Phan Thiên Phúc cười lạnh lùng: "Triệu Hùng! Tốt nhất anh đừng để người của anh lại gần tôi, nếu không tôi sẽ lập tức giết chết cô ta!"
"Cậu có biết cô ta là ai không?"
"Tất nhiên tôi biết cô ta là cô cả nhà họ Vân!"
"Nếu cậu đã biết, tại sao cậu lại dám ra tay với cô cả nhà họ Vân? Đầu cậu làm bằng sắt à? Nếu cô cả nhà họ Vân bị thương dù chỉ một chút xíu, nhà họ Vân cũng không tha cho cậu đâu!"
"Hừ! Anh cả của tôi đã bị các người hủy hết võ công, không thể báo thù này, tôi thề không làm người! Hôm nay tôi phải để các người tắm máu!"
Triệu Hùng nhướng mày, nhìn hắn ta và nói: "Phan Thiên Phúc! Cậu không biết bây giờ là xã hội pháp chế à? Cậu còn dám đòi cho mọi người ở đây tắm máu à? Tôi cho cậu mượn thêm mười lá gan, cậu cũng không dám làm thế!"
Nói thật lòng thì đúng là Phan Thiên Phúc cũng không dám làm vậy! Nhưng anh cả Phan Thiên Ân đã bị hủy bỏ võ công, cần phải trả lại mối thù này.
Phan Thiên Phúc cũng không phát biểu thêm mà chỉ giữ chặt Vân Nhã, sau đó cố gắng đi về phía cửa quán bar, vừa đi vừa dùng con dao trong tay để cảnh cáo những người khác: "Các anh đừng đến đây! Không được lại gần tôi! Nếu không tôi sẽ giết cô ta đấy!"
Trong mắt Triệu Hùng lộ ra vẻ khinh thường, anh lại đốt một điếu thuốc rồi mạnh mẽ hút một hơi, sau đó nói với hắn ta: "Tôi đã nói rồi, cậu sẽ phải hối hận!"
Anh, Trần Văn Sơn và Nông Tuyền đi tới. Ngay khi Phiền Thiêu Hổ qua khỏi quầy rượu, hắn ta đẩy Vân Nhã từ trong ngực mình ra, đẩy về phía Triệu Hùng, sau đó xoay người, nhanh chóng chạy ra bãi đỗ xe.
Trần Văn Sơn đang định đuổi theo nhưng Triệu Hùng lại kéo anh ta lại. Anh ta cảm thấy rất khó hiểu, tại sao Triệu Hùng lại ngăn cản mình đuổi theo Phan Thiên Phúc chứ? Giữ lại cái tên đó để làm gì? Để gieo rắc tai họa à?
Ngay tại lúc này, trong bãi đậu xe đột nhiên xuất hiện mấy chục người, trong tay họ còn cầm theo gậy gộc.
Một người nào đó hô lên: "Đừng để anh em nhà họ Phan chạy thoát!"
Phan Thiên Phúc cực kỳ hoảng sợ, hắn ta thả đạn tín hiệu muốn gọi đàn em đến giúp đỡ. Nhưng đạn tín hiệu đã được thả ra nửa ngày rồi, cũng không có bất cứ một người nào đến cứu viện hắn ta.
Văn Báo và cao thủ số một của Cửu gia là Ngô Tranh dẫn theo đàn em của mình, vây quanh Phan Thiên Phúc.
Văn Báo cười lạnh nói: "Phan Thiên Phúc, mày còn đang đợi đàn em đến cứu mày chứ gì? Tao nói cho mày biết, tất cả người của mày đều bị bọn tao tiêu diệt sạch rồi!"
Phan Thiên Phúc vô cùng sợ hãi, xoay người nói với Triệu Hùng: "Là anh đúng không? Đều do anh giở trò đúng không?"
Khóe môi Triệu Hùng hơi nhếch lên, anh nở một nụ cười xấu xa: "Tôi đã nói rồi mà, cậu sẽ phải hối hận!"
Ngô Tranh hô to với lũ đàn em của mình: "Xông lên!"
Người của Văn Báo và đàn em của Ngô Tranh đều bao vây và đánh về phía Phan Thiên Phúc.
Phan Thiên Phúc liên tục đánh ngã tám người, nhưng sau đó, lưng hắn ta nhanh chóng trúng một gậy, làm thân thể hắn ta lảo đảo về phía trước mấy bước. Ngô Tranh và Văn Báo đồng thời tấn công về phía hắn ta, hai người đấm đá liên tục, ra sức đánh lên người Phan Thiên Phúc.
Phan Thiên Phúc đã cố gắng hết sức mình nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang Ngô Tranh và Văn Báo. Nhưng Văn Báo và Ngô Tranh còn có mấy chục tên đàn em, họ liên tục tấn công về phía Phan Thiên Phúc.
Ngay khi Ngô Tranh đá trúng chân Phan Thiên Phúc, làm hắn ta ngã lăn ra đất, bảy tám người đồng thời tiến lên, nhanh chóng đè lên người Phan Thiên Phúc.
Mấy người này người nào cũng mạnh mẽ như sói như hổ, ai cũng nặng hơn chín mươi ki-lô-gam, đột nhiên đè nặng làm Phan Thiên Phúc không thở nổi.
Triệu Hùng dặn dò Trần Văn Sơn: "Văn Sơn! Anh phá hủy võ công của Phan Thiên Phúc!"
Văn Sơn "Vâng!" một tiếng rồi đi về phía Phan Thiên Phúc, nói một câu với vẻ mặt lạnh nhạt: "Các cậu nhanh tránh ra cho tôi!"
Mấy người đang đè lên Phan Thiên Phúc đều lần lượt đứng dậy và tránh sang một bên.
Phiên Thiên Hổ vừa bò dậy, Trần Văn Sơn đấm một đấm vào huyệt thái dương của hắn ta, dứt khoát đánh Phan Thiên Phúc ngất xỉu tại chỗ. Sau đó, anh ta điểm một vài huyệt vị trên thân thể hắn ta, phá hủy võ công của hắn ta giống như anh trai hắn ta.
Vân Nhã nhào vào lòng Triệu Hùng, cô ta vô cùng hưng phấn: "Triệu Hùng! Hóa ra anh đã sớm có cách giải quyết à?"
"Anh em nhà họ Phan vừa tới Thành phố Hải Phòng, lại muốn khiêu chiến uy tín của Cửu gia ngay lập tức. Dù thế nào đi chăng nữa, Cửu gia cũng từng giúp đỡ tôi, sao tôi có thể tha cho mấy tên này được?"
"Ôi trời ơi! Anh đẹp trai quá, càng ngày tôi càng thích anh, tôi phải làm sao bây giờ?"
Triệu Hùng đánh một cái lên bờ mông vểnh của Vân Nhã, cố ý xụ mặt nói: "Đừng lộn xộn! Có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đấy!"
Vân Nhã nhón chân lên và đặt một nụ hôn lên má Triệu Hùng, sau đó cô ta cười hì hì và nói với anh: "Nhưng đúng là càng ngày anh càng đẹp trai, người ta càng thích anh mà!"
Vẻ mặt Triệu Hùng như đang hiện mấy chữ không còn cách nào, cái cô Vân Nhã này cứ giống như đã ăn chắc anh vậy.
Văn Báo và Ngô Tranh đồng thời đi về phía anh, ra hiệu chào hỏi Triệu Hùng rồi nói: "Anh Hùng! May mắn không làm anh thất vọng, anh em nhà họ Phan và tất cả đàn em của họ đều bị chúng tôi âm thầm tiêu diệt hết rồi!"
Triệu Hùng gật đầu một cái rồi nói với hai người: "Hai người các anh đều cực khổ rồi! Đều giao cho cảnh sát sao?"
"Chúng tôi đã giao cho cảnh sát rồi! Cảnh sát vừa điều tra ra được, trong nhà trọ của họ có mười mấy thiếu nữ chưa thành niên, tất cả đều được dự định đưa vào làm việc trong night club của anh em nhà họ Phan."
"Được rồi! Các anh đã vất vả rồi, chúng ta quay về rồi cùng nhau uống mấy ly đi!"
Triệu Hùng ôm lấy bả vai của Văn Báo và Ngô Tranh, sau đó xoay người đi về phía quán bar Hoa Đế, lại thấy mấy người Hà Quý Nam, Hán Vân Hiển, Kiều Tuấn Anh đều ngoan ngoãn đứng sau lưng anh.
Vừa rồi Hà Quý Nam và Hán Vân Hiển cũng nghe rõ là chuyện gì đã xảy ra. Nhưng Hà Quý Nam thật sự không ngờ là anh em nhà họ Phan còn chưa có tác dụng gì đã xong đời.
Hình như Triệu Hùng đã đoán trước là anh em nhà họ Phan sẽ đến quán bar Hoa đế, sau đó anh ta lại lập kế hoạch trước, để cho người của Văn Báo và Cửu gia nhổ tận gốc mấy club của anh em nhà họ Phan.
Triệu Hùng đi về phía Hà Quý Nam và Hà Thanh Vân.
Vừa nhìn thấy mặt Triệu Hùng là Hà Thanh Vân đã sợ hãi, vội vàng trốn sau lưng Hà Quý Nam.
Hà Quý Nam giả vờ kiên cường, quát hỏi Triệu Hùng: "Cái tên họ Triệu kia! Anh muốn làm gì hả?"
"Bốp!"
Triệu Hùng đánh một bạt tai vào mặt Hà Quý Nam. vệ sĩ của Hà Quý Nam vừa định xông lên, Nông Tuyền lập tức chạy nhanh đến bên cạnh Triệu Hùng.
Mấy người vệ sĩ này đều tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Nông Tuyền, ngay cả anh em nhà họ Phan cũng bị Nông Tuyền đánh đập dã man, không có sức chống trả, bây giờ bọn họ xông tới cũng chẳng có ích gì, tất cả đều sợ hãi không dám đứng ra.
Thấy vậy, Hà Quý Nam mắng một câu: "Một đám vô dụng! Đồ rác rưởi!"
Triệu Hùng mắng Hà Quý Nam: "Cậu cũng là một thằng vô dụng! Hà Quý Nam! Em gái cậu và em vợ tôi là Lý Diệu Linh chỉ tranh chấp bình thường ở trường thôi, nếu sau này em gái cậu không chặn đường Lý Diệu Linh, tôi sẽ không tự nhiên gây khó dễ với cô ta nữa. Nếu cô ta tiếp tục u mê không tỉnh táo, ỷ mình là người nhà họ Hà nên ăn nói bướng bỉnh, hành động ngang ngược, vậy tôi sẽ thay cậu dạy dỗ đứa em gái này!"
"Triệu Hùng! Hôm nay tôi bị vu oan! Anh nói cái gì cũng được! EM gái! Sau này đến trường, em không được phép gây khó dễ với Lý Diệu Linh."
"Anh! Nhưng bố đã đưa ra ý kiến với Hội đồng quản trị trường rồi, yêu cầu đuổi Lý Diệu Linh đấy!"
"Chẳng lẽ em muốn người khác dạy dỗ mình à?"
"Được rồi! Khi về nhà em sẽ nói với bố!"
Cô ta len lén liếc nhìn Triệu Hùng, người đàn ông này hết sức bình thường, ai biết là anh có thể làm Thành phố Hải Phòng đảo loạn long trời lở đất chứ!
Nếu nhà họ Hà thật sự không gây khó khăn cho Lý Diệu Linh, Triệu Hùng cũng không có ý định truy cứu tới cùng. Mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện xảy ra, anh không thể nào quản lý tất cả mọi chuyện. Chỉ cần nhà họ Hà không gây sự, anh cũng không muốn trở thành kẻ địch của Hà Quý Nam.
Hà Quý Nam nhớ tới lời nói của ông nội mình, tạm thời nhường nhịn Triệu Hùng: "Triệu Hùng! Anh muốn đánh cũng đánh xong rồi, bây giờ anh còn muốn thế nào nữa?"
"Tôi cũng không định làm gì cậu. Nhưng hôm nay, bởi vì cậu mà quán bar Hoa Đế phải chịu thiệt hại không nhỏ. Lát nữa cậu nhớ phải thanh toán hóa đơn của tất cả mọi người trong quán bar. Nếu không, hôm nay tôi sẽ không để cậu rời khỏi đây một cách dễ dàng."
Hà Quý Nam thật sự sợ Triệu Hùng rồi. Anh ta biết cái tên này nói được thì làm được, đành quay đập nói với Hán Vân Hiển: "Vân Hiển! Cậu vào trong thanh toán tất cả hóa đơn đi!"
Hán Vân Hiển xoay người đi vào quán bar Hoa đế. Khi cậu ta đi ra, Triệu Hùng mới để bọn họ rời đi.
Hà Quý Nam hừ một tiếng, dẫn theo một vài con em nhà giàu, rời khỏi đây một cách chật vật.
Triệu Hùng nhìn về phía Hà Quý Nam và hô lên: "Hà Quý Nam! Khi trở về, cậu nhớ phải nói cha cậu ngừng lại! Đừng tưởng rằng ông ta tạo quan hệ với Tập đoàn Thiên Vương thì tôi không làm gì được với ông ta. Nếu ông ta dám trêu chọc đến tôi, người tiếp theo bị ngã xuống chính là người nhà họ Hà các cậu đấy!"
Hà Quý Nam âm thầm run lên, anh ta thật sự cảm thấy hơi sợ hãi.
Nếu ông nội không kiên quyết hợp tác với Tập đoàn Thiên Vương, Hà Quý Nam cũng không muốn trở thành đối thủ của Triệu Hùng. Cái tên này quá đáng sợ! Bên người có một đám cao thủ thì cũng thôi đi. Hết lần này đến lần khác, Cửu gia và Văn Báo còn giúp đỡ anh. Bây giờ Hoàng Nguyệt Ánh cũng biến thành người của Triệu Hùng. Mới nhìn thì thân phận của anh chỉ là một người tài xế bình thường, nhưng ở Thành phố Hải Phòng, người tài xế này đã ghê gớm sắp bay lên trời luôn rồi.
Sau khi mấy người Triệu Hùng quay lại quán bar, anh đi lên sân khấu, cầm lấy micro rồi nói: "Hôm nay quán bar Hoa Đế khai trương! Bởi vì có một số chuyện bất ngờ xảy ra, quấy rầy hứng thú của mọi người. Mọi người yên tâm đi, quán bar của chúng tôi luôn xem khách hàng là Thượng đế, đặt lợi ích của khác hàng lên hàng đầu. Tôi có một nửa cổ phần trong quán bar này, mọi người cứ uống rượu ngon và chơi đùa thoải mái. Tối nay, tất cả chi phí tiêu xài của mọi người đều do tôi thanh toán!"
"Cám ơn anh Hùng!"
"Cám ơn cậu Hùng!"
Mọi người trong quán bar đột nhiên hoan hô rồi vỗ tay như sấm.
Sau khi Triệu Hùng xuống sân khấu, Vân Nhã mỉm cười trêu ghẹo anh: "Triệu Hùng! Anh giỏi quá nhỉ! Cái chiêu mượn hoa hiến phật này cũng thật hay đó! Rõ ràng là Hán Vân Hiển thanh toán hóa đơn cho tất cả mọi người, nhưng hết lần này đến lần khác, công lao lại được đặt trên người anh!"
Triệu Hùng tươi cười đắc ý: "Chiêu này gọi là thu mua lòng người. Tôi có thể đảm bảo, sau này quán bar sẽ rất đông khách."
Vân Nhã trêu chọc Triệu Hùng: "Sao anh lại bắt đầu tuyên bố với mọi người là anh có cổ phần trong quán bar rồi? CHẳng lẽ anh không định ẩn giấu sau màn mà bắt đầu đi tới bàn lễ tân à?"