Chương 2: Anh có ba mươi lăm nghìn tỷ tiền mặt
Ba mươi lãm nghìn tỉ?
Diệp Trung nghe mà trợn mắt há miệng.
Anh biết ông nội anh rất có tiền, nhưng lúc đó anh eòn nhỏ.
quá nên cũng không có khái niệm về tiền nong, ảnh chí nhớ
nhà họ Diệp ở Hà Nội là một trong những gia tộc đứng đầu trên
cả nước.
Nhưng cụ thể nhà họ có bao nhiêu tiên thì anh không rõ
lắm.
Còn vào lúc này đây, xem ra anh cũng biết ít nhiều.
Ba mươi lăm nghìn tỉ chỉ là tiền tiêu vặt, e là cả nhà họ Diệp
phải đến mức tỉ tỉ ấy chứ.
Nổi thật, trong giây phút này, trong lòng anh cũng thấy hơi
dao động.
Nhưng cứ nghĩ đến chuyện bố mẹ mình mất đi, ông nội
không thể không tránh khỏi liên quan, anh lại khó mà tha thứ
được.
Đường Tứ Hải cũng nhận ra anh đang khó nghĩ, ông vội nói:
“Cậu chủ, cậu là người nhà họ Diệp, tiền này cho cậu là đúng
rồi, hơn nữa nói thật ra thì đây cũng là tiền của bố cậu”
“Ông cụ nói rồi, nếu như cậu đồng ý quay về, cậu sẽ kế thừa
gia sản của gia tộc, còn nếu cậu không muốn trở về, số tiền này
xem như là chỉ phí cho cuộc sống của cậu”
“Ngoài ra, về phía cô Lý kia tôi cũng đã an bài người tới trị
liệu, cậu chủ không cần lo lảng. Nhưng vẫn còn thiếu bảy tỷ
tiền viện phí, cậu vẫn phải trả thêm”
“À phải rồi, xí nghiệp lớn nhất Hải Phòng của tập đoàn Đế.
‘Vương có giá trị là ba trăm năm mươi nghìn tỉ, hôm qua nhà họ
Diệp đã thu mua toàn bộ, giờ cổ phần đã đứng tên cậu rồi, ngày.
mai cậu có thế đến Đế Vương để bàn giao”
Diệp Trung không thể nào tin nổi.
Vì mình mà nhà họ Diệp ra tay mạnh quá nhỉ?
Một tấm thẻ đen ba mươi lãm nghìn tỉ, tập đoàn Đế Vương
ba trăm năm mươi nghìn tỉ
Mặc dù Hải Phòng rất nhiều tập đoàn ngọa hổ tàng long,
nhưng duy chỉ có một tập đoàn đứng đầu là Để Vương mà thôi,
trước mặt Để Vương, gia tộc nào cũng phải khúm núm, cho nên
nó mới trở thành ông vua trong lĩnh vực thương mại ở Hải
Phòng
Ngay cá nhà họ Trần, nhà họ Vương hôm nay vừa làm nhục.
anh, cả nhà họ Trương theo đuối Trần An Nhiên, trước mặt tập
đoàn Để Vương chẳng khác nào muỗi kiến.
Không ngờ bây giờ nó lại là của mình?
Lúc này Đường Tứ Hải mới đưa một tấm danh thiếp cho.
anh, ông nói: “Cậu chủ, có lẽ cậu cần yên tĩnh đế suy nghĩ thật
kỹ tôi không quấy rầy cậu nữa, đây là số điện thoại của tôi, có
việc gì cậu có thể dặn dò bất cứ lúc nào!”
Nói xong, Đường Tứ Hải xoay người rời đi.
Sau khi ông đi rồi, Diệp Trung vẫn còn đứng sững sờ tại
chổ,
Anh không biết mình có nên nhận khoản bồi thường của
nhà họ Diệp hay không.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, mười mấy năm qua mình lang
bạt đầu đường xó chợ, ở rể nhà họ Trần chịu tủi nhục bao.
nhiêu, vậy thì tại sao mình lại không nhận khoản bồi thường mà
nhà họ Diệp đưa tới cơ chứ?
Nghĩ tới đây, anh cần răng lập tức xoay người quay về khu
thanh toán viện phí: “Chào cô, tôi muốn trả hết bảy tỉ kia”
Quẹt thẻ, nhập mật khẩu, giao dịch thành công.
Bảy tỉ nhanh chóng được chuyển vào tài khoản bệnh viện.
Diệp Trung cảm giác như cả người rơi vào trong sương mù.
Lần này mình đã trở thành đại gia nghìn tỉ rồi sao?
Anh ngơ ngơ ngác ngác đi về nhà
Lúc này đây, trong nhà cũng đang nhốn nháo không yên.
Trần An Nhiên và bố mẹ không ở biệt thự nhà họ Trân mà.
lại ở trong một căn nhà rất đối bình thường.
Từ lúc Trần An Nhiên gả cho anh, sau khi ôn cụ Trần qua
đời thì họ cũng bị đuổi đến đây.
Mẹ vợ của anh đang ở trong nhà hằng to: ‘Thẳng ăn hại
Diệp Trung kia! Hôm nay cả nhà chúng ta bị người ta làm nhục!
Con không chịu ly hôn với nó thì chỉ sợ bà nội con sẽ đuổi con
ra khỏi tập đoàn nhà họ Trần đó”
Trần An Nhiên đáp: “Đuối thì con đi tìm công việc khác”
*Con…Mẹ vợ thở hổn hển: “Thắng ăn hại đó có gì tốt kia
chứ? Sảo con không chịu ly hôn với nó vậy, sau đó gả cho.
Trương Văn Hạo? Nếu con chịu gả cho cậu ta thật thì gia định
chúng ta có thể hãnh diện rồi”
Bố vợ ở bên cũng nói thêm: “Đúng đó, gá cho Trương Văn
Hạo thì nhà mình sẽ trở thành bảo bối trước mặt bà nội của con
ngay, mỗi ngày bà nội sẽ đi theo nịnh bợ con đấy”
Trần An Nhiên đáp: ‘Mọi người đừng nói nữa, con sẽ không
ly hôn với Diệp Trung đâu”
“Con bé này!”
Hai người còn định khuyên nữa nhưng Diệp Trung đã đẩy
cửa đi vào.
Nhìn thấy anh, vẻ mặt bố mẹ vợ đều không dễ chịu là bao.
Mẹ vợ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đồ vô dụng, còn có mặt
mũi quay về à?”
Trong lòng Diệp Trung than thở, mẹ vợ vẫn luôn xem
thường anh, nhưng nếu để bà biết bây giờ mình đã trở thành
ông chủ của tập đoàn Đế Vương, có ba mươi lãm nghìn tỉ tiền
mặt, không biết bà sẽ phản ứng thế nào đây?
Nhưng tạm thời Diệp Trung chưa định để cho mọi người
biết được thân phận của mình.
Minh rời khỏi nhà họ Diệp đã nhiều năm như vậy, ai biết bây
giờ nhà họ Diệp đã như thế nào rồi? Nhỡ đâu bại lộ thân phận,
trong nhà họ Diệp có người muốn gây bất lợi cho mình thì phải
làm sao đây?
Cho nên tạm thời cứ để ít người biết sẽ tốt hơn.
Thế là anh cúi đầu, xin lỗi: “Mẹ, con xin lỗi, hôm nay con gây
thêm phiền phức cho mẹ rồ
Mẹ vợ mảng: “Đâu phải chỉ là thêm phiên phức, cậu còn
muốn mạng sống của một nhà ba người chúng tôi nữa đẩy.
Cậu không thế tự biết thân biết phận một chút được hay sao,
nhanh nhanh cút khỏi nhà tôi đi”
Trần An Nhiên vội can ngăn: “Mẹ, sao lại nói như thế, Diệp
Trung là con rể của mẹ mà”
“Còn lâu!” Mẹ vợ oán hận nói: “Mẹ không có thẳng con rổ
vô dụng như vậy! Biến càng xa càng tốt”
Trần An Nhiên đẩy Diệp Trung một cái: “Nhanh về phòng đi”
Diệp Trung gật đầu cảm kích, vội trốn về phồng.
Anh và Trần An Nhiên kết hôn để ba năm, nhưng ba năm
qua họ chưa từng trở thành vợ chồng thực sự, Trần An Nhiên
ngủ trên giường còn anh thì ôm chăn đệm ngủ dưới đất cạnh
đó,
Đêm nay, Diệp Trung trăn trở rất lâu ciing không thể ngủ.
được.
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cho người ta quá
ïp sợ, trong thời gian ngắn anh cũng không thể tiêu hóa nổi.
Trước khi ngủ, Trần An Nhiên nói với anh: “Di Lý thế nào rồi?
Tôi còn mấy trăm triệu tiền riêng đây, mai anh mang tới cho dì
ấy nhé”
Diệp Trung đáp: ‘Không cần đâu, đã có người đóng tiên
cho dì Lý rồi, còn đưa dì đến Hà Nội chữa bệnh”
“Thật sao?” Trần An Nhiên mừng rỡ không thôi: ‘Dì Lý được
cứu rồi à?
Diệp Trung đái
Di Lý cả đời làm việc thiện tích đức,
giúp nhiều người như vậy, giờ rốt cuộc cũng có người báo đáp.
cho dì ấy rồi”
“Vậy thì tốt” Trần An Nhiên gật đầu nói với Diệp Trung: “Anh
cũng có thể thớ phào rồi”
“Đúng vậy”
Trần An Nhiên nói: “Tôi phải ngử đã, gần đây công ty nhiều
việc quá, mệt ghê.
Diệp Trung hỏi: “Công ly xảy ra chuyện gì sao?”
Trần An Nhiên h
‘Có nhiều chuyên không ốn lắm, bà nội
vẫn muốn hợp tác với công ty lớn là tập đoàn Để Vương, nhưng,
thực lực của nhà họ Trần yếu như vậy, sao mà người ta chấp,
nhận đầy”
Diệp Trung bỗng nghĩ tới tập đoàn Để Vương, anh hỏi: “Nhà
họ Trần chưa hợp tác được với tập đoàn Đế Vương à?”
Trần An Nhiên cười tự giễu: “Tập đoàn Đế Vương không đế
ý đến nhà họ Trần đâu. Ngay cả chồng chưa cưới của Thúy Ví,
nhà Vương Quang Vũ miền cưỡng lảm mới móc nối được với
tập đoàn Đế Vương thôi, bà nội chỉ mong hai người họ kết hôn
thì nhà họ Vương có thể giúp nhà mình liên kết được với tập,
đoàn Đế Vương đấy:
Diệp Trung gật gù.
Hóa ra nhà họ Trần đang khổ sở nghĩ cách muốn được hợp
tác với tập đoàn Đế Vương.
Nhưng mà chỉ sợ có năm mơ bà cụ Trần cũng không thể
ngờ được, giờ tập đoàn Đế Vương đã là của anh Tồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Trung quyết định cứ đi tới tiếp nhận tập
đoàn Đế Vương trước, sau đó thông qua tập đoàn hỗ trợ cho.
Trần An Nhiên một chút. Ở nhà họ Trần cô luôn bị bắt nạt, anh
là chồng cô thì có trách nhiệm phải giúp cô nâng cao địa vị
trong gia tộc.
An Nhiên, từ hôm nay trở đi, chồng của em không còn như.
trước nữa.
Anh sẽ không để cho bất kỳ ai xem thường em nữa.
Cũng sẽ khiến toàn bộ nhà họ Trần phải khúm núm trước
em