Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian cứ thế trôi qua, cậu ba Dinh nay đã là ông hội đồng. Ta nói người tính không bằng trời tính mà, con đầu của ông hội đồng lấy thêm vợ nhưng vẫn không có con trai. Con út thì chết do bạo bệnh, giờ chỉ còn mỗi cậu ba Dinh là đủ điều kiện kế thừa chức hội đồng của ông. Tuy đã là hội đồng nhưng ông vẫn lương thiện, vẫn chăm làm thuốc và nghiên cứu phong thuỷ. Bà Lan cũng thế, vẫn đoan trang hiền hậu nhân từ như xưa.

Cô hai Thanh Nhàn nay bị gọi từ thành phố về, tôi mừng lắm, cứ ngóng cổ ra ngõ từ sớm. Vừa nhìn thấy chiếc xe ô tô chạy vào sân tôi lật đật chạy ra ngay, đúng là cô hai nhà tôi về thật. Tôi đưa tay vẫy vẫy:

— Cô hai ơi… em nè…

Cô hai xuống xe cũng vẫy tay với tôi:

— Chị về rồi nè.

— Cô đi đường có mệt không?

— Không sao, chị quen rồi, không biết ba má gọi chị về gấp có việc gì không?

Tôi ngó trước nhìn sau, rồi mới dám ghé sát tai cô hai nói nhỏ:

— Nghe đâu… ông bà muốn gã chồng cho cô hai.

Cô hai Thanh Nhàn ngạc nhiên đến nỗi nói lớn lên:

— Cái gì? Lấy chồng?

Tôi hoảng quá, sợ ông bà phạt vì tội mách lẻo, nên vội vàng ra hiệu cho cô hai nói nhỏ:

— Xuỵt, nói nhỏ thôi cô ơi, bà đánh em bây giờ.

— Sao ba má chị hứa đợi chị học xong mới gã chồng kia mà?

— Em có biết đâu, em có phải ông bà đâu?

Vừa nói chúng tôi vừa đi thẳng vào gian phòng lớn, nơi mà ông bà hội đồng đang ở đó. Vào đến nơi, cô hai Thanh Nhàn lễ phép chào:

— Thưa ba má con mới về.

Bà Lan nhẹ nhàng hạ tách trà trên tay xuống bàn rồi nói với con gái:

— Nhìn thái độ của con… chắc là biết chuyện rồi phải không… nhà này có đứa đưa tin nhanh quá mà.

Tôi hơi sợ nên vội vã cúi đầu, môi mím chặt vào nhau, mắt nhìn thẳng xuống đất. Cô hai lên tiếng:

— Má, sao má hứa cho con học xong mới lấy chồng mà má.

Ông Dinh thả tờ báo trên tay rồi mới giải thích cho cô hai:

— Đáng lẽ là như thế, nhưng ông hội đồng bên kia sắp không qua khỏi. Nên muốn nhìn con trai có vợ trước khi ông ấy mất.

— Vậy… vậy cứ để ông ấy mất đi… rồi sau kiếm người khác cũng được mà ba.

— Sao được con, nhà người ta với mình cũng môn đăng hộ đối. Với cả nhà ông ấy qua lại với nhà mình xưa nay, nay họ có ý, mình lại đằng gái nên sao mà từ chối được.

— Nhưng… con chưa học xong mà.

— Thì lấy chồng xong lại học, chứ mất mác gì đâu. Còn nhà chồng không cho học thì làm vợ hiền dâu thảo là được rồi.

— Con.. con…

Tuy rất là bực bội và không hài lòng, nhưng phận làm con, áo mặc sao qua khỏi đầu. Dù không muốn, nhưng cô hai cũng không thể cãi ba má, ngậm ngùi đồng ý rồi rời đi.

— Con biết rồi, con về phòng đây.

Cô hai Thanh Nhàn buồn bã bỏ đi, tôi cũng nhanh chóng cúi đầu chào ông bà hội đồng rồi nhanh chân chạy theo cô hai. Vừa về đến phòng, cô hai liền buông mình xuống cái giường gỗ tốt, lưng trên giường, nhưng chân vẫn thả xuống dưới đất, than vãn:

— Không lấy chồng, chị không muốn lấy chồng đâu… không muốn chút nào…

Tôi ngô nghê ngồi bên cạnh hỏi:

— Sao vậy cô hai, nếu lấy chồng như ông thì cũng thích mà. Ông hiền lành, thương bà, thương con, thương luôn tụi em nữa. Vậy thì có gì mà cô hai không chịu, với năm nay cô hai cũng 18 rồi mà.

— Em còn không biết đó thôi, nếu lấy được người như ba chị đã là may. Về nhà chồng, chưa kể nhiều thứ lắm, phải ai cũng hiền như ba má chị thì dễ rồi.

— Mà em nghe nói ông hội đồng bên đó sắp chết rồi còn gì, thế không phải bớt đi một người rồi không?

Cô hai Thanh Nhàn thở dài nhìn tôi:

— Cuộc đời khó nói trước điều gì lắm em.

Tôi lại bẽn lẽn nắm lấy tay cô hai Thanh Nhàn:

— Cô hai… cô đi lấy chồng dẫn em theo với.

— Tất nhiên rồi, dẫn em theo cho có đồng minh chứ.

Như sựt nhớ điều gì cô hai ngồi bật dậy:

— À quên…

Sau đó đi lại cái vali đồ mà cô ấy mang về, lục một lát cô ấy lại chỗ tôi, đeo món đồ đó lên cổ tôi:

— Cho em nè, chị xin trên chùa đó, biết đâu sẽ giúp em đỡ bệnh hơn.

— Em cảm ơn cô, nhưng cả đống rồi cũng không có kết quả gì. Mà bệnh của em, miễn đừng đến nơi nào hoang vắng, hay có ma là được. Mà nơi nào có ma, có người bên cạnh em là được, thì sẽ không sao hết. Mà chắc nhà ông bà bên đó giàu có, nên chắc không có chuyện gì đâu.

— Hay là… chị cũng kiếm chồng cho em luôn.

— Không thèm, em cả đời này theo cô hai thôi.

Hai người chúng tôi lại cùng nhau cười khì, tâm sự bao nhiêu chuyện mà mấy tháng nay chúng tôi không gặp nhau. Chuyện lấy chồng lúc nãy ông bà nói, nó cứ như con gió thoảng qua chưa từng đọng lại chút gì.

[…]

Tầm tuần sau, bên nhà trai cũng đến nhà, coi như là gặp mặt hai bên để bàn chuyện cưới hỏi. Cô hai Thanh Nhàn đúng là nhàn thật, sắp lấy chồng rồi mà thái độ dửng dưng, không thấy hồi hộp hay lo lắng chút nào. Tôi thì như gián điệp, cứ chạy lên chạy xuống len lén thăm dò tình hình. Lúc sau tôi chạy xuống thông báo:

— Cô ơi, bà cho mời cô lên.

— Ừa, chị biết rồi.

Cô hai Thanh Nhàn thong thả đặt cây bút vẽ lên bàn rồi đứng lên đi với tôi. Công nhận cô hai nhà tôi đẹp mê hồn, ăn mặc giản dị trong bộ bà ba lụa thôi, môi chỉ thêm chút son nhưng vẫn hút người nhìn lắm. Khi cô bước qua bậc cửa vào phòng khách, cô lịch sự chào hỏi rồi ngạc nhiên thốt lên:

— Anh… sao lại là anh?

Bà Lan lên tiếng trách phạt con gái:

— Nhàn…

Biết ý, cô hai lui ra phía sau lưng của bà Lan đứng. Bà Lan nói chuyện với người phụ nữ đối diện, người mà ai nhìn thấy cũng đều phải năm bảy phần cả kể:

— Chị Châu thông cảm, con bé nó hơi hiếu động. Đây là Thanh Nhàn, con gái tôi chắc chị cũng biết nó rồi.

Bà Châu khẽ nhếch mép cười xã giao, cái tay khẽ đưa đẩy cái quạt rồi đáp trả:

— Ừa, tôi biết nó mà. Lấy thuốc đây vài năm thì tôi cũng biết nó chứ. Nay nó lớn dữ nghen, xinh gái dữ nghen…

— Dạ, cảm ơn chị đã khen.

— Vậy là chuyện cưới hỏi bàn xong rồi nghen, ông nhà tôi cũng yếu rồi, nên cưới hỏi làm chung một lễ. Biết là thiệt thòi cho con Nhàn, nhưng yên tâm, nhà tôi bù lỗ cho nó xứng đáng nè.

Cô hai Thanh Nhàn cũng mạnh dạng lên tiếng hỏi:

— Thưa bà, con.. con còn đang học dở, liệu sau này con có được đi học nữa không?

Thái độ khinh khỉnh của bà Châu hiện rõ cho mọi người xem:

— Học? Mình đàn bà con gái cần gì học cho nhiều con. ‘’ Nhập gia tuỳ tục, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”, cái đó chắc con biết chứ?

Cô hai Thanh Nhàn thấy sợ cái uy của bà Châu, liền cúi đầu chấp nhận:

— Dạ, con biết rồi.

Cậu ba Lân thấy có vẻ căng nên chen ngang:

— Kìa má…

Bà Châu nhìn con trai cừoi hiền:

— Ờ thì má nói vậy cho con bé nó hiểu thôi mà.

Nói chuyện xong, bọn họ đi về, ông bà Dinh cũng ra tiễn bọn họ. Cô hai Thanh Nhàn mệt mỏi ngồi xuống ghế, lại tiếp tục than vãn:

— Xong rồi, hết rồi, kết thúc rồi…

— Cái gì mà cô hai than vãn ghê vậy?

— Em không thấy thái độ răng đe của bà ấy đối với chị sao? Ai mà sống cho nổi với cái bà ấy chứ, mấy lần tiếp xúc bà ấy là chị không ưa rồi.

— Vậy.. vậy tính sao cô hai? Nếu không thích hay mình trốn đi.

— Được thì chị trốn mất rồi, còn thể diên của ba má chị nữa.

— Cô hai yên tâm, còn em đây.

Cô hai Thanh Nhàn nhìn tôi đầy tin tưởng:

— Chị trông cậy vào em.

— Dạ.

Bà Lan bên ngoài lên tiếng vọng vào:

— Con Hoa ở nhà đó, không có đi theo cô Nhàn mày được đâu mà bàn với tính.

Tôi và cô hai cùng đồng thanh:

— Sao vậy ạ?

Bà Lan lại ghế ngồi rồi mới nói tiếp:

— Con biết cái bệnh con Hoa rồi đó, lỡ có chuyện gì mình nó sao ổn. Để nó ở nhà co người nhà mình lo.

— Không sao đâu má, em ấy theo con là được mà.

— Ủa rồi lúc ngủ chung với chồng rồi nó ở đâu? Không lẽ nó nằm dưới đất trong phòng hai đứa.

— Con… con…

— Má nói không được đâu đó.

Tôi lo lắng nên cầu xin:

— Bà ơi, bà cho con theo cô hai đi bà, con theo bảo vệ cô hai.

— Cô hai mày đi lấy chồng chớ phải đi đánh giặc đâu mà phải bảo vệ.

— Nhưng…

— Không nhưng nhị gì hết, dẫn cô hai mày đi xuống đi.

— Dạ.

Tôi cùng cô hai đi về lại phòng, nghĩ tới cái cảnh không ở gần cô hai nữa mà tôi khóc hết nước mắt.

Lúc này, bà Châu cùng cậu ba Lân về nhà, trên đường về cậu ấy cứ cười mỉm. Bà Châu thấy thế nên ghẹo:

— Lấy vợ mà làm như làm quan hay sao cười hoài vậy con?

— Má… đừng chọc con mà. Lấy được người con thương nên con thích lắm.

— Ời, thương nó quá mà gặp được mấy lần, nằn nặc đòi đi học trường mỹ thuật ha?

Cậu ba Lân lại nhe răng cười, bà Châu cũng vui vẻ cười theo. Đối với bà con cái là người thân, là ruột thịt của bà, còn lại chỉ là người dưng mà thôi. Đối với ai bà cũng nghiêm khắc, lạnh lùng ra mặt, riêng đối với con cái bà luôn vui vẻ dịu dàng.

Chiếc ô tô xịn chạy vào trong sân, bà cùng cậu ba Lân đi vào phòng ông hội đồng Lộc vào thăm ông ấy. Ngay cửa phòng, bà hai Ngân đã xởi lởi chào:

— Chị đi công chuyện mới về.

Bà Châu chuyển đổi sắc mặt, từ vui vẻ chuyển qua sắc lạnh đanh thép. Và lơ qua bà hai Ngân đi vào trong. Phía bên trong căn phòng khá lớn, được chạm khắc bằng gỗ, thậm chí cái giường ông hội đồng Lộc nằm cũng bằng gỗ đặc quý giá. Ở đó có bà ba Thơm đang cố gắng bón thuốc cho ông hội đồng. Thấy bà Châu về, bà ba Thơm cũng vội vàng đứng lên, khép nép sợ sệt:

— Chị mới về.

Bà Châu không liếc nhìn bà ba Thơm một cái, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn ông hội đồng Lộc đang nằm thoi thóp thở mà thôi:

— Ông ấy sao rồi?

— Dạ, vẫn vậy á chị, em cho uống thuốc mà cũng không nuốt được miếng nào.

— Vậy cho uống tiếp đi.

Sau đó quay lưng bỏ đi, cậu ba Lân cũng đi theo ra ngoài. Bà Châu chính là vợ cả của ông hội đồng Lộc, bà hai Ngân là vợ hai do ba má ông hội đồng cưới cho. Còn bà ba Thơm là vợ ba, bà Thơm là do một lần ông say rượu mà khiến bà ấy có bầu. Ba má ông hội đồng Lộc thương cháu nên đã cho bà ấy một danh phận, chứ thực ra bà ba Thơm cũng chỉ là con làm kẻ ở trong nhà mà thôi. Nhưng đứa con vội đến của bà ba Thơm cũng vội đến nhưng cũng vội đi rồi.

[…]

Đám cưới được tổ chức sau đó khoảng mười ngày, vì thời gian gấp gáp nên đám cưới cũng gấp gáp theo. Tuy gấp gáp, nhưng xính lễ cho nhà gái cũng đầy đủ tươm tất, cũng đủ cho nhà gái nở mày nở mặt.

Cô hai Thanh Nhàn mang bộ áo dài hồng nhạt bằng lụa cao cấp. Tất nhiên trên nền áo có thêu hoa sen, loài hoa mà cô ấy thích nhất. Tóc xoã dài,cực kỳ đẹp. Cô ấy cũng không buồn phiền nữa, cũng xem như đây là một trách nhiệm trước sau gì cũng phải thực hiện mà thôi. Lúc này bà Lan đi vào, để dặn dò con gái vài câu cuối:

— Qua nhà người ta rồi, nhịn được gì cứ nhịn, không có được như nhà mình mà muốn gì là được đâu nghe con.

— Dạ, con biết rồi má.

Cô hai Thanh Nhàn ôm lấy bà Lan nũng nịu:

— Con đi rồi, ba má ở nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ nha. Không có con bên cạnh, không ai chăm sóc cho ba má.

— Không có lo, nhà mình đầy người. Con qua đó cũng cố gắng giữ gìn sức khoẻ nghe.

— Dạ.

Cô hai Thanh Nhàn mủi lòng lại bật khóc, bà Lan cũng không kìm được mà khóc theo:

— Thôi, không khóc, khóc nó lem phấn lem son, xấu lắm. Mà con Hoa, mấy bữa thấy mày khóc như mưa sao nay ngó điềm tĩnh quá nghe.

Tôi cũng nhe răng cười cho qua chuyện:

— Chớ con khóc nữa được gì đâu.

— Ờ, coi như mày hiểu chuyện đó. Ở đó với cô hai đi nghe, rồi hai ngườ chia tay chia chân gì đó đi. Chắc không dễ gì mà gặp lại nhau đâu.

— Dạ.

Bà Lan đi ra ngoài, tôi vẫn miệt mài lấy thêm đồ cần thết cho cô hai Thanh Nhàn mang qua đó. Chỉ tiếc đám cưới cô hai mà cậu ba Trọng ở nước ngoài về không kịp.

Nhà trai đến đám linh đình, pháo nổ dài từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Qua đón dâu cũng khá là nhiều người. Lễ lạt xong cô hai Thanh Nhàn theo cậu ba Lân lên xe ô tô rồi cả đoàn rời đi. Bà Lan cứ nhìn theo con gái, rồi nước mắt chực trào, ông Dinh cố gắng an ủi bà Lan dữ lắm. Bản thân ông cũng không yên tâm lắm và lo lắng cho cô hai cũng nhiều. Khóc đã rồi bà Lan lại sực nhớ:

— Ủa, con Hoa nãy giờ đi đâu rồi?

Ông Dinh cũng ngó qua ngó lại rồi nói:

— Chắc nó trốn đâu đó khóc đây mà, kệ nó. Dù sao hai đứa nó cũng có khác gì chị em ruột đâu.

Bà Lan sau khi chắc mẩm tôi trốn đâu đó khóc, liền ấp mặt vào ngực ông Dinh khóc tiếp.

Chiếc xe rước dâu đi qua những con đường, đi qua những cánh đồng. Cậu ba Lân cứ chăm chú nhìn vợ, mỗi nét trên mặt của cô hai cứ làm cho trái tim cậu ba Lân xao xuyến, bồi hồi. Nhưng cô hai Thanh Nhàn đâu có để ý, chỉ chăm chú nhìn ngó ra phía ngoài, như đang quan sát gì đó. Một lúc sau, cô hai liền vỗ vào vai chú lái xe:

— Chú… chú…dừng dừng lại.

Cậu ba Lân thắc mắc:

— Có chuyện gì vậy em?

Cô hai Thanh Nhàn nhìn cậu ba có chút ngại ngùng:

— Kia.. kia là con bé hầu của em, nó theo em lâu rồi. Anh cho em mang nó theo được không?

Ánh mắt lấp lánh như van xin nó cứ khiến trái tim cậu ba Lân tan chảy. Cậu gật đầu lia lịa:

— Được… em muốn mang theo bao nhiêu cũng được.

Không vội nói tiếng cảm ơn, cô hai Thanh Nhàn nhanh chóng mở cửa xe nhoài người ra phía ngoài:

— Đây, lại đây nhanh lên.

Tôi đã phải chạy băng qua mấy cái ruộng, đi đường tắt để kịp đón đầu chiếc xe này. Vừa tới nơi tôi thở hỗn hễn, mồ hôi tứa ra khắp mặt khắp cả áo. Nhưng tôi vẫn lịch sự chào hỏi:

— Em chào cậu.

Cậu ba Lân cũng dễ thương lắm, đưa tay lên chào lại tôi:

— Cậu chào em.

Cô hai Thanh Nhàn thì vui vẻ phấn khởi hẳn, không suy nghĩ gì mà xít sát vào cậu ba Lân, tránh chỗ cho tôi ngồi:

— Nhanh, nhanh lên xe.

— Dạ.

Tôi leo lên xe, đóng cửa rồi chiếc xe lại tiếp tục chạy đi. Cậu ba Lân không nói gì hết, vì cậu ấy đang lâng lâng trong niềm hạnh phúc vui sướng. Bởi ngồi sát thế này, cậu ấy lại cảm nhận được hơi ấm và mùi thơm trên cơ thể của cô hai Thanh Nhàn.

Sự hiện diện của tôi cứ như là không khí ấy, bởi không ai quan tâm đến tôi hết. Và nghiễm nhiên tôi được một phòng nhỏ bên cạnh phòng vợ chồng cô hai Thanh Nhàn. Tôi ở lại trong phòng để sắp xếp đồ cho cô hai, còn cô hai và cậu ba Lân cùng mọi người đến thăm ông hội đồng Lộc. Bởi ai nấy cũng bất ngờ và vui mừng, sau thời gian dài nằm bệnh nay ông hội đồng Lộc lại khoẻ lên và có thể nói chuyện được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK