Mục lục
Âm Quan Minh Thê (Full) – Truyện ma Tác giả: Tam Độ Xuân Thu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mặt phật tổ, tu (sĩ), đạo (sĩ), người, và ma hợp thành một thể, trong phật đường trang nghiêm, tu sĩ có thể vào, đạo sĩ có thể vào, người có thể vào, ma cũng có thể, chỉ có kẻ có sát niệm trong lòng thì không thể!

Trầm thiên phàm, là một cường giả đến từ quỷ gian, tôi không biết trước đây tay ông ấy đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, cũng không biết ông ấy lại một tồn tại như thế nào, tôi và ông ấy quen biết, dài ngắn gì cũng chỉ một ngày

Thiện giả hữu ác, ác giả hữu thiện, nhưng bản tính khó dời, chính bởi vì thế, trong nháy mắt khi ông ấy bước chân vào phật đường ,thì bị phật dục chặn bên ngoài cửa phật đường

Chẳng qua là tuy phật ma bất lưỡng lập(đối đầu) ,nhưng không có nghĩa là tà không áp chính, linh khí của chùa đàm hoa quá cổ và yếu, mà lực lượng của trầm thiên phàm lại quá sâu, tuy tiếng phạn nhiễu tai, phật lực dâng trào, nhưng khi ông ấy bước một chân vào phật đường, những nguồn áp bức từ phật lực, một khi vừa tiếp xúc với cơ thể ông ấy, lại lập tức tiêu tan.

Phật lực bị rò rỉ, khiến tượng thích ca mâu ni bên trong phật đường nứt ra, rất nhiều bột vôi bay ra từ tượng phật, khiến cả sàn gỗ màu nâu phủ một lớp bụi trắng

“Thí chủ, xin dừng bước! “

Thấy trầm thiên phàm nghênh đón nhiều phật lực như vậy mà bước vào phật đường, trên mặt cao tăng giác bi lộ vẻ kinh ngạc, vội ngăn cản lại

Trầm thiên phàm thật sự dừng bước, thu lại chân vừa định bước vào phật đường và đứng trước cửa

Mà khi trầm thiên phàm vừa lùi bước, thì tiếng phạn còn sót lại trong phật đường dần tản ra, ngàn vạn phật lực quay về thân phật, bên trong phật đường một mảnh yên ắng

“Ông….ông là ma!? “

Giác bi cao tăng run rẩy nhìn trầm thiên phàm, phun ra một ngụm máu đen


Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi gấp gáp vô cùng, nhanh chóng trấn tĩnh tâm thần của giác bi cao tăng

Trầm thiên phàm đứng ngoài cửa, gật gật đầu:”Tôi là ma, cũng là người duy nhất có thể cứu ông. “

“Giác bi cao tăng, tất cả chỉ là hiểu lầm, tuy trầm tiền bối đến từ quỷ gian, nhưng lần này ông ấy đến là đặc biệt để hoá giải thi độc trong người ngài, không hề có ác ý. “Tôi nhẹ nhàng vuốt lưng của giác bi cao tăng, giúp ông ấy có thể thông khí, đồng thời nói như thế

Tuy vậy, giác bi cao tăng lại lắc đầu:”Ông ấy là ma, ma đạo đi vào cửa phật, không nói sở dư sở,làm ô uế cửa phật yên tĩnh, tuy bần tăng mệnh ngắn, nhưng làm sao lại có thể vì tham sống mà cúi đầu với ma, khí phật sao có thể xem thường ?”

“Lừa hói ti tiện , ngoan cố vô lực, bổn tôn cho đỗ minh mặt mũi, ông lại từ chối lòng nhân từ của bổn tôn, ta muốn xem xem, sau khi ông viên tịch (chết) ,linh hồn của ông sẽ xuống địa phủ hay đến miền cực lạc! “

Trầm thiên phàm dường như cảm thấy bị xúc phạm, liền nói như thế với giác bi cao tăng, chẳng qua là nể mặt tôi nên cũng không phát tác

Lúc nayd tôi đang ở thế khó xử giữa hai người

“Giác bi cao tăng, tu hành cũng cần mạng, tuy trầm tiền bối đến từ quỷ gian, nhưng ông ấy không hề có ác ý, xin ngài đừng để ý. “Tôi thuyết phục giác bi cao tăng

Tuy nhiên, giác bi cao tăng vẫn trầm mặc không nói, ông bắt đầu ngồi xếp bằng trước đức phật và tụng kinh, da thịt của ông ấy đã bắt đầu thối rữa, thi thủy không ngừng chảy ra

“Trần tiền bối, ông có thể giúp ông ấy không? “Trong tuyệt vọng, tôi chỉ có thể nhìn về phía trầm thiên phàm

Thế nhưng trầm thiên phàm lại lắc đầu:”Sự bướng bỉnh của tên lừa hói này không thể lay chuyển được, nếu tôi mạnh mẽ mà bước vào cửa phật, phật tâm của ông ấy sẽ bị hủy, nếu tôi thấy chết không cứu,thân xác ông ấy sẽ chết. Cậu chỉ có thể thuyết phục ông ấy, để ông ấy bước ra khỏi phật đường, chỉ có như thế tôi mới cứu được. “

Nói xong, trầm thiên phàm cũng không nhìn tôi mà quay người bước ra khỏi chùa

Bây giờ tôi cảm thấy rất buồn, tuy giác bi cao tăng tu phật, nhưng cũng không còn là phật nữa, mà là một nỗi ám ảnh trong lòng ông, ông ấy phân chia thiện ác quá rõ ràng, khiến bản thân mình lạc lối



Tôi đã thuyết phục giác bi cao tăng, các nhà sư trong chùa đàm hoa cũng dưới sự thỉnh cầu của tôi mà đi thuyết phục ông ấy, nhưng giác bi cao tăng lại không hề nhúc nhích

“Haizz, sư huynh một lòng hướng phật, lại hãm sâu đến mê muội a! Sau nhiều lần thuyết phục không có kết quả, một nhà sư thở dài nói

Lúc này, tôi im lặng không nói gì, các nhà sư cũng vậy, bởi vì bây giờ tiếng niệm kinh của giác bi cao tăng đã ngừng lại, đầu ông ấy cúi thấp xuống

Thi độc đã xâm nhập vào cơ thể của giác bi cao tăng, từng mảnh da thịt biến thành thi thủy bong ra khỏi thân xác, ngay cả đốt sống cổ của ông ấy cũng lộ ra

Thi độc đã ăn mòn cơ thể và trái tim của giác bi cao tăng, ông ấy không muốn nhận sự nhân từ của trầm thiên phàm, nhưng phật pháp lại không thể chống lại thi độc, cuối cùng ông ấy ngồi trong đau khổ mà viên tịch

“A di đà phật! “

Một khắc này, tất cả cao tăng xung quanh đều chắp tay lại, trịnh trọng niệm phật

Trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi, nếu như không phải tôi, giác bi cao tăng tuyệt sẽ không gặp phải kiếp nạn như thế, nhưng tất cả đã không thể cứu vãn

“Thí chủ đừng tự trách, giác bi phương trượng vien tịch, không phải vì thí chủ mà là vị phương trượng thù niệm quá sâu.”Một nhà sư an ủi tôi

Nhưng dù là vậy, cảm giác tự trách và có lỗi vẫn còn trong đầu tôi

Các nhà sư xung quanh bắt đầu an táng hài cốt của giác bi cao tăng, mà tôi lại như người mất hồn đi ra khỏi chùa đàm hoa

Bên ngoài chùa đàm hoa, trầm thiên phàm đang đứng ở đó, thấy tôi đi ra ông ấy liền hỏi :”Chết rồi? “

Tôi gật đầu

“Một người liều mạng tìm chết, người khác không cách nào cứu được, đi thôi. “

Nói xong, trầm thiên phàm cũng không để ý gì nữa mà rời khỏi

Tôi thất thần nhìn chùa đàm hoa một cái, thở dài rồi bất lực rời đi.

Thành phố mặc dương, viện y học, chùa đàm hoa, tất cả cũng đã hoàn toàn kết thúc vào lúc này. Mà sự xuất hiện đột ngột của trầm thiên phàm, cũng đã trở thành một người bạn mới trong hành trình đầy chết chóc của tôi, hoặc là một người cố vấn của tôi

m quan môn, nằm ở phía đông thành phố mặc dương khoảng nghìn dặm, lấp ló vùng sơn thủy từ xa

Sự phát triển của nền văn minh hiện đại, đã gây áp bách lên những đạo môn lâu đời, rất nhiều đạo môn đều được xay dựng trong những khu rừng sâu,phồn hoa cả một góc

Mà âm quan môn cũng không tránh khỏi

m quan môn toạ lạc ở vùng sông núi, nhưng nó lại không hề đẹp đẽ như tưởng tượng, ngược lại còn có từng trận chướng khí

Dãy núi ở âm quan môn, được gọi là Hủ trũng lĩnh, mà vùng nước trên đó, được gọi là nghịch thủy phách

Hủ trũng lĩnh, vốn dĩ là một nơi để người dân ở gần đó chôn hài cốt của tổ tiên, khi âm quan môn xuất hiện, rất nhiều âm khí đã lấp đầy nơi này, trong núi thường truyền đến tiếng gầm rú ma quài, khiến người khác nổi hết da gà

m quan môn nằm gần biển, vào mùa hè và mùa thu, nước biển sẽ chảy ngược vào theo thủy triều ,những con sóng cũng sẽ đánh vào phía tây mặt hồ, vì thế mà tên nghịch thủy phách xuất hiện

Dòng nước chảy ngược tất nhiên sẽ có lượng cá biển dồi dào, nghịch thủy phách lúc trước vốn là một ngư trường truyền thống, nhưng khi chướng khí lan ra, nhiều ngư dân đánh cá trong hồ thấy ma không thì sẽ gặp đủ chuyện kì dị, dần dần nghịch thủy phách này trở thành một nên không ai ở, nhưng cũng nằm trong phạm vi của âm quan môn



Những dân làng từng sống ở hủ trũng lĩnh hoặc nghịch thủy phách dần dần rời khỏi đây, nên ở đây nghiễm nhiên trở thành sơn môn của âm quan môn

Mà tôi và trầm thiên phàm liền dừng chân ở một thôn miền núi cách âm quan môn khoảng 20 dặm

Những trang trại mà tôi và trầm thiên phàm đến đã bị bỏ hoang nhiều năm, trên vách tường xây bằng đất nung cũng xuất hiện nhiều lỗ thủng lớn nhỏ, mái nhà cũng có nhiều chỗ bị sập

Chẳng qua là tôi vốn sinh ra trong nhà nông, cộng thêm khoảng thời gian khi rời khỏi nhà đã sớm thành thói quen, nên cũng không quan tâm, mà trầm thiên phàm cũng thế nên chúng tôi quyết định nghỉ ở đây một lúc

“Trầm tiền bối, bây giờ chúng ta nên làm gì? “

Sau khi đến thôn hoang vắng này, trầm thiên phàm liền lấy ra một cái cuốc cũ từ trang trại, lập tức đào một cái hố ở bãi đất trống trước nhà khiến tôi có chút ngạc nhiên

“Giết người, người âm quan môn”

Trầm thiên phàm vung cuốc, một mảnh đất lớn được đào ra, để sang một bên

Lời nói củ trầm thiên phàm, lại tuyệt tình lạnh lẽo, nhưng dáng vẻ ông ấy đang cuốc đất lúc này lại giống như một người nông dân thực thụ, dáng vẻ và lời nói của ông ấy là một sự tương phản lớn

“Làm sao giết? “Tôi hỏi trầm thiên phàm

Trầm thiên phàm ngẩng đầu nói:”Chỉ cần là người âm quan môn, cậu đều có thể giết, chỉ tới khi giết đủ 7749 người cậu mới được dừng tay. “

Nghe vậy, trong lòng tôi hoảng loạn một trận… trầm thiên phàm này… giống như muốn huấn luyện tôi thành một con quỷ điên cuồng giết người!

“Làm sao, không dám? Không dám thì cậu có thể nói một tiếng, bay giờ tôi liền dẫn cậu rời đi, cậu muốn làm gì thì làm, tôi cũng không quản nữa. “Trầm thiên phàm ném cuốc sang một bên nói với tôi.

Lúc này tôi liền lắc đầu nói:”Nhưng mà trầm tiền bối, rất nhiều người âm quan môn đều không thù không oán với tôi, nếu như tôi không nói lời nào mà giết bọn họ, vậy không phải là sát nghiệt hay sao? “

“Cậu chắc chắn là không thù không oán? “

Trầm thiên phàm nhìn tôi, trên mặt là vẻ không kiên nhẫn:”Khi gặp người âm quan môn, cậu chỉ cần nói một tiếng cậu là đệ tử thẩm trường thu, cậu xem xem bọn họ có thù hận cậu hay không? Khi cậu thấy những người vô tội bị âm quan môn bắt làm xác sống, cậu cảm thấy cậu còn có thể nhân từ với bọn họ hay không? Nếu như bọn họ muốn cậu chết, liệu cậu có thể nhân từ thương xót? “

Trần thiên phàm liên tục đưa ra ba câu trả lời ngược lại cho tôi, khiến tôi nói không nên lời

“Tôi không cần biết cậu dùng thủ đoạn gì, tóm lại, tôi hy vọng cậu có thể đạt được yêu cầu của tôi, nếu như không thể hạ thủ được thì sau này đừng gặp tôi nữa, cũng không cần gặp tạ chính Đức. “Trầm thiên phàm nói

Nghe lời này của trầm thiên phàm, trong lòng tôi một trận do dự, nhưng rất nhanh đã trở thành chắc chắn, nếu như người âm quan môn đã thế, thì tôi giết bọn họ cũng chả sao, tại sao phải tỏ ra nhân từ thương xót?

“Đừng vào thẳng bên trong âm quan môn, có thể nhìn xung quanh xem, kẻ ác giả nào cô độc một mình, giết thì có sao? “


Nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt tôi, trầm thiên phàm nói:”Mỗi lần cậu giết một người âm quan môn, hãy đem linh hồn và trái tim họ về cho tôi. “


“Tiền bối cần những thứ này làm gì? “


“Vì để làm mạnh mẽ cho hồn thuật của cậu. “


“….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK