Mục lục
Bị Ép Yêu Đương Cùng Boss Phản Diện - Sài Mạo Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vịt

Cả căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.

Không chỉ Mạnh Tỉnh không nói nên lời, mà cả giám đốc Hoàng cùng Phi Yến cũng không nói được bất kì từ gì.

Kịch bản ban đầu đáng lẽ phải là Ôn Như Lam phải lòng Phi Yến, sau đó Phi Yến thuận lợi bò lên giường hắn, sau đó nhân lúc hắn ý loạn tình mê đem dây chỉ mỏng siết cổ hắn mà?

Vì để lọt vào mắt xanh của Ôn Như Lam, Phi Yến đã đi học điệu múa phương Đông cổ điển, ai mà chẳng biết Ôn Như Lam thích nhất những thứ hoài cổ, trà đạo, thư pháp, váy tay áo rộng. Phi Yến chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, ước chừng ít nhất cũng phải nửa năm.

Nào lường trước được thật vất vả mới tiếp cận được mục tiêu, Ôn Như Lam cũng chuẩn bị dẫn người lên giường, thế nhưng giữa chừng lại đổi ý.

Chỉ vì cậu?

Đôi mắt giám đốc Hoàng như muốn lồi ra khi nhìn Mạnh Tỉnh.

Ông không nghĩ ra Mạnh Tỉnh so với Phi Yến tốt hơn ở chỗ nào, người cao 1 mét 8 mấy... Thực ra, anh ta khá hấp dẫn, cơ ngực nở nang, giống như cái móc áo, dù mặc bộ đồ nào trông cũng vô cùng anh tuấn.

Nhưng so với Phi Yến vòng eo mảnh khảnh, Mạnh Tỉnh vô cùng cường tráng, làm người ta không thấy hứng thú. Giám đốc Hoàng tự nghĩ thế.

Hơn nữa Mạnh Tỉnh còn cao hơn Ôn Như Lam một chút, Ôn Như Lam đây là không có mắt thẩm mỹ hay đầu hỏng rồi, không chọn Phi Yến nhu nhược quyến rũ động lòng người, lại đi chọn nam nhân thân hình cao lớn?

Mạnh Tỉnh và Phi Yến không nên bị đưa vào chung một chỗ, bởi vì câu hỏi vốn dĩ đã sai.

Mạnh Tỉnh cũng muốn biết, tại sao mình lại bị lôi vào làm lựa chọn rồi?

Anh thậm chí còn cho rằng chính mình bởi vì nhàm chán mà ngủ mất nên đang nằm mơ, nhưng đầu óc đi dạo trên trời một vòng, lại tỉnh lại, trước mặt là Ôn Như Lam vẫn đang ung dung nhìn, như là đang đợi anh đưa ra câu trả lời.

Đây không phải là mộng, Mạnh Tỉnh tự ý thức được điều đó.

Anh ngắn ngủi suy nghĩ một giây, cảm thấy vì nhiệm vụ trò chơi kia không đáng, liền đáp:"Vậy để cậu ta ngủ cùng ngài đi".

Phi Yến cùng giám đốc Hoàng lộ ra ánh mắt vui mừng, nhưng chưa được bao lâu, đã bị Ôn Như Lam ngay lập tức đánh gãy.

"Không được." Ôn Như Lam nhàn nhạt nói, nhưng lại toát ra vẻ làm người ta không dám phản kháng.

Mạnh Tỉnh:"..."

Khóe miệng y giật một cái, không nhịn được hỏi:"Vậy ngài còn bảo tôi chọn làm gì?"

"Cậu không nghe kỹ, tôi bảo là 'tôi không ngủ với cậu ta, cậu ngủ với tôi, chọn một cái'." Khóe môi Ôn Như Lam nhếch lên, cười như không cười nói: "Hiện tại đã hiểu chưa?"

Mạnh Tỉnh đã hiểu. Những lời này giống như"Không phải ngươi chết chính là ta sống", thoạt nhìn là hai lựa chọn, nhưng thật ra chọn cái nào cũng như nhau cả thôi,

Sau khi nhận ra, Mạnh Tỉnh lại chọn một con đường khác:"Tôi không chọn gì cả."

"Cũng không được." Ôn Như Lam đột nhiên đến gần vài bước, đứng yên trước mặt Mạnh Tỉnh, khoảng cách làm anh theo bản năng ngửa đầu ra sau.

Rõ ràng Mạnh Tỉnh cao hơn, nhưng ánh mắt Ôn Như Lam lại vô cùng áp bức, như thể hắn mới là người nhìn xuống.

Đầu ngón tay còn vương mùi trà chạm vào khuôn mặt Mạnh Tỉnh, một hơi mơ hồ phả vào chóp mũi y, ngữ điệu Ôn Như Lam ôn như, nhưng rất có uy hiếp, không cho phép bất kỳ ai phản kháng.

"Tôi để cho cậu chọn một cái, nhất định phải chọn."

Nói ngắn gọn, thì đây giống như đề thi trắc nghiệm vậy, chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Sau khi nghe xong những lời này, quản lý Hoàng và Phi Yến hoàn toàn chết tâm, biết kế hoạch lần này đã thất bại, Ôn Như Lam nhất định phải ngủ với người trợ lý mới nhận chức được vài ngày này.

Rốt cuộc lời Ôn Như Lam nói, có thể so với thánh chỉ của hoàng đế thời cổ đại, trên tinh cầu này từ trước đến nay không có ai dám cãi lời.

"Nếu tôi nói không?" Mạnh Tỉnh trở thành người chưa từng có từ trước đến nay.

Trả lời y chính là một tiếng cười khẽ, Ôn Như Lam đối với cậu không biết điều cũng không tức giận, chỉ coi lời ban nãy giống như đang đùa, nhẹ nhàng vỗ mặt cậu:"Điều đó không phụ thuộc vào cậu."

Vừa dứt lời, Mạnh Tỉnh liền cảm thấy hai tay bị người đằng sau bắt lấy, đám vệ sĩ vừa rồi là đồng nghiệp thân thiết với anh lao tới, gắt gao khống chế anh.

Mạnh Tỉnh cố gắng giãy giụa nhưng cũng không làm được gì, những vệ sĩ này đều cao lớn cường tráng, một người anh còn có thể xử lý được, nhưng lại có nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, thật sự là vượt quá khả năng của anh.

"Lão đại, có cần mang người về biệt thự của ngài không?" Đội trưởng vệ sĩ xin chỉ thị.

"Không cần, thuê phòng ở đây đi." Ôn Như Lam ra lệnh, sau đó quay đầu liếc nhìn Phi Yến cùng giám đốc Hoàng, nói:"Xóa nợ cho cậu ta, sau đó tùy các ngươi xử lý."

Giám đốc Hoàng miễn cưỡng đồng ý, ông ta vẫn nỗ lực đem Phi Yến đưa cho Ôn Như Lam, nhân tiện còn hạ thấp Mạnh Tỉnh.

Đến nỗi Ôn Như Lam trả lời như thế nào, Mạnh Tỉnh cũng không biết, vì anh đã bị vệ sĩ mang đi rồi.

Mãi cho đến lúc bị còng tay ở trên ghế của phòng ngủ, Mạnh Tỉnh mới có thời gian suy nghĩ, chính mình tại sao lại đến mức này rồi.

Mọi chuyện phải kể bắt đầu từ ba ngày trước, anh đang chơi game ở nhà, trong lúc sắp đánh bại boss cuối cùng thì trước mặt đột nhiên tối sầm, khi mở mắt lại, anh từ trong nhà biến thành người đi đường trong công viên.

Mạnh Tỉnh ngồi trên ghế dài trong công viên, nhìn xe cộ bay lượn trên trời và những tòa nhà trong thành phố tràn ngập cảm giác máy móc, anh đưa ra kết luận sau một lúc suy nghĩ, thời đại này có lẽ không phải là thời đại anh đang sống.

"Ngươi đã xuyên rồi." Cùng lúc, trong đầu anh vang lên âm thanh của một giọng nói.

Đây không phải là giọng nói của Mạnh Tỉnh, bởi vì đây rõ ràng là tiếng của máy móc. Mạnh Tỉnh đối với loại thanh âm này rất quen thuộc, rất nhiều trò chơi để tiết kiệm tiếng lồng tiếng sẽ sử dụng giọng nói điện tử này để hướng dẫn cho người mới bắt đầu.

Mà giọng nói này, thật đúng là hướng dẫn cho người mới: "Chúc mừng kí chủ đã trói buộc hệ thống giải cứu cặn bã, người chơi Mạnh Tỉnh, chào mừng đến với đệ nhất mộng cảnh, thời gian hiện tại là tinh lịch 3526 năm, cuộc sống của nhân loại không còn bị giới hạn trong một hành tinh nhất định, mà là khắp vũ trụ,... "

Âm thanh máy móc đột ngột bị ngắt quãng, bởi vì Mạnh Tỉnh trực tiếp dùng ngón tay tắt phụ đề của hệ thống xuất hiện trước mắt.

Mặc dù đây là lần đầu tiên xuyên không, nhưng hệ thống xuất hiện trong tâm trí một cách khó hiểu hay hướng dẫn dành cho người mới làm quen này, thì đối với một người yêu thích chơi game như Mạnh Tỉnh mà nói, thì lại vô cùng quen thuộc.

Mở đầu trò chơi tiêu chuẩn, đoạn này không gì khác hơn là giới thiệu bối cảnh và cốt truyện của trò chơi, Mạnh Tỉnh không bao giờ nhìn vào bối cảnh khi chơi game, và bỏ qua bất cứ cốt truyện nào nếu có thể.

Vì vậy Mạnh Tỉnh trực tiếp trượt đại đoạn phụ đề xuống phía dưới, bấm các loại tùy chọn "đã đọc" hoặc "bỏ qua".

Tuy nhiên, hệ thống không đồng ý với hành vi có lệ của anh, hiện ra một dòng chữ in đậm trên phụ đề: "Xin hãy đọc kỹ bối cảnh trò chơi!"

"Xin hãy đọc kỹ bối cảnh trò chơi!"

"Xin hãy đọc kỹ bối cảnh trò chơi!"

Để biểu thị tầm quan trọng của câu này, hệ thống đã lặp lại dòng này ba lần và ghép nó với màu đỏ chói mắt nhất.

Mạnh Tỉnh "chậc" một tiếng, và phải kiên nhẫn đọc hết mức có thể.

Mặc dù nói là kiên nhẫn nhưng anh vẫn đọc rất nhanh, mơ hồ lướt qua một lần.

Đầu tiên, như hệ thống đã nói, đây quả thật là một giấc mơ.

Mặc dù mọi thứ anh thấy và cảm nhận đều là thật, nhưng vẫn chỉ là một giấc mơ hão huyền. Và có thể xây dựng một giấc mơ to lớn không khác gì thế giới thực, điều này không có gì lạ bởi vì người nằm mơ không bình thường.

Không, người nằm mơ không phải con người, mà là thần.

Mộng Trạch Quân, vị thần cai quản những giấc mơ. Không biết vì sao, vị thần này đang chìm trong giấc mộng sâu không thể tỉnh lại, nhiệm vụ của người chơi là đánh thức đối phương trong mộng và rời khỏi thế giới trong mơ này.

Về phần làm thế nào để đánh thức đối phương, đương nhiên không phải là trực tiếp tìm thấy Mộng Trạch Quân trong mộng, sau đó nhanh chóng vỗ cho đối phương tỉnh lại.

Mặc dù Mạnh Tỉnh muốn thử, nhưng hệ thống đã đưa ra cách duy nhất để vượt qua cấp độ, đó là tên của hệ thống trò chơi, Hệ thống giải cứu cặn bã.

Kẻ cặn bã ám chỉ Ôn Như Lam. Lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Mạnh Tỉnh đã nghĩ rằng cô ấy phải là một người phụ nữ hiền lành và đức hạnh, sau đó, anh nhận ra rằng Lan không phải là Lan mà anh nghĩ, nhưng anh cảm thấy anh ấy chắc chắn là một người đàn ông vô cùng ôn hòa.

Chỉ là, sau khi xem xong tóm tắt nhân vật của Ôn Như Lan, anh chỉ có thể cảm thán rằng từ "cặn bã" thực sự dành riêng cho Ôn Như Lan.

Chỉ vì tranh giành quyền thừa kế mà thuê người sát hại cha và anh trai, nhưng cha và anh trai của Ôn Như Lam cũng phải hạng người tốt lành gì. Chỉ cần Ôn Như Lam không vừa mắt ai liền khiến người đó biến mất, chừng này cũng đủ để đảm đương hai chữ "cặn bã" kia rồi.

Cuối cùng cặn bã đã được giải quyết, về tên trò chơi "cứu vớt", không phải là khiến Ôn Như Lam thay đổi, mà là ý nghĩa đơn giản hơn, đừng để hắn chết.

Với danh xưng cặn bã thực thụ, người muốn giết Ôn Như Lam không chỉ một mà ít nhất cũng phải 800 nghìn, so với các bác buổi sáng đi giành đồ ăn trong siêu thị còn náo nhiệt hơn nhiều.

Theo kịch bản thì Ôn Như Lam sẽ chết vào ngày 10 tháng 8, mà muốn rời khỏi thế giới trong mơ này, biện pháp duy nhất là giúp Ôn Như Lam sống qua ngày 10 tháng 8.

Sau khi đọc xong bối cảnh trò chơi, Mạnh Tỉnh dùng kinh nghiệm trốn học chơi game tổng kết lại một chút, nếu bỏ qua giấc mộng thần gì đó, thì trò chơi này kỳ thật rất đơn giản.

Nói tóm lại, vẫn là bảo vệ tốt Ôn Như Lam, chỉ cần Ôn Như Lam bình yên vượt qua ngày 10 tháng 8, liền có thể thông qua trò chơi, trở lại thế giới hiện thực.

Đối với Mạnh Tỉnh, người đã vượt qua nhiều trò chơi AAA với độ khó khủng khiếp thì nhiệm vụ này không hề khó. Bởi vì trên tay anh chính là kịch bản trò chơi viết rõ về cái chết của Ôn Như Lam theo góc nhìn của Thượng đế.

Hơn nữa, hệ thống trợ giúp người chơi có vẻ rất thân thiện, có thể thông qua giao diện trực tiếp xem tóm tắt những nhân vật khác, bất kể là người phương nào, chỉ cần Mạnh Tỉnh mở giao diện trò chơi ra là rõ.

Ngoài ra, trò chơi này còn có một cái gọi là hệ thống rút thẻ vàng.

Các thẻ trong đây được chia làm cấp bậc như N, R, SR, SSR, độ hiếm tăng dần theo thứ tự, N dễ có nhất, thuộc về đạo cụ vô dụng, hoặc nói trắng ra là đồ bỏ đi, như một quả táo cắn dở, sữa chua hết hạn sử dụng, một thanh sét rỉ,...

Dù sao thì chắc chắn sẽ không dùng được, nó chỉ là đồ trang trí mà trò chơi sử dụng để lấp đầy kho thẻ nhằm đánh lừa người chơi.

Tốt hơn một chút thì là thẻ R, có một số vật phẩm hữu ích phù hợp với quy tắc thế giới hiện tại, chỉ cần là vật phẩm hữu ích tồn tại trên thế giới này thì đều thuộc thẻ R.

Thẻ SR khó rút hơn, nó thẻ vật phẩm vượt quá quy tắc thế giới và công nghệ hiện đại. Về thẻ quý nhất SSR, Mạnh Tỉnh không biết vì anh chưa bao giờ nhận được.

Là một người chơi mới, Mạnh TỈnh được quay 10 lần miễn phí, lúc ấy anh cho rằng trò chơi này vẫn có lương tâm, nhưng khi anh nhận được 8 thẻ N và 2 thẻ R thì tâm lý của Mạnh Tỉnh sụp đổ.

Điều khiến anh suy sụp không phải là anh không nhận được thẻ SR, mà là chỉ có 2 thẻ R. Đạo cụ trên thẻ là: một bộ đồ ngủ gấu hoạt hình và một con búp bê kích thước bằng người thật.

Lúc đầu, Mạnh Tỉnh cảm thấy cái gọi là vật phẩm hữu ích của thẻ R phải giúp ích cho nhiệm vụ, như là súng, áo chống đạn, máy nghe lén hay những thứ tương tự. Kết quả hai thứ trước mặt anh là gì?

Có đúng là công ty lừa tiền nhờ cái này không vậy??

Như để phản bác Mạnh Tỉnh, bên cạnh 2 tấm thẻ R còn có dòng ghi chú: "Sản phẩm này được dệt thủ công bằng vải nỉ cao cấp mịn màng, ôm sát cơ thể, có thể tự động thay đổi kích thước theo người sử dụng. Người bạn đồng hành không thể thiếu cho giấc ngủ ngon."

Mạnh Tỉnh im lặng hồi lâu nhìn dòng ghi chú của thẻ bài trên giao diện hệ thống.

Không biết sự vui mừng trong lòng nhất định bị chặn đứng của hắn có bị hệ thống nghe hay không, một giờ sau khi hệ thống tặng 10 lần quay, thì hệ thống lại chậm rãi tặng một gói quà tân thủ khác.

Giả vờ hoạt bát nhưng thực tế vẫn là giọng nói máy móc nhắc nhở: "Leng keng, chúc mừng người chơi Mạnh Tỉnh nhận được một gói quà tân thủ, một thẻ SR ngẫu nhiên, hiện tại có muốn sử dụng không?"

Mạnh Tỉnh nhấp vào, vì vậy thẻ SR từ dấu chấm hỏi biến thành một cái mắt kính, bên cạnh còn có hướng dẫn chi tiết: kính nhìn xuyên thấu, có thể bỏ qua mọi chướng ngại vật như tường (Không bao gồm quần áo do các quy định pháp lý và để đảm bảo tính hài hòa của trò chơi.) Quan sát trực tiếp mục tiêu với chức năng nghe lén thực sự là công cụ tốt nhất để tính báo.

Lưu ý: Chỉ có hiệu quả trong vòng 5 mét. Thời hạn là 3 giờ.

Cuối cùng đã có một cái gì đó hữu ích. Tâm trạng tan nát của Mạnh Tỉnh cũng được kéo lại một chút.

Thân phận của Mạnh Tỉnh ở thế giới này là một thanh nhiên nhàn rỗi thất nghiệp, lười biếng không chịu cầu tiến, sống dựa vào số tài sản thừa kế không hề nhỏ do cha mẹ để lại. Nhưng hôm nay anh ta không làm như vậy nữa, bởi vì số tiền đó đã hết rồi.

Thật ra nếu như tiết kiệm tiến thì có thể sống thêm mấy chục năm, nhưng nguyên chủ được cưng chiều nuôi nấng, vì vậy sau khi cha mẹ qua đời cũng không bạc đãi chính mình, còn nhiệt tình đánh bạc, nên không lâu cũng nhanh chóng hết tiền.

Nhà và tiền đều hết, và những gì còn lại đối với Mạnh Tỉnh là một nhân cách trong sạch.

Mối quan hệ giữa các nhân vật trong sạch, không có người thân, không có bạn bè, thân phận cũng rất trong sạch, không còn sót lại thứ gì.

Sau mười lần rút liên tục, Mạnh Tỉnh đã chấp nhận thân phận này, ít nhất cũng không mắc nợ.

Bây giờ anh đã hiểu sơ qua về nhiệm vụ và bối cảnh của trò chơi, Mạnh Tỉnh cảm thấy anh có thể đi tiếp xúc một chút với nhân vật mục tiêu.

Tuy rằng anh có kịch bản trò chơi theo góc nhìn thượng đế, nhưng nó cũng không quá tỉ mỉ, chỉ là đại khái giới thiệu câu chuyện, hơn nữa chỉ viết những việc xảy ra trước khi Mạnh Tỉnh xuất hiện.

Hôm nay là đầu tháng 8, ngày Mạnh Tỉnh bắt đầu tham gia trò chơi này, kịch bản từ ngày 1 đến ngày 10 đều trống không. Đến ngày mùng 10 thì có viết ngắn gọn một câu: "Ôn Như Lam bị ám sát."

Mạnh Tỉnh có thể hiểu điều này, trò chơi này phải tự mình thăm dò, hành vi của người chơi càng không thể kiểm soát. Cho nên kịch bản chính là một tờ giấy trắng, tùy ý viết.

Mặc dù kịch bản không có miêu tả hôm nay Ôn Như Lam làm gì, nhưng Mạnh Tỉnh vẫn biết tìm hắn ở đâu.

Bởi vì nó đã được viết trước đó, Ôn Như Lam đã đặt chỗ cho bữa tối của giám đốc Hoàng, cũng chính là hôm nay.

7 giờ tối, quán trà(3) Đức.

(3)Kiểu như này này:



Một chiếc xe màu đen phiên bản giới hạn đang đỗ ở cửa chính của quán trà, mặc dù thân xe là màu đen trầm nhưng bất cứ ai hiểu biết về ô tô thì đều có thể nhìn ra giá cả cao ngất ngưởng của chiếc xe.

Người vệ sĩ cao hai mét mặc vest đen xuống xe trước, cung kính mở cửa sau, một đôi chân dài bước xuống.

Nhất cử nhất động của hắn đều lộ ra vẻ quý tộc cao nhã, ánh mắt tùy ý liếc nhìn xung quanh, vừa vặn nhìn về phía Mạnh Tỉnh,

Mạnh Tỉnh theo bản năng nín thở, ngồi ở một góc trong sảnh tầng một của quán trà, hơn nữa trong sảnh cũng không phải có một mình anh là khách hàng, Ôn Như Lam hẳn chỉ là tùy tiện lướt qua. Mạnh Tỉnh tự suy đoán trong lòng.

Vì thế anh lại thả lỏng người, suy đoán của anh là không sai, bởi vì rất nhanh, một người đàn ông trung niên từ quán trà ra đón hắn, đó là giám đốc Hoàng, người đã mời Ôn Như Lam đến đây.

Ánh mắt của Ôn Như Lam không ngừng di chuyển, nhưng cũng không tập trung vào giám đốc Hoàng, bởi vì giống như hầu hết những người trung niên, giám đốc Hoàng hơi mập ra đồng thời cũng hơi hói, thật sự có chút ngại.

Hai người ở cửa nói một lát, sau đó liền đi theo phục vụ dẫn đường lên tầng hai của quán trà.

Mạnh Tỉnh cũng muốn đi cùng, nhưng điều kiện không cho phép, thứ nhất, anh không có tiền, thứ hai lầu hai của quán trà hôm nay không buôn bán, chỉ có lầu một vẫn chiêu đãi khách như bình thường.

Nhưng điều này không quan trọng, Mạnh Tỉnh làm bộ làm tịch sờ túi, kích hoạt thẻ SR duy nhất rồi sau đó đưa tay ra.

Trong tay bây giờ có thêm một cặp kính, Mạnh Tỉnh đeo kính lên tai, sau đó ngẩng đầu nhìn lên lầu. Nhờ chiều cao tầng một của quán trà không vượt quá 5 mét, kính có thể thấy rõ mọi thứ và cuộc trò chuyện ở tầng trên.

Mạnh Tỉnh lẳng lặng nghe một đoạn đối thoại, đều là một cuộc đối thoại rất vui vẻ, chủ yếu là giám đốc Hoàng nói. Ông đang giới thiệu một loại trà mới rất ngon từ quán trà cho Ôn Như Lam, còn hắn thì chỉ thản nhiên nghe.


Mạnh Tỉnh nhìn khuôn mặt cách một tầng lầu kia, phải thừa nhận rằng tên cặn bã này có dung mạo thật sự rất xuất chúng, vô cùng lừa người. Nếu không đọc hồ sơ của Ôn Như Lam, hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới một thanh nhiên có vẻ dịu dàng nho nhã như vậy nhưng sau lưng lại ra tay tàn nhẫn như vậy.


Nhưng với một kẻ tàn nhẫn và khó buông lỏng cảnh giác như vậy, làm thế nào để đến gần anh ta lại là một vấn đề khác.


Nhiệm vụ chính của trò chơi là không để Ôn Như Lam chết, dựa trên kinh nghiệm của bản thân, đây là một nhiệm vụ rất điển hình để bảo vệ một NPC cụ thể, loại nhiệm vụ này chính là cần ở bên cạnh bảo vệ.


Mạnh Tỉnh nhất thời không nghĩ ra được biện pháp, đêm nay tới đây cũng chưa chuẩn bị gì, chỉ là quan sát Ôn Như Lam trước, rồi tính sau.


Thế nhưng kế hoạch chưa kịp thay đổi, Mạnh Tỉnh đột nhiên chú ý tới hành lang bên cạnh phòng ở lầu hai, một người phục vụ bưng trà đang ở trong góc khuất của hành lang, anh ta đột nhiên cầm nắp ấm trà lên và đặt nó xuống một cách nhanh chóng.


Mạnh Tỉnh còn chưa kịp đoán ra đối phương đang làm gì, bên tai đã vang lên một tiếng nhắc nhở của hệ thống: "Người chơi gặp phải chuyện khẩn cấp, trúng độc. Chú ý: Nguy hiểm cũng có thể dẫn đến cái chết của Ôn Như Lam. Chết trước ngày 10 tháng 8 cũng tính là thất bại. Trò chơi kết thúc."


Mạnh Tỉnh: "..." Còn có chuyện này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK