Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố Đông Tru, trên ngọn núi Vĩnh Xuyên ở ngoại ô thành phố, mọi người đang đi tìm một cô gái bị lạc đoàn. Họ bắt đầu tìm kiếm từ tối qua nhưng không có kết quả khả quan. Chỉ còn phía tây ngọn núi là chưa tìm đến, nên họ đang di chuyển qua đó, phía tây ngọn núi là vùng nguy hiểm, vách đá dựng đứng, nhưng đó cũng là một nơi đẹp vì có một thác nước cao hơn 300 mét. Họ không hi vọng Vân Lăng sẽ bị lạc vào đó. Trời đã ngả về chiều nhưng vẫn không tìm thấy Vân Lăng.

Cũng lúc đó Vân Lăng đang đi tìm mọi người, cô gọi to;

- Vân Khải, Doanh Doanh, mọi người đang ở đâu?

Tiếng cô vang vọng trong núi rừng nhưng không ai trả lời. Cô nghe thấy tiếng nước chảy nên chạy ra tìm nước uống, đang dò theo tiếng nước chợt cô đụng phải một con rắn hổ mang rất to, theo bản năng cô co giò bỏ chạy.

Lúc quay đầu lại để xem con rắn thì Vân Lăng bị trượt chân, cô lăn một đoạn xuống dốc rồi văng ra ngoài vách đá bắt đầu rơi tự do. Lúc đó ý thức Vân Lăng bắt đầu mơ hồ, cô biết mình chết chắc. Vân Lăng rơi xuống bên cạnh một cái cột đá kì dị, lúc đó cô mơ màng thấy một vòng tròn với chữ viết kì lạ, máu cô chảy ướt cả một khoảng rộng một mét vuông, bao phủ hết vòng tròn. Đến đó cô tắt thở. Vân Lăng không thấy được khung cảnh cái vòng tròn kì lạ, sau khi cô vừa nhắm mắt chết đi, vòng tròn và các chữ viết bắt đầu sáng lên, hóa ra đó là huyết văn đồ trong truyền thuyết. Các chữ bắt đầu bay lên rồi xoay vòng quanh. Trời chiều ngả bóng, ánh nắng nhạt nhạt làm cho khung cảnh này thêm phần huyền diệu. Huyết văn đồ sáng lên tạo thành một cột sáng cao khoảng hai mét và bao phủ Vân Lăng trong đó các chữ cũng theo đó chui vào người cô.

Vân Lăng trải qua một vùng tăm tối, lúc đó cô chợt thấy ánh sáng cảu một quyển sách. Vân Lăng tiến lại gần, cô thấy một quyển sách cổ và mọt cái vòng tay bằng ngọc rất đẹp. Cô cầm lên ngắm thì chiếc vòng tay bất chợt tự động to ra rồi đeo vào tay cô. Lúc đó quyển sách cũng hóa thành một vệt sáng chui vào giữa ấn đường của cô.

Lăng Vân đang cảm thấy kì quái thì một giọng nói vang lên bên tai.

- Cuối cùng ta đã tìm được người truyền thừa, ta hi vọng hai vật ta để lại cho con sẽ giúp ích cho con. Giờ thì tỉnh lại đi.

Lăng Vân ngơ ngác, chẳng phải cô đã chết rồi sao, sao lại kêu tỉnh lại. Khi tiếng nói kia vừa kết thúc thì cô cảm thấy toàn thân đau đớn rất chân thật. Lăng Vân cố gắng mở mắt. Cô thấy mình nằm trong một ngôi chùa cũ kĩ; Lăng Vân thầm nghĩ;

- Phải chăng người vừa nói lúc nãy đã cứu ta. Cô kiểm tra thấy đầu vẫn cử động được, tay chân cũng vậy. Chống thân thể dậy, cô phát hiện ra một điều đó là, cô mặc một bộ quần áo cổ đại, và toàn thân đau đớn không phải do bị ngã từ vách núi xuống mà có vết roi đánh. Một cái suy nghĩ bá đạo len qua đầu đó là cô xuyên qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK