Hứa Vi Vi yêu một anh bạn trai qua mạng, hình như là lính nhảy dù đặc chủng của Pháp, sau khi hai người tìm hiểu nhau thì tình cảm rất tốt. Tôi nghe cũng cảm thấy rất hâm mộ, haiz, tình yêu là thứ mình chỉ có thể gặp mà không thể cầu đó, vô cùng xa xỉ.
Thẩm Đình là một con mọt sách, công việc của tôi cũng bận rộn, từ nhỏ chúng tôi đã là con người ta trong miệng các ông bố bà mẹ rồi, học giỏi, ngoan ngoãn nghe lời, không yêu sớm, cũng chưa từng có thời kì phản nghịch.
Nhưng người lớn đúng là vô lý, ưu điểm "không biết yêu" mà trước kia họ luôn tự hào, đến khi tôi tốt nghiệp đại học rồi lại trở thành khuyết điểm lớn nhất của tôi.
Thế là tôi bị bắt đi xem mắt, từng bước từng bước rồi kết hôn, thoắt cái đã qua nửa năm, tôi vẫn không biết làm thế nào để sống chung với Thẩm Đình.
Sau khi Hứa Vi Vi rời đi, tôi và Thẩm Đình đều trở về phòng của mình, đúng vậy, kết hôn chưa được nửa năm, chúng tôi đã chia phòng ngủ.
Thẩm Đình làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mỗi đêm đúng mười một giờ đi ngủ, bảy giờ sáng rời giường. Tôi và anh hoàn toàn khác nhau, tôi làm việc cho một công ty đầu tư lớn, phụ trách nghiệp vụ ở nước ngoài, bởi vì chênh lệch múi giờ nên buổi tối thường xuyên phải thức khuya.
Thẩm Đình ngủ không sâu, tôi ở cạnh xem máy tính có thể nghe thấy tiếng anh trở mình liên tục, hôm sau mang hai quầng thâm mắt đi làm.
Tôi rất xấu hổ, vài ngày sau liền đưa ra yêu cầu chia phòng.
Đến giờ tôi vẫn nhớ, sau khi tôi nói xong, Trầm Đình thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Không ở cùng một phòng, cơ hội trao đổi giữa hai chúng tôi càng ít hơn, dần dần trở thành tình trạng như bây giờ.
Tôi cứ cho rằng có thể sống tiếp cuộc sống như vậy, nhưng nhìn bộ dạng hạnh phúc của Hứa Vi Vi khi nhắc đến bạn trai, trong lòng tôi lại có chút hâm mộ.
Cả đời không yêu lần nào, có phải quá tiếc nuối không?
Tôi nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà đen kịt, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hôm sau tỉnh lại, trong đầu tôi bỗng có thêm một giọng nói. Nói cái gì mà hệ thống, chỉ cần tôi có thể khiến Thẩm Đình động lòng một lần sẽ thưởng cho tôi mười vạn.
Rất vô lý, nhưng cảm giác chân thật trong đầu lại không giống giả.
Thu nhập của tôi không tệ lắm, nhưng công việc này thật sự quá vất vả, ngày đêm đảo ngược, nếu lớn tuổi hơn chút nữa sẽ không chịu nổi. Tôi muốn đổi sang một công việc khác nhẹ nhàng hơn, còn tiền thì đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Thế là tôi rời giường rửa mặt rồi ra phòng khách, Thẩm Đình đã dậy, đang ngồi trên sô pha đọc sách.
"Hôm nay không đi làm sao?"
Thẩm Đình không ngẩng đầu, lật một trang sách nữa.
"Hôm nay là thứ bảy."
"À!"
Tôi không biết nói gì, cũng không có gì để nói.