Mục lục
Anh Là Trăng Trên Bầu Trời - Bồ Đào Bất Toan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(6)

“Cmn mày là ai, chuyện của tao và cô ta đến lượt mày tham gia?”

Mặc dù người đàn ông xem mắt bị khí chất lạnh lùng tỏa ra xung quanh từ người Kiều Diệc Thần dọa sợ nhưng vẫn cố gắt lên, rống giận kêu to.

“Chuyện của cô ấy là chuyện của tôi.”

Tiếng Kiều Diệc Thần lạnh lẽo chậm rãi, nói năng có khí phách.

Như viên đá được ném vào giữa lòng hồ, khuấy đảo dưới nước tạo nên gợn sóng xung quanh.

Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, vội vàng muốn biết lời này của anh có ý gì, có phải anh nhận ra tôi không?

Nhưng vì tôi ở sau lưng anh, không thể nhìn rõ sắc mặt của anh lúc này, chỉ nhìn thấy dáng người vô cùng kiên định của anh đang đứng che chắn trước mặt tôi.

“Giỏi, hai người!”

Ánh mắt người đàn ông xem mắt đỏa qua đảo lại trên người Kiều Diệc Thần, bắt nạt kẻ yếu, mang theo mọi giận dữ và phẫn nộ trút lên đầu tôi, hắn chỉ tôi nói: “Họ Thẩm kia, đã có bạn trai còn đi xem mặt, hóa ra cô muốn chơi tôi!”

Đến lúc này cơn tức của tôi cũng lên, mặc kệ cho hắn ta muốn nói gì, lời nói tương đối đau: “Anh này, anh cũng biết việc mình đang đi xem mắt đó à? Tôi thấy không phải anh thiếu một người vợ, mà là một bảo mẫu, có lẽ anh nên liên hệ với mấy công ty tìm giúp việc gia đình mới đúng.”

“Đương nhiên, với tiền lương 1 triệu, hẳn là không có bảo mẫu nào để ý đến điều kiện của nhà anh!”

“Cô!”

Tên đàn ông xem mắt tức giận định ra tay đánh người, nhưng dáng người Kiều Diệc Thần cao lớn, một tay bắt được tay hắn phản đòn đè nó trên mặt bàn, khiến tên này bị đau kêu la oái oái không ngừng.

“Tiểu Ngũ, gọi cảnh sát.”

Không biết Kiều Diệc Thần nói với ai.

Tôi đang không hiểu, chợt nghe và thấy nhân viên chỗ này lấy điện thoại ra rất nhanh, trả lời: “Vâng, ông chủ.”

Hóa ra, quán cà phê này do Kiều Diệc Thần mở.

Hóa ra….anh đứng ra giúp tôi, không phải vì nhận ra tôi mà là không muốn có người gây chuyện trong quán của anh.

Cảm xúc kích động lúc đầu vì suy đoán anh nhận ra tôi cũng dần dần biến mất.

Tôi cười khổ, đừng ngu thế, sáu năm qua đi, sao có thể có chuyện anh còn nhớ rõ một Thẩm Tri Ý nhỏ bé trước kia cơ chứ?

Huống chi lại là người đã thất hẹn với anh.

(7)

Dưới sự giám sát của cảnh sát, tên xem mắt phải thành thật nghiêm túc xin lỗi tôi.

Cuối cùng, vì hắn ta vừa làm vỡ cốc đựng cà phê trong quán nên Kiều Diệc Thần cũng bắt hắn bồi thường 20 triệu.

Tên xem mắt nhảy dựng lên ngay tại chỗ: “Anh giết lợn hả, cái chén gì mà 20 triệu?”

Kiều Diệc Thần không thèm tranh cãi, ý bảo nhân viên quán đưa danh sách hóa đơn mua đồ vật dụng ra.

Vừa nhìn đã bị dọa cho nhảy ngược, một cái cốc nhỏ trong quán cà phê lại trị giá 20 triệu thật.

Tên xem mắt bị dọa đến choáng váng: “Anh điên rồi phải không? Mua chén đựng cà phê đắt tiền cho khách dùng?”

Nhân viên không nhịn được, lên tiếng bảo vệ ông chủ, lạnh lùng nói: “Người này, ông chủ của chúng tôi là người có gu thưởng thức, cà phê ngon được đựng trong chiếc cốc đắt tiền, chỉ có vậy, có vấn đề gì không?”

Dưới dự châm chọc và khiêu khích của nhân viên, tên xem mắt chỉ có thể không cam tâm tình nguyện phải mang một tháng tiền lương ra để bồi thường.

Căm hận rời đi trước, Kiều Diệc Thần gọi hắn lại: “Anh này, đừng dùng cái tầm nhìn hạn hẹp đó của mình để áp dụng vào người khác, anh nghĩ 20 triệu đó có thể nuôi cả gia đình nhưng có lẽ ở trong mắt người khác, 20 triệu cũng chỉ là một cái chén vỡ thôi.”

Lời này thiếu điều nói rõ, 20 triệu tiền lương kia của hắn, vẫn nên tiếp tục cố gắng rồi hẵng ra xã hội mạnh miệng thổi phồng.

Tên xem mắt này phải chịu những nhục nhã như vậy, không quay đầu trực tiếp rời đi.

Nhân viên trấn an các khách khác, Kiều Diệc Thần đang nhẹ giọng nói cảm ơn với cảnh sát, trong quán cà phê còn mỗi tôi đứng yên không làm gì.

Tôi cũng muốn đi những có thế nào đi nữa thì Kiều Diệc Thần đã giúp tôi việc này, nên tôi ngoan ngoãn đứng đợi.

Mấy phút sau, Kiều Diệc Thần tiễn cảnh sát đi xong, xoay người lại nhìn tôi, trong mắt anh chứa ý cười, hệt như ngôi sao đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ đến lóa mắt.

Anh đi về phía tôi, tựa như quanh người có ánh hào quang vây quanh, cực kỳ sáng chói.

Tôi nắm chặt chiếc túi giá rẻ tầm trung trong tay, lùi về phía sau từng bước.

Cụp mắt lên tiếng: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh.”

Dáng vẻ giọng điệu như thể hoàn toàn không quen biết.

Người đàn ông tạm dừng bước chân lại. Trong phút chốc, tôi cảm nhận như có một luồng ánh sáng lạnh lẽo bao quanh tôi.

“Cô không phải khách khí.”

Anh lạnh lùng trả lời lại một câu.

Tôi hơi không thể chịu nổi không khí quỷ dị như vậy, ngượng ngùng cười, sau đó chỉ có suy nghĩ một lòng muốn chạy nhanh đi.

Nhưng mà, khi tôi đi ngang qua Kiều Diệc Thần, anh bỗng nhiên ra tay nắm chặt cổ tay tôi lại.

Hành động bất ngờ khiến tôi không kịp phòng bị, sợ tới mức tôi giật mình.

Hơi nóng hừng hực từ bàn tay to lớn của người đàn ông truyền qua tôi, dường như có thể xuyên qua lớp quần áo đang mặc, đốt nóng da thịt tôi, đi dọc theo kinh mạch, làm bỏng cả trái tim.

Tôi cẳng thẳng trong vô thức, cả kinh: “Anh……”

(8)

Mười phút sau, tôi ở trong phòng làm việc riêng dành cho ông chủ của Kiều Diệc Thần.

Người này ấn tôi ngồi xuống ghế sô pha, người có địa vị cao lại nhún nhường người có địa vị thấp, anh ngồi xổm xuống trước người tôi, đang xem tình hình vết thương trên chân.

Lúc này tôi mới giật mình phát hiện, hóa ra vừa nãy trong lúc Kiều Diệc Thần kéo tôi, tôi không cẩn thận để bị trẹo chân.

“Chân xưng đến mức này mà cô không thấy đau?”

Kiều Diệc Thần nhíu mày, cũng không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, không ngờ lại thấy được trong mắt anh có sự đau lòng.

Tôi hậm hực cười: “Không sao, da dày thịt béo, để yên trong trốc lát có khi nó tự mình bớt sưng đi.”

Kiều Diệc Thần không nói gì liếc mắt nhìn tôi: “Thế không được, vết thương này của cô là tôi gây ra, tôi phải chịu trách nhiệm.”

Không cho tôi từ chối, anh đã đi lấy dầu hoa hồng mang đến.

Tôi xấu hổ không biết phải làm sao, chỉ đành coi cái chân đang bị anh mạnh mẽ túm chặt kia của mình thành chiếc chân giả, không nhúc nhích.

Mấy ngón tay anh khi bôi thuốc hoạt động rất nhẹ nhàng, từ từ xoa hết xung quanh chỗ mắt cá chân đang sưng đỏ.

Cả người tôi căng thẳng mất tự nhiên, đứng ngồi không yên.

“Kiều Diệc Thần.”

Bỗng nhiên, anh nhẹ giọng nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt anh nhìn thẳng và chằm chằm vào mắt tôi, tự giới thiệu: “Tôi tên Kiều Diệc Thần.”

Tôi nhìn đôi mắt đẹp của anh, sợ run trong mấy giây.

Hốc mắt càng lúc càng cay xè, vô cùng khó chịu.

Đây chính là người đàn ông mà tôi thích, là người chiếm lấy hơn nửa quãng thời gian thanh xuân của tôi. Giờ phút này, anh đang ở ngay trước mặt tôi, tôi lại không dám nói lời chào, càng không dám hỏi thăm.

Cũng không dám nhắc anh, trước kia hai chúng ta là bạn học.

Tôi sợ anh không nhớ nổi tôi.

Lại sợ anh nhớ tôi là ai, rồi sẽ chất vấn tôi về lần thất hẹn sáu năm trước.

Tôi giống một con rùa, lựa chọn rúc đầu chui vào cái mai cứng của mình để trốn nhằm bảo vệ thân xác này, thể hiện một nụ cười tươi đáp lại: “Xin chào….Tôi tên là, Thẩm Tri Ý.”

Không biết có phải do tôi cười nhìn quá khó coi hay không, Kiều Diệc Thần đưa mắt nhìn tôi, sắc mặt càng trầm hơn.

Tôi cảm thấy, hẳn là anh rất chán ghét mình.

Dù sao, tôi đến xem mắt trong tiệm của anh, còn bởi vì chuyện của tôi mà phải mời cảnh sát đến cửa hàng, không biết chuyện này có gây ảnh hưởng gì lớn đến việc làm ăn của anh không.

Sau khi bôi dầu hoa hồng xong, tôi lại nói lời cảm ơn, đứng dậy muốn đi.

“Thẩm Tri Ý.”

Bỗng nhiên, Kiều Diệc Thần gọi tôi lại.

Giống như lúc còn trẻ, mang cả họ cả tên ra gọi, tiếng khi anh gọi tên tôi dễ cực kỳ dễ nghe.

Chính vì thế trong một khoảnh khắc, tôi lại nghĩ là anh nhớ tôi là ai.

Dừng bước chân, thoáng chốc cứng đờ, không dám xoay người.

“Cô sốt ruột kết hôn sao?”

(9)

“Cô sốt ruột kết hôn sao?”

Khi người đàn ông phía sau hỏi ra lời này, tôi phải mất một lúc vì cả người run sợ và loạn nhịp, lát sau mới khó hiểu quay người nhìn anh.

Kiều Diệc Thần để dầu hoa hồng về chỗ cũ, giọng điệu như không để ý: “Vừa nãy nghe người kia nói, cô sốt ruột kết hôn?”

Nhất thời tôi không biết nên trả lời thế nào, dù sao người sốt ruột là mẹ tôi chứ không phải tôi.

Nhưng hình như Kiều Diệc Thần không cần đợi câu trả lời, câu tiếp theo thốt ra rất nhanh, dọa tôi choáng váng mặt mày.

“Đúng lúc, tôi thiếu một người vợ, nếu cô sốt ruột, không ngại chúng ta thử xem?”

Lúc anh nói thử xem, đôi mắt hơi nâng lên nhìn về phía tôi, vẫn là thần thái bình thường như mây trôi lững lờ đó.

Như đang nói, chúng ta đến thử một món đồ ăn, chứ không phải một cuộc hôn nhân!

Tiếng tôi khiếp sợ bật ra: “Anh điên rồi?!!”

Kiều Diệc Thần nhíu chặt mày, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nói năng lộn xộn, cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường: “Chúng ta vừa mới gặp mặt, anh sẽ kết hôn với tôi?”

Kiều Diệc Thần hơi mím chặt môi, ngữ khí lạnh lùng: “Vừa gặp mặt? Thì làm sao? Nếu tôi nhìn không nhầm, chằng phải cô Thẩm và người vừa rồi cũng mới gặp nhau lần đầu tiên đấy thôi?”

“Giống nhau cũng là xem mắt, tại sao người đàn ông khác được mà đến tôi, nhìn cô Thẩm có vẻ kích động kháng cự vậy, sao nào, nhìn tôi chướng mắt?”

Không biết có phải lại do tôi ảo tưởng nữa không, tôi nhận thấy có một phần tủi thân oan ức nhỏ nào đó khó nhận ra trong giọng nói hung hăng như đang gây sự của anh.

Tôi không nói được gì: “Anh….”

Anh không giống.

Anh là trăng trên trời, trắng sáng không dính bụi, sao có thể so sánh với mấy người bình thường.

Tôi liếm đôi môi khô khốc: “Kiều…anh Kiều, thật ra, tôi không có suy nghĩ tùy tiện lấy người khác để kết hôn, là mẹ tôi sắp xếp muốn tôi phải đi xem mắt, tôi chỉ tới để cho bà ấy xem.”

Tôi nghĩ giải thích như thế đã rất rõ ràng.

Ai ngờ, Kiều Diệc Thần lại nói ra những lời khiến người khác ngạc nhiên: “Người trong nhà thúc giục chuyện kết hôn? Vậy rất tốt, tôi cũng vậy, có lẽ chúng ta có thể hợp tác, mượn nhau làm lá chắn để chặn sự thúc ép từ người trong nhà.”

Hóa ra, đây mới là lý do của anh.

(10)

Tôi thích Kiều Diệc Thần, gần như thích đến phát điên.

Trời biết, lúc anh nói chuyện kết hôn với tôi, ngoài trạng thái bên ngoài như đang rất khiếp sợ và không dám tin điều đó thì còn một chút cảm giác vui mừng như điên khó tả.

Lấy anh, giấc mơ đẹp biết mấy, chẳng sợ nó là một hợp đồng giao kèo.

Tôi vẫn từ chối anh.

Tôi sợ ở bên cạnh anh nhiều hơn một giây thì loại tình cảm yêu say đắm tha thiết sẽ không nhịn được lan tỏa ra ngoài nhiều thật nhiều, tôi như thế, sau này làm sao có thể thừa nhận, chấp nhận được việc hủy hợp đồng về sau.

Kiều Diệc Thần cũng không nói gì nữa, lạnh lùng nhìn tôi khập khiễng rời đi.

Anh là người kiêu ngạo, lời này đã nói đến hai lần, sẽ không có lần thứ ba.

Ánh mắt sắc nghiêm nghị như mũi tên nhọn ở sau lưng, nó khiến tôi bước đi có chút chột dạ.

Trong lúc đang chuẩn bị ra khỏi phòng anh, điện thoại của mẹ tôi gọi đến, đổ chuông liên tục.

Tôi hoảng sợ, sốt ruột muốn từ chối, nhưng trong lúc bối rối, không cẩn thận ngoài ý muốn ấn vào nút nhận điện thoại.

“Thẩm Tri Ý, con ương bướng đến cùng phải không? Vừa nãy Tiểu Lưu gọi điện thoại mắng mẹ một trận, nói con có bạn trai còn đi xem mắt?”

“Bạn trai? Con giả vờ giả vịt định đùa giỡn lừa gạt mẹ phải không?!”

“Điều kiện Tiểu Lưu rất tốt, con còn chướng mắt người ta? Mẹ nói cho con biết Thẩm Tri Ý, mẹ con vừa mới nói xin lỗi ăn năn với cậu ta rất thành khẩn nhiều lần, cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý kết hôn với con!”

“Con về nhà ngay bây giờ cho mẹ, chúng ta mua chút đồ đi đến nhà người ta chào hỏi, ngày mai trực tiếp đi nhận giấy chứng nhận kết hôn luôn!”

Không mở loa ngoài, nhưng mẹ tôi gào lên rất to, thế nên mỗi một câu của bà ấy không cần phải áp hẳn tai vào để có thể nghe được rõ ràng.

Chỉ trong một giây, cả người tôi trở nên lúng túng khó xử.

Tôi không dám quay đầu nhìn Kiều Diệc Thần đằng sau, vội vàng giơ điện thoại lên trả lời: “Mẹ, con không lấy hắn làm chồng, con……”

Lời còn chưa dứt, lúc này một bàn tay với những ngón tay thon dài duỗi ra cướp điện thoại trong tay tôi.

Tôi mở to hai mắt nhìn lại.

Chỉ thấy Kiều Diệc Thần thản nhiên liếc mắt nhìn tôi, đang chuẩn bị nói chuyện cùng mẹ tôi.

“Dì, Tri Ý không lừa dì, đúng là cô ấy đã có bạn trai, vâng, là cháu.”

“……?”

(11)

Kiều Diệc Thần cúp điện thoại, ra hiệu bảo tôi cầm lại trong lúc tôi đang ngơ ngác như đang mơ.

Đầu óc tôi mơ hồ choáng váng, gấp đến muốn khóc đến nơi: “Anh….Tại sao anh lại nói mấy lời đó với mẹ tôi?”

“Không lẽ cô muốn bị ép hôn, lấy người đàn ông vừa rồi?”

Kiều Diệc Thần nhướn mày nhìn tôi.

Các mạch máu của tôi như bị bóp chặt lại, cật lực lắc đầu.

Không biết có phải do tóc trên đầu tôi dày nhìn giống con vật nào đó không, không ngờ người này rất tự nhiên mà nâng tay xoa nhẹ hai cái ở trên đó.

Tôi hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, mọi thứ đang rối tung điên cuồng trong lòng.

Gắt gao trừng mắt nhìn Kiều Diệc Thần để che dấu trái tim đang đập tại giờ phút này.

Anh nhìn tay mình, thái độ rất vô tội: “Xin lỗi, vừa nhìn thấy đầu của cô lại khiến tôi nhớ tới con chó không thành thật nào đấy trong nhà tôi.”

Tôi: “……?”

Chó nhà anh có thể nói tiếng người?

Bỏ đi, anh đẹp trai, lại là người đàn ông xuất sắc mà tôi thầm mến, anh nói gì cũng đúng hết.


Có thể bộ mặt như lợn chết trần qua nước sôi rất nóng này của tôi đã thành công lấy lòng Kiều Diệc Thần, chỉ thấy tâm trạng anh tốt hơn, nhìn tôi cười.


“Bây giờ, mẹ cô tin tôi là bạn trai của cô, tạm thời sẽ không tiếp tục ép cô phải lấy người đàn ông kia.”


“Cho nên, cô Thẩm, về giao kèo vừa rồi chúng ta nói, giờ có thể tiếp tục nói về nó không?”


Sáu năm sau, không nghĩ tới, Kiều Diệc Thần ngày xưa khó lay chuyển cũng học được thủ đoạn uy hiếp hành động trước nói chuyện sau.


Một giây trước anh còn nói với mẹ tôi rằng anh là bạn trai tôi, một giây sau nếu tôi không đồng ý hiệp ước này thì tôi phải làm thế nào để giải thích với mẹ?


Cuối cùng, cái đầu cứng ngắc của tôi gật một cái với biên độ cực kỳ nhỏ.


Trong đáy mắt người này hiện lên niềm vui thỏa mãn khi thực hiện được ý đồ, tôi cúi đầu, không nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK