Khi không đeo mát kính cận Diệp Chỉ Tính vừa tròn mắt
lên chỉ nhi thấy một bóng đen đang ngồi làm cô giật tái
mình
Tay cô liền bấm chuông liên hồi, một tay còn lại thì chòm
lên phía tủ trên đầu giường lấy mặt kính.
Bóng đen đối diện nhìn Diệp Chỉ Tinh đứng đậy một cách
tự nhiên quay người sang lấy đôi kinh bên tủ đưa sang.
phía cô. Diệp Chỉ Tính do dự một hồi tì quyết định nhận
lấy đôi kính mà đối phương đưa lại cho mình.
‘Cau mặt đeo lên đồi kinh th cõ cuối cũng đã nhìn rõ
bóng đen này.
Mộ Tam nói năng chừng mực thái độ tôn kính: “Diệp tiểu
thư, thứ tội tôi đã làm phiền”
Diệp Chỉ Tinh đeo kính xong nhìn rõ người tước mặt
mình mặt bộ âu phục đeo cà vạt thái độ vô cùng lịch sự,
nhìn không giống cánh nhà báo cũng không giống người
xấu cho lâm. Nhưng mà nếu như người xấu cũng không
thể hiện rõ lên mặt là người xấu vậy nên không thể nhìn
mặt mà đoán người.
Diệp Chỉ Tỉnh tay vẫn nhấn chuông không rời, mặt đầy
hoài nghỉ anh ta đợi chờ anh ta cất giọng lần nữa.
“Diệp tiếu thư, xin cô đừng hiểu lãm. Tôi không có ác ýgì”
Mộ Tam nói tiếp lời: “Tôi là Mộ Tam, hôm nay tôi đến
tìm Diệp tiểu thư với mục đích là về việc xảy ta đêm hôm
trước”
Diệp Chỉ Tỉnh ngây ra một lúc, mắt trợn to, miệng chữ O
vô cùng kinh ngạc. Mộ Tam nhìn Diệp Chỉ Tính với vẻ mặt
biểu cảm đầy sự kinh ngạc. Trong lòng nghĩ cô gái này
chắc cũng là một người thẩu tình đạt lý nhưng không
biểu lộ ra vẻ mặt ngoài
Diệp Chỉ Tính cuối cùng cũng đã lấy lạ giọng nói, khuôn
mặt nhỏ nhãn ứng đỏ âm thanh sắc nét nồi: “Anh, anh,
canh lã người nam nhân hỏa thân đêm hôm đó sao?”
Mộ Tam đang dự tính giải thích thì đã không kịp, phòng
bệnh bị ai đó mở cửa đi vào. Tiếng cửa nhập mạnh tiếng
lớn và đi theo phía sau là hai người phụ nữ giọng nói xôn
xao làm ồn cả căn phòng bệnh này,
“Tôi đã nói mà, tại sao lại không cho chúng tôi vào thăm!
Thì ra là, cô ở đây lắng lở với đàn ông đây mà”. Người
xông vào phòng quả đúng là hai người phụ nữ đáng ghét
là Ngõ Lệ Lan và Mộ Doanh Doanh. Và cùng lúc đõ Ngô
Lệ Lan đang chỉ thẳng mật mắng cô còn Mộ Doanh.
Doanh đứng bên nói lời châm chọc thêm vào.
Điệp Chỉ Tỉnh nhăn mày, đúng là hai người phụ nữ cứ như
oan hồn đeo bám mãi không tha.
Mộ Tam đang chuẩn bị làm rõ sự việc thì đã bị chặn lại
trong lồng vô cùng bực tức. Chỉ là anh ta theo Mộ gia lâu
ngày nên cũng đã bị ảnh hưởng phần nào tính khí của
của Mộ gia. Lúc giận giữ cũng võ cũng binh tĩnh cười đàa.
khí phách bất phàm không bao giờ thể hiện ra mặt
Ngô Lệ Lan và Mộ Doanh Doanh nghe ngóng tin tức từ
chỗ quản gia biết lúc này đang có nam nhân trong phòng
bệnh của Diệp Chỉ Tỉnh. Cho rằng đây là cơ hội hiểm có
cần phải nắm bắt để lâm xấu mặt Diệp Chi Tính trước
nhiều người. Nên vài phút sau đó đã bất chấp xông vào
phòng bệnh nhân lúc chỉ có hai người.
Vốn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai thì đã
lớn tiếng la mắng nhằm trấn át người khác và không cho
Diệp Chí Tính cơ hội đáp trả tỏ ra vẻ uy phong.
Diệp Chỉ Tỉnh khuôn mặt xinh xắn binh tĩnh giọng dõng
dạc nói “Tôi đang có khách, mấy người xông vào như thế
này có thích hợp không?”
“Chúng tôi còn không xông vào thì không phải đã bỏ mất
kịch hay để xem rồi sao”. Mộ Doanh Doanh nhìn thấy Mộ
Tam dáng người lịch lãm làn da ngăm trầm nói Vị soái
ca này chắc là anh không biết cô ta là ai rồi? Cô ta là chị
dâu tôi là người phụ nữ đã kết hôn rồi đấy”
Người phụ nữ giống như Mộ Doanh Doanh đây chỉ căn
ặp được nam nhân có gia thể là bám lấy không rời. Diệp
Chỉ Tính nhìn có ta với vẻ mặt kinh tởm khinh thường
không cảm thấy la lùng về tính cách này của cô ta
Huống hồ gị trong lòng cô đã cho rằng người nam nhân.
này là người lõa thể đêm hôm ấy.
Mộ Tam nhăn mày qua hướng cửa ra hiệu ngay lập tức.
có hai vệ sĩ đi vào ngăn cản Ngô Lệ Lan và Mộ Doanh.
Doanh.
Mộ Tam quay người ịch sự nói: Xin hai vị ra ngoài đợi,
tôi và Diệp tiếu thư bàn chuyện xong rồi mời hai vị vào”
Ngô Lệ Lan nghe xong mặt liền biến sắc ngay lập tức đi
ra ngoài và hét lên: “Mày là cái thứ gì chứ? Cũng chỉ là
một con cừu non đến cả tiểu tam mày cũng Không đáng
mặt tiếu tam”,
Mộ Tam nhăn mày tỏ vẻ khó chịu liếc mặt sang vệ sĩ trực
tiếp lôi Ngô Lệ Lan đi ra ngoài.
* A a Mẹ ơi! Mẹ ơi”Mộ Doanh Doanh hoảng hốt hét và
tức giận không đuổi theo kịp Mộ Tam đi vào trong.
Cửa phòng bệnh vừa đóng lại thì cảm giác giống như thế
giới được yên tỉnh trở lại.
Diệp Chí Tỉnh lúc này mới kỹ lưỡng chú ý chi tiết giọng
nói Mộ Tam mới phát hiện rằng không giống với giọng
điệu người nam nhân lõa thể đêm hôm đó và khẳng định
rằng Mộ Tam nhất định không phải là nam nhân lõa thể đó
Điệp Chỉ Tỉnh thẳng thừng hỏi: “Anh là ai?”
“Diệp tiếu thự, tôi là trợ lý của Mộ gia. Mộ gia phái tôi đi
tìm Diệp tiểu thư là muốn tôi chuyển lời đến cô rằng cảm
xúc đêm hôm ấy của hai người khiến Mộ gia không thể
nào quên được.
Diệp Chỉ Tính mặt đầy kính ngạc nhìn Mộ Tam nói: “Anh
ta muốn cái gì chứ?”
‘Ý của Mộ gia là muốn nói rằng rất hài lòng vẽ cô, hy
Vọng sau này có thế giữ liên lạc với cô”
Diệp Chỉ Tỉnh nghe câu này xong bất ngờ: “Giữ liên lạc ư?”
Người đàn ông lỏa thế đó không lể bị nghiện rồi sao? Là.
muốn muốn giữ liên lạc với cô để chơi qua đường?