Lá gan chuột nhắt kia của Tiểu Pháo không tránh khỏi bị dọa, cuối cùng vẫn ngã bệnh.
Phải biết rằng, thời gian của ta rất quý giá, phí phạm một giây một phút không biết rớt mất bao nhiêu bạc.
Ta chờ nàng không nổi, đành phải tự mình ra trận.
Ta thay nàng bồi dưỡng cảm tình, nàng chỉ cần lo việc bò lên long sàng là được.
Ta đeo khăn che mặt, mỗi ngày chạy tới góc xó xỉnh của Ngự Hoa Viên.
Một câu "Mong gặp người chung tình, đầu bạc không cách xa", ta đọc đến thuộc lòng rồi, hở một tí là như nổi cơn điên quỳ cái bùm phát xuống đất, lải nhà lải nhải ngâm thơ.
Tận đến ngày thứ tư, ta nghênh đón lần đầu tiên "ngẫu nhiên" gặp được mặt rồng trong đời.
Ta vừa ngâm xong câu thơ, một giọng nói thanh nhuận dễ nghe từ bên cạnh truyền tới, "Cô nương, mặt đất sắp quỳ ra cái hố đến nơi rồi, vẫn còn ngâm sao?"
Ta theo tiếng nói nhìn qua, mặt mày thanh tú, đường nét rõ ràng, không phải Hoàng thượng thì là ai? Nhưng mà ta biết hắn, hắn lại không biết ta.
Ta nắm giữ tiên cơ.
"Ngươi nhìn mấy ngày rồi, không phải vẫn nhìn sao?"
Hắn cười nói: "Ta chỉ tò mò thôi, trí nhớ của một người tệ đến mức nào mới phải mỗi ngày lặp đi lặp lại một câu như vậy. Hôm nào ta làm cho ngươi một cái bàn thờ Văn Thù Bồ Tát ở đây, không thể để ngươi quỳ vô ích được."
Ta ngẩng đầu lên, hừng hực khí thế nói: "Liên quan cái rắm gì đến ngươi, Hạ Bảo Nhi ta làm việc, còn chưa đến lượt người xen mồm vào.”
"Hạ Bảo Nhi?" Hắn cẩn thận nghiền ngẫm một phen, không chỉ không có tức giận, còn chắp tay sau lưng, cười nói: "Ta đã quan sát ngươi rất lâu, có phải ngươi... chỉ biết mỗi câu này thôi không...?"
"Ta còn biết câu khác."
"Nói nghe thử xem nào."
"Ha ha ha."
Hắn sửng sốt, vỗ chân cười to, "Sao ngươi lại cười?"
Ta lạnh mặt nhìn hắn, nói: "Ta không cười, ta đang ngâm thơ."
Dù sao cũng là hoàng đế, có thể tôn trọng người khác một chút được không?
Ta không thèm để ý đến hắn, đằm chìm trong biển thơ ca, xúc động ngâm nga: "Ha ha ha (*), khúc cổ nhi hướng thiên ca."
Chân mày hắn nhíu chặt lại, "Hạng."
"Hạng cái gì?" Ta hỏi.
Hắn nói, "Khúc hạng hướng thiên ca (**), ai dạy ngươi là khúc cổ nhi?"
(*) Nguyên văn là 鹅鹅鹅 có nghĩa là ngỗng ngỗng ngỗng - tiếng kêu của con ngỗng, nhưng phát âm giống tiếng cười.
(**) Câu này chính xác là "Ngỗng ngỗng ngỗng, khúc hạng hướng thiên ca" là một câu trong bài thơ "Vịnh ngỗng" của vua Lạc Tân thời Đường, có nghĩa là "Ngỗng ngỗng ngỗng, ngửa cổ lên trời hát vang." Cả cổ (脖) và hạng (项) đều có nghĩa là cổ nhưng hạng là phần cổ phía sau (gáy).
Ta đứng bật dậy, "Ta không thèm ngâm nữa."
"Đừng mà!" Hắn giữ ta lại, "Đang hay mà, sao lại không ngâm nữa."
"Ta nói một câu, ngươi nói mười câu, ngươi giỏi thì đi mà ngâm."
"Ồ..." Hắn kéo dài giọng.
Ta:???
Hắn có bệnh phải không?
Hắn ghé vào tai ta, dương dương tự đắc nói: "Ta ngâm chắc chắn ngươi nghe không hiểu."
"Chẳng hạn như?"
"Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập can nhẫn, vô dục tắc cương (*)."
(*) Một câu đối được viết bởi Lâm Tắc, có nghĩa là: Biển rộng bởi vì có lòng khoan dung độ lượng to lớn mới chứa được trăm sông, núi cao bởi vì không có mưu mô, dục vọng của phàm tục mới hiên ngang sừng sững.
Hắn ngâm xong, đôi lông mày tuấn tú nhếch lên, "Thế nào?"
Ta từ dưới đất bò dậy, cầm lấy áo choàng, "Ta có việc, ngày mai lại nói."
Hắn ở phía sau cười phá lên, "Hạ Bảo Nhi, có bản lĩnh khoác lác thì đừng có mà bỏ trốn."
Sau khi trở về, vẻ mặt ta âm trầm ngồi xổm ở mép giường, Hạ Tiểu Pháo bị dọa sợ vừa mới tỉnh lại, thấy thế run lập cập, rụt rè hỏi: "Tỷ tỷ... có... có việc gì phân phó?"
Ta nhíu mày, giọng cứng ngắc, "Ngươi đã từng nghe qua câu thơ này chưa?"
"Câu nào?"
"Nãi đại."
"Hả?"
Ta giơ tay khua khua ở trước ngực, "Nãi đại (*)."
(*) Nãi đại (nǎidà) của pi sà là 乃大, nãi ở đây chỉ là trợ từ thôi, mà mẻ nghe nhầm thành 奶大 có nghĩa là ngực bự (dịch sát nghĩa là v.ú to).
Thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của nàng, ta tiếp tục nói: "Còn có cái gì mà dục (*), cái gì mà cương (**)..."
(*) dục vọng, ham muốn.
(**) cứng rắn, mạnh mẽ.
Hạ Tiểu Pháo nuốt nước bọt, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ lên, "Tỷ Tỷ, câu thơ này không đứng đắn."
Nàng lại gần, ngượng ngùng mở miệng, "Ở cửa thôn của chúng ta, thường xuyên có một đám nam nhân thô kệch, lỗ mãng tụ tập, bọn họ thường..."
Hạ Tiểu Pháo cũng giơ tay khua khua ở trước ngực, "Thường thích nói chuyện nãi đại."
Nếu hiện tại đưa ta một điếu thuốc, ta có thể nhả ra một vòng khói hoàn hảo.
"Được rồi, ta biết rồi." Ta cầm lấy cây kéo trong giỏ thêu, hỏi, "Cây kéo này của ngươi có sắc không?"
"Vừa mới... Vừa mới mài..." Hạ Tiểu Pháo dè dặt hỏi, "Tỷ tỷ muốn... muốn làm gì?"
"Có con sâu không an phận, ta..."
Xoẹt Xoẹt!
Lưỡi kéo hợp lại.
"Cắt hắn."
Phải biết rằng, thời gian của ta rất quý giá, phí phạm một giây một phút không biết rớt mất bao nhiêu bạc.
Ta chờ nàng không nổi, đành phải tự mình ra trận.
Ta thay nàng bồi dưỡng cảm tình, nàng chỉ cần lo việc bò lên long sàng là được.
Ta đeo khăn che mặt, mỗi ngày chạy tới góc xó xỉnh của Ngự Hoa Viên.
Một câu "Mong gặp người chung tình, đầu bạc không cách xa", ta đọc đến thuộc lòng rồi, hở một tí là như nổi cơn điên quỳ cái bùm phát xuống đất, lải nhà lải nhải ngâm thơ.
Tận đến ngày thứ tư, ta nghênh đón lần đầu tiên "ngẫu nhiên" gặp được mặt rồng trong đời.
Ta vừa ngâm xong câu thơ, một giọng nói thanh nhuận dễ nghe từ bên cạnh truyền tới, "Cô nương, mặt đất sắp quỳ ra cái hố đến nơi rồi, vẫn còn ngâm sao?"
Ta theo tiếng nói nhìn qua, mặt mày thanh tú, đường nét rõ ràng, không phải Hoàng thượng thì là ai? Nhưng mà ta biết hắn, hắn lại không biết ta.
Ta nắm giữ tiên cơ.
"Ngươi nhìn mấy ngày rồi, không phải vẫn nhìn sao?"
Hắn cười nói: "Ta chỉ tò mò thôi, trí nhớ của một người tệ đến mức nào mới phải mỗi ngày lặp đi lặp lại một câu như vậy. Hôm nào ta làm cho ngươi một cái bàn thờ Văn Thù Bồ Tát ở đây, không thể để ngươi quỳ vô ích được."
Ta ngẩng đầu lên, hừng hực khí thế nói: "Liên quan cái rắm gì đến ngươi, Hạ Bảo Nhi ta làm việc, còn chưa đến lượt người xen mồm vào.”
"Hạ Bảo Nhi?" Hắn cẩn thận nghiền ngẫm một phen, không chỉ không có tức giận, còn chắp tay sau lưng, cười nói: "Ta đã quan sát ngươi rất lâu, có phải ngươi... chỉ biết mỗi câu này thôi không...?"
"Ta còn biết câu khác."
"Nói nghe thử xem nào."
"Ha ha ha."
Hắn sửng sốt, vỗ chân cười to, "Sao ngươi lại cười?"
Ta lạnh mặt nhìn hắn, nói: "Ta không cười, ta đang ngâm thơ."
Dù sao cũng là hoàng đế, có thể tôn trọng người khác một chút được không?
Ta không thèm để ý đến hắn, đằm chìm trong biển thơ ca, xúc động ngâm nga: "Ha ha ha (*), khúc cổ nhi hướng thiên ca."
Chân mày hắn nhíu chặt lại, "Hạng."
"Hạng cái gì?" Ta hỏi.
Hắn nói, "Khúc hạng hướng thiên ca (**), ai dạy ngươi là khúc cổ nhi?"
(*) Nguyên văn là 鹅鹅鹅 có nghĩa là ngỗng ngỗng ngỗng - tiếng kêu của con ngỗng, nhưng phát âm giống tiếng cười.
(**) Câu này chính xác là "Ngỗng ngỗng ngỗng, khúc hạng hướng thiên ca" là một câu trong bài thơ "Vịnh ngỗng" của vua Lạc Tân thời Đường, có nghĩa là "Ngỗng ngỗng ngỗng, ngửa cổ lên trời hát vang." Cả cổ (脖) và hạng (项) đều có nghĩa là cổ nhưng hạng là phần cổ phía sau (gáy).
Ta đứng bật dậy, "Ta không thèm ngâm nữa."
"Đừng mà!" Hắn giữ ta lại, "Đang hay mà, sao lại không ngâm nữa."
"Ta nói một câu, ngươi nói mười câu, ngươi giỏi thì đi mà ngâm."
"Ồ..." Hắn kéo dài giọng.
Ta:???
Hắn có bệnh phải không?
Hắn ghé vào tai ta, dương dương tự đắc nói: "Ta ngâm chắc chắn ngươi nghe không hiểu."
"Chẳng hạn như?"
"Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập can nhẫn, vô dục tắc cương (*)."
(*) Một câu đối được viết bởi Lâm Tắc, có nghĩa là: Biển rộng bởi vì có lòng khoan dung độ lượng to lớn mới chứa được trăm sông, núi cao bởi vì không có mưu mô, dục vọng của phàm tục mới hiên ngang sừng sững.
Hắn ngâm xong, đôi lông mày tuấn tú nhếch lên, "Thế nào?"
Ta từ dưới đất bò dậy, cầm lấy áo choàng, "Ta có việc, ngày mai lại nói."
Hắn ở phía sau cười phá lên, "Hạ Bảo Nhi, có bản lĩnh khoác lác thì đừng có mà bỏ trốn."
Sau khi trở về, vẻ mặt ta âm trầm ngồi xổm ở mép giường, Hạ Tiểu Pháo bị dọa sợ vừa mới tỉnh lại, thấy thế run lập cập, rụt rè hỏi: "Tỷ tỷ... có... có việc gì phân phó?"
Ta nhíu mày, giọng cứng ngắc, "Ngươi đã từng nghe qua câu thơ này chưa?"
"Câu nào?"
"Nãi đại."
"Hả?"
Ta giơ tay khua khua ở trước ngực, "Nãi đại (*)."
(*) Nãi đại (nǎidà) của pi sà là 乃大, nãi ở đây chỉ là trợ từ thôi, mà mẻ nghe nhầm thành 奶大 có nghĩa là ngực bự (dịch sát nghĩa là v.ú to).
Thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của nàng, ta tiếp tục nói: "Còn có cái gì mà dục (*), cái gì mà cương (**)..."
(*) dục vọng, ham muốn.
(**) cứng rắn, mạnh mẽ.
Hạ Tiểu Pháo nuốt nước bọt, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ lên, "Tỷ Tỷ, câu thơ này không đứng đắn."
Nàng lại gần, ngượng ngùng mở miệng, "Ở cửa thôn của chúng ta, thường xuyên có một đám nam nhân thô kệch, lỗ mãng tụ tập, bọn họ thường..."
Hạ Tiểu Pháo cũng giơ tay khua khua ở trước ngực, "Thường thích nói chuyện nãi đại."
Nếu hiện tại đưa ta một điếu thuốc, ta có thể nhả ra một vòng khói hoàn hảo.
"Được rồi, ta biết rồi." Ta cầm lấy cây kéo trong giỏ thêu, hỏi, "Cây kéo này của ngươi có sắc không?"
"Vừa mới... Vừa mới mài..." Hạ Tiểu Pháo dè dặt hỏi, "Tỷ tỷ muốn... muốn làm gì?"
"Có con sâu không an phận, ta..."
Xoẹt Xoẹt!
Lưỡi kéo hợp lại.
"Cắt hắn."