Nghỉ ngơi ở một bãi biển không có người, Trương Mẫn An đã trải sẵn thảm đi cắm trại ở trên cát, còn lấy trong túi ra mấy quả cầu nhỏ.
Bạch tuộc tiên sinh chuẩn bị quà gặp mặt cho hai cô bạn.
Trương Mẫn An nói chuyện với bạn thân cả ngày, trước khi đi cô nước mắt đầm đìa bị hai người bạn thân cười rất lâu.
Bạch tuộc tiên sinh mang cô về nhà cũng cảm giác được tâm trạng Trương Mẫn An sa sút. Nhưng trước khi ngủ tâm trạng này liền tốt lên là được rồi.
Dù sao bạch tuộc tiên sinh dỗ cô cả đêm. Còn phù phù phù chủ động cắt một cái xú tu ra muốn cho cô ăn. Làm Trương Mẫn An bị cho chọc tức cười.
Bạch tuộc tiên sinh mặc dù vốn cũng không dễ nổi giận, nhưng chỉ những lúc ở cạnh Trương Mẫn An mới đặc biệt có tính kiên nhẫn.
Trước đó lúc mà cái tổ chức kì quái kia lên đảo, nghiên cứu viên chẳng qua là nói thêm vài câu với bạch tuộc tiên sinh, bạch tuộc tiên sinh liền đập vào một bên mặt đối phương.
Nó không kiên nhẫn qua loa với con người.
"Vì cái gì mà anh đối tốt với em như vậy?" Trương Mẫn An được dỗ dành có chút bất an.
Thấy Trương Mẫn An còn không có ý định ngủ. Đêm màu trời tối lờ mờ xuống, toàn thân bạch tuộc tiên sinh phát ra ánh sáng lộng lẫy đang di chuyển.
Nó giống như là đang tự hỏi. Mấy cái xúc tu còn chậm rãi quơ.
Chung chung là Trương Mẫn An rõ ràng vô cùng chán ghét, sợ hãi nó, còn cố nén dáng vẻ khó chịu để bạch tuộc tiên sinh cảm thấy hứng thú đi.
Trên thế giới này có rất nhiều con người mềm mại.
Nhưng bạch tuộc tiên sinh gặp được Trương Mẫn An, nó đem cô mang về nhà, hơn nữa cũng không muốn đổi một con người khác.
Nó để Trương Mẫn An ăn quả cầu màu lam để cùng nó cộng sinh, cho Trương Mẫn An rất nhiều vàng bạc châu báu, mang cô đi bất kỳ nơi nào cô muốn đi.
Bạch tuộc tiên sinh chỉ cảm thấy, trên thế giới này không có người thứ hai hấp dẫn mình yêu thích tất cả giống như cô.
Những thứ này có chút quá mức phức tạp.
Trương Mẫn An chỉ cảm nhận thấy bạch tuộc tiên sinh liên tục không ngừng yêu thích mình.
Ở trong sự yêu thích rơi vào mộng đẹp.