Khương Nghênh cúi đầu nhìn bài viết trên di động của Kiều Nam.
Nhìn câu nói 'Tôi yêu cậu, là bí mật không nói' của Quan Lôi, khóe môi cô hơi mím, cảm thấy có chút áy náy.
Kiều Nam thấy Khương Nghênh không lên tiếng, liền quấy rầy đòi hỏi "Khương quản lý, chị cứ nói cho em biết đi, em đảm bảo sẽ không nói ra bên ngoài."
Khương Nghênh thu hồi ánh mắt, đem chăn mỏng trong tay mở ra đắp lên người, "Chị thật không biết."
Thấy Khương Nghênh nhắm mắt lại, Kiều Nam bĩu môi, sếp của cô ấy chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính cách có hơi lạnh lùng khiến người ta không thể lại gần.
Khương Nghênh đêm qua cũng không được nghỉ ngơi tốt, ngủ thẳng một giấc cho đến khi xuống máy bay.
Ra khỏi sân bay, Khương Nghênh kéo theo Kiều Nam đi bắt một chiếc taxi, Kiều Nam nhỏ giọng hỏi: "Chu tổng đang ở bên kia, chúng ta không đi qua chào một tiếng à chị?"
Khương Nghênh nhìn chằm chằm chiếc taxi ở đường đối diện, mặt không đổi sắc nói nhảm: "Chị không nhìn thấy, đi thôi, bắt taxi về khách sạn."
Kiều Nam: "..."
Từ sân bay về đến khách sạn đã đặt mất khoảng nửa giờ.
Vị trí sân bay vốn vắng vẻ, khách sạn lại ở ngoại thành, đi một đường cao tốc cho nên thời gian như thế đã là nhanh nhất có thể.
Sau khi đến khách sạn, Khương Nghênh cầm chứng minh thư đến quầy lễ tân lấy thẻ đặt phòng, cô và Kiều Nam mỗi người ở một phòng.
Lúc đi thang máy lên phòng, Kiều Nam hỏi Khương Nghênh, "Khương quản lý, ngày mai chúng ta đi đến chỗ lão Lý ạ?"
Khương Nghênh đáp, "Ừm, ngày mai đi."
Kiều Nam, "Nghe nói mấy công ty truyền thông muốn mời lão Lý xuống núi đều bị từ chối, liệu chúng ta có thể hay không..."
Khương Nghênh lạnh nhạt đáp: "Cũng khó nói lắm."
Cửa thang máy mở ra, Khương Nghênh đi ra ngoài trước, tìm được phòng, Khương Nghênh đối mặt với cánh cửa để quẹt thẻ mở khóa phòng, "Tiểu Kiểu, một lát nữa em mang quần áo sạch đến phòng giúp chị."
Kiều Nam, "Vâng ạ, Khương quản lý."
Sau khi vào phòng, Khương Nghênh thay dép lê, đi thẳng đến sô pha ngồi xuống, lấy máy tính bảng ra tiếp tục đọc tin nhắn về lão Lý, cố gắng tìm ra chỗ đột phá từ thói quen sinh hoạt của lão Lý.
Theo điều tra, lão Lý có thói quen chơi golf vào mỗi chiều thứ sáu, thật tình cờ ngày mai là thứ sáu.
Khương Nghênh đang dùng bút cảm ứng vẽ vẽ trên máy tính bảng thì cửa phòng bị gõ từ bên ngoài.
Khương Nghênh còn tưởng là Kiều Nam, xỏ dép đi về phía cửa.
Sau khi mở cửa ra, lại nhìn thấy Chu Dịch đang dựa vào bức tường ngoài cửa, Khương Nghiễn nhíu mày, "Chu tổng."
Chu Dịch ngón tay thon dài nghịch điện thoại, "Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"
Khương Nghênh nhìn lướt qua hành lang, không thấy Trần trợ lý, xoay người đi vào, "Muốn uống nước không?"
Chu Dịch theo sát phía sau, chân dài đi theo cô vào cửa, "Không uống."
Khương Nghênh và Chu Dịch thật sự không có nhiều chuyện để nói, trước kia chạm mặt cũng ít nói chuyện, sau khi kết hôn lại càng ít chuyện để nói hơn.
Khương Nghênh nghe Chu Dịch nói không uống nước, lại đi tới sô pha, ngồi xuống cầm máy tính bảng lên xem.
Chu Dịch liếc nhìn cô một cái, tiến lên ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay tự nhiên đặt lên thành ghế sau lưng cô, "Đang xem cái gì vậy?"
Khương Nghênh thành thật trả lời, "Hồ sơ của lão Lý."
Chu Dịch cười khẽ nói: "Muốn mời lão Lý xuống núi à?"
Khương Nghênh, "Ừm."
Chu Dịch dùng đầu ngón tay thon dài khẽ gõ vào vai Khương Nghênh, "Ý tưởng không tồi."
Khương Nghênh chú ý tới ngón tay không an phận đang gõ trên vai mình, ngẩng đầu nhìn Chu Dịch, "Gần đây anh rất rảnh à?"
Chu Dịch dùng đầu ngón tay câu lấy cổ áo của cô, "Có một chút."
Khương Nghênh cụp mắt xuống, không để ý đến động tác nhỏ của anh, "Nghe nói Chu Duyên gần đây đàm phán được hai dự án lớn khiến ông nội rất vui."
Chu Dịch nghe vậy khẽ động lông mày, "Em lo lắng cho tôi bị thất sủng sao?"
Khương Nghênh trong mắt nhuốm tia châm chọc, nhưng vẻ mặt hờ hững lại lộ ra chân thành, "Dù sao cũng là vợ chồng thì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mà"
Chu Dịch đương nhiên không tin những gì Khương Nghênh nói.
Nhưng nghe được hai chữ 'vợ chồng' từ miệng cô, Chu Dịch lại cảm thấy khá vui, "Hai cái hạng mục của Chu Duyên là do tôi cố ý tặng cho anh ta."
Ngón tay đang chạm trên máy tính bảng của Khương Nghênh dừng lại, mở mắt đối mặt anh "Anh tính làm ngáng chân anh ấy à?"
Chu Dịch, "Đau lòng rồi à?"
Khương Nghênh, "Không có."
Chu Dịch cười một cách bất cần đời "Tôi rất tò mò, em thích Chu Duyên ở điểm nào?"
Khương Nghênh ngẩng đầu, "Vậy anh thích Quan Lôi ở điểm nào?"
Khương Nghênh vừa dứt lời, bầu không khí giữa hai người ngưng đọng vài giây.
Một cặp vợ chồng mới cưới, lại cùng nhau thảo luận về những người họ thích, cái chủ đề này nhìn theo khía cạnh nào cũng thấy không được bình thường.
Hai người nhìn nhau vài giây, vẫn là Chu Dịch lên tiếng trước, "Khoe khoang*! Tôi thích cái tính luôn muốn công khai mọi thứ cho cả thế giới biết của cô ấy!"
*Nguyên văn CV là "Trương dương" và nghĩa của từ này là kiểu sự công khai, cho mọi người biết
Khương Nghênh khẽ mở đôi môi đỏ, "Hướng nội, tôi thích tính cách hướng nội của Chu Duyên, còn nữa..."
Chu Dịch nghiền ngẫm, "Còn gì nữa?"
Khương Nghênh mím môi, tựa hồ không muốn nhắc tới, nhưng đề tài đến mức này, không nói ra thì lại trở thành quá mức tùy tiện, "Khi tôi học đại học, tiền của Chu gia cho tôi đúng là không nhiều, mặc dù tôi cũng có đi làm việc bên ngoài nhưng có những trường hợp tiền không đủ dùng, Chu Duyên từ khi phát hiện ra liền lén cho thêm tôi chút tiền."
Chu Dịch đang câu nhẹ tay vào cổ áo Khương Nghênh, nghe vậy, giọng trầm xuống, "Em chính vì lý do này mà thích hắn à?"
Khương Nghênh, "Ừm."
Chu Dịch trêu tức: "Vậy nếu người đưa tiền cho em không phải anh ta thì sao?"
Khương Nghênh liếc nhìn Chu Dịch, thở nhẹ nói: "Trừ anh ta ra, không có ai ở Chu gia sẽ làm như vậy."
Chu Dịch thu lại tay đang vắt trên bả vai cô, cười nửa miệng, "Đúng vậy, loại chuyện nhơ nhớp này chỉ có người như Chu Duyên mới làm được."
Hai người câu được câu không trò chuyện một lúc, Khương Nghênh đặt chiếc máy tính bảng trong tay xuống, nhìn Chu Dịch, "Anh đến An thị có việc gì à?"
Chu Dịch ngả lưng tựa vào ghế sô pha, "Đến thăm một người bạn già."
Khương Nghênh, "Lão Lý?"
Chu Dịch quay đầu nhìn cô, "Đúng vậy, nhưng tôi sẽ không giúp em."
Khương Nghênh mím môi, "Chuyện của Quan Lôi không phải là tôi dùng việc công báo thù việc tư."
Chu Dịch giơ tay nới lỏng cà vạt trên cổ, "Tôi biết, em không phải loại người như vậy."
Khương Nghênh đang định nói 'cảm ơn', lại nghe Chu Dịch ngang ngược nói: "Nhưng tôi là loại người như vậy, nếu như em đắc tội với tôi, tôi nhất định sẽ dùng việc công báo thù việc tư."
Lời cảm ơn của Khương Nghênh nghẹn ở cổ họng, không còn tâm trí để nói ra nữa.
Khương Nghênh cảm thấy gần đây Chu Dịch thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của cô, còn băn khoăn không biết có phải anh đang lo lắng cô sẽ gây ra chuyện bất lợi với Chu thị hay không.
Khương Nghênh suy nghĩ một chút, hé môi, đang muốn truyền lời ra ngoài, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Khương Nghênh dừng lại, quay đầu nhìn Chu Dịch, "Anh đi vào phòng ngủ đi."
Chu Dịch chế nhạo, "Tôi như này là không thể được công khai sao?"
Khương Nghênh vươn tay nắm lấy cổ tay anh, "Tôi không muốn giải thích với trợ lý rằng tại sao anh lại ở đây."
Chu Dịch bị Khương Nghênh kéo dậy dễ như trở bàn tay, thản nhiên đi bộ về phía phòng ngủ.
Thấy anh vào phòng ngủ đóng cửa lại, Khương Nghênh lúc này mới yên tâm mở cửa.
Quả nhiên là Kiều Nam đứng ngoài cửa, trên tay cầm quần áo sạch để cho cô thay.
Khương Nghênh đưa tay muốn nhận lấy nói lời cảm ơn, Kiều Nam mở môi hỏi: "Chị Khương Nghênh, tối nay chúng ta ăn cái gì?"
Khương Nghênh đang định trả lời thì cửa phòng ngủ trong phòng đột nhiên mở ra, Chu Dịch vừa đi ra ngoài vừa cầm điện thoại di động đặt trên tai, giọng nói từ tính êm tai lại mang theo tiếng cười xấu xa, "Được, chờ tôi ở dưới lầu."
Khương Nghênh, "..."
Kiều Nam, "!!"
Nhìn câu nói 'Tôi yêu cậu, là bí mật không nói' của Quan Lôi, khóe môi cô hơi mím, cảm thấy có chút áy náy.
Kiều Nam thấy Khương Nghênh không lên tiếng, liền quấy rầy đòi hỏi "Khương quản lý, chị cứ nói cho em biết đi, em đảm bảo sẽ không nói ra bên ngoài."
Khương Nghênh thu hồi ánh mắt, đem chăn mỏng trong tay mở ra đắp lên người, "Chị thật không biết."
Thấy Khương Nghênh nhắm mắt lại, Kiều Nam bĩu môi, sếp của cô ấy chỗ nào cũng tốt, chỉ là tính cách có hơi lạnh lùng khiến người ta không thể lại gần.
Khương Nghênh đêm qua cũng không được nghỉ ngơi tốt, ngủ thẳng một giấc cho đến khi xuống máy bay.
Ra khỏi sân bay, Khương Nghênh kéo theo Kiều Nam đi bắt một chiếc taxi, Kiều Nam nhỏ giọng hỏi: "Chu tổng đang ở bên kia, chúng ta không đi qua chào một tiếng à chị?"
Khương Nghênh nhìn chằm chằm chiếc taxi ở đường đối diện, mặt không đổi sắc nói nhảm: "Chị không nhìn thấy, đi thôi, bắt taxi về khách sạn."
Kiều Nam: "..."
Từ sân bay về đến khách sạn đã đặt mất khoảng nửa giờ.
Vị trí sân bay vốn vắng vẻ, khách sạn lại ở ngoại thành, đi một đường cao tốc cho nên thời gian như thế đã là nhanh nhất có thể.
Sau khi đến khách sạn, Khương Nghênh cầm chứng minh thư đến quầy lễ tân lấy thẻ đặt phòng, cô và Kiều Nam mỗi người ở một phòng.
Lúc đi thang máy lên phòng, Kiều Nam hỏi Khương Nghênh, "Khương quản lý, ngày mai chúng ta đi đến chỗ lão Lý ạ?"
Khương Nghênh đáp, "Ừm, ngày mai đi."
Kiều Nam, "Nghe nói mấy công ty truyền thông muốn mời lão Lý xuống núi đều bị từ chối, liệu chúng ta có thể hay không..."
Khương Nghênh lạnh nhạt đáp: "Cũng khó nói lắm."
Cửa thang máy mở ra, Khương Nghênh đi ra ngoài trước, tìm được phòng, Khương Nghênh đối mặt với cánh cửa để quẹt thẻ mở khóa phòng, "Tiểu Kiểu, một lát nữa em mang quần áo sạch đến phòng giúp chị."
Kiều Nam, "Vâng ạ, Khương quản lý."
Sau khi vào phòng, Khương Nghênh thay dép lê, đi thẳng đến sô pha ngồi xuống, lấy máy tính bảng ra tiếp tục đọc tin nhắn về lão Lý, cố gắng tìm ra chỗ đột phá từ thói quen sinh hoạt của lão Lý.
Theo điều tra, lão Lý có thói quen chơi golf vào mỗi chiều thứ sáu, thật tình cờ ngày mai là thứ sáu.
Khương Nghênh đang dùng bút cảm ứng vẽ vẽ trên máy tính bảng thì cửa phòng bị gõ từ bên ngoài.
Khương Nghênh còn tưởng là Kiều Nam, xỏ dép đi về phía cửa.
Sau khi mở cửa ra, lại nhìn thấy Chu Dịch đang dựa vào bức tường ngoài cửa, Khương Nghiễn nhíu mày, "Chu tổng."
Chu Dịch ngón tay thon dài nghịch điện thoại, "Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"
Khương Nghênh nhìn lướt qua hành lang, không thấy Trần trợ lý, xoay người đi vào, "Muốn uống nước không?"
Chu Dịch theo sát phía sau, chân dài đi theo cô vào cửa, "Không uống."
Khương Nghênh và Chu Dịch thật sự không có nhiều chuyện để nói, trước kia chạm mặt cũng ít nói chuyện, sau khi kết hôn lại càng ít chuyện để nói hơn.
Khương Nghênh nghe Chu Dịch nói không uống nước, lại đi tới sô pha, ngồi xuống cầm máy tính bảng lên xem.
Chu Dịch liếc nhìn cô một cái, tiến lên ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay tự nhiên đặt lên thành ghế sau lưng cô, "Đang xem cái gì vậy?"
Khương Nghênh thành thật trả lời, "Hồ sơ của lão Lý."
Chu Dịch cười khẽ nói: "Muốn mời lão Lý xuống núi à?"
Khương Nghênh, "Ừm."
Chu Dịch dùng đầu ngón tay thon dài khẽ gõ vào vai Khương Nghênh, "Ý tưởng không tồi."
Khương Nghênh chú ý tới ngón tay không an phận đang gõ trên vai mình, ngẩng đầu nhìn Chu Dịch, "Gần đây anh rất rảnh à?"
Chu Dịch dùng đầu ngón tay câu lấy cổ áo của cô, "Có một chút."
Khương Nghênh cụp mắt xuống, không để ý đến động tác nhỏ của anh, "Nghe nói Chu Duyên gần đây đàm phán được hai dự án lớn khiến ông nội rất vui."
Chu Dịch nghe vậy khẽ động lông mày, "Em lo lắng cho tôi bị thất sủng sao?"
Khương Nghênh trong mắt nhuốm tia châm chọc, nhưng vẻ mặt hờ hững lại lộ ra chân thành, "Dù sao cũng là vợ chồng thì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mà"
Chu Dịch đương nhiên không tin những gì Khương Nghênh nói.
Nhưng nghe được hai chữ 'vợ chồng' từ miệng cô, Chu Dịch lại cảm thấy khá vui, "Hai cái hạng mục của Chu Duyên là do tôi cố ý tặng cho anh ta."
Ngón tay đang chạm trên máy tính bảng của Khương Nghênh dừng lại, mở mắt đối mặt anh "Anh tính làm ngáng chân anh ấy à?"
Chu Dịch, "Đau lòng rồi à?"
Khương Nghênh, "Không có."
Chu Dịch cười một cách bất cần đời "Tôi rất tò mò, em thích Chu Duyên ở điểm nào?"
Khương Nghênh ngẩng đầu, "Vậy anh thích Quan Lôi ở điểm nào?"
Khương Nghênh vừa dứt lời, bầu không khí giữa hai người ngưng đọng vài giây.
Một cặp vợ chồng mới cưới, lại cùng nhau thảo luận về những người họ thích, cái chủ đề này nhìn theo khía cạnh nào cũng thấy không được bình thường.
Hai người nhìn nhau vài giây, vẫn là Chu Dịch lên tiếng trước, "Khoe khoang*! Tôi thích cái tính luôn muốn công khai mọi thứ cho cả thế giới biết của cô ấy!"
*Nguyên văn CV là "Trương dương" và nghĩa của từ này là kiểu sự công khai, cho mọi người biết
Khương Nghênh khẽ mở đôi môi đỏ, "Hướng nội, tôi thích tính cách hướng nội của Chu Duyên, còn nữa..."
Chu Dịch nghiền ngẫm, "Còn gì nữa?"
Khương Nghênh mím môi, tựa hồ không muốn nhắc tới, nhưng đề tài đến mức này, không nói ra thì lại trở thành quá mức tùy tiện, "Khi tôi học đại học, tiền của Chu gia cho tôi đúng là không nhiều, mặc dù tôi cũng có đi làm việc bên ngoài nhưng có những trường hợp tiền không đủ dùng, Chu Duyên từ khi phát hiện ra liền lén cho thêm tôi chút tiền."
Chu Dịch đang câu nhẹ tay vào cổ áo Khương Nghênh, nghe vậy, giọng trầm xuống, "Em chính vì lý do này mà thích hắn à?"
Khương Nghênh, "Ừm."
Chu Dịch trêu tức: "Vậy nếu người đưa tiền cho em không phải anh ta thì sao?"
Khương Nghênh liếc nhìn Chu Dịch, thở nhẹ nói: "Trừ anh ta ra, không có ai ở Chu gia sẽ làm như vậy."
Chu Dịch thu lại tay đang vắt trên bả vai cô, cười nửa miệng, "Đúng vậy, loại chuyện nhơ nhớp này chỉ có người như Chu Duyên mới làm được."
Hai người câu được câu không trò chuyện một lúc, Khương Nghênh đặt chiếc máy tính bảng trong tay xuống, nhìn Chu Dịch, "Anh đến An thị có việc gì à?"
Chu Dịch ngả lưng tựa vào ghế sô pha, "Đến thăm một người bạn già."
Khương Nghênh, "Lão Lý?"
Chu Dịch quay đầu nhìn cô, "Đúng vậy, nhưng tôi sẽ không giúp em."
Khương Nghênh mím môi, "Chuyện của Quan Lôi không phải là tôi dùng việc công báo thù việc tư."
Chu Dịch giơ tay nới lỏng cà vạt trên cổ, "Tôi biết, em không phải loại người như vậy."
Khương Nghênh đang định nói 'cảm ơn', lại nghe Chu Dịch ngang ngược nói: "Nhưng tôi là loại người như vậy, nếu như em đắc tội với tôi, tôi nhất định sẽ dùng việc công báo thù việc tư."
Lời cảm ơn của Khương Nghênh nghẹn ở cổ họng, không còn tâm trí để nói ra nữa.
Khương Nghênh cảm thấy gần đây Chu Dịch thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của cô, còn băn khoăn không biết có phải anh đang lo lắng cô sẽ gây ra chuyện bất lợi với Chu thị hay không.
Khương Nghênh suy nghĩ một chút, hé môi, đang muốn truyền lời ra ngoài, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Khương Nghênh dừng lại, quay đầu nhìn Chu Dịch, "Anh đi vào phòng ngủ đi."
Chu Dịch chế nhạo, "Tôi như này là không thể được công khai sao?"
Khương Nghênh vươn tay nắm lấy cổ tay anh, "Tôi không muốn giải thích với trợ lý rằng tại sao anh lại ở đây."
Chu Dịch bị Khương Nghênh kéo dậy dễ như trở bàn tay, thản nhiên đi bộ về phía phòng ngủ.
Thấy anh vào phòng ngủ đóng cửa lại, Khương Nghênh lúc này mới yên tâm mở cửa.
Quả nhiên là Kiều Nam đứng ngoài cửa, trên tay cầm quần áo sạch để cho cô thay.
Khương Nghênh đưa tay muốn nhận lấy nói lời cảm ơn, Kiều Nam mở môi hỏi: "Chị Khương Nghênh, tối nay chúng ta ăn cái gì?"
Khương Nghênh đang định trả lời thì cửa phòng ngủ trong phòng đột nhiên mở ra, Chu Dịch vừa đi ra ngoài vừa cầm điện thoại di động đặt trên tai, giọng nói từ tính êm tai lại mang theo tiếng cười xấu xa, "Được, chờ tôi ở dưới lầu."
Khương Nghênh, "..."
Kiều Nam, "!!"