bóng người bay vút tới rồi hạ xuống trước mặt nàng. Nam Cung Cửu lặng người, nhìn Nam Cung lão thái gia đầu tóc bạc phơ, bật cười hỉ hả “Ông nội, người tới rồi!”

Lão thái gia trợn trừng hai mắt “Con lại chạy đi làm loạn ở đâu thế?”

Nam Cung Cửu giờ mới phát hiện sau lưng lão thái gia còn cả một đống người, Đông Tây Nam Bắc đủ cả. Nàng hắng giọng, đưa tay kéo khăn che mặt xuống, đá “Bởi vì mấy vết ban đỏ này quá khó chịu, con xuống núi tìm đại phu thôi.”

“Phu quân của con chính là đại phu xuất sắc nhất, có cần phải xuống núi tìm không?” Nói rồi, Nam Cung lão thái gia quay người kéo Tây Môn Phiêu Tuyết tới. Tây Môn Phiêu Tuyết lại ưỡn ngực ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước, cười đơ “Ha ha, vết ban đỏ này sẽ tự tan đi, chỉ cần tịnh dưỡng là được.”

Nam Cung Cửu vẫn còn ‘đắm chìm’ trong cách xưng hô ‘phu quân’ kia, mặt mày ngơ ngác. Tốt xấu gì nàng cũng đã đào hôn, tốt xấu gì nàng cũng chưa hề lên kiệu hoa càng chưa bái đường thành thân, dựa vào cái gì mà chàng thành phu quân của nàng chứ?

Cốc chủ Vạn Hoa Cốc cũng chính là phụ thân của Tây Môn Phiêu Tuyết dùng ánh mắt hiền từ nhìn Nam Cung Cửu mặt che khăn nhưng dáng vẻ yểu điệu, thướt tha, gật đầu nói “Không sao cả, đợi quay về Vạn Hoa Cốc, tịnh dưỡng sức khỏe, hai đứa bái đường thành thân sau.”

Lão thái gia thấy vậy lại nói thêm “Nói rất đúng, vậy thì làm phiền Tây Môn cốc chủ chăm sóc A Cửu nhà ta nhé!”

Sau đó, cả đoàn người lại tiếp tục hàn huyên.

Đông Phương Huyền Dạ đứng bên lặng nhìn, cuối cùng bước lại gần Nam Cung Cửu, hòa nhã lên tiếng “Nhất thời không tìm được muội, mọi người vô cùng lo lắng. Lão thái gia nói muội bản tính ham chơi, có lẽ đã xuống núi, chúng ta đang định phái người xuống núi tìm muội đây.”

Nam Cung Cửu trợn mắt lườm chàng, lần này đã tin nàng chính là Nam Cung Yến thực sự rồi chứ? Còn nữa, thê tử của nhân vật chính trong trận quyết đấu sắp bị người khác cướp mất rồi mà còn giả bộ trông chẳng hề căng thẳng. Đi theo đoàn người tiến vào trang, Nam Cung Cửu liện tục nhìn trái ngó phải. Nữ nhân vật chính trong trận quyết đấu kia đâu? Ngó nghiêng một hồi, chẳng thấy Bắc Đường Kính đâu, ngược lại nàng bỗng thấy một bóng hình quen thuộc, không mấy hứng thú đi tới trước mặt “Cửu tiểu thư…” Mấy âm cuối kéo dài như bất tận.

Nam Cung Cửu khẽ lau mồ hôi, có ai làm nha hoàn cho người ta như vậy không? Có điều nàng mỉm cười “Liên Kiều, lâu rồi không gặp, ha ha ha…”

Liên Kiều chu miệng, ai oán nói “Cửu tiểu thư đi hơn hai tháng rồi, còn tưởng người đã quên mất Liên Kiều rồi chứ!”

“Làm sao vậy được?” Nam Cung Cửu nắm tay an ủi “Ta quên ai chứ chẳng thể quên nổi em.”

Liên Kiều nhăn nhó mặt mày “Tiểu thư, rốt cuộc Liên Kiều đã làm gì có lỗi với người, tại sao lại không tha cho em?”

“Con nha đầu này nói vậy có ý gì… Ta thân là Cửu tiểu thư, lại không thể mang theo một con nha hoàn thiết thân à?”

Lão thái gia đi phía trước tai thính, quay đầu nói chen vào “Liên Kiều từ lâu đã là nha hoàn gả đi theo con rồi, hai đứa bây giờ đều là người của nhà Tây Môn, hãy sống tử tế cho ta.”

Nam Cung Cửu và Liên Kiều tức thì im lặng, cúi đầu đi theo sau một đoàn các vị lão gia.

Mặt trời dần ngả trời tây, đỉnh núi bắt đầu nổi gió lạnh. Hàn huyên một hồi, mọi người ai về phòng nấy, đột nhiên phía tiền viện truyền tới tiếng giao đấu. Đợi khi mọi người đi tới, Bắc Đường trang chủ và Yến Nam Phi đang giao đấu kịch liệt. Sư đồ quyết chiến, người ngoài đứng xem khó tránh cảm giác thê lương, Nam Cung Cửu lại khó giấu được cảm giác hứng khởi, rón rén chen lên phía trước.

Bắc Đường trang chủ từ lâu đã đuổi Yến Nam Phi lén trộm mật tịch ra khỏi sư môn, nhiều năm không gặp, chẳng ngờ võ công của Yến Nam Phi lại tiến bộ vượt bậc. Đao pháp Sương Nguyệt nói là thần công của gia đình, thế nhưng là điều cấm kỵ, trong gia tộc không ai tu luyện. Lần đầu tiên chứng kiến uy lực của nó, Bắc Đường trang chủ có phần không chống đỡ nổi.

Yến Nam Phi ngạo nghễ đứng trên mái nhà, chiếc mũ trên đầu đã rơi mất, mái tóc bạch kim dài như một dải lụa nhẹ bay trong gió. Đại đao trong tay chàng như phủ một lớp vàng dưới ánh chiều tà ấm áp nhưng vẫn chẳng làm mất đi khí chất lạnh băng trên người. Trong đôi mắt phụng hẹp dài chỉ toàn sự cuồng ngạo.

Bắc Đường trang chủ đứng ở đầu kia mái nhà, trong tay cũng cầm một thanh đại đao, lớn tiếng mắng “Chúng ta là gia tộc lớn trong võ lâm, ngươi làm vậy chẳng hề để tâm đến thể diện của các bên. Ngươi muốn để sơn trang Thanh Loan của ta bị người trong thiên hạ cười nhạo? Những lời ngươi nói khi nãy vào tai kẻ khác còn tưởng A Kính là một người phụ nữ không biết giữ phụ đạo, ngươi muốn hủy hoại danh tiết của nó sao?”

“Ta không bận tâm tới cách nghĩ của bất cứ người nào, ta chỉ quan tâm xem nàng sống có tốt hay không thôi.” Yến Nam Phi nói ra những lời này, ánh mắt cũng theo đó mà dịu dàng hẳn lại.

Nam Cung Cửu cắn móng tay, nhìn đại thần cao cao tại thượng bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nếu nàng là Bắc Đường Kính, nhất định sẽ chẳng màng tất cả bỏ đi cùng chàng.

“A Kính sống tốt hay không, ngươi làm sao mà biết được? Cho dù ngươi đã luyện thành đao pháp Sương Nguyệt, công lực cũng chưa đủ để đấu ba mươi chiêu với kiếm pháp Lưu Vân. Ngươi nhất định sẽ thất bại, chi bằng tới xin lỗi Đông Phương trang chủ, rồi chuyện quyết đấu cũng thôi đi.”

Yến Nam Phi kiên nghị nói “Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, thế nhưng tâm ý của ta đã quyết, nếu sư phụ muốn ngăn cản thì hãy giết ta đi.”

Bắc Đường trang chủ mặt mày cứng đờ, lặng người nhìn đồ đệ ông đã từng vô cùng yêu quí.

Nam Cung Cửu đang hứng khởi, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình vàng óng, từ từ hạ xuống phía sau lưng Yến Nam Phi. Nam Cung Cửu kích động nắm chặt bàn tay của Liên Kiều nói “Kịch hay đến rồi.”

Liên Kiều cũng đang nhìn lên chăm chú, hai mắt lóe sáng, lại hỏi “Tiểu thư, tại sao không có ai quyết đấu vì người chứ?”

Nam Cung Cửu nghe vậy mất hết cả vui, làm phụ nữ hai kiếp rồi mà chẳng có người đàn ông nào đòi quyết đấu vì nàng? Trước tiên chưa nhắc tới chuyện quyết đấu, ít nhất cũng phải đánh nhau một trận đúng không? Nếu không con đường tình yêu của nàng chẳng phải quá cô đơn buồn tủi? Nghĩ một hồi, nàng bất giác đưa mắt nhìn về phía Tây Môn Phiêu Tuyết. Nếu nàng có thể chọc giận thành công khiến Tây Môn Phiêu Tuyết và sư huynh mặt nạ quyết đấu vì mình, rồi lập một bàn cược, tìm ra cách để khống chế kết quả quyết đấu, vậy chẳng phải là nhất tiễn song điêu? Làm phụ nữ vẫn nên biết suy tính đôi chút thì hay hơn. Nam Cung Cửu mỉm cười xảo quyệt nghĩ.

Ánh tịch dương vàng óng xuyên qua những đám mây đang lững lờ trôi, hai bóng dáng oai phong thoáng chút mờ ảo đứng trên mái nhà như thể nhuộm một lớp hào quang. Yến Nam Phi từ từ quay người, nhìn người phụ nữ tĩnh mịch tựa tuyết trước mặt, tất cả mọi ngụy trang cứng cỏi tức thì biến mất “A Kính”

“Sư huynh, huynh đã thực sự luyện thành đao pháp Sương Nguyệt!” Bắc Đường Kính nhìn mái tóc trắng cùng làn da gần như trong suốt của chàng, đôi mày nhíu chặt rồi rất nhanh lại giãn ra “Đừng như vậy nữa được không? Huynh cũng biết, cha ta bận tâm nhất là danh tiếng.”

“Ta khổ luyện thần công, chỉ là vì muội.”

“Vậy huynh đã từng hỏi xem ta có bằng lòng hay không chưa?”

“Lúc xưa muội không chịu lấy Đông Phương Huyền Dạ, ta biết cả.”

“Ban đầu ta không đồng ý là bởi vì trong lòng chẳng thể quên đi một người. Có điều, người đó không phải là huynh.” Bắc Đường Kính khẽ khàng đáp lại, nhưng từng lời nói chẳng khác nào lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của Yến Nam Phi. Chàng im lặng lúc lâu, lại hỏi “Ta sẽ không thay đổi quyết định, hắn đối xử với muội như vậy, làm sao xứng làm phu quân của muội chứ? Trước nay hắn chưa từng nhớ tới ngày sinh nhật muội, tì thiếp của hắn sắp sinh con trưởng rồi, tương lai muội liệu còn chỗ đứng trong sơn trang Phù Vân? Ta muốn cứu muội ra, còn về phần muội muốn làm gì, ta sẽ không ép.”

Nói xong, Yến Nam Phi chập choạng nhảy ra khỏi sơn trang, tiến về một khu rừng rậm rạp gần đó, bóng hình dần dần nhỏ lại rồi biến mất.

Bắc Đường Kính im lặng nhìn đám người tới xem náo nhiệt bên dưới, quay người đề khí bay đi như một cánh chim nhạn cao quý, trốn về biệt viện thanh tịnh của mình.

Vì có mấy vị trưởng lão ở đây, chẳng ai dám bàn luận linh tinh, chỉ là giao lưu bằng ánh mắt thôi cũng có thể nhận ra không ít điều. Nam Cung Cửu tự nhận không có khả ngăn thiên phú, chẳng thể nào hiểu nổi những ánh mắt đó rốt cuộc mang ý nghĩa gì, có điều lập tức liên tưởng tới mấy gian thần trong Lộc Đỉnh Ký đều dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Trong lòng thầm cảm khái đây thực là một món tuyệt học.

Nam Cung Cửu vốn dĩ muốn nhanh chóng quay về xem Bắc Đường Kính ra sao, chẳng biết thế nào giữa đường bỗng cảm thấy đau đớn, đến độ hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ, may mà Liên Kiều đi cạnh bên đỡ kịp.

Nam Cung lão thái gia quay đầu liếc nàng, dù gì đứa cháu này cũng gây chuyện nhiều đến độ ông nhìn quen rồi, thế nên không có gì lạ lẫm. Ngược lại Tây Môn cốc chủ rất lo lắng vội vã dặn Liên Kiều đỡ Nam Cung Cửu về phòng, lại quay sang lệnh cho Tây Môn Phiêu Tuyết “Con mau xem cho Cửu tiểu thư xem rốt cuộc không khỏe chỗ nào, chăm sóc người ta cho cẩn thận.”

Tây Môn Phiêu Tuyết thở hắt một hơi, ngoan ngoãn đáp lời “Dạ, con sẽ đi ngay.”

Mọi người sau đó dần giải tán, Nam Cung Cửu bám vào Liên Kiều đi về biệt viện phía bắc, bên cạnh còn có cả Tây Môn Phiêu Tuyết. Đi mãi đi mãi, đột nhiên cảm thấy có phần không ổn. Liên Kiều lại thấy Nam Cung Cửu thần sắc bất an, khẽ khàng lên tiếng “Tiểu thư, người cảm thấy chỗ nào không ổn?”

Nam Cung Cửu ghé sát vào tai Liên Kiều nói một hồi, lại thấy Liên Kiều hắng giọng, quay đầu nói với Tây Môn Piêu Tuyết “Cô gia, tiểu thư nhà em nói có phu nhân trang chủ tận tình chăm sóc, thế nên không cần ngài phải đại giá quang lâm.”

Nam Cung Cửu huých khuỷu tay Liên Kiều khẽ nói “Cái gì mà cô gia? Đừng gọi linh tinh.”

Tây Môn Phiêu Tuyết nghe thấy, khẽ ‘hưm’ một tiếng, chẳng thèm nhìn Nam Cung Cửu, lại nói “Nếu trưởng bối đã dặn dò, ta đương nhiên phải tận hết sức mình.”

“Cô gia, thực sự không cần đâu ạ.” Liên Kiều chớp mắt, tỏ vẻ vô tội “Chuyện của phụ nữ vẫn nên để phụ nữ giải quyết thì hay hơn.”

Câu nói này thực sự quá rõ ràng, ngay đến bản thân Nam Cung Cửu cũng thấy quá thẳng thắn, người cổ đại sao có thể ăn nói như vậy được chứ?

Tây Môn Phiêu Tuyết có phần lúng túng, bật ho vài tiếng nói “Như vậy… vậy ngươi mau đưa tiểu thư về, chốc nữa ta sẽ qua bắt mạch sau.”

Tên này cũng thật là hiếu thuận, nhìn xem rất ngoan ngoãn nghe theo lời nói của trưởng bối. Nam Cung Cửu nghĩ vậy liền vừa ôm lấy bụng vừa vội vã quay về phòng.

Chẳng bao lâu sau, Tây Môn Phiêu Tuyết dẫn theo Tiểu Tứ tới. Tiểu Tứ lúc này còn địu theo một thùng thuốc, Nam Cung Cửu trước giờ rất thích thùng thuốc, bởi bên trong có đựng rất nhiều chiếc lọ xinh đẹp, đủ mọi hình dáng.

Tây Môn Phiêu Tuyết ngồi bên giường chẩn mạch, mấy ngón tay thon dài đặt trên cổ tay Nam Cung Cửu, thần sắc nghiêm nghị.

Nằm trong màn, Nam Cung Cửu vẫn phủ khăn che mặt kín mít, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp, hí hoáy đảo loạn, khi chuyển tới khuôn mặt của Tây Môn Phiêu Tuyết đột nhiên phát hiện giữa đôi mày của chàng nổi mụn. Nàng lập tức cảm thấy vui mừng trên nỗi đau của người khác, lại cố tỏ vẻ kinh ngạc chỉ ngài rồi hỏi “Hả? Chỗ kia của huynh mọc ra cái gì vậy?”

Tây Môn Phiêu Tuyết đang chuyên tâm bắt mạch, chỉ cau mày không đáp. Tiểu Tứ thấy vậy tốt bụng đáp thay “Vết mụn đó mọc là vì ưu tư quá độ, cộng thêm nóng trong người.”

“Ưu tư hả?” Nam Cung Cửu tiếp tục chìm trong kinh ngạc “Không biết Tây Môn Tam thiếu gia đã ưu tư chuyện gì mà đến tận mức này?”

Tiểu Tứ im lặng, bởi cậu biết nhưng chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài được. Tây Môn Phiêu Tuyết nhìn Nam Cung Cửu ánh mắt phiền não nói “Xem ra Cửu tiểu thư đã đỡ hẳn rồi, chốc nữa uống chút thuốc, ngủ một giấc là khỏe thôi.” Nói rồi, chàng phất mạnh áo đứng lên.

Bắc Đường Kính đứng cạnh bên đột nhiên hỏi “Mạch tượng của Yến Tử không có điều gì dị thường sao?”

“Sao thế? Lại còn chỗ nào khác không khỏe sau?” Tây Môn Phiêu Tuyết hỏi lại.

“Ta chỉ cảm thấy hơi lo lắng, khoảng thời gian trước muội ấy trúng phải kịch độc, không biết trong người còn chút chất độc nào không?”

“Đợi sau khi mấy vết ban đỏ trên mặt nàng lặn đi rồi đệ sẽ bắt mạch lần nữa xem sao.”

Lúc Liên Kiều ra ngoải tiễn Tây Môn Phiêu Tuyết, Bắc Đường Kính ngồi xuống bên giường, nắm tay Nam Cung Cửu tiếp tục khuyên giải “Sau khi đại hội võ lâm kết thúc, muội hãy theo đệ ấy về đi. Đừng có ham chơi nữa, hãy đối xử thật tốt với bố mẹ chồng, ở nhà giúp chồng nuôi con… ” Nam Cung Cửu nghe vậy trong lòng không khỏi thán phục, người phụ nữ này đúng thật là lợi hại, có lúc thì tiếc chữ như vàng, có lúc lại nói tràng giang đại hải. Không còn cách nào khác, Nam Cung Cửu liền nhắm mắt, giả vờ ngủ thiếp đi.

Yến Nam Phi căn bản rất ngầu, không ngờ lại có thể chịu đựng được thần công diễn thuyết của Bắc Đường Kính? Nam Cung Cửu nghĩ mãi không thông, chẳng phải những lúc nàng nói năng dài dòng thì Yến Nam Phi đều tỏ vẻ khinh thường đấy sao? Xem ra đúng thực là ‘Tây Thi’ trong mắt người tình.

Thời tiết khá nóng, ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên qua những phiến lá dày. Nam Cung Cửu nằm bò bên cửa sổ hai tay chống cằm ngủ. Mấy hôm nay Nam Cung Cửu cử động bất tiện, đành phải chán nản nằm trong phòng, cũng đồng thời bỏ lỡ mất đại hội võ lâm. Đợi tới khi nàng có thể nhảy nhót tung tẩy, đại hội võ lâm đã khép lại hoàn toàn.

Một cơn gió lớn từ trên núi thổi tới khiến tấm khăn che mặt của Nam Cung Cửu rơi xuống lộ ra làn da trắng trẻo, hồng hào, mịn màng, đôi lông mi dài cong vút khẽ động, bờ môi mấp máy dường như đang tức giận. Bắc Đường Kính đi trên hành lang nhìn Nam Cung Cửu mỉm cười khẽ nói “Ban đỏ của muội khỏi nhanh đấy!”

Nam Cung Cửu ngủ không sâu, nghe tiếng nói liền tỉnh dậy, mơ mơ màng màng lên tiếng “Mấy hôm trước mặt muội vẫn còn sưng vù như đầu heo, chớp mắt đã khỏi rồi. Thật là kỳ lạ!”

“Nếu đã khỏi rồi, tại sao muội còn đeo khăn che mặt chứ? Mấy hôm nay ta bận rộn trong ngoài nên không đến thăm muội được.”

Nam Cung xua xua tay nói “Muội không thể để Tây Môn Phun Huyết nhìn thấy muội được.”

“Hả? Muội muốn để đệ ấy luôn nhớ tới khuôn mặt đầy nốt ban đỏ của mình sao?”    

“Hưm, ai bảo hắn nói muội xấu… Tỷ tỷ Kính Tử, tỷ nhất định phải giữ bí mật cho muội. Muội giờ có việc quan trọng phải làm.” Nam Cung Cửu nhanh chóng chạy tới tủ quần áo tìm kiếm loạn lên, đến lúc thấy bộ y phục màu đỏ, Bắc Đường Kính nói “Đó là y phục của đàn ông, muội lấy ra làm gì?”

“Muội phải ra ngoài một chuyến, đừng nói cho ai biết muội cải nam trang ra ngoài ra đấy nhé!” Nam Cung Cửu vốn dĩ không muốn giấu Bắc Đường Kính, nhưng chẳng biết rốt cuộc trong lòng tỷ tỷ đang nghĩ gì, vẫn nên ra ngoài tìm đại thần hỏi rõ xem sao. Nam Cung Cửu hiện chân thành thích Yến Nam Phi, ghét Huyền Dạ ngựa đen, cho nên nàng quyết định giúp Yến Nam Phi một lần. Hầy… tuy rằng đã đặt cược vào cửa ‘lưỡng bại câu thương’, thế nhưng nàng thật lòng hi vọng Huyền Dạ ngựa đen sẽ bị thương nặng hơn một chút.

Đổi sang bộ y phục màu đỏ của Tây Môn Phiêu Tuyết, Nam Cung Cửu đứng ngắm vuốt trước gương một hồi lâu, Liên Kiều đứng cạnh bên, nhìn nàng một lúc rồi buông một câu cực sốc “Oa! Tiểu thư với cô gia thực sự có tướng phu thê!”

Phụt… Nam Cung Cửu cúi đầu, nhăn nhó “Liên Kiều, làm sao mà em nhìn ra được?”

“Em thấy tiểu thư mặc bộ y phục này lên trông rất quen mắt, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, trông tiểu thư có vài phần giống cô gia.”

“Bởi vì đây chính là y phục của hắn mà.” Nam Cung Cửu ngần ngại nói “Còn nữa, đừng có mở miệng ra là gọi cô gia, hắn đã cho em lợi lộc gì à?”

Liên Kiều rất biết chọn lọc thông tin, chớp mắt hỏi vặn “Y phục của cô gia, tại sao lại ở chỗ tiểu thư?”

“Chuyện này… ”

“Tiểu thư, tại sao người lại mặc đồ của cô gia?”

“…”

“À, em biết rồi! Tiểu thư, hai người có phải đã…”

Khoảnh khắc Nam Cung Cửu cảm thấy bản thân có miệng mà khó giải thích, thầm than “Con nhóc này mà về thời hiện đại, không đầu thai làm cho các báo lá cải viết tin giật gân thì đúng là uổng phí?”

Lén lút chạy ra khỏi sơn trang Phù Vân không hề dễ dàng, may mà Nam Cung Cửu đã chuẩn bị một chiếc quạt, cứ gặp người khác là lại dùng chiếc quạt che mặt, khiến người ta tưởng nàng là Tây Môn Phiêu Tuyết. Trốn trốn nấp nấp, dừng rồi lại chạy, khi ra đến khu rừng bên ngoài sơn trang, nàng không tránh khỏi tình trạng thở hổn hển.

Khu rừng lớn là vậy, muốn tìm được Yến Nam Phi nổi danh thần long thấy đầu không thấy đuôi thật chẳng dễ chút nào. Nam Cung Cửu nghĩ một hồi, ngửa mặt thét lớn “ Yến Nam Phi, ta tới đưa thư cho Bắc Đường Kính.”

Một cơn gió lạnh vụt qua, ánh đao sáng lóa, sắc lạnh ánh lên trước mắt. Nam Cung Cửu hớn hở, nhanh chóng nhìn rõ gương mặt góc cạnh của Yến Nam Phi, mỉm cười lên tiếng “Đại thần, lâu rồi không gặp.”

“Là ngươi.” Yến Nam Phi thu đao, lạnh lùng liếc nàng “Thư đâu?”

“À…” Nam Cung Cửu vốn dĩ hùng hồn oai phong, có điều đứng trước mặt đại thần, giọng nói càng lúc càng nhỏ “Ta chỉ vì muốn gọi ngài tới đây thôi, không có thư…”

“Tìm ta có việc gì?” Yến Nam Phi khoanh tay trước ngực, hỏi.

Nam Cung Cửu nhìn khuôn mặt lạnh băng của chàng, nhẹ nuốt nước miếng, hai mắt lóe sáng, nói “Đương nhiên là có việc rồi, có liên quan tới trận quyết đấu giữa ngài với Đông Phương Huyền Dạ. Lần trước trên mái nhà, Bắc Đường Kính đã nói gì với ngài thế?”

“Liên quan gì tới ngươi?”

“Ta quan tâm đến hai người mà. Đương nhiên hy vọng người có tình sau cùng cũng có thể thành người một nhà.”

Yến Nam Phi như không nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình của Nam Cung Cửu, quay phắt mặt đi chỗ khác, không thèm để ý. Nam Cung Cửu dường như bị ảo giác, Yến Nam Phi trước mặt giống như một con báo bị thương đang một mình trốn đi liếm láp vết thương. Xem ra Bắc Đường Kính nhất định đã nói ra những lời không hay với chàng rồi.

Thật đúng là đáng thương, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nam Cung Cửu khẽ than, muốn đưa lời an ủi, lại nghe thấy tiếng quát từ xa truyền lại. Nam Cung Cửu sợ bị người khác phát hiện, vội vã nấp vào lùm cây gần đó.

“Yến đại hiệp… Yến đại hiệp!” Tây Môn Phiêu Tuyết cả đường bay đi, cuốn theo không biết bao nhiêu cánh hoa, khi chàng hạ xuống trước mặt Yến Nam Phi, cây cối rung rinh, hoa cỏ rơi rụng. Nam Cung Cửu nhìn bóng hình phiêu bồng giữa bầu trời ngợp cánh hoa kia, bàng hoàng lặng người say mê.

Yến Nam Phi vẫn đứng tại chỗ, không hề động đậy, tuy rằng chàng không biết tại sao Nam Cung Cửu phải trốn, thế nhưng chàng vốn không thích lo chuyện bao đồng.

Tây Môn Phiêu Tuyết mặt hiện vẻ hân hoan, lúc lại tỏ ra ưu phiền, thấp thỏm hỏi “Yến đại hiệp, lần trước Mộng Liễu Uyển xảy ra chuyện bất ngờ, lúc ta tỉnh lại Tiếu Tiếu Sinh đã bị cướp mất, không biết huynh đã điều tra được tung tích của kẻ thần bí đó chưa?”

Yến Nam Phi đáp “Vẫn chưa, để bọn chúng chạy thoát rồi.”

“Vậy… tên theo đuôi huynh đâu?” Tây Môn Phiêu Tuyết thoáng ngượng ngùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK