Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Như Sơ tay mang theo hai túi bánh đến một căn nhà trong tiểu khu W, cậu theo địa chỉ đến trước cửa, xác nhận lại thêm một lần rồi mới nhấn chuông.

Từ bên trong đi ra là một người con trai, dáng người cao, thân hình vừa vặn không gầy cũng không béo, vai còn đặc biệt rộng nhìn rất có phong thái vững chắc. Gương mặt kiêu ngạo không chút biểu tình nào, đôi mắt thả lỏng hết mức chỉ khép nhìn còn nửa đôi giống như buồn ngủ.

Cố Như Sơ đổi tay cầm bánh sau đó lấy ra một cuốn sổ. Cậu viết viết lên trên đó. [Xin lỗi, tôi không nói chuyện được.]

Lý Yên cố giữ bình tĩnh hít thở đều đều. Qua được một lúc mới thấy anh phản ứng lại, dùng thủ ngữ để trả lời cậu. [Tôi hiểu cậu nói gì, cứ dùng thủ ngữ nếu cậu thấy tiện.]

Cố Như Sơ bất thình lình kinh ngạc hít một hơi, cậu cất cuốn sổ vào bên trong túi của mình rồi chìa hai túi bánh ra trước mặt anh. Lý Yên nhẹ nhàng nhận lấy.

[Cảm ơn, rất vui được gặp] Bàn tay thon dài xinh đẹp cứ đến lui trước mặt anh, động tác thoạt nhìn rất nhanh nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Nếu Cố Như Sơ biết người thiếu kiên nhẫn như anh có thể trở thành được như hiện tại chỉ đơn giản vì mình thì như thế nào nhỉ? Cảm động chết đi được.

"Ừm... cậu như vậy, tiệm bánh còn rất xa khu này, cậu về bằng gì?" Lý Yên nhìn cậu, chiều cao của hai người họ chênh lệch vô cùng lớn, nắng chiều từ trước mắt rọi vào Cố Như Sơ lại được anh dùng bản thân che chắn giúp cậu.

Người vẫn còn đang ngơ ngác đứng nhìn, Lý Yên lại nói tiếp. "Có tiện không. Nếu không tôi lấy xe đưa cậu về."

Anh biết tiệm bánh cách nhà của hai tên đần họ Chiêu và Dương kia khá xa. Gần như nơi này sát cả vùng ngoại ô, chỉ dành cho bọn nhà có tiền thích yên tĩnh tránh xa thành phố, có xe đi đi về về như gió mà thôi.

Cố Như Sơ suy nghĩ đôi chút. Người này vừa mới gặp, nói chuyện với nhau được hai câu. Mẹ cậu nói người lạ nói gì cũng không được đi theo, người này chắc không tính là lạ đâu nhỉ? Vả lại, người chủ động học thủ ngữ sẽ rất tốt bụng, họ sẽ có lòng nhân ái và bao dung cho những người khiếm khuyết như cậu. Chẳng phải vậy sao?

Lý Yên vẫn đứng chờ cậu, gương mặt vô cùng dịu dàng. Đối với Cố Như Sơ anh có thể chờ cậu suy nghĩ, thời gian tính bằng năm cũng vẫn chờ. Đối với cậu, sự nhẫn nại của anh không có giới hạn.

Nhận thấy Cố Như Sơ chớp mắt nhìn mình vài cái, Lý Yên nhướng mày lắng nghe, vẻ mặt này cho dù ai nhìn qua cũng cảm nhận được vô cùng tình cảm.

[Không cần phiền như vậy]

Anh hơi cong khoé môi, ý cười hiện lên trên gương mặt đó. "Không phiền. Chờ tôi."

Nói lời anh quay vào bên trong nhà, hai túi bánh được đặt lên bàn. Lý Yên không kiêng dè dùng chân đá hai tên đang nằm dài trên sofa bám lấy nhau kia. Đúng là đáng ghét, cứ suốt ngày trước mặt người khác như vậy. Chướng mắt chết đi được.

Lý Yên nhìn nói. "Ở yên đây, xong việc sẽ về."

Chiêu Minh chưa kịp phản ứng lại đã bị Lý Yên đá thêm hai cái nữa khiêu khích. Chỉ có Dương Hữu đang đói nhìn thấy hai hộp túi bánh đẹp đẽ liền chạy đến. "Công đức vô lượng nha Lý tiên sinh."

Anh với lấy chìa khoá xe đặt trên bàn, ngẫm nghĩ một chút, không biết Cố Như Sơ có ngồi trên chiếc xe tốc độ cao đó được không. Nếu biết vậy anh đã lấy một chiếc xe bình thường rồi.

Cố Như Sơ thật sự đứng một góc ngoan ngoãn chờ anh. Nắng chiều cứ chưa chịu nguôi ngoai mà tiếp túc nhen nhóm lên người con trai của anh. Lý Yên vừa bước đến bên cạnh cậu che chắn ánh nắng bằng lưng của mình, từ trên cúi đầu thấp xuống nhìn con người nhỏ bé trong lòng.

"Nắng như vậy sao lại không tránh?"

Sự chênh lệch chiều cao của họ khiến ai nhìn thấy cũng phải thốt lên "Đẹp đôi!!!"

Cố Như Sơ chỉ mới 15 tuổi, vẫn chưa tròn 16. Lý Yên lại đã tròn 22 tuổi. Một học sinh vừa vào cấp 3 và ohm....một ông chú? Một người gầy như cậu, chiều cao còn tận 1m74 vậy mà người còn lại không chỉ cao 1m92 mà cơ thể cũng to chắc hơn.

Cố Như Sơ được bóng râm di động này che nắng giúp mình cũng cảm thấy không tồi, cho dù khoảng cách giữa hai người họ đang rất gần so với quan hệ vừa mới làm quen. Cậu ngẩng đầu nhìn anh nói [Xin lỗi, tôi sợ anh không thấy sẽ tức giận]

Lý Yên cúi đầu rủ mắt. "Tôi không có. Sau này nắng gắt cứ tìm chỗ mát trốn."

Tôi tự có cách tìm được em.

Cố Như Sơ gật đầu nghe lời, giống như con mèo nhỏ đi theo phía sau anh. Chiếc mũ bảo hiểm to bao bọc lấy hết phần đầu, lần đầu tiên cậu được tiếp xúc với nó, cứ loay hoay mãi không biết phải đội vào như thế nào. Lý Yên nhìn thấy mèo nhỏ của mình đáng yêu như vậy, móng vuốt không kiềm được giơ ra chụp cậu đội mũ.

Bởi vì trên xe còn có người, so với ban nãy cùng Chiêu Minh phóng tốc độ cao trên đường, bây giờ lại đang chạy 45km/h. Cố Như Sơ rất muốn hỏi vì sao nhìn hung hăng đến thế, tay vặn ga lại hiền như vậy? Nghĩ rồi lại thôi, cậu sợ anh nghĩ mình nhiều chuyện.

Lý Yên chạy vô cùng an toàn, có thể đạt tiêu chuẩn tài xế giỏi nhất ở thành phố này rồi. Xe anh dừng trước cửa một căn chung cư bình thường, thoạt nhìn qua cũng đã lỗi thời rồi, có bảo vệ trong sảnh, hai thang máy nhìn đã cũ đi ít nhiều, màu sơn hay các căn nhà cũng là của vài mấy năm trước.

Cố Như Sơ xuống khỏi xe cúi đầu góc vuông với người mình rồi cảm ơn anh: [Xin lỗi vì đã làm phiền. Cảm ơn].

Phải nhìn đến khi cậu vào đến thang máy khuất bóng rồi, Lý Yên mới vặn ga chạy đi, lúc này tốc độ đã quay lại bình thường. Cuối cùng trong một ngày vậy mà có thể gặp được Cố Như Sơ hai lần, còn có thể trò chuyện được vài ba câu với cậu. Không chỉ có thế. Anh nhất định sẽ chỉ dành yên sau của chiếc xe mình yêu thích này, dành riêng nó cho Cố Như Sơ.

-

Cố Văn đang dọn bữa tối ra bàn ăn thì nhìn thấy Cố Như Sơ mở cửa: "Bối về nhanh vậy sao? Anh còn đang muốn đến đón em nữa."

Vừa nhìn thấy Cố Như Sơ về nhà, bữa tối cũng không còn gấp gáp dọn ra nữa, việc đầu tiên chính là chạy đến xem em trai mình vẫn còn nguyên vẹn hay không.

Kể từ lúc mọi chuyện xảy ra, gia đình bọn họ đều dồn toàn lực chú ý và quan tâm lên người cậu. Lúc trước cũng như vậy nhưng không đặc ân đến thế. Cũng vì trước đó cậu rất ít được về nhà, thường xuyên ở bên nội cùng ba và mẹ kế nên cũng khó nói. Bây giờ không chỉ đơn giản là đứa em nhỏ nhất nhà mà Cố Như Sơ còn không nói chuyện được, sức khoẻ rất yếu, người cũng gầy hơn người khác.

Cố Như Sơ buồn ngủ lại còn rất mệt, nếu hôm nay không có vị khách kia thuận đường đưa cậu về chắc bây giờ đã bỏ lỡ mất trạm xe vì ngủ quên rồi.

[Người khách đó đưa em về] Cố Như Sơ tường thuật lại mọi chuyện cho anh trai của mình.

Cố Văn chau mày lại, vẻ mặt rất khó coi nói với cậu: "Cố Như Sơ!! Em quên lời anh dặn rồi phải không? Sao lại tuỳ tiện đi theo người khác như vậy."

Cậu cũng đã chọn lựa kỹ mới quyết định theo mà...

Đột ngột bị mắng khiến Cố Như Sơ rất sợ hãi, ánh mắt cậu cứ không ngừng di chuyển lung tung tìm cái gì đó, nghĩ cái gì đó, nhìn cái gì đó. Cái gì cũng được.

[Em xin lỗi... em không biết. Em xin lỗi anh hai]

Chung Sở Dương mẹ của bọn họ bước ra từ bếp đã nhìn thấy Cố Như Sơ có trạng thái hoang mang hoảng sợ. Bà biết cậu đang bệnh.

"Tiểu Bối!! Con vào phòng thay quần áo rồi ra ăn cơm đi. Mẹ nói chuyện với anh con đã."

Cậu gật gật nhẹ cái đầu, ánh mắt vẫn không dám nhìn bọn họ, đầu cứ cúi xuống một cách nhỏ bé. Thân hình gầy yếu cứ vậy lui thủi về phòng mình.

Chung Sở Dương làm mẹ của ba người con, bà từ nuôi dạy Cố Minh như hiện tại đến Cố Như Sơ và Cố Văn, trong cả ba người bà hiểu rõ được tính cách của đứa nhỏ nhất. Bởi vì là trẻ con nên mọi thứ đều để lộ trên gương mặt mình.

Cố Văn biết mình lớn tiếng với em trai, bữa cơm vừa được dọn ra xong đã chạy vào phòng tìm Cố Như Sơ. Căn hộ nhỏ tầm thường chỉ vừa đủ sinh hoạt, so với nhà họ Cố bên kia đúng là vô cùng nhỏ nhưng chưa bao giờ anh trai nghe cậu một lời than thở nào.

"Bối à? Bảo bối, bé ngoan ra đây ăn cơm nhé. Anh không phải mắng em" Cố Văn đứng trước cửa gỗ gõ gõ vài cái. Cố Như Sơ mở cửa, cậu thay một bộ quần áo thoải mái hơn, hoạ tiết mèo đen hoạt hình ở khắp nơi trên áo của cậu.

[Em không sao không giận anh đâu, mọi người ăn cơm đi.]

Cố Như Sơ về nhà đã được 2 năm rồi nhưng chưa ngày nào em trai ngồi vào bàn ăn cùng bọn họ. Lúc thì né cái này tránh cái kia, lúc thì không đói lắm, lúc lại về nhà quá muộn.

Cả nhà ăn được một nửa thì bị tiếng cạch cạch ngoài cửa làm gián đoạn. Cố Minh bây giờ mới đến, công việc ở công ty hôm nay nhiều đến mức làm mãi không hết khiến anh hoa mắt chóng mặt. Ngồi mãi mới nhớ hôm nay về nhà ăn cơm nên nhanh chóng thu dọn.

"Ông ngoại, mẹ Dương, con về rồi ạ."

Chung Sở Dương thấy anh về cũng đi đến giúp anh cầm xấp tài liệu và áo vest để anh tháo giày tiện hơn.

Cố Minh xắn tay áo sơ mi của mình tìm kiếm một vòng nhà rồi lại hỏi: "Bối đâu rồi ạ?"

Cả ngày đi làm mệt mỏi vậy mà vừa về chỉ muốn nhìn thấy Cố Như Sơ. Cậu giống tia nắng sưởi ấm mọi thứ, chữa lành cho mọi người. Những gì cậu làm chỉ đơn giản là ôm người khác vào lòng dỗ dành. Đôi khi chỉ là một nụ cười bình thường.

Cố Văn hối lỗi nói: "Em chẳng may lớn tiếng với em ấy, doạ em ấy mất rồi."

Cố Minh cười nói không sao, anh ngồi xuống bàn ăn cùng mọi người, cẩn thận chừa ra cho Cố Như Sơ mấy miếng ngon nhất mà anh thấy được. Có lẽ sẽ hơi thiên vị, hoặc chắc vì cậu quá nhỏ, thậm chí còn chưa tròn 16.

Ăn xong Cố Minh giúp mẹ mình dọn dẹp bàn ăn rồi lại cầm phần ăn nhỏ đến trước cửa phòng Cố Như Sơ. Không gõ cửa, trực tiếp mở cửa bước vào bên trong.

Cố Như Sơ thấy anh mình bước vào thì ngoan ngoãn rời khỏi bàn. Bài tập còn đang dang dở cũng để qua một bên, thân người gầy yếu mang ghế đến cho anh.

Cố Minh đi đến đặt phần cơm lên bàn rồi kéo cậu đứng phía xa đến bên cạnh, hai tay ôm lấy mặt em trai mình không ngừng xoa nựng. Cảm giác thoải mái hơn nhiều.

"Hôm nay Bối Bối nhà chúng ta sao không ra ngoài ăn cơm?" Cố Minh ôm lấy Cố Như Sơ trong lòng, cúi đầu nhìn cậu hỏi.

Cố Như Sơ được ôm rất thoải mái không chút phòng bị. Cậu rất thích được ôm như vậy nhưng gần như chỉ có anh trai lớn là có thể ôm lấy cậu như thế này. Anh rất dịu dàng, từ nhỏ đến lớn đều chăm sóc cậu rất tốt, khi ở bên nhà kia cũng chỉ có Cố Minh bảo vệ cậu.

[Em không đói lắm. Có hơi mệt thôi]

...

"Bối Bối nè, thật ra Văn ca chỉ là lo cho em chứ không có ý trách phạt gì em" Cố Minh cầm lấy chén cơm từ trên bàn sau đó xoa đầu an ủi mèo con của mình. "Em không ăn cơm thì chính là giận anh hai em rồi."

[Không phải, em——] Cố Như Sơ còn muốn nói gì đó thì đột nhiên khựng lại. [Em... em xin lỗi. Em không ăn đâu, mọi người không cần như vậy]

Cố Văn bên ngoài cửa lén lút nhìn thấy vậy liền khó chịu trong lòng. Thú thật bọn họ chỉ có người em trai nhỏ này, Cố Minh đã gần 30 tuổi, Cố Văn cũng vừa 21 tuổi cách đây không lâu. Trong nhà chỉ có em trai nhỏ này quá nhỏ.

Còn không nói đến, lúc trước của Chung Sở Dương, Cố Minh và Cố Văn đều vô cùng thuận lợi được sinh ra mạnh khoẻ vô cùng, chỉ có Cố Như Sơ lúc sinh được ra đã vô cùng khó. Cậu từ lúc ra đời lại rất yếu, lúc đó hai người anh trai kể lại bọn họ rất hiếu kỳ, nhìn người ta cùng chơi với em trai trong nôi, bọn họ chỉ có thể đến áp mặt vào cửa kính nhìn cậu ở trong lồng kín.

Lớn hơn tí nữa Cố Như Sơ cứ bệnh quanh năm suốt tháng, sức khoẻ không cho phép để có thể ra ngoài chơi cùng những đứa trẻ khác. Cố Minh và Cố Văn lại rất thương em trai, ai đến nhà cũng đều từ chối nói rằng muốn ở nhà chơi với em trai thôi. Tuy rằng sức khoẻ yếu nhưng bù lại Cố Như Sơ lại nhận được trọn vẹn tình thương của hai người anh.

Đoạn thời gian ba mẹ cậu ly hôn tình trạng tinh thần của cậu xuống dốc thấy rõ. Nhiều lần vừa khóc vừa chạy đến phòng Cố Văn nói: "Em không muốn, em không muốn ba mẹ bỏ nhau. Có phải ba mẹ bỏ nhau rồi em sẽ không được ở với hai anh không."

Cứ liên tục như vậy mấy đêm không ngủ được vì khóc, Cố Văn nghĩ mãi không dỗ được em trai ngủ đành chạy sang phòng gọi Cố Minh đến. Cả hai người chăm một đứa nhỏ chen chúc nhau trên chiếc giường bé tí. Anh cả của bọn họ kể hết chuyện này đến chuyện khác, kể gần đến sáng để dỗ Cố Như Sơ ngủ.

Đúng thật là như vậy. Sau đó toà án tuyên bố quyền nuôi con thuộc về Cố Thái Huy ba của cậu. Cố Như Sơ cũng vì vậy phải đến ở cùng bà nội và mẹ kế. Bởi vì nhà bọn họ có 3 người con, để chia theo quan toà nên giữa Cố Minh và Cố Văn một trong hai cũng phải đi. Ban đầu bà nội của họ rất muốn đưa anh hai của cậu đi nhưng mẹ cậu đã đẩy anh lớn ra. Bà biết Cố Minh đã lớn, lý trí hơn, đến ở bên đó sẽ có thể chăm sóc cho cậu.

Cố Văn bên ngoài cửa, dáng vẻ như sắp đánh người lên tiếng: "Bối Bối dạo này hay xin lỗi lắm, có phải có chuyện gì không?"

Cố Như Sơ lắc đầu né tránh câu hỏi khiến tất cả đều tự biết câu trả lời. Cậu không muốn những chuyện trước kia bị mọi người phát hiện. Cậu rất sợ. Tim cậu cứ đập nhanh liên hồi, hai mắt đã óng ánh lên, cậu sợ đến sắp khóc rồi.

"Bối Bối có phải ở bên đó có chuyện gì không? Lần đó em vì sao nhập viện em nói cho anh biết đi." Cố Văn lo lắng đi đến bên cạnh cậu. Anh đặt tay sau gáy xoa xoa đầu an ủi em trai nhỏ của mình.

Bọn họ đến giờ vẫn không biết vì sao Cố Như Sơ lại xảy ra chuyện như vậy. Hai năm, cậu vẫn không kể ra hoàn cảnh lúc đó. Trong đầu cả nhà luôn có một câu hỏi. Vì sao Cố Như Sơ lại nhập viện?

Nhưng đối mặt với câu hỏi này, Cố Như Sơ lắc lắc đầu cố lấy lại bình tĩnh. [Không có gì đâu]

Đã qua thời gian dài như vậy cậu vẫn che giấu sự thật. Cố Minh biết ở căn nhà đó nhất định có vấn đề, lúc trước anh không nhận ra được, cũng khó để nhận ra. Mẹ kế đối xử với họ tốt? Cũng không hẳn. Có lẽ bởi vì anh lớn rồi, mọi tư duy cũng đã thay đổi.

Lúc trước đến ở bên bà nội anh được mẹ kế vô cùng chiều chuộng, hoàn toàn khác xa với những gì trên truyền hình thường nói đến. Bà ta biết anh thích gì liền mua cho anh cái đó, thấy anh ở nhà chán thì kêu người dạy anh chơi cái này cái kia. Lúc đó cổ phiếu đang là xu hướng, mọi người ai cũng đều chơi cổ phiếu để mong làm giàu, khi ấy trong nhà điều kiện rất tốt vừa mới mở thêm chi nhánh cửa tiệm ở trên con phố phồn hoa. Mẹ kế mua cho Cố Minh một cái máy chơi cổ phiếu mini, lúc đó Cố Minh chỉ mới 20 tuổi nên rất ham chơi không nghĩ nhiều. Chơi càng ngày càng hăng, tiền đổ vào cũng càng ngày càng nhiều sau đó thành nghiện lúc nào không hay.

Khi đó Cố Minh bị mẹ mình biết được, bà đã mắng anh rất nhiều nhưng anh vẫn liên tục tái phạm. Thời gian sau này khi tiện đường ghé đến tiệm bánh của mẹ mình, anh thấy bà vừa khóc vừa nhào bột, người thợ phụ bên cạnh cũng không ít lời an ủi bà ấy. Bà vừa khóc vừa trách mình vì sao lại không nghĩ nhiều mà đẩy anh đến nhà bên đó, cũng chỉ lo cho Cố Như Sơ mà không để ý đến anh khiến anh thành con nghiện cờ bạc.

Cố Minh cuối cùng cũng buông bỏ không còn động đến những thứ đó nữa, khi ấy anh vừa 22 tuổi đã dọn ra ngoài tự mình đi làm, tự mình sống. Hiểu được cái gọi là lòng người thâm độc.

"Bối Bối, anh sẽ chờ em suy nghĩ kỹ rồi kể cho anh nghe nhé?! Anh rất muốn nghe những gì em đã trải qua. Không muốn mình bỏ lỡ mất giai đoạn trưởng thành nào của em hết." Cố Minh nhìn Cố Như Sơ, anh nhẫn nại với cậu, vui vẻ an ủi cậu.

Hai người một lớn một nhỏ đã ở với nhau 2 năm trong ngôi nhà đó, không thể trách được vì sao em trai nhỏ lại nghe lời anh lớn đến thế. Đáng lẽ người nghiện cổ phiếu sẽ là cậu chứ không phải anh. Bởi vì anh trai bảo vệ mình, chăm sóc mình nên mới vất vả như thế.

Cố Như Sơ ngoan ngoãn sà vào lòng Cố Minh dụi đến dụi lui, cố gắng che đi sự thật rằng mình đang rất sợ, sợ đến phát khóc.

-

Lý Yên chạy xe dạo vài vòng thành phố quen thuộc. Anh chạy đến vài nơi như trường cấp 3 lúc trước, con hẻm ở bên tiệm lẩu Tứ Xuyên, chân cầu thang ở chiếc cầu đi bộ quen thuộc gần đó. Mỗi một nơi Lý Yên đều dừng lại nhìn ngắm một lúc rất lâu, anh muốn nhớ lại cảm xúc từng lần đó. Nơi mà nhận được bảo bối ông trời ban xuống cho anh.

Cho dù gặp lại nhau một chút ký ức cũng không đọng lại trong đầu Cố Như Sơ thì Lý Yên vẫn cảm thấy thật may mắn khi còn có thể gặp lại nhau. Không nhớ thì có thể từ từ. Tình cảm đơn phương âm thầm này của anh cũng đã kéo dài suốt 5 năm rồi, chờ thêm vài năm nữa cũng không sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK