"Điểm ấy tôi chỉ sợ là không thể gật bừa. Đầu tiên, công ty đã không phải là 'của ông'". Kim Lan Thù nhìn ông ta, "Quan trọng hơn chính là, chẳng phải do người lãnh đạo thất đức mới chính là đầu sỏ hủy đi công ty? Tôi nói không sai chứ?"
Bảo Tổng tức giận đến mức hàm răng phát run: "Mày! Mày biết cái gì?"
"Đúng vậy, tôi thì biết gì? Điều tôi biết chính là ông làm cho một nhãn hiệu thế kỷ như Bảo Phạn Lưu lung lay sắp đổ, là do Quỳ Long dùng vàng ròng bạc trắng đỡ nó dậy, nếu không phải như thế, nó đã sớm thành đống đổ nát, còn những người bị đè bẹp bên dưới lại không phải là ông, là 3000 nhân viên phải chịu cảnh thất nghiệp." Kim Lan Thù nói, " Tôi không thể không bội phục vận khí tốt của ông, vài tỷ cầm đi chơi, người khác lại phải giúp ông trả tiền."
"Tao..."
"Thất nghiệp đối với ông mà nói nhất định là không đau không ngứa. Bỏi vì ông có quỹ ủy thác gia tộc bảo hộ, coi như nếu phá sản, còn có thể lấy tiền từ quỹ ủy thác, vẫn như cũ là lái du thuyền, ngồi xe thể thao..." Kim Lan Thù đứng lên, lạnh lùng cao lớn, giống như một pho tượng nhìn xuống ông ta.
Kim Lan Thù cũng thu lại nụ cười thương nghiệp trên mặt, phảng phất như đang nói: Cho nên, tôi ghét nhất là con nhà giàu.
Kim Lan Thù năm đó ở Châu Âu học chuyên ngành "Quản lý thời trang" nên bên cạnh hắn luôn vây quanh một đám con nhà giàu, rất làm người ta khó chịu. Phải nói Kim Lan Thù là một kẻ hay giễu cợt, ghét bỏ mọi người.
(*) Quản lý thời trang: là những người có hiểu biết về thời trang, cấu trúc cơ thể và có óc sáng tạo, là người giám sát, theo dõi xu hướng thời trang và nhu cầu tiêu dùng để giúp nhà thiết kế đưa sản phẩm ra thị trường một cách trơn tru và thành công nhất.
Người giàu cũng ghét.
Người nghèo cũng ghét.
Kim Lan Thù luôn nhìn mọi thứ bằng ánh mắt phê phán.
Trước đây, quan hệ của hắn với người khác không tốt. Khi đang du học ở nước ngoài bị Tống Phong Thời chỉ ra: "Tại sao cậu cứ phải phản bác lại những gì người khác nói?"
Kim Lan Thù hơi nghi hoặc một chút: "Không phải, tôi chỉ đang nói ra lời trong lòng!"
Tống Phong Thời lắc đầu nói, "Đó, cậu lại bắt đầu phản bác người khác."
"Thế tôi phải làm gì?" Kim Lan Thù hỏi, giọng điệu hơi lơ đễnh.
Tống Phong Thời đáp: "Cậu hãy nói 'Đúng vậy' đi. Ví dụ như chủ nhà hỏi cậu 'Cậu thích ăn cà chua à? Tôi cho cậu thêm nhé?', so với trả lời 'Không, tôi không thích, đừng cho tôi thêm', thì đáp án tốt hơn là 'Đúng vậy, cà chua rất tuyệt, nhưng tôi cảm thấy lựu càng ngọt hơn, tôi có thể xin lựu không'. Cậu hiểu ý của tớ không? Chính là nói 'Đúng vậy', lại dùng 'Nhưng' nói ra nhu cầu của cậu. Nói như vậy sẽ càng làm người khác có hảo cảm với cậu hơn."
Một lát sau, chủ nhà đến hỏi Kim Lan Thù: "Như thế nào? Cậu thích bữa tiệc như thế này sao?"
Kim Lan Thù nói: "Đúng vậy, tôi thích nơi lung tung, ngổn ngang như này, nhìn ai cũng cảm thấy phiền. Nhưng mà, tôi với tiểu Tống có thể về sớm được không?"
(Tôi xin cạn lời với anh ạ! Best áp dụng công thức, thì ra đây là ví dụ điển hình cho câu nói thế số vô công thức là ra đó hả)
Đó không phải là nói "Đúng vậy", lại dùng "Nhưng" nói ra nhu cầu sao?
"..." Chủ nhà không phản bác lại được.
Kim Lan Thù còn quay đầu lại hỏi Tống Phong Thời: "Như này thật sự có thể làm tăng hảo cảm của người khác sao?"
Tống Phong Thời ho khan hai tiếng, mỉm cười: "Đúng vậy, như này cũng rất thú vị, nhưng mà, lần sau lúc nói chuyện có thể đừng dẫn tôi đi cùng được không?"
Kim Lan Thù với Tống Phong Thời là bạn cùng phòng khi họ đi du học.
Bạn cùng phòng, đối với Kim Lan Thù mà nói, chính là ý nghĩa "ở cùng phòng nhưng không tính là bạn".
Trong mấy tháng đầu vào học, cả Kim Lan Thù và Tống Phong Thời đều là rất lãnh đạm "Sơ giao"*. Tống Phong Thời có tính cách cởi mở thích cùng người khác giao lưu, cậu cũng đã cố gắng nói chuyện với Kim Lan Thù, nhưng cũng không phải đặc biệt thành công. Tống Phong Thời rất nhanh phát hiện, Kim Lan Thù đối với suy nghĩ nói chuyện "vô nghĩa nhưng lại nhanh chóng thân thiết" không có chút hứng thú nào.
(*) Sơ giao: xã giao một cách sơ sài, như kiểu gật đầu làm quen là xong.
Ví dụ, như chúng ta đều biết, "Bạn ăn cơm chưa", "Bạn đi đâu thế", "Bạn thường ngủ lúc mấy giờ", đều là những lời chào hỏi bình thường và sẽ không có ai quan tâm đến lượng thông tin về câu hỏi hoặc câu trả lời.
Nhưng Kim Lan Thù sẽ hỏi: "Không, tại sao cậu lại hỏi cái này?"
Tống Phong Thời thấy bữa tối của Kim Lan Thù vô cùng thê thảm, nên nấu thêm một món ăn cho hắn, Kim Lan Thù cũng ăn rồi. Tống Phong Thời hỏi: "Món này được không? Cậu còn ăn thêm được nữa không?"
"Tôi ăn được." Kim Lan Thù đáp.
Tống Phong Thời nghĩ, Kim Lan Thù cho tới bây giờ còn chưa bị đánh chết, chứng tỏ Tổ quốc bây giờ thật sự là một xã hội pháp trị.
Kim Lan Thù luôn nghĩ gia đình hắn thuộc loại khá giả, đến đây học ngành "Quản lý thời trang", mới biết mình là con nhà nghèo. Hắn cứ tưởng giàu có thì mới tậu được một chiếc Ferrari, nhưng rất nhiều bạn cùng lớp lái Ferrari lại thấy rất bình thường.
Đây chính là sự chênh lệch.
Hắn cảm thấy nếu mua một chiếc áo sơ mi "Bát Bảo Lợi" mấy nghìn đô, thì còn gặp được người sao?
Kết quả, các bạn trong lớp đều nói, áo sơ mi sản xuất theo lô trong xưởng làm sao có thể mặc đi gặp người khác?
Đồng thời, giáo viên cũng uyển chuyển nhắc nhở: "Lần sau đến dịp tương tự, nhớ đặt đồ làm riêng, được không?
Việc này thật đáng xấu hổ.
Kim Lan Thù có trình độ tốt, được giáo viên giới thiệu đến tập đoàn Quỳ Long thực tập, Kim Lan Thù khá vui mừng, nhưng lại được nhắc nhở "phải chú ý cách ăn mặc", và quan trọng hơn là sẽ không có lệ phí thực tập. Tương đương với việc hắn phải tự trả tiền để đi làm - nhưng đó cũng là cơ hội mà nhiều người mơ ước.
Kim Lan Thù không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, nên đã tiết kiệm tiền và đặt may một bộ quần áo. Bố mẹ hắn cũng thuộc tầng lớp lao động, cho hắn rất nhiều tiền dùng để mua quần áo mà chính họ còn không thể mua được. Tuy nhiên, rất nhanh hắn liền phát hiện, một bộ quần áo mới chỉ là bắt đầu. Hắn không thể ngồi tàu điện ngầm đến nơi làm việc - ít nhất hắn không thể để người khác phát hiện hắn đi tàu điện ngầm, vì vậy mỗi ngày hắn đều thức dậy rất sớm, xuống một trạm dừng tàu trước trạm cần đến, và lại đón xe đi đến nơi làm việc.
Người khác hỏi hắn tại sao không có xe, hắn cũng có thể trả lời: "Ở đây tôi không có bằng lái xe, mà tôi cũng lười đi thi."
Hắn giống như gà lẫn vào trong bầy hạc, và dĩ nhiên, trong tầm nhìn của riêng mình, hắn mới là hạc lẫn với gà - dù sao cũng phải trộn lẫn với nhau, nên hắn luôn chú ý từng bước, nếu không sẽ bị coi thường.
Lòng tự trọng giống như một tòa tháp làm bằng thủy tinh, càng cao thì càng dễ vỡ.
Trái tim của Kim Lan Thù là thế, kiêu hãnh, lại dễ tổn thương, nhạy cảm và đa nghi.
Hắn biết chính mình như này rất làm người khác chán ghét, nhưng cũng không quan trọng, bởi vì hắn cũng chẳng ưa gì họ.
Hắn không muốn tìm hiểu về người mà hắn không thích, nhưng khi hắn tự nguyện muốn tìm hiểu người khác thì luôn rất dễ dàng.
Cũng giống như trong thời gian thực tập, hắn nhanh chóng học được cách trở nên "giống như những người khác". Trừ khi phòng nhân sự tự tay mang đến cạnh bàn của hắn, nếu không thì "các vật dụng cá nhân" như khăn giấy, bút,...không thể tự mình đi lấy, trông sẽ mất phong độ. Vì vậy, khăn giấy do công ty phân phát không thể đặt trên bàn, mà phải đặt một hộp khăn giấy từ 3 đến 5 bảng Anh* bán ở siêu thị tầng dưới, viết dùng phải là bút viết loại tốt, tách cà phê đều là hàng làm thủ công trong tiệm hoặc là nhãn hàng hiệu, kem dưỡng da tay,... nói chuyện phải đủ tao nhã, không được nhắc đến chữ "tiền", nhưng mỗi hơi thở, mỗi bước đi, mỗi cái nhấc tay đều là đốt tiền, mới chính là "bản chất đại gia".
(*) 3 - 5 bảng Anh = 86.619,40 - 144.365,67 VND.
Kim Lan Thu từ nhỏ đến lớn cảm thấy mình có gia cảnh tốt, học hành càng giỏi giang, từ trước đến nay đều rất kiêu ngạo, nhưng lại bị chữ "tiền" này tát một cú đau đớn.
Nhưng hắn có cái cổ được làm bằng sắt thép, dù bị tát bao nhiêu lần, hắn vẫn ngẩng cao đầu với vẻ mặt không ăn năn, hối cải.
Tất nhiên vẫn là không đủ tiền.
Bố mẹ gọi điện thoại tới hỏi Kim Lan Thù có đủ tiền tiêu không, hắn vẫn rụt cổ nói: "Đủ.". Harry Potter fanfic
Kim Lan Thù sau khi cúp điện thoại, nhìn số tiền gửi trong tài khoản ngân hàng, hắn rất xúc động, thậm chí hắn còn bắt đầu nhận cái công việc làm thêm mà hắn coi thường nhất - viết hộ luận văn, để giúp bản thân vượt qua khó khăn.
(Thương con tui quá T-T)
Lần trước, Người trung gian gửi luận văn nói sẽ giới thiệu hắn đi giúp người khác làm kiểm tra, còn nói một lúc có thể kiếm được hơn 4.000 bảng Anh*, hắn suy nghĩ một chút nhưng vẫn từ chối.
(*) 4.000 bảng anh = 115.492.535,04 VND
"Tại sao?", Người trung gian nói, "Anh chỉ kiếm được có vài trăm bảng Anh sau khi viết luận văn trong vài ngày, và anh có thể kiếm được 4.000 bảng Anh trong một giờ thi! Aizz...Tôi đã xem qua thành tích của anh, nếu anh muốn, tôi có thể thương lượng với ho cho anh 6.000 bảng Anh nếu số điểm được đảm bảo đủ tiêu chuẩn? Anh thực sự không suy nghĩ lại sao?"
(*)6.000 bảng Anh = 173.238.802,56 VND
Kim Lan Thù giúp người khác viết luận văn thực sự là rất mệt mỏi, không phải là kiểu sao chép lại đơn thuần, càng không cần nói đến phải kiểm tra kỹ bài viết, còn phải đảm bảo đạt được điểm thưởng, vì vậy giá thành tương đối cao, mà còn tiêu tốn nhiều chất xám.
"Đừng nói lung tung." Kim Lan Thù nói, "Nếu như tôi bị phát hiện thay mặt làm bài kiểm tra, tôi còn cần giữ bằng cấp!"
"Được rồi", Người trung gian nói, "Tôi hiểu rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Kim Lan Thù đi tới phòng bếp chung, vò đầu bứt tai, mở tủ lạnh ra muốn lấy một miếng bánh pizza, Kim Lan Thù vốn là rất ghét loại thức ăn nhanh này, nhưng từ khi hắn thấy nó trong siêu thị, giá rẻ chỉ có 1 bảng Anh, pizza có thể chia làm hai bữa nên hắn bắt đầu ăn loại này thường xuyên - chỉ 1 bảng Anh cho hai bữa ăn, 3 hoặc 5 bảng Anh mua khăn giấy, ai biết hắn ta sống bằng cách nào?
"Tôi lỡ nấu dư thêm một món", một người đàn ông khác đang đứng trong bếp nói, "Cậu có muốn ăn không?"
Kim Lan Thù sau khi ăn pizza đông lạnh suốt một tháng liền, hắn cúi cái đầu cao thượng xuống ngửi được mùi thơm của thịt bò luộc: "Ừm, tôi ăn."
Sau đó, vào mỗi bữa tối, Kim Lan Thù thường được người bạn cùng phòng Tống Phong Thời háo hức mời ăn tối cùng.
Kim Lan Thù nghĩ đi nghĩ lại, thật không đúng, người này học toán rất dở sao? Làm sao ngày nào cũng nấu dư thêm một món? Chẳng lẽ nhìn thấy hắn rất thê thảm, muốn bố thí cho hắn sao?
Điều này hoàn toàn không thể được.
Vì vậy, Kim Lan Thù đã hỏi thẳng: "Tại sao lúc nào cậu cũng làm nhiều thêm một món?"
Tống Phong Thời sững sờ, sợ suy nghĩ của chính mình bị chọc thủng, liền nhàn nhạt đáp: "Thế cậu nghĩ là tại sao?"
Kim Lan Thù nói: "Cậu thương hại tôi? Nghĩ tôi không có đủ tiền ăn?"
Tống Phong Thời nhìn Kim Lan Thù, người nhìn đẹp trai như vậy, sao lời nói ra lại khó nghe đến thế?
"Khụ, khụ." Tống Phong Thời lắc đầu nói: "Một mình tôi ăn, cô đơn lắm."
"Ồ", Kim Lan Thù tiếp nhận lời giải thích này, nói: "Vậy tôi có thể ăn cơm cùng với cậu."
Vừa nói xong, Kim Lan Thù lại thêm vào: "Nhưng tôi vẫn không thể ăn thiếu tiền của cậu."
Tống Phong Thời rầu rĩ cười một tiếng, nói: "Thế nhưng tôi vẫn không biết chia tiền như thế nào, thịt và rau đều là xào chung. Chẳng bằng cậu kiểm tra luận văn giúp tôi coi như trả tiền cơm đi."
"Cũng được." Kim Lan Thù không có chút EQ nào trả lời,"Tôi giúp người khác xem luận văn đều là 60 bảng Anh một giờ, như vậy đối với cậu cũng không tính là thua thiệt."
Tống Phong Thời vẫn luôn ghét bỏ Kim Lân Thù, nhưng cũng vô cùng yêu Kim Lân Thù, yêu hận đan xen.
Đây cũng có thể là lý do Tống Phong Thời không bỏ xuống được đoạn tình cảm này.
Thích sâu đậm, chán ghét cũng sâu đậm, hai loại tình cảm này quấn vào cùng một chỗ, liền dày đặc đến mức không thể hòa tan vào nhau.
Không có ai ngoại trừ Kim Lan Thù có thể lôi kéo, xé nát, thao túng trái tim Tống Phong Thời theo cách này.
Mỗi lần Kim Lan Thù làm người ta tức giận, Tống Phong Thời đều mang hận ý ở trong lòng: Rồi sẽ có một ngày, mình sẽ giết hắn, hoặc là *** chết hắn.
Kết quả là đều không thành công.
- -----------------------------------------------------------
Mei: tui chỉ muốn nhắc lại là công EQ cực thấp nên quý dị đừng manh động, bỏ hàng nóng, nón bảo hiểm, gạch ống, vỏ cô cô nớt xuống,...bình tĩnh thôi, chuyện tình đôi trẻ còn dài mà. Với lại nhà nội có ai xót con không, chứ tui xót lắm rồi đó!
Đăng giờ này không biết có ai thức không hé! Cho quý vị ngủ rồi biết thì tui đăng lúc 1h mấy sáng nha!