Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, Tô Lâm Lang cũng cảm giác tư duy của mình vô cùng tỉnh táo, ý thức cũng cực kỳ minh mẫn, cô cảm giác được, cô đã hoàn toàn thích ứng với thân thể mới, cũng trực giác được Hạ Phác Đình hẳn là đã xảy ra chuyện gì.
Cô bé trước giường là em gái nhỏ của Hạ Phác Đình, Hạ Băng Nhạn, cũng là người thân thiết với Tô Lâm Lang nhất sau khi cô đến nhà họ Hạ.
Quả nhiên, cô bé nói: "Chị, chị dâu, anh, anh, anh trai, xảy, xảy ra chuyện rồi!"
Tô Lâm Lang hỏi: "Băng Nhạn, anh trai em đã xảy ra chuyện gì thế?"
Tiểu Băng Nhạn mới năm tuổi, vẫn là một cô bé ngây thơ, bệnh hay quên lớn, lời đến khóe miệng liền quên mất.
Trong tay cô bé có viên kẹo Dolphin, đưa tới: "Chị, chị dâu ăn, ăn, không, khóc khóc!"
Tô Lâm Lang ngậm kẹo vào miệng, vị quýt, vừa ngọt lại vừa thơm ngát.
Cô đang chuẩn bị dỗ dành Tiểu Băng Nhạn một chút, hỏi xem là đã xảy ra chuyện gì, liền nghe một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa, là mẹ chồng Hứa Uyển Tâm, con mắt sưng như quả đào, không nói chuyện, chỉ nhìn cô một chút liền đi.
Hầu gái đi theo A Mỗ nói: "Thiếu phu nhân mau mau mặc quần áo vào, đã xảy ra chuyện rồi, lão thái gia lập tức tới ngay!"
Tô Lâm Lang gật đầu nói được, còn nói: "A Mỗ, mau đi đỡ mẹ ta đi."
A Mỗ quay đầu thấy Hứa Uyển Tâm đi loạng choạng, vội vàng đi đỡ người.
Nhưng trong lòng bà ta có chút buồn bực.
Bởi vì Tô Lâm Lang mới từ đại lục đến Hương Cảng, từ trước đến nay ngơ ngơ ngác ngác, cũng không thích gặp người, gặp người cũng rất ít nói chuyện, há mồm vẫn là một ngụm tiếng phổ thông đại lục buồn cười, tiếng Quảng Đông cũng không biết.
Nhưng hôm nay cô đột nhiên biết nói tiếng Quảng Đông, hơn nữa còn nói cực kỳ trôi chảy.
Khí chất của cô cũng thay đổi, lại không còn ngơ ngác như trước mà lại lộ ra vẻ lãnh đạm bình tĩnh, thong dong hào phóng.
A Mỗ không khỏi quay đầu, nhìn Tô Lâm Lang thêm một chút.
...
Đối với một nữ thượng tướng tinh tế mà nói, học ngoại ngữ rất dễ dàng.
Tô Lâm Lang chỉ cần hơi chỉnh hợp logic ngôn ngữ trong trí nhớ một chút là có thể nói tiếng Quảng Đông rất trôi chảy rồi.
Đóng cửa lại, cô đang suy nghĩ mình nên đổi bộ quần áo gì, không hiểu sao, một đoạn tin tức liên quan tới tương lai tràn vào trong đầu.
Cô bé lọ lem đại lục gả vào hào môn Cảng Thành, từ đó xuôi gió xuôi nước một đường vinh hoa, đó chính là truyện cổ tích.
Nhưng cuộc đời cô cũng không phải là truyện cổ tích.
Hơn nữa cô chẳng những xuyên qua, còn xuyên thư.
Theo ghi chép trong sách, chồng của cô và cha chồng gặp bọn cướp tập kích vào đêm đại hôn, hai cha con một người bị trọng thương hôn mê, một người bị cướp bắt đi, song song gặp họa.
Đây chính là nguyên nhân Hạ Phác Đình từ hôm đại hôn chưa từng về nhà.
Anh đã bị bắt cóc!
Nhà giàu nhất, hai người thừa kế thuận vị đều đồng thời xảy ra chuyện, có thể nói là chấn động như động đất cấp mười.
Theo trong sách nói, về sau mặc dù Hạ lão thái gia tự mình rời núi quản lý đại cục, nhưng không chịu nổi truyền thông đồn thổi cổ phiếu sập sàn, lại thêm đối thủ cạnh tranh thừa cơ ép buộc, nội bộ có người phá đài lật xà, đường đường Hạ thị đảo mắt liền tới ranh giới phá sản.
Mà vào thời điểm nguy nan này, Thiếu phu nhân mới cưới Tô Lâm Lang mắt thấy nhà chồng gặp nạn, không nói đồng tâm hiệp lực cùng nhau vượt qua khó khăn, lại thừa dịp rối loạn lặng lẽ cuỗm một khoản tiền cùng đồ trang sức đắt đỏ bỏ chạy.
...
Tô Lâm Lang đọc kịch bản này xong, nhíu chặt mày lại.
Phải biết cô là một nữ thượng tướng, cho dù bởi vì linh hồn không tan mà phản ứng chậm chạp, nhưng đầu óc rất tỉnh táo.
Hạ Phác Đình không những đối xử với người lạnh lùng trì độn như cô rất tốt, còn giúp cô xử lý tang sự của cha, quyên tiền quyên vật cho nông trường, lúc gần đi còn hứa hẹn nói tương lai sẽ tới đại lục khởi công xây dựng nhà máy, để người đại lục cũng giàu lên.
Cô bé trước giường là em gái nhỏ của Hạ Phác Đình, Hạ Băng Nhạn, cũng là người thân thiết với Tô Lâm Lang nhất sau khi cô đến nhà họ Hạ.
Quả nhiên, cô bé nói: "Chị, chị dâu, anh, anh, anh trai, xảy, xảy ra chuyện rồi!"
Tô Lâm Lang hỏi: "Băng Nhạn, anh trai em đã xảy ra chuyện gì thế?"
Tiểu Băng Nhạn mới năm tuổi, vẫn là một cô bé ngây thơ, bệnh hay quên lớn, lời đến khóe miệng liền quên mất.
Trong tay cô bé có viên kẹo Dolphin, đưa tới: "Chị, chị dâu ăn, ăn, không, khóc khóc!"
Tô Lâm Lang ngậm kẹo vào miệng, vị quýt, vừa ngọt lại vừa thơm ngát.
Cô đang chuẩn bị dỗ dành Tiểu Băng Nhạn một chút, hỏi xem là đã xảy ra chuyện gì, liền nghe một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa, là mẹ chồng Hứa Uyển Tâm, con mắt sưng như quả đào, không nói chuyện, chỉ nhìn cô một chút liền đi.
Hầu gái đi theo A Mỗ nói: "Thiếu phu nhân mau mau mặc quần áo vào, đã xảy ra chuyện rồi, lão thái gia lập tức tới ngay!"
Tô Lâm Lang gật đầu nói được, còn nói: "A Mỗ, mau đi đỡ mẹ ta đi."
A Mỗ quay đầu thấy Hứa Uyển Tâm đi loạng choạng, vội vàng đi đỡ người.
Nhưng trong lòng bà ta có chút buồn bực.
Bởi vì Tô Lâm Lang mới từ đại lục đến Hương Cảng, từ trước đến nay ngơ ngơ ngác ngác, cũng không thích gặp người, gặp người cũng rất ít nói chuyện, há mồm vẫn là một ngụm tiếng phổ thông đại lục buồn cười, tiếng Quảng Đông cũng không biết.
Nhưng hôm nay cô đột nhiên biết nói tiếng Quảng Đông, hơn nữa còn nói cực kỳ trôi chảy.
Khí chất của cô cũng thay đổi, lại không còn ngơ ngác như trước mà lại lộ ra vẻ lãnh đạm bình tĩnh, thong dong hào phóng.
A Mỗ không khỏi quay đầu, nhìn Tô Lâm Lang thêm một chút.
...
Đối với một nữ thượng tướng tinh tế mà nói, học ngoại ngữ rất dễ dàng.
Tô Lâm Lang chỉ cần hơi chỉnh hợp logic ngôn ngữ trong trí nhớ một chút là có thể nói tiếng Quảng Đông rất trôi chảy rồi.
Đóng cửa lại, cô đang suy nghĩ mình nên đổi bộ quần áo gì, không hiểu sao, một đoạn tin tức liên quan tới tương lai tràn vào trong đầu.
Cô bé lọ lem đại lục gả vào hào môn Cảng Thành, từ đó xuôi gió xuôi nước một đường vinh hoa, đó chính là truyện cổ tích.
Nhưng cuộc đời cô cũng không phải là truyện cổ tích.
Hơn nữa cô chẳng những xuyên qua, còn xuyên thư.
Theo ghi chép trong sách, chồng của cô và cha chồng gặp bọn cướp tập kích vào đêm đại hôn, hai cha con một người bị trọng thương hôn mê, một người bị cướp bắt đi, song song gặp họa.
Đây chính là nguyên nhân Hạ Phác Đình từ hôm đại hôn chưa từng về nhà.
Anh đã bị bắt cóc!
Nhà giàu nhất, hai người thừa kế thuận vị đều đồng thời xảy ra chuyện, có thể nói là chấn động như động đất cấp mười.
Theo trong sách nói, về sau mặc dù Hạ lão thái gia tự mình rời núi quản lý đại cục, nhưng không chịu nổi truyền thông đồn thổi cổ phiếu sập sàn, lại thêm đối thủ cạnh tranh thừa cơ ép buộc, nội bộ có người phá đài lật xà, đường đường Hạ thị đảo mắt liền tới ranh giới phá sản.
Mà vào thời điểm nguy nan này, Thiếu phu nhân mới cưới Tô Lâm Lang mắt thấy nhà chồng gặp nạn, không nói đồng tâm hiệp lực cùng nhau vượt qua khó khăn, lại thừa dịp rối loạn lặng lẽ cuỗm một khoản tiền cùng đồ trang sức đắt đỏ bỏ chạy.
...
Tô Lâm Lang đọc kịch bản này xong, nhíu chặt mày lại.
Phải biết cô là một nữ thượng tướng, cho dù bởi vì linh hồn không tan mà phản ứng chậm chạp, nhưng đầu óc rất tỉnh táo.
Hạ Phác Đình không những đối xử với người lạnh lùng trì độn như cô rất tốt, còn giúp cô xử lý tang sự của cha, quyên tiền quyên vật cho nông trường, lúc gần đi còn hứa hẹn nói tương lai sẽ tới đại lục khởi công xây dựng nhà máy, để người đại lục cũng giàu lên.