"Công chúa là muội, người thấy sao rồi. Hu hu"
"Cô vừa gọi ta là công chúa?"
"Công chúa người nói gì vậy, người đừng làm Tiểu Tô sợ. Huhuhu." cô gái nhỏ lại gào khóc nức nở. Vũ Tuyết không biết nói gì cũng không hiểu rõ tình hình nên đành để nàng ta tự nín, một lúc sau Tiểu Tô ngừng khóc, đôi mắt lấp lánh nhìn Nàng.
"Công chúa, người như này là sao? Người không nhớ tiểu tô sao?"
Đánh giá khung cảnh xung quanh cùng lời nói hành động kỳ lạ của cô nhóc bên cạnh, hai từ xuất hiện trong đầu cô lúc này là xuyên không, nên nếu nàng nói ra nàng nàng không phải người thuộc thế giới này có khi sẽ bị người thế giới này coi là yêu tinh không. Nàng đành giữ bí mật này rồi tìm cách để trở về sau vậy.
"Ta không nhớ gì cả, Tiểu tô, hình như cô rất thân thuộc với thân thể này, à với ta." Nàng nhìn cô gái nhỏ khẽ nói.
"Tiểu tô từ khi 6 tuổi đã hầu hạ công chúa, công chúa đối với Tiểu Tô rất tốt không coi Tiểu Tô là nha hoàn."
"Vậy cô hãy kể cho ta biết là người thế nào, với tất cả chuyện trước kia của ta." Tình hình trước mắt có lẽ nàng nên tìm hiểu một chút về tình hình thân thể này dù sao cũng rất có ích với nàng.
Tiểu Tô nhìn nàng rồi thuật lại một hồi
Nàng là công chúa Ngọc Tuyết năm nay 17 tuổi, được Đại Vương sủng ái nhất Tuyết Quốc. Từ nhỏ đã ái mộ hoàng thượng Vân Quốc, khi đó là thái tử làm con tim ở Tuyết Quốc. Về phần Hoàng Thượng, hắn cũng rất thích vị Ngọc Tuyết công chúa này, khi được về nước đăng cơ đã cho người đến cầu thân nàng. Khi đoàn rước dâu rời đi Đại Vương bỗng nhiên băng hà, Vương Phi vì quá đau buồn mà tự vẫn đi theo Đại Vương. Điện hạ Phong Tức (ca ca người) lệnh đến khi người cử hành xong hôn lễ thì mới cho công chúa biết chuyện. Sau hôn lễ vào ngày tế trời trên đỉnh Thiên Vô nàng một mực muốn nhảy xuống vách núi, may thay hoàng thượng đến kịp cứu được nàng. Tiểu Tô lại khóc sụt xịt vài cái khi kể đến đây.
"Hoàng Thượng Vân Quốc cứu ta." Nàng sau nghe Tiểu Tô kể lại liền hỏi
"Đúng như vậy ạ, hoàng thượng tuấn mã vô song, lại rất yêu chiều công chúa, ba ngày người hôn mê mỗi ngày hoàng thượng để đến đây nửa canh giờ, tận tay đút thuốc cho công chúa." Nói đến đây Tiểu Tô lại cười khúc khích, đúng là một tiểu cô nương ngây ngô.
"Vậy em có biết vì sao phụ vương ta mất không."
"Chuyện này tiểu tô không biết, đại vương anh minh thần võ, năm nay mới hơn 40, muội nghe đồn nói đại Vương quá vui mừng khi công chúa gả đi, tiếp đã các sứ thần rất long trọng nên bị phong hàn mất."
Đại Vương Tuyết quốc sức khoẻ dồi dào, tuổi còn đang tràn đầy sinh khí, mà dễ ra đi như vậy, còn ngay ngày gả cô đi, hôn lễ công chúa chắc chắn rất long trọng, đủ thể loại khách, đây có phải là một âm mưu được tính toán tỉ mỉ từ trước, mà công chúa Ngọc Tuyết sau khi biết tin lại một mực muốn tự sát, chuyện này thật khiến cô cảm thấy nghi hoặc. Sinh ra trong hoàng thất, hưởng trọn phú quý giàu sang bậc nhất, nhưng nhiều khi đến lúc chết cũng không biết lý do, này gọi là phúc khí hay họa, nghĩ đến đây cô không khỏi thở dài một tiếng.
Tiểu Tô bên cạnh thấy cô rơi vào trầm tư, nàng ta nghĩ mình kể chuyện đại vương, vương phi ra đi làm công chúa quá đau buồn, tự thấy trách bản thân mình nên lên tiếng an ủi.
"Công chúa, Đại Vương, Vương Hậu không còn nhưng người vẫn còn Điện Hạ Phong Tức, hơn nữa Hoàng Thượng yêu thương người vô cùng. Còn còn.. Có Tiểu Tô sẽ luôn bên cạnh người."
"Không biết hắn yêu thân thể này thật, hay là đang diễn kịch cho ta và thiên hạ cùng xem."
Vũ Hiên Viên vừa đến ngoài cửa, câu nói vừa rồi của nàng lọt vào tai hắn không thiếu, không thừa một chữ, Lục công công bên cạnh lên tiếng truyền chỉ lại bị hắn ra hiệu ngăn lại. Hắn đầy cửa bước vào trong phòng nàng một cách tự nhiên
"Tuyết Nhi nàng tỉnh rồi, nàng làm ta lo quá."
- Hoàng Hậu, khi nghe tin người tỉnh hoàng thượng vội vã đến đây, còn chưa xong biểu triều sớm nữa.
Vũ Tuyết nhìn thẳng vào mắt Vũ Hiên Viên, đánh giá một lượt, mày đậm mũi cao, môi mỏng, đôi mắt dài, thâm sâu ngũ quan như một kiệt tác, gương mặt băng lãnh y nghiêm ngạo nghễ. Tuy hiện giờ hắn tỏ ra vẻ ôn nhu nhưng đôi mắt nhìn nàng lại sắc lạnh không giống như nhìn người mình yêu.
Vũ Hiên Viên thấy thái độ nàng nhìn hắn đầy dò xét, trước kia nàng chưa từng dám nhìn thẳng vào mắt hắn như vây, lúc nào cũng cúi đầu e thẹn, nhu mì yếu đuối. Nhưng hiện giờ đôi mắt nàng lại tràn đầy mạnh mẽ và tự tin, nhưng chẳng đặt hắn vào mắt.
Nha hoàn Tiểu Tô bên cạnh giật nhẹ tay áo cô.
Vũ Tuyết thoát ra khỏi dòng suy tư
"Là anh à hoàng thượng đã đã cứu tôi. Cảm ơn." Cô mỉm cười.
Vũ Hiên Viên thấy cô cười, thay đổi thái độ làm hắn thấy khó hiểu xong cũng không quên diễn kịch.
"Tuyết Nhi ta tao coi mạng của nàng còn quan trọng hơn mạng của ta, sau này nàng không được làm bừa, nếu nàng có chuyện gì cả đời này trẫm sẽ cô độc."
Nhìn lời nói hoa mỹ của Vũ Hiên Viên, hắn thật biết diễn kịch nếu như vậy cô cũng đóng trọn vai tình nhân với hắn