Chỉ còn hai ngày nữa là biết điểm thi nhưng nàng khá thong dong. Không phải vì thi tốt nên không sợ, mà do con người Hạ Túy vốn đã lạc quan. Thi thì cũng đã thi rồi, mọi chuyện coi như kết thúc đi, chỉ cần chờ kết quả thôi.
Nhưng nói như thế cũng không có nghĩa là nàng thi không được. Chính xác là chỉ có môn Toán nàng làm bài không ổn. Nhớ lại hôm thi Toán lại khiến nàng sầu não. Cầm tờ đề trên tay cả người Hạ Túy như muốn đóng đinh tại ghế. Dạng đề này, rõ ràng là nàng chưa từng làm qua. Tuy ma trận đề thi cũng giống như lúc giáo viên ôn cho nàng nhưng thật sự câu hai trong đề nàng không biết làm. Nên chỉ có thể bỏ trắng cả câu đó. Bài hình cũng không ổn. Nếu tính sơ qua, năm điểm không nhỉ? Hạ Túy liên tục lắc đầu, bỏ đi, không nghĩ nữa.
Nhưng tiếng Anh và Văn nàng làm rất tốt a. Văn tuy không trúng tủ nhưng cũng không hẳn là trật tủ đi. Vì giáo viên cho bài nào nàng học đủ hết các bài đó, khác nhau là bài nào thuộc lòng và thuộc sương sương thôi. Vừa bắt đầu tính giờ làm bài nàng đã viết nghị luận văn học trước, để tránh không kịp thời gian.
Cả ba môn đều thi chung một ngày. Buổi chiều sau khi hoàn thành xong cả ba, Hạ Túy vừa về đến nhà liền nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm, cũng là giáo viên ôn tiếng Anh cho nàng. Mục đích thì không nói nàng cũng biết, hỏi nàng thi được không, làm bài ổn không, rồi dặn dò nàng đủ điều, biết nàng thi Toán không tốt liền an ủi nàng một hơi. Hạ Túy còn nhớ câu cuối cô nói với nàng, "Thi xong rồi thì nghỉ ngơi, ngủ bù đi em, dù sao cũng đã qua hết rồi nên đừng lo lắng gì nhé".
Dù gì Hạ Túy cũng là lớp trưởng nên quan tâm nàng như thế cũng là điều bình thường.
Đang nằm thì điện thoại nàng *ting* một tiếng, là thông báo của cô Văn trong group.
Cô Văn: Hiện đã có điểm thi rồi nhé các em, ai thi trường nào thì vào trường đấy xem. Còn nếu không thì đợi thêm hai ngày nữa sẽ có điểm trực tuyến, các em có thể tra trên mạng.
Hạ Túy làm sao có thể đợi, nàng liền gấp cuốn sách lại, bật dậy rời khỏi chiếc giường mềm mại nhanh chóng đi đến tủ quần áo. Tùy tiện chọn đại một bộ liền bay vào phòng tắm.
Dừng xe trước cổng trường, Hạ Túy tìm kiếm bảng thông tin mà thông thường trường nào cũng có. Bảng thì có, nhưng điểm đâu? Vẫn còn cả đám học sinh đứng tụ ba tụ bảy phía sau, cũng không chỉ có mình nàng a. Hạ Túy nhanh chóng bước vào khu của bảo vệ dò hỏi thì sau đó mới biết, điểm thì đã có nhưng nhà trường vẫn chưa dán thông báo.
Những người còn lại nghe thấy thì oán thầm vài câu rồi lấy xe ra về, nàng cũng về, chứ ở đó làm gì.
Nhưng khoang đã.
Hạ Túy thấy ai đó từ phòng giáo viên nữ đi ra, rất lạ nhưng cũng rất quen. Đôi chân vô thức tiến lại gần. Bảo vệ thấy vậy cũng không ngăn cản khiến Hạ Túy càng có thêm dũng khí, bước chân cũng dần nhanh hơn, đôi mắt đảo qua tìm kiếm bóng dáng của cô.
"Con đang nhìn gì vậy?"
"Vâng?"
Bỗng nhiên bác bảo vệ hỏi nàng làm Hạ Túy hoàn hồn lại.
"Là cô Nhược Anh, con cũng biết cô ấy sao"
Bảo vệ biết Hạ Túy sắp tới cũng chỉ là tân học sinh, đối với ngôi trường này vẫn còn lạ lẫm chưa quen thuộc. Huống hồ Tần Nhược Anh cũng chỉ mới tiếp nhận công tác được ba năm, cũng không phải là dân thâm niên lão làng gì mà ai cũng biết đến.
"À vâng...cũng có nghe kể qua ạ".
Thì ra là cô ấy, vậy là nàng đã đoán đúng. Nhưng Hạ Túy cũng có một thắc mắc, ngoại trừ cuối cấp phải ôn thi tuyển như nàng thì hiện tại học sinh hầu hết đều đã nghỉ hè. Vậy cô còn ở trong trường làm gì? Hay là vì kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông? Mà thôi bỏ đi, cũng không liên quan tới nàng, bây giờ về nhà trước đã.
"Mệt không? Em về nhà trước đi, còn lại để anh xử lí cho, có một ít việc trong Đoàn thôi mà anh phiền em quá". Cao Khánh Đông ân cần hỏi han bạn gái. Anh ta lớn hơn cô ba tuổi, hiện tại cũng đã hai mươi tám. Hai người quen nhau kể từ lúc Tần Nhược Anh vào trường được hơn một năm.
"Còn một tí nữa, để em làm cho xong". Giọng cô không nặng không nhẹ, thanh thúy tựa như chuông bạc rất dễ nghe, đặc biệt là khi nói chuyện với bạn trai, giọng cô lại ôn nhu cực kì.
Mãi đến sau này, Hạ Túy mới biết, nàng rất thích nghe giọng cô, đặc biệt là khi cô nói tiếng Anh với giọng Anh - Anh rất lôi cuốn.
____
"Có điểm chưa con?"
"Vẫn chưa ạ"
Tháo giày để lên kệ, Hạ Túy thở dài một tiếng. Một chuyến đi công cốc, đành đợi hai ngày sau tra điểm luôn vậy.
____
Những cơn mưa hè vào cuối tháng sáu ôi bức làm cho bầu trời sáng nay được gột rửa trở nên trong trẻo. Tỉnh dậy đón lấy ánh nắng còn chứa một ít sương sớm do trận mưa tối qua để lại, Hạ Túy vươn vai một cái liền rời khỏi giường. Trời mưa vào ban đêm lành lạnh khiến nàng ngủ càng ngon giấc, liền ngủ đến gần mười giờ trưa.
Vừa vệ sinh cá nhân xong điện thoại lại nhận được rất nhiều tin nhắn, đa số đều là bạn nàng. Lướt một vòng thấy hầu hết cũng chỉ xoay quanh một nội dung, "mày đã xem điểm thi chưa"
!!!!
Hôm nay là ngày công bố điểm thi trực tuyến, nàng quên mất.
Hạ Túy: Gửi link cho tao.
Nhắn cho Mạn Nhu một tin, hai phút sau liền nhanh chóng nhận được link của cô. Hạ Túy click vào, nhập số báo danh rồi đến mã xác nhận, máy loading. Vài giây sau trên màn hình liền hiện lên tên nàng,
Thật sự thì, khó mà nói rõ cảm xúc của Hạ Túy bây giờ. Đây là lần đầu thi tuyển sinh cũng là lần tra điểm đầu tiên của nàng nên "Mon 1" "Mon 2" là Văn hay tiếng Anh nàng cũng không biết nhưng "Mon 3" kia chắc chắn là Toán. Sáu điểm, vượt ngoài mong đợi của nàng, lúc vừa thi xong nàng tính thử cũng chỉ tới năm điểm là cùng.
Sau khi tra xong Hạ Túy nhanh chóng ra khỏi phòng chạy đi kiếm mẹ nàng. Mẹ nàng cũng một phen vui mừng, đối với những người thông minh học giỏi thì số điểm này không là gì nhưng đối với Hạ Túy và cả mẹ nàng thì đây là một con số vượt ngoài mong đợi.
"Mau gửi cho anh chị con đi"
"Vâng ạ".
Chụp màn hình lại, Hạ Túy nhanh chóng gửi đi tiện thể gửi luôn cho những người bạn của nàng, sáng giờ bọn họ cũng đã náo nhiệt một hồi.